Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[3]

Như sự huyền bí của đất giữ lấy hoa,

Như sự náo động của bầu trời khi mưa xuống.

Trong chiếc bóng của anh, em thấy mình được che chở.

Đứng đằng sau lưng anh, cảm giác thật yên bình.

-
-
-

"Anh cứ đi theo tôi về nhà cũng không làm tôi đổi ý được đâu, tại sao tôi lại phải cho anh ở nhờ chứ?"

Hanbin ngoái đầu nhìn ra sau lưng, cậu biết mình không phải đang độc thoại, cậu biết rằng Jiwon vẫn chưa từ bỏ ý định lẽo đẽo theo sau để nài nỉ Hanbin cho hắn ghé nhà chơi bởi vì cái tên công tử cổ quái ấy đang không biết đi đâu về đâu cả.

"Jiwon?"

Thế nhưng ở sau lưng Hanbin hiện tại chỉ là một khoảng không gian im ắng, ánh sáng vàng từ những ngọn đèn rọi xuống đoạn đường vắng hiu hắt người qua lại, bầu trời chiều chẳng mấy chốc đã đậm đặc một màu đen.

Nụ cười trên môi Hanbin vụt tắt, cậu nghiêm túc đưa mắt rà soát qua những vị trí mà nhóm người đã âm thầm đi theo mình suốt dọc đường về nhà đang ẩn náu.

Jiwon đã biến đi đâu mất, và nếu Hanbin không dứt khoát xử lý đám người này, thì chỗ ở hiện thời của cậu rồi sẽ lại bị lộ tẩy. Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy một nơi ở kín đáo và phù hợp với nếp sống cá nhân, vừa hay xung quanh lúc này chẳng có người đi đường, Hanbin hiểu cậu cần phải tận dụng thời điểm thuận lợi để dọn dẹp sạch sẽ hết mấy cái đuôi phiền toái kia...

"Thầy giáo Kim ăn kem anh Jiwon mới mua này."

Jiwon toe toét cười nhìn ngắm hai cây kem ốc quế ở trên tay, trước khi đứng sững sờ trông thấy cảnh tượng xô xát đang diễn ra trong thầm lặng nhưng lại rất quyết liệt, hắn chỉ mới ngẫu hứng rẽ sang một lối khác để mua kem nịnh nọt Hanbin thôi, vậy mà quay lại đã thấy cậu đang bị một nhóm người lạ mặt tấn công rồi.

Trông bọn họ dường như không có ý định muốn hạ sát mà chỉ cố gắng trấn áp để bắt giữ cậu, nhưng Hanbin thì lại đang ra đòn với chẳng chút nương tình, cho đến khi toàn bộ mấy người đó đều đã nằm ra đất bất tỉnh.

Jiwon há hốc mồm nắm chặt hai cây kem đang dần tan chảy trong tay mình, hắn đột nhiên cảm thấy rất kinh hãi trước một Hanbin mang ánh mắt sắc lạnh và toàn thân toát ra đầy sát khí, một Hanbin đang thở ra dồn dập, đứng nhìn xuống mười mấy con người vừa bị cậu đánh đến ngất đi mà không có chút bận tâm trong ánh mắt. Hoàn toàn khác biệt so với một thầy giáo Kim nhã nhặn và kiệm lời mà Jiwon đã quen biết suốt hơn một tháng nay.

"Jiwon."

Hanbin lúc này mới chợt nhận ra sự hiện diện của hắn, liền thu người về, thôi không thủ thế nữa. Nhìn vào thái độ dè chừng cùng sự căng thẳng đang biểu lộ chân thật trên nét mặt của Jiwon, Hanbin đoán hắn đã trông thấy hết trận ẩu đả vừa rồi và hẳn là đang cảm thấy rất khiếp sợ trước cậu, Hanbin hiểu rằng cậu có một cuộc sống chẳng bình thường nên thật khó cho những người bình thường có thể cảm thông được, cậu sẽ chẳng lấy làm bất ngờ nếu như ngày mai không còn nhìn thấy Jiwon đến lớp học võ nữa.

Chỉ là, nghĩ về nụ cười khoe trọn cặp răng thỏ cùng đôi mắt hí ngây ngốc và sự ồn ào huyên náo mà Jiwon đã bắt cậu phải chịu đựng suốt thời gian qua, bỗng khiến lòng Hanbin dấy lên cảm giác tiếc nuối, có lẽ do cậu đang dần thấy quen thuộc với chúng, với giọng cười sảng khoái và tính cách ngô nghê, hoạt bát của tên học trò lớn xác kia, thế nên bây giờ mới có chút buồn khi nghĩ về chuyện mình sắp không còn được nhìn thấy chúng nữa.

"Bọn người này là ai vậy?"

"Là những tên được cử đến để bắt tôi."

"Tại sao họ lại phải bắt cậu?"

"Bởi vì có một người luôn rất muốn được giết tôi."

"Bộ cậu đã lỡ gây thù chuốc oán với ai à?"

"Là sự tồn tại của tôi ngay từ thuở lọt lòng đã khiến người đó cảm thấy rất khó chịu."

"Tại sao khi không lại có người căm ghét cậu nhiều tới vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa, kể từ nhỏ, tôi đã phải chịu cảnh bị truy sát như thế này."

Hanbin không rõ cậu vì cớ gì lại chịu mở miệng giải thích cho những chuyện mà từ bấy lâu nay vẫn luôn chọn giữ kín cho riêng mình, nhưng đứng trước vẻ lo lắng đầy sốt sắng của Jiwon, cậu lại cảm thấy không nỡ giữ im lặng.

"Mau theo tôi."

"Đi đâu??"

Hanbin giật tay ra và trừng mắt nhìn Jiwon, cậu đang nghi ngờ chuyện hắn sẽ đòi tố giác mình với cảnh sát, hoặc với bất cứ một tổ chức nào có đủ khả năng kiểm soát mối nguy hiểm di động là cậu.

"Đến nhà tôi. Có rất nhiều vệ sĩ. Họ sẽ bảo vệ cho cậu."

"Không cần! Đây là chuyện anh phải giữ bí mật! Tôi có thể tự bảo vệ được chính mình!"

"Tự bảo vệ thế nào được?? Có người muốn giết cậu! Cậu có thể yên tâm ngủ ngon sao??"

"Đúng, tôi không thể ngủ ngon, còn nếu ngủ, tôi sẽ mơ thấy ác mộng, nhưng tôi đã học cách thích nghi với chuyện đấy từ lâu rồi, đấy là chuyện không ai có thể can thiệp hay chấm dứt nỗi đâu!"

"Cậu đừng bi quan vậy, nhà tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ thuê thám tử để tìm ra ai là người muốn giết cậu, rồi chúng ta sẽ báo cảnh sát tóm hắn!"

"Nếu mà chuyện dễ giải quyết vậy thì anh nghĩ tôi việc gì phải trốn chạy đến hôm nay?? Anh mà dám đem chuyện này đi kể với bất kỳ ai khác hoặc có hành động làm lộ tẩy nơi ở của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"

"..."

"Được rồi, tùy cậu quyết định thôi! Nhưng nhớ là nếu cần sự hỗ trợ thì cứ nói với tôi, tôi sẽ luôn rất sẵn lòng được giúp cậu!"

Hanbin nhíu mày nhìn Jiwon bằng ánh mắt khó xử, suốt cả buổi giằng co hắn vẫn cứ lì lợm nắm chặt bàn tay cậu, hắn tuy ngoài miệng nói là sẽ để tùy ý cậu thế mà vẫn khiến Hanbin cảm thấy e ngại lắm, chưa từng có ai ngoài cha mẹ quá cố từng quyết liệt muốn bảo vệ cho Hanbin nhiều đến vậy, thế mà những lời khẳng định chắc nịch ấy lại đang phát ra từ miệng cái tên thiếu gia tưởng chừng như rất vô tâm hờ hững này, bất giác khiến cậu nảy sinh loại cảm xúc rất kỳ lạ.

"Biết rồi, giờ buông tay ra đi."

"Không! Tôi sẽ nắm tay dẫn cậu về!"

"Có biết nhà tôi ở đâu không mà dẫn?"

"..."

"Tôi nắm tay, cậu dẫn tôi về!"

"Bỏ tay ra đi, bằng không tôi sẽ đánh anh ngất luôn tại chỗ đấy."

"Muốn đánh hay mắng chửi gì kệ cậu! Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đâu!"

"Anh thực sự sẽ chấp nhận bị tôi đánh?"

"..."

"Thầy giáo Kim à, làm ơn đừng bắt tôi phải buông tay mà..."

Hanbin phì cười nhìn người đang cất giọng van lơn cầu xin mình, hắn không ngốc tới mức thách thức sự kiên nhẫn của cậu, thế nhưng bàn tay đang nắm chặt tay cậu thì vẫn vững vàng và mạnh mẽ lắm.


-

-

-


"Chỉ bấy nhiêu đấy camera an ninh liệu có đủ an toàn không?"

Jiwon giơ tay chỉ lên, hắn không ngờ rằng Hanbin đã cẩn thận tới mức gắn sẵn camera để phòng bị, hắn còn đang chẳng ngờ được chuyện cậu chịu dẫn mình về đến tận nhà luôn ấy chứ.

"Đủ, suốt bảy năm nay rồi."

"Tôi cho người gắn thêm nhé?"

"Dám động vào nhà tôi, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh."

"Vậy tôi cho tiền mấy căn nhà kế bên để gắn thêm."

"Anh muốn nằm liệt luôn trên giường đến thế hả?"

"Không, nhưng tôi sẽ rất vui vẻ được mời vào ngồi ghế uống trà."

"Không."

Hanbin lạnh lùng đóng cửa lại ngay trước mặt của hắn, sau đó liền nghe thấy giọng Jiwon nói cùng tiếng cười từ bên ngoài vui vẻ vọng vào:

"Tôi sẽ về chuẩn bị một chút rồi quay lại ngay, thầy giáo Kim đừng chờ cơm tối nhé!"

Hanbin bấm tắt đèn ngoài sân rồi quay người bước thẳng vào trong nhà, lắc đầu khâm phục độ dày da mặt của tên học trò gàn dở kia, rốt cuộc thì hắn lấy đâu ra lắm tự tin và sự ảo tưởng để cư xử thản nhiên như vậy? Phải chăng do đã bị cậu đối xử phũ phàng tới mức trở nên chai lì rồi?

Dù vậy, hàng xóm xung quanh ngôi nhà Hanbin thuê rất thường thả chó ra vào ban đêm để thuận tiện cho việc canh bắt trộm, thế nên đêm hôm ấy Hanbin dù không muốn quan tâm cũng vẫn cứ bất giác thấp thỏm không yên những lúc nghe thấy tiếng đàn chó thi nhau sủa, cậu đã sợ rằng khi Jiwon trở lại sẽ bất cẩn để bị chúng đuổi cắn.

Qua hôm sau, Hanbin bắt gặp Jiwon đang đứng vẫy tay, tươi cười chào cậu ở ngay trước cửa nhà, bèn nhìn hắn bằng ánh mắt ngao ngán, cộng thêm chút bực bội Jiwon, vì câu nói đùa bâng quơ của hắn đã khiến cậu lo lắng thừa thải nguyên một đêm hôm qua.

"Anh đã ở đây từ bao giờ?"

"Từ bao giờ gì? Bắt đầu từ hôm nay chúng ta đã là hàng xóm láng giềng với nhau cả rồi, mong nhận được sự chiếu cố của cậu, thầy-giáo-Kim-sống-ở-nhà-bên."

"Nhà bên?"

"Phải, tôi mất cả đêm để hoàn tất xong xuôi thủ tục mua nhà đấy, còn phải tìm cho hàng xóm cũ của cậu một chỗ ở mới được phép nuôi động vật nữa, tôi muốn mua lại cả lũ chó nhưng chúng không ưa tôi."

"Đùa với tôi à?"

Hanbin nhướn mày nhìn một Jiwon đang híp mắt tươi cười gãi gãi đầu nhìn cậu.

"Ừ, tôi cũng không tin nỗi chuyện đó, thường thì động vật rất thích tôi, nhất là mấy con ngựa đua của chú tôi."

"Không. Tại sao anh lại dọn sang sống kế nhà tôi? Anh đang giỡn mặt với tôi đó hả?"

"Chuyện an nguy của cậu tôi làm sao dám đem ra đùa giỡn được, tôi muốn ở gần để phụ cậu trông chừng mấy cái camera an ninh ấy, đã bảo là vẫn nên gắn thêm mà."

Hanbin giơ nắm đấm ra giữa cậu và hắn, chẳng ngờ được rằng Jiwon lại bất thình lình chộp lấy nó, còn vừa cười cười bày vẻ cầu hòa vừa nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Hanbin ra rồi lồng năm ngón tay của hắn vào.

"Thầy giáo Kim đừng giận, tôi cũng vì không muốn có lần chia tay ly biệt thôi, cậu biết đấy, tức là lần tạm biệt nào cũng có thể là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy cậu, nên là phải ở gần, và phải nắm thật chặt."

"Kim Jiwon."

"Sao nè?"

"Tôi.giết.anh!!"

"Oái! Mới sáng ra, đừng để tổn hao năng lượng. Thầy giáo Kim muốn ăn gì? Tôi biết một quán nấu ngon lắm đấy! Oái! Đừng đánh nữa mà... Đau anh Jiwon..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro