Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|4|

Lại sau này...

Trước nửa tháng anh ấy tốt nghiệp, anh ấy đột nhiên chuyển nhà, nói là muốn đi lên Seoul một thời gian ngắn để vào kí túc xá cùng những thành viên mà anh sẽ hoạt động chung.

Thế nên chúng tôi cũng đột nhiên không còn liên lạc nữa.

Anh ấy không gửi tin nhắn cho tôi, cũng không còn sôi nổi trong vòng bạn bè của tôi nữa, không like, không trả lời.

Tin tức gì cũng không có.

Giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua.

Bạn hiểu cái loại cảm giác này không?
Trong cuộc sống bỗng nhiên thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng...

Còn nhớ mấy ngày đó tôi một mình ở nhà, còn bất tri bất giác vào căn phòng mà anh ấy từng ở.

Ép bản thân sớm quen với sự vắng vẻ này.

Còn có thể làm thế nào nữa?

Một người rời đi, vẫn là người ở lại khó chịu nhiều hơn.

Mặc dù khoảng thời gian này chúng tôi cũng chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cho nên, chưa từng hứa hẹn, cũng chẳng nên mong chờ.

Cái này chính là mập mờ, đúng không?

Lại sau này của sau này,

Có một ngày tôi ở nhà một mình.

Đôi bạn trẻ kia không có nhà, sau đấy có người gõ cửa.

Tôi mở cửa, là anh ấy. Vẫn là dáng vẻ cao cao gầy gầy đứng ở đó, tay đút trong túi quần.

Ánh mắt anh ấy có phần căng thẳng. Nhưng có lẽ do trời quá tối, tôi cũng không nhìn rõ.

Tôi cũng thấy căng thẳng.

Nhưng tôi cố trấn tĩnh lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu

“Sao lại về rồi, có phải là để quên đồ không?”

Anh ấy nhìn tôi căng thẳng rồi mở miệng

“Là lần cuối anh về đây nhìn một chút, sáng mai anh lại lên Seoul rồi”

“Ừ, anh vào ngồi đi”

"….."

"Thôi bỏ đi…. anh vẫn không vào thì hơn… sau này nếu trong nhà không có ai, em không được tùy tiện mở cửa, nghe chưa?"

“Ừ”

Sau đấy là im lặng, cả hai người đều không biết phải nói gì.

Có lẽ trong lòng tâm trạng ngổn ngang như sóng cuộn, thế nhưng một chữ cũng không nói ra.

Ít nhất tôi là như vậy.

Sau đó tôi liền đóng cửa, một mình vào phòng.

Bây giờ căn nhà ấy, đối với tôi mà nói có lẽ vẫn là nhà, nhưng đã không còn là nhà của anh ấy nữa rồi.

Tôi cũng không còn có thể nghe thấy tiếng anh ấy ở phòng khách và nhà bếp nữa rồi.

Cũng không thể ngắm dáng vẻ anh ấy mặc áo choàng làm tổ trên sô pha nữa.

Trong vòng một năm tôi cũng dưỡng thành quen, đột nhiên cái gì cũng muốn từ bỏ rồi.

Sau khi anh ấy đi có gửi cho tôi một tin Kakaotalk, là một bài hát: “Không còn liên lạc”

Nhưng có lẽ do sự việc cũng qua đi rất nhiều năm rồi, kí ức cũng có chút nhạt dần, nhưng tâm vẫn còn đây.
Chúng tôi bây giờ vẫn liên lạc, nhưng là cực kỳ ít.

Nhưng cũng không làm phiền, là việc mà chúng tôi nên làm.

Có những câu chuyện chỉ là câu chuyện, nó cũng là một đoạn thanh xuân, một đoạn hồi ức sần sùi.

Hôm nay lúc nhớ lại những ký ức này, không biết tại sao, mắt có chút nước.

Tôi bây giờ mỗi năm vẫn đi Gwacheon vài lần, sống ở đó vài tháng.

Vài năm sau này, tôi có đến thăm ngôi nhà trước kia bốn người chúng tôi từng ở. Thật tiếc nuối, nó đã bị phá rồi, thay vào đó là một ngôi nhà lớn hơn, đẹp hơn. Thế nên, tất cả mọi chuyện chỉ có thể giấu vào đáy lòng.
Tôi tin là trong tim chúng tôi đều giống nhau, nhớ về những thứ chúng tôi cùng trải qua, nhưng vẫn có khoảng trời riêng của chính mình.

.






#End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro