Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chàng ngốc

- Giám đốc đồ ăn trưa của cô có rồi đây - Là giọng cô thư ký vang lên sau tiếng gõ cửa .

- Vào đi , cảm ơn cô phiền cô rồi - Cô gái ngồi sau đống giấy tờ ngẩng mặt lên mỉm cười nhìn cô thư ký đó

- Không có gì ạ , chúc giám đốc ngon miệng , tôi xin phép - Cô thư ký sau khi đặt phần ăn lên bàn liền lui ra ngoài .

- Giám đốc đang bận mà , cậu không vào bây giờ được - Tiếng của cô thư ký vừa nãy vang lên .

Sau đó dáng người to lớn xuất hiện sau cánh cửa . Ngẩng đầu lên nhìn cô chỉ chợt mỉm cười rồi đứng lên tiến về phía anh chàng đó .

- Được rồi , từ lần sau anh ấy đến cứ để anh ấy vào ...... bất cứ lúc nào - Cô nói với người trước mặt .

- Dạ - Cô gái đó lại lui ra ngoài , cô biết sau cánh cửa đó những lời bàn tán lại nổi lên , cô biết chứ , biết rất rõ là đằng khác nhưng cô hoàn toàn làm ngơ

- Kookie , sao giờ này lại đến đây , sao không ở nhà ăn trưa đi - Cô kéo chàng trai đó ngồi vào chiếc sofa .

- Kookie mang cơm cho vợ - Anh chỉ nói một câu là thức ăn đã được bày hết trên bàn , gần như muốn đẩy cái phần cơm vừa nãy xuống đất luôn .

- Ở công ty có nhà bếp mà , nhìn kìa suất cơm của em đó - Cô chỉ tay đến cái suất cơm chuẩn bị tiếp đất kia .

- Hôm nay nhà bếp làm tôm sốt , Ami không ăn được tôm - Anh trưng bộ mặt vô tội ra nhìn cô .

Cô thật sự không chịu được mà , làm sao có thể đáng yêu thế chứ .

- Em có thể ăn những món còn lại mà - Cô vẫn cố cãi

- Ăn thế không đủ chất dinh dưỡng , Kookie đã phụ bác Lee làm đồ ăn đó , mau ăn đi - Anh đẩy bát cơm về phía cô

- Kookie cũng phải ăn thì em mới ăn - Cô cũng bắt bằng được anh ăn .

Cơm thật sự rất ngon . Phải món cô dị ứng từ bé đến giờ là tôm , cả nhà trừ anh ra hoàn toàn không ai biết , bố mẹ cũng chả hề quan tâm đến cô , một tay bác quản gia chăm sóc nhưng tiếc thay bác ấy đã qua đời và chỉ còn có Jungkook biết chuyện này . Từ quản gia mới cho tới bác Lee đều không biết

Sau khi ăn xong cô bảo Jungkook ngủ lại ở đây , chiều tan làm cô muốn đưa Jungkook đi dạo . Anh ngoan ngoãn nằm ngủ trên chiếc sofa vừa nãy còn cô thì lại tiếp tục với đống hồ sơ trên bàn .

Làm được một lúc thì cô quay ra nhìn anh , mỉm cười chua chát . Ai mà nghĩ được đến ngày vị giám đốc uy nghi họ Jeon lại có ngày hôm nay .

Jeon Jungkook đứa con duy nhất của gia tộc họ Jeon , anh tiếp quản công ty khi vừa học đại học được hai năm , vì lý do này anh phải bỏ học mà theo con đường gia đình định sẵn . Anh yêu cô thư ký phó giám đốc , đó là một cô gái nhỏ nhắn , nhu mì nhưng khi làm việc thì vô cùng quyết đoán và dứt khoát . Sau 2 năm yêu nhau thì hai người cưới nhau , gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả nên việc cưới xin này không gặp quá nhiều trắc trở .

Mọi chuyện vẫn yên bình cho đến khi ...... anh bị người ta cố tình gây tai nạn , sau 2 tháng hôn mê anh tỉnh lại trong tình trạng không ổn định tâm lý , bác sĩ nói anh bị chấn thương khá nặng ở đầu nên về sau có thể sẽ quay về khoảng thời gian đẹp nhất mà sống , là khoảng thời gian khi anh tròn 10 tuổi . Sau khi xảy ra vụ việc gia đình họ Jeon đưa cô lên cái chức vị giám đốc đó , cô từ chối nhưng họ nói vì anh vì cuộc sống và sự nghiệp của anh , nên cô đồng ý .

Giờ đây anh chỉ như đứa trẻ sống cạnh cô , cô không nhưng không khó chịu mà còn cảm thấy yên tâm , bởi anh sẽ không phải chiến đấu trên cái thương trường nguy hiểm này nữa , sẽ không còn ai hại anh nữa , chỉ nghĩ vậy mà cô thoải mái ngắm nhìn người con trai đang ngủ kia .

Anh tựa như thiên thần vậy , khuôn mặt được ông trời ban cho như một bức tượng tạc , thân hình cường tráng toát lên phong thái của vị giám đốc uy nghi .

Trông anh ngủ thật yên bình , cô luôn muốn ngắm nhìn anh nhiều một chút nhưng công việc không cho phép , từ khoảng thời gian đó đến nay đã được 1 năm rồi nhưng anh vẫn vậy , vẫn là một Jeon Jungkook vô lo , không chút cảnh giác khi bên cạnh cô , chỉ khác là anh không còn ngồi trên chiếc ghế này làm việc nữa thôi .

Cô lắc đầu gạt bỏ đống suy nghĩ đó ra khỏi đầu , cô phải tập trung làm cho xong đống hồ sơ này để còn đưa Jungkook của cô đi chơi chứ hôm nay là cuối tuần rồi mà .

Sau 4 tiếng kiểm tra rồi soát lại đống hồ sơ , cô nhắm nghiền đôi mắt lại , mắt cô giờ mỏi quá ! Cô cần nghỉ một chút , còn chút nữa là xong rồi , còn chút nữa là có thể đi chơi cùng Jungkook rồi .

- Ami , Ami mệt hả ? - Giọng nói trong trẻo cất lên , tựa như mặt hồ lăn tăn gợn nước .

- Kookie dậy rồi sao - Cô mở mắt nhìn chàng trai trước mắt mỉm cười

- Ukm , Ami xong chưa , Kookie giúp Ami xếp lại đống giấy này nhé - Anh chỉ tay vào đống hồ sơ và hợp đồng tôi đã kiểm tra xong .

- Không cần đâu , Kookie ra kia ngồi , em nhờ người mua sữa chuối và snack cho Kookie ăn nhá , em còn chút thôi , đợi chút nhá - Cô cười tươi rồi còn nháy mắt một cái với Jungkook khiến anh cười tít cả mắt
.
Sau 1 tiếng , cô cũng đã xong đống giấy tờ đó , quay ra thì anh chồng của cô đã uống hết cả lốc sữa và chục gói snack rồi .

- Kookie , chúng ta đi thôi - Cô tiến lại chỗ anh

- Chờ Ami mà Kookie ăn bao nhiêu rồi - Anh phồng má nhìn cô , đáng yêu chết đi được

- Rồi , vậy đi mua đồ cho Kookie xong sẽ đưa Kookie vào khu vui chơi nhé - Cô mỉm cười nắm tay anh ra khỏi phòng . Sau câu nói đó anh mắt anh sáng long lanh nhìn cô , khiến cô phải phì cười .

Đến cổng trung tâm thương mại bỗng một cô gái xinh đẹp xuất hiện .

- Jungkook , em xin lỗi , chúng ta quay lại được không em không thể sống thiếu anh được - Cô gái nắm lấy bàn tay còn lại của anh mà van nài .

Thấy cảnh này cô cũng không biết làm gì chỉ lùi ra xa để anh và cô gái đó nói chuyện .

~~tại chỗ của anh và cô gái đó ~~~~

- Jungkook em xin lỗi , làm ơn tha cho em - Cô gái trước mặt vẫn tiếp tục cầu xin

- Cô là ai ? Tôi không biết cô tránh xa tôi ra - Anh lùi ra xa

- Em biết mình đã lừa dối anh nhưng xin anh đừng đối xử với em như thế - Cô gái nắm tay anh

- Cô tránh ra , buông tay tôi ra - Anh sợ hãi lùi về phía sau

- Jungkook à , em đưa anh đến chỗ này nhá , chắc chắn anh sẽ tha thứ cho em - Cô gái tính kéo anh đi

- Ami , Ami cứu Kookie với - Anh hét to lên

- Giám đốc Jeon , anh đừng thế nữa , mau đưa tiền cho tôi , không tôi sẽ đưa những bức ảnh đó cho vợ anh đó - Cô gái thầm thì vào tai anh

- Giám đốc nào ? Ảnh nào ? Sao lại đưa cho Ami - Anh ngơ ngác hỏi lại

- Tôi đã không tin bọn báo lá cải đó vậy mà hoá ra là thật , đã không còn tiền mà còn tính vào chỗ này sao - Cô gái vung tay buông cổ tay Jungkook ra rồi cười khinh . Do mất đà anh ngã xuống đất .

- Cô kia , đủ chưa

- A , Ami - Anh với tay lên phía cô , đôi mắt nhìn cô cũng đã hơi ướt . Cô cúi người xuống kéo anh lên .

Anh sau khi đứng dậy , liền chạy ra núp sau lưng cô .

- Cô là ai ? - Cô ta nhìn cô giọng điệu kênh kiệu

- Tiểu thư Choi , cô không phải quá đáng rồi chứ . Theo tôi biết ông Choi lại rất mực tự hào về người con gái như này thì thật là - Cô đưa hai tay ra sau nắm chặt lấy tay Jungkook nhưng giọng nói vẫn cứng rắn hướng về người con gái kia

- Hừ , cô thì biết gì mà nói , còn bảo vệ hắn ta nữa tôi không chắc cô còn về được nhà đâu - Cô gái vẫn vênh mặt lên hống hách

- E rằng phải nhờ ông Choi dạy lại tiểu thư rồi - Sau lời cô nói , ông Choi bước ra từ chiếc xe đang đỗ gần đó .

- Choi EunNa , ta đã dặn con thế nào , mau về nhà mau , con sẽ bị cấm túc - Ông Choi tức giận chỉ vào chiếc xe mà mình vừa bước ra

- Cha..... sao cha lại ở đây - Cô tiểu thư sợ hãi lùi lại nhìn người cha

- Xin lỗi Giám đốc Kim , tôi sẽ dạy lại con bé nhà tôi , xin lỗi vì đã làm phiền cô - Ông cúi đầu chào cô rồi kéo theo đứa con gái đi khuất .

- Kookie , anh không sao chứ - Cô lúc này quay lại nhìn Jungkook.

- Oa ~~~~ - Jungkook cúi người , áp đầu vào vai cô mà khóc .

Cô im lặng , vỗ vỗ vào tấm lưng rộng đó mà dỗ dành .

Sau một lúc tiếng khóc mới dần dần nhỏ lại , chỉ để lại một vài tiếng nấc .

- Em xin lỗi đáng ra em không nên để anh một mình với cô ấy - Cô vẫn vỗ tấm lưng đó

- Kookie không chơi với Ami nữa - Anh buông tay ra khỏi người cô rồi quay mặt đi dỗi

Cô bật cười
- Vậy Kookie có muốn đi khu vui chơi không , ngày mai chúng ta sẽ mua quần áo sau nha

- Có có - Đôi mắt sưng húp vì khóc kia lại sáng rỡ lên nhìn cô .

Cô quyết rồi , xong công tác đợt này cô nhất định phải chữa cho anh khỏi hoàn toàn . Sau đó 1 tháng cô đưa anh sang Mĩ điều trị .

2 năm sau đó , do còn việc công ty nên cô phải về xoay sở công việc, thi thoảng lại đến thăm anh , bác sĩ nói tầm 1 tuần nữa anh sẽ xuất viện , khoá điều trị tâm lý đó có kết quả khá tốt , nên cô sẽ cố xong chỗ việc này rồi sang đón anh xuất viện .

Cốc cốc
- Mời vào - Cô vẫn không thể ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách

- Em vẫn vậy , chả thèm tiếp đón anh gì cả - Giọng nam trầm quen thuộc vang lên .

- Sao cơ - Cô ngẩng mặt lên nhìn , thật không thể tin nổi , cô hoàn toàn đứng hình với sự việc xảy ra trước mắt .

- Sao vậy , em không nhớ anh à hay đã có người khác rồi - Người đó tiến đến chỗ cô

- Jung..... Kook - Cô há hốc mồm chẳng phải bác sĩ bảo tuần sau anh mới xuất viện sao

- Không vui khi anh về sao - Anh chẳng báo trước bế bổng cô lên rồi đi về phía sofa

- Không phải tuần .... sau anh mới xuất viện sao - Cô vẫn chưa hoàn hồn

- Là anh bảo ông ta nói thế đó , phải về bất ngờ để bắt quả tang vợ chứ - Anh cười cợt

- Bắt cái gì chứ , cuối cùng sau 3 năm Jungkook của em về rồi - Cô dụi chiếc đầu nhỏ của mình vào lồng ngực anh , cảm nhận được bàn tay anh đang xoa đầu mình . Bao lâu rồi cô không được người khác xoa đầu rồi .

- Nhóc con , cảm ơn em vì thời gian qua đã quản lý công ty giùm anh , đã bảo vệ anh , đã chăm sóc thằng bé Kookie đó . Cảm ơn em rất nhiều - Anh hôn lên trán cô . Nhưng cô không phản ứng .

- Hoá ra là ngủ mất rồi - Anh cười nhẹ .

"Bao lâu rồi không được anh ôm như này chứ , thật sự em nhớ anh nhiều lắm . Jeon Jungkook em yêu anh "

___________________
Biết gì hông bà con ơi truyện tui được 90 lượt đọc rồi á , cảm ơn mọi người nhìu nhìu nha .
À cmt gì đó cho tui nhé , tui thích đọc cmt lắm á , mà chả có ai cmt cho tui đọc cả :((((((
160819💜💜💜
[ chỉnh sửa lần 1 220120]
#Kin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro