Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shot VI : Ái tình (1)





Cân nhắc : Thiên x Khải , ngụy chú cháu :v ; BE ; chiếm đoạt ngụy quân tử công :v

• Điều trong fic là hư cấu
•Ý tưởng thuộc về con thiếu mứt này ; hy vọng được tôn trọng bản quyền ; không reup hay copy

***


Tình yêu là thứ trò chơi điên cuồng
Tôi chẳng biết làm sao để khiến em muốn ở lại


***



- Anh trai , thị trường ở Trung á anh đã xem qua chưa ? Theo em thấy đó là một thị trường tốt , chúng ta có thể phát triển thêm chi nhánh ở đó !

Trong một khách sạn cao cấp , có một bàn ăn 4 người đang rôm rả trò chuyện . Người đàn ông mặc tây trang , nét mặt anh tuấn phi thường , vừa dùng dao cắt miếng thịt trên đĩa vừa nhướn mi nhìn 3 người phía còn lại .

- Thiên Tỉ ! Chuyện này hãy để anh xem lại ... công ti gần đây có chút khó khăn , anh sợ nếu chuyển hướng đầu tư thì kinh phí sẽ cạn kiệt .

- Uhm ... anh có thể cứ xem qua ý kiến của em ... cổ phần trong công ti hiện tại chúng ta cũng đã nắm được phân nửa rồi .

- Phải ...

Hắn quay sang phía có thiếu niên xinh đẹp tươi mát đang ngồi , mỉm cười đầy tâm ý :

- Tuấn Khải hôm nay có lẽ rất vui đúng chứ ?

- Vâng , chú Thiên Tỉ .

Thiếu niên tên Vương Tuấn Khải mỉm cười rạng rỡ , miệng vẫn đang nhai thức ăn , thoạt qua nhìn rất dễ thương lại sáng sủa thông minh , nhất định làm lên cơ đồ trong tương lai hướng phía hắn trả lời .

- Đã dặn bao lần rồi , đừng gọi thẳng tên chú như vậy , nghe xa lạ quá !

Cha cậu khẽ nhắc nhở khiến cậu hơi xụ mặt , gật đầu nhè nhẹ rồi tiếp tục ăn uống . Gọi đã thành quen , 18 năm rồi mà , đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu . Mẹ cậu ngồi cạnh cậu khẽ xoa đầu con trai , hướng cha cậu :

- Cứ từ từ đã . Hôm nay là sinh nhật nó mà !

- Anh không nên quá câu lệ . Cứ để thằng bé xưng hô như ý nó muốn , em cũng chỉ hơn nó 12 tuổi thôi mà ...

Đồng điếu nở rộ ở khóe miệng , ánh mắt lấp lánh trìu mến nhìn tiểu tử chỉ vừa tròn 18 tuổi đang ăn uống từ tốn .

- Chú Thiên Tỉ vẫn là nhất !!!

Đang lúc ăn uống vui vẻ , thư ký riêng của Dịch Dương Thiên Tỉ đến , đưa cho hắn một hồ sơ . Hắn bóc hồ sơ ra , xem xét một chút rồi đưa lại cho thư ký , gật đầu một cái thư ký kia liền hiểu ý ly khai . Hắn tiếp tục quay trở lại ăn uống nói cười với gia quyến trong ngày vui của cháu trai .

- Thiên Tỉ , em cũng đã 30 ... lo liệu mà lập gia đình đi chứ !

- Em còn muốn dồn sức vào công việc mấy năm nữa ... hiện tại em cũng chưa có ý trung nhân nữa .

Hắn cười khẽ , ánh mắt cứ vô thức hướng về phía Vương Tuấn Khải . Vương Tuấn Khải không hiểu ý tứ của chú cho lắm , nhưng cũng cười đáp lại .

- Hazz ... em xem , con trai của anh cũng đã 18 tuổi rồi a ~

Cậu lại mỉm cười . Thực sự là được ngồi ăn chung với bố mẹ và chú sung sướng chết đi được . Cậu từ bé đã sinh ra trong gia đình giàu có nhưng bố mẹ lúc nào cũng vắng nhà , hiếm khi được rảnh rang ngồi cùng bàn ăn cơm với cậu như thế này . Chỉ có chú Thiên Tỉ , luôn biết cách chăm sóc quan tâm cậu , còn tìm cách đặt được bàn ăn ở một nhà hàng nổi tiếng mà hiếm khi còn bàn nếu không đặt trước . Thiên Tỉ mỉm cười trìu mến , nhấc lên hộp quà đặt trên chiếc ghế trống cạnh mình , đưa cho cậu .

- Tuấn Khải , chúc mừng sinh nhật cháu !

- Oa ~ Có quà ! Cháu mở ra được chứ ?

Cậu nhận hộp quà được gói ghém cẩn thận , hoan hỉ xin phép hắn . Cha mẹ cậu mỉm cười hài lòng vẫn cố phép lịch sự nói một câu .

- Thiên Tỉ , em tốn sức rồi ~

- Không có gì , cháu trai duy nhất của em mà . Kích cỡ cũng khá vừa vặn vì ta đã ướm thử cỡ của cháu - Hắn cười nhẹ nhàng .

Cậu nhận được sự đồng ý , ngừng ăn lại , ngay tắp lự cởi bỏ dây gói quà ra , mở hộp . Mặt ngay lập tức hiện lên nét thích thú vui vẻ .

- Là vest đen sao ? Uhm ... rất đẹp .

Cậu nhấc bộ vest lên . Nó được may từ loại vải mịn như nhung , thượng hạng cao quý , sờ vào rất thoải mái . Cậu ướm thử nó lên cơ thể của mình , rất vừa vặn . Cậu tưởng tượng bản thân khi mặc nó sẽ trở nên trưởng thành vô cùng đi , đối lập hẳn với bộ đồ thể thao cậu đang mặc . Chú Thiên Tỉ lúc nào cũng thật chu đáo ~ Hắn nhướn mi , nụ cười lần nữa rạng rỡ nở rộ ,  ôn tồn nói :

- 18 tuổi thì đã trưởng thành rồi . Sẽ là đàn ông , và cần mặc vest .

- Thực đúng như vậy a ~

Một màn gia đình vui vẻ tiếp tục ăn uống , tiếng cười tiếng nói vang lên không ngớt . Chỉ có bi kịch là vẫn đang ngấm ngầm tiến tới .

***

Vương Tuấn Khải ngồi trên xe ở ghế sau cùng mẹ , còn cha đang chú tâm ngồi ở ghế lái lái xe . Sau bữa ăn xế trưa ở nhà hàng mà chú Thiên Tỉ đã đặt trước ; cả ba vui vẻ đến một nhà hàng khác - nơi cha cậu đã chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật để ba người trong gia đình cùng quây quần riêng tư .

Mẹ cậu vui vẻ nhìn con trai - đang mặc bộ vest mà Thiên Tỉ tặng lúc chiều . Hắn nói đúng . Cậu đã lớn , đã 18 tuổi rồi thì cần mặc vest a ~ Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ điềm đạm khả ái , lại có sự trưởng thành đang chín muồi . Con trai bà quyến rũ ngoan ngoãn như vậy , chính là niềm tự hào to lớn của bà và cha cậu ~

- Chú Thiên Tỉ thực tốt bụng a ~

Vương Tuấn Khải hài lòng vì bộ vest rất vừa với cơ thể , nhìn cậu cũng đẹp trai lên mấy phần . Cha cậu lái xe phía trước không nói gì , trầm ngâm suy nghĩ . Thiên Tỉ có tốt hay không thực sự là không có câu trả lời .

***

Dịch Dương Thiên Tỉ - là con riêng của vợ hai mà ông nội cậu - Vương lão gia đã cưới về . Vợ cả của Vương lão gia mất khi qua 50 tuổi . Ông nội cậu cũng định sẽ sống độc thân như vậy suốt phần đời còn lại nhưng duyên phận dẫn lối , ông say mê người phụ nữ góa bụa là mẹ hắn . Bất chấp hắn là ruột thịt kẻ khác mà đón nhận cả hai mẹ con vào Vương gia sinh sống năm hắn 9 tuổi .

Tuy là con riêng nhưng lại được ưu ái rất nhiều vì hắn bẩm sinh thông minh , biết lo liệu và có chí hướng lớn . Mẹ hắn cũng không sinh thêm cho ông nội người con nào cả nên Vương lão gia rất yêu quý hắn , coi hắn như con đẻ . Ông nội không đổi họ cho hắn vì ông thấy cái tên Dịch Dương Thiên Tỉ hiện tại rất hay , nghe sán lạn hợp tai mà còn mang lại cảm giác sang trọng quyền quý rất phù hợp với không khí vương giả của gia đình ông ; hơn nữa giữ nguyên tên hắn cũng là cách tôn trọng người cha đã mất của hắn . 

Năm hắn 12 tuổi anh trai khác cha khác mẹ họ Vương của hắn lập gia đình rồi sinh ra Vương Tuấn Khải . Gia đình ngày càng thêm xum tụ đông vui .

Năm hắn 18 tuổi , đã ngay lập tức có thể hoàn thành xuất sắc công việc tại công ti . Trải qua bao nhiêu thử nghiệm và thử thách của Vương lão gia ; hắn mới được cất nhắc lên vị trí quản lí . Vương lão gia cũng rất hài lòng , thoải mái vung tay cho hắn 5% cổ phần ở công ti .

Vương Tuấn Khải từ bé đã rất quấn lấy chú của mình . Có lẽ là vì khoảng cách tuổi gần nhau , lúc cậu có nhận thức thì hắn vẫn còn là thiếu niên , dễ tâm sự nói chuyện cùng nhau . Hắn ban đầu có vẻ xa cách không mấy quý mến trẻ con , nhưng sau đó ở gần nhau lâu cũng nảy sinh hảo cảm , vô cùng sủng ái người cháu là cậu . Thế nên Vương Tuấn Khải vốn nghĩ tình cảm của gia đình cậu là vô cùng tốt đẹp , ấm áp nghĩa tình .

***

Chiếc xe của ba người vẫn bon bon đi trên con đường một chiều vắng người . Cha cậu nhấn ga , tăng tốc để đi nhanh hơn . Bất thần ông thấy một chiếc xe tải đang đi ở phía đối diện , ngay lập tức ông thắng phanh để giảm tốc độ xe nhưng đạp không dưới 3 lần xe vẫn bon bon chạy với tốc độ không đổi  . Chiếc xe tải đã gần kề , xe của ba người vẫn lao như con thiêu thân vào nó . Hai mẹ con cậu ngồi ở đằng sau hãi hùng kêu lên . Cha cậu bẻ lái , chiếc xe nghoẹo sang một bên , không đâm vào chiếc xe tải đang lao đi vun vút kia .

Trời có mưa , mặt đường vô cùng trơn trượt , chiếc xe bị bẻ lái liền xoay nhiều vòng , rồi chập chừng dừng lại . Cậu cùng cha mẹ đã bị va đập nghiêm trọng khi chiếc xe bị đảo lộn , ngay lập tức mất đi ý thức . Cha cậu đập đầu vào vô - lăng , cứ thế vô tình khiến chiếc xe mon men chuyển động . Một bên đường có vực , ở dưới là sông sâu trăm mét , chiếc xe cứ thế tiến lại mép vực , nửa thân đầu xe dốc xuống rồi chững lại .

Mẹ cậu tỉnh lại , đau đớn mở lớn mắt nhìn xung quanh .Chiếc xe sắp rơi xuống vực , bà lại phát hiện chân mình đang bị kẹt , tình thế thực sự nguy hiểm . Thấy chồng mình đang gục trên vô lăng ; còn cậu cũng bất tỉnh nhân sự  , máu chảy dọc theo thái dương . Bà dùng sức lay mạnh cậu cũng như gọi cha cậu . Vương Tuấn Khải dần có lại ý thức , tỉnh dậy .

- Con trai ! Chúng ta mau ra ngoài , mau lên con trai ! Cha của con bất tỉnh rồi .

Cậu mơ màng nghe thấy tiếng mẹ thất thanh nhưng không sao mở mắt ra được . Đầu cậu đau nhói , khó chịu . Mẹ cậu gắng gượng mở cửa xe ở cạnh cậu , đẩy được cậu xuống mặt đường , bản thân còn đang loay hoay tìm cách ra khỏi xe thì chiếc xe lại dốc xuống một chút , chỉ cần có một chút lực tác động nữa chiếc xe nhất định sẽ rơi xuống . Đúng lúc đó , một chiếc ô tô lao đến , bà khấp khởi hy vọng kêu cứu .

Chiếc xe dừng lại theo ý muốn của bà . Một người đàn ông từ trên xe bước xuống , mặc chiếc vest đen quen thuộc . Bà sững sờ nhìn người đàn ông nọ , rồi lại tiếp tục kêu cứu . Người đàn ông cao ngất , khiến bà khó thấy được dung mạo . Hắn ta không hề nói gì cũng chẳng giải cứu hai người còn mắc kẹt trong xe . Hắn tiến ra phía sau xe , ngay dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bà mà đẩy mạnh .

Chiếc xe vốn dĩ đã dốc xuống phân nửa , thêm lực tác động vừa mà chao đảo lập mất thăng bằng lao thẳng xuống vực . Bà hét lớn , bản thân còn đang kẹt chân trong xe cùng với chồng rơi xuống vực sâu thăm thẳm .

Mũi giày da sáng loáng chuyển hướng về phía thiếu niên đang nhắm nghiền mắt lại trên mặt đường lạnh lẽo , máu trên đầu vẫn không ngừng rỉ ra ...

***

Vương Tuấn Khải tỉnh lại trong căn phòng trắng sặc mùi sát khuẩn của bệnh viện . Cậu đau đớn ôm một bên đầu , cảm giác máu đã ngưng chảy nhưng mắt cậu vẫn mờ đục , khó khăn nhìn xung quanh  .

Cha cậu ? Mẹ cậu ? Tiệc sinh nhật nữa !

Họ đâu ? Ai đã đưa cậu vào đây ?!

Cậu nhớ tới vụ tai nạn . Vụ tai nạn kinh hoàng trong đêm sinh nhật của bản thân .

Cửa phòng bật mở , người đàn ông mặc sơ mi trắng bước vào , cởi bỏ khăn tay màu trắng , nhìn cậu .

- Tuấn Khải !

- Chú Thiên Tỉ ... bố và mẹ của cháu ...

- Họ chết rồi . Phanh mất lái , ô tô bị lao xuống vực . Lúc họ phát hiện , chỉ còn thấy cháu ở trên mặt đường , chiếc xe và cha mẹ cháu đã lao xuống vực .

- Là tại cháu ... hức ... mẹ đã cứu cháu ... nên mẹ mới không có cơ hội sống ... cháu đã giết mẹ ... và cả cha nữa ...

- Ngoan ...

Hắn ôm cậu vào lòng , để đầu cậu dựa vào bụng hắn , ấm áp . Thiên Tỉ cảm nhận được nước mắt nóng hổi của cậu đang thấm dần qua lớp áo của mình .

***

Đám tang của cha mẹ cậu diễn ra trong nước mắt .

Ngày cậu tròn 18 tuổi cũng là ngày cha mẹ cậu vĩnh viễn rời đi .

Phía cảnh sát kết luận đây là một vụ tai nạn hy hữu . Xác của cha mẹ cậu được tìm thấy sau đó 1 ngày . May sao rơi xuống vực mà vẫn còn nguyên vẹn .

Vương Tuấn Khải cầm di ảnh của bố bên tay trái , di ảnh mẹ bên tay phải . Cùng một lúc mất đi hai người thân thích nhất , cảm giác như bị xé tan cõi lòng . Nếu mẹ cậu không đẩy cậu ra ngoài , giờ này chú Thiên Tỉ sẽ phải mang theo cả di ảnh của cả cậu nữa . Đoàn người đi lặng lẽ , trang phục toàn bộ đều là màu đen . Bộ vest mà cậu được tặng vào ngày sinh nhật đã được mang về nhà , giặt giũ thật sạch sẽ , nhưng cậu không muốn mặc . Cậu có cảm giác nó sẽ gợi nhớ đến ngày oan nghiệt của gia đình cậu .

Nước mắt của cậu chảy dài trên mặt , lạnh lẽo vô hồn nhìn hai quan tài được hạ xuống huyệt đã đào sẵn . Đất cứ thế được những chiếc xẻng đen lấp lên , dần chồng lên cao , đắp thành nấm mồ cao ngất . Vương Tuấn Khải suýt không kìm nén được mà muốn lao đến cào hết lớp đất đá kia ra , để cứu bố mẹ lên . Hai người chưa có chết , thực sự chưa có chết mà . Mấy ngày trước họ con đang cùng cậu trong chờ kết quả thi đại học của cậu mà .

Tại sao giờ lại chôn sống họ ?

Thiên Tỉ nãy giờ đều chú ý quan sát cậu bé đáng thương , canh chừng khi cậu ngất đi vì kiệt sức , nhưng lại không thấy cậu có biểu hiện gì cả , khẽ thở nhẹ .

- Tuấn Khải ! Chúng ta về nhà nào !

Hắn ôm lấy hai vai cậu , nhẹ nhàng muốn đưa cậu trở về Vương gia .

- Chú Thiên Tỉ ... bố mẹ của cháu ... hức ... bố mẹ cháu ... là bị cháu làm chết ...

Đám tang đã vãn người , chỉ còn lại mình cậu vẫn đang đứng chơ chọi cùng hắn ở bên cạnh . Vương Tuấn Khải không trụ nổi nữa , úp mặt vào vai Thiên Tỉ khóc . Hắn vuốt ve mái tóc cậu , dịu dàng xoa lưng .

- Thôi nào ! Chỉ là tai nạn thôi . Chúng ta mau về nhà nào . Bà nội đang chờ cháu đấy ! Tuấn Khải , cháu yên tâm
từ nay về sau chú sẽ bảo hộ cháu .

Người đàn ông chắc nịch khẳng định .

***

Bà nội hiện tại của cậu là mẹ ruột của chú Thiên Tỉ . Bà nội này rất hiền từ , cũng yêu quý cậu không kể xiết . Ông nội cũng đã mất từ lâu để lại công ty cho cha cậu và chú Thiên Tỉ quản lí . Sức khỏe bà không cho phép bà đi lại nhiều nên hôm nay bà không đi cùng cậu và hắn được .  Hiện tại cha cậu cùng mẹ cậu đồng thời mất đi , căn nhà chỉ còn lại 3 người , quả thực có chút trống vắng hoang hoải .

- Tuấn Khải ... cháu của bà ...

Ngay khi vừa xuống xe , người phụ nữ tuổi trung niên đã chạy ra , ôm chầm lấy cậu . Vương Tuấn Khải ngồi trên xe hắn , từ đầu đến cuối đều một mực im lặng , hắn cũng không khuyên bảo thêm gì , để cho cậu khoảng không gian yên tĩnh . Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy bà nội , cơn đau đớn lại bị gợi lên , òa khóc nức nở .

Bà nội xoa xoa tóc cậu , Thiên Tỉ không nói gì , bước vào nhà .

***

Phòng Vương Tuấn Khải nằm cạnh phòng làm việc của hắn . Chuyện vừa xảy ra khiến hắn không an tâm cho lắm , lại được mẹ nhắc nhở trông chừng cậu , nên mấy đêm liền đều lưu lại phòng làm việc cả đêm để nghe ngóng .

Vương Tuấn Khải cũng không lỡ phụ lòng bà nội cùng chú , cố gắng ăn nhiều , cười nói nhiều như trước ; nhưng về đêm lòng lại lo lắng bồn chồn không yên . Trong mỗi giấc mơ của cậu , cậu đều mơ thấy cảnh chiếc xe của cậu và cha mẹ lao xuống vực sâu ; trong khung cảnh hoang hoải sương , cậu còn nhìn rõ được bóng dáng của một người đàn ông sừng sững đứng bên cạnh vực . Người đó là ai cậu không biết . Nhưng cậu luôn có cảm giác cha mẹ cậu chết là có liên quan đến người đàn ông đấy . Nhưng vì phía cảnh sát điều tra cũng kết luận vụ của cha mẹ cậu chỉ là một tai nạn giao thông đơn thuần , nên cậu cũng không muốn rắc rối hơn , càng không muốn làm phiền chú Thiên Tỉ . Chú ấy đã phải bận rộn nhiều mấy ngày qua rồi .

Đêm nay cậu xoay đi xoay lại trên giường mà không ngủ được , ôm gối ngủ định tìm bà nội . Cậu vẫn còn bà nội như mẹ yêu thương mình , chú Thiên Tỉ cũng rất quan tâm mình ; cậu nên phấn chấn hơn , không nên ủ rũ suốt ngày như hiện tại .

Chần chừ trước phòng bà nội , rồi cậu lại tự nhiên không gọi cửa nữa . Bà nội cũng không còn trẻ , sức khỏe yếu , cả ngày lại phải lo cho cậu , có lẽ là rất mệt mỏi , nửa đêm rồi cần phải ngủ sâu . Cậu nghĩ thế rồi không làm phiền bà nữa , định trở lại phòng . Nhưng lại thấy cửa phòng chú mình hé mở . Cậu đánh liều bước vào , chú cũng được , miễn là có người an ủi dỗ giấc ngủ cho cậu .

- Chú Thiên Tỉ ...

Cậu nhìn thấy chú mình cũng đang ngủ , nhưng là ngủ trên ghế làm việc , hai chân gác lên bàn , dáng vẻ rất mệt mỏi .

- Chú Thiên Tỉ ... chú đang ngủ sao ? Vậy cháu về phòng đây !

Vương Tuấn Khải vừa định rời khỏi phòng hắn để về phòng thì một cánh tay bất ngờ kéo cậu lại . Chú Thiên Tỉ từ lúc nào đã tỉnh lại , hai mắt sáng lên thứ cảm xúc kì lạ , khác với thường ngày nhanh như cắt nắm được tay cậu . Cậu còn ngỡ ngàng chưa nói được gì thì hắn đã kéo cậu lại trong phòng ; khoá chốt cửa lại , đè cậu lên bàn làm việc ; hai mắt mở vẫn nhìn cậu . Tay hắn lần xuống thoát ly cúc áo ngủ của cậu , da thịt trắng mịn của một cơ thể đang trưởng thành lộ ra , gợi cho hắn hưng phấn . Vương Tuấn Khải sợ hãi , gào thét :

- Chú Thiên Tỉ ! Chú làm gì vậy ? Mau buông cháu ra !

Bỏ qua mọi kháng cự của cậu , hắn vẫn hạ môi xuống , hôn lấy hôn để cánh môi đang tìm cách chạy trốn kia .

Vương Tuấn Khải bị ghim tay lại , nhưng vẫn tìm cách né tránh mưa hôn cuồng dã đang rải trên mặt . Cậu bắt đầu sợ hãi người đàn ông này . Hắn là chú cậu cơ mà . Sao lại làm thế với cháu của mình ? Cậu đã trở thành trẻ mồ côi rồi , không lẽ khi dễ cậu rất dễ dàng sao ? Hắn cũng đã nói sẽ bảo hộ cậu mà . Sao giờ lại như thế ?!

Nước mắt bắt đầu chảy ra nóng hổi , lăn trên gương mặt khả ái mọi khi vẫn cười rạng rỡ .

- Không được khóc !

Hắn gầm lên , liếm một đường trên mặt cậu , cảm giác ram ráp khiến cậu rùng mình , run rẩy kịch liệt .

- Chú Thiên Tỉ ... ưm ...

Hắn không kìm được khi nghe cậu gọi tên hắn , hắn không muốn nghe cậu gọi hắn là chú . Hắn đâu phải chú ruột của cậu . Hắn không có quan hệ huyết thống gì với gia đình của cậu hết . Hắn là chú của cậu chỉ ở trên mặt giấy tờ thôi . Một chút ràng buộc máu mút cũng không hề có .

- Ngoan ...

- Bà nội ... cứu cháu ...

Vương Tuấn Khải nhận thức được chú cậu đang muốn làm gì . Phòng của bà nội lại đối diện phòng làm việc của hắn cùng phòng cậu . Cậu cố gắng cất tiếng yếu ớt gọi .

- Bà nội đã ngủ rồi .

Hắn mặc kệ giãy dụa của cậu lại  tiện tay  mà lấy áo ngủ của cậu trói hai tay cậu lại bởi hắn không thích sự chống cự dư thừa . Bàn tay  hắn thô ráp  to lớn chạm lên da thịt nhẵn bóng ; nổi lên cảm xúc tương  phản rõ rệt  khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ thêm phần hưng phấn . Vương  Tuấn Khải ngọ  nguậy vì muốn tránh đụng chạm của hắn nhưng bất thành .  Hắn áp cậu ngồi lên bàn làm việc , hai chân cậu câu lấy thân hình vững chãi hoàn hảo của hắn .

- Chú ... đừng làm thế ... đừng làm thế ...

Vương Tuấn Khải hai tay bị trói lại ở đằng sau , được hắn cố định bằng cách giữ lấy hai vai ; ánh mắt nhiễu loạn hiện lên nhiều mảng rối bời đan xen .

- Ngoan ...

Dịch  Dương Thiên Tỉ vuốt ve má cậu ; hắn thừa nhận bản thân không có cảm giác với đàn bà , hắn thích nam nhân , và hắn rất thích cậu .

Vuốt cần cổ trắng sứ của  thiếu niên , hắn khẽ nhe răng nanh ra  gặm một miếng . Răng nanh lúc  nặng lúc nhẹ găm lên cổ khiến Vương Tuấn  Khải vô cùng đau đớn , nhưng  chẳng có cách nào thoát khỏi kìm kẹp của  người đàn ông này . Cậu chỉ có  thể phát ra vài âm thanh chống cự vô ích , lọt vào  tai hắn lại giống như gọi mời  phát tình . Hắn tiếp tục di tay xuống  xương quai xanh nổi lên rõ ràng ,  thả ở đó vài nụ hôn nồng đậm rải rác  rồi hôn xuống nữa .

Lần này là  hai khỏa ngực trắng mịn , mang một mùi  hương thơm nhẹ nhàng khiến hắn  thấy vô cùng sảng khoái tươi mát . Người cháu này quả thực chính là sạch sẽ  thanh thuần , tinh khiết như sương mai . Hắn ngoạm một bên đầu  nhũ đã hơi dựng đứng lên ,  dùng kĩ xảo hàm trụ viên thịt nhỏ , cắn ra  lôi vào liên tục khiến cậu  ưỡn cong người chống lại khoái cảm đang xâm  lấn lấy mình . Bên còn lại  được bàn tay của hắn chăm sóc kĩ lưỡng , vân  vê nhéo nắn , cọ xát đến  đỏ ửng cả một mảng mới dừng lại . Hắn mút thật  mạnh đầu nhũ trong miệng  mình ; nhìn ngực của cậu đã hồng rực , hai đầu  nhũ xinh đẹp đỏ tươi  một màu bắt mắt giống như sắp xuất huyết . Quả là  phi thường xinh đẹp !

Hắn  cởi đến chiếc quần , luồn tay vào trong bắt lấy  tính khí đã  ngẩng đầu . Thân thể đang trong tuổi dậy thì , bị kích  thích một chút  rất nhanh liền có phản ứng . Kì thực hắn đã thấy quần  lót của cậu ướt  đẫm ; ý cười tà tà nhìn lên cậu . Đôi mắt to tròn trong  veo vừa nãy giờ  mờ đục hơi sương , nước bọt chảy  xuống cằm xuống cổ  như đang câu dẫn hắn . Dịch Dương Thiên Tỉ không  chịu nổi nữa , lột bỏ  chiếc quần  che chắn cuối cùng ra . Ngay lập tức  tính khí được giải  phóng bật ra , đỉnh có rỉ nước ướt át ám muội .

- Xem ra là rất muốn !

- Chú Thiên Tỉ ... tha cho cháu ... hức ..

Cậu   lắc đầu nguầy nguậy khi nghe hắn nói thế . Nhưng cơ thể lại hành động   theo ý khác . Ngón tay của hắn xâm nhập bí huyệt , cậu giật mình theo   phản xạ nâng mông lên một chút , hắn càng khoái trí mà đi sâu vào bên   trong . Nhiệt độ từ vách thịt nhanh chóng truyền sang tay hắn , khiến   hắn không khỏi muốn nhanh một chút đâm vào . Hơi thở của cả hai dần nặng   nề , bị dục vọng thiêu đốt muốn bừng cháy . Hắn nhấn nhấn ngón tay vào   sâu bên trong , cảm nhận được cậu đang cật lực run rẩy , cười khẽ .  Dịch  Dương Thiên Tỉ rút ngón tay dính đầy dịch nhầy nhụa ra khỏi huyệt  động ;  cởi bỏ quần áo . Thứ căng trướng dưới lớp quần đã ngẩng cao ,  như kêu  gào muốn được giải phóng . Hắn luồn ra sau , cởi trói cho cậu , bắt lấy bàn tay mềm mại của cậu ,  ép cậu  nắm lấy phân thân của mình , giọng khàn đục :

- Cầm lấy và an ủi nó !

- Đừng ...

Hắn   nói như đang ra lệnh và bắt đầu dẫn dắt bàn tay của cậu lên xuống cự   vật của mình . Vương Tuấn Khải sợ hãi ; hai tay bị hắn cầm chặt lấy không sao thoát ly được . Cậu nhắm chặt hai mắt lại ,   bàn tay yếu ớt miễn cưỡng nương theo hắn . Dịch Dương Thiên Tỉ sướng   đến tê dại đầu óc , bàn tay của thiếu niên nhỏ và thon dài , ấm áp và   mịn màng chạm vào càng làm cho dục vọng kia vô pháp kìm chế . Chẳng mấy   chốc hắn đã bắn ra trong tay cậu , thỏa mãn ngửa cổ gầm nhẹ một tiếng .

Dịch Dương Thiên Tỉ lật Vương   Tuấn Khải nằm úp xuống bàn chừa ra phần lưng và mông  nõn nà , hai chân dài trắng miên man thả xuống đất . Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy cổ họng khô khốc ; không thể kìm nén thêm nữa .

Hướng   thẳng vật đang cơ khát vào huyệt động mềm mại kia , hắn thúc mạnh .   Thiếu niên hai tay bị trói , kinh động đến mức móng tay cắm mạnh vào da   thịt , chịu đựng chuyện khủng khiếp mà người kia đang làm . Vương Tuấn   Khải sợ hãi , cảm giác thống hận tăng lên ngùn ngụt . Vậy mà trước đó cậu còn nghĩ hắn là một người tốt .

Xúc cảm ở trong hang động nhỏ hẹp cực kì thoải mái .  Hắn tình thú đánh lên mông nhỏ , cảm nhận sự đàn hồi mềm mại . Là trời sinh cậu đã xinh đẹp khả ái , thực sự khó trách hắn được .

Dịch Dương  Thiên Tỉ lần nữa thúc vào , nâng hông  cậu lên cao một chút , bắt  đầu  đưa đẩy . Vương Tuấn Khải bị kích thích , nâng mông lên ra như thể muốn cùng hắn phối hợp . Dịch Dương Thiên Tỉ từ trên cơ thể của   cậu  thoải mái phát tiết . Trước đây chấp nhận mình là một đồng tính nam hắn cũng có làm tình với một số MB ,   nhưng cảm xúc thân thể thì không dâng ngùn ngụt như khi ở trong cậu . Chỗ kết hợp chặt chẽ gắn bó ; tính  khí  của hắn chuyển động một lần là thêm một lần miệng nhỏ kia hút chặt  lấy  hắn .

- Thả lỏng nào ...

- A ... ư.. chậm lại ... ha .... chậm thôi ... ư chú ... chú Thiên Tỉ .... hức ... đừng làm vậy với cháu mà ! Chúng ta ...a ... là chú cháu ...ư...

- Nhưng chúng ta không cùng dòng máu !

- A ....

Hắn  vỗ về tính khí của  thiếu niên , vuốt ve cơ thể mềm mại đã gần mất hết  khí lực . Hắn kiên  nhẫn như vậy cũng vì ưu tiên cho thiếu niên xinh đẹp  này . Vương Tuấn Khải bị xỏ xuyên vào  ra vô cùng bí  bách , nhục nhã nhất là khoái cảm lại gia tăng không ngừng , thân thể cứ thế dâng lên rất phối hợp cùng hắn làm việc trái luân thường . Vách thịt chặt chẽ hút vào khiến cậu đau đau đớn thế mà vẫn cảm thấy chưa đủ , muốn thêm . Cậu thấy bản thân thật dơ bẩn , hèn hạ .

Những cú đưa  đẩy ngày càng mãnh liệt , tính khí của Vương Tuấn Khải một  lần nữa bị  kích thích mà bắn ra . Phía sau , hắn vẫn  ra vào với cường độ kinh khủng khiến bụng dưới của cậu liên tục  quặn lên những cơn khó chịu .

- A ...

Vào lúc không ngờ  nhất , hắn cuối cùng cũng bắn ra , lấp đầy huyệt động  bằng dịch thể .  Lật lại hắn mới phát hiện cậu đã ngất lịm đi . Có lẽ là  lần đầu , lại  quá mãnh liệt cùng chút cường bạo khiến cậu không chịu nổi  . Thiên Tỉ vuốt ve tóc của cháu trai , ám muội liếm tai cậu .

Thiếu niên này từ nay về sau sẽ thuộc về hắn .



***

10/6/2017

Các man ~~~ Tôi không phải con người gặm được hay thích thể loại loạn luân :>>> đây chỉ là ngụy thôi , ok ? Hihih :v

5000 từ đó :>>> thật kỉ lục
Tung hàng đêm phia . Tôi biết mình có trách nhiệm kinh khủng .
Hãy cmt nếu bạn muốn phần 2 😂😂😂
Fic V : Bon Appétit tạm thời nhường chân cho fic VI - fic kỉ niệm 1 năm "debut" của tôi nhé các tình yêu 😂😂😂❤️❤️❤️🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro