Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[2]

Lần nào cũng chỉ có một mình em,
Tự đi tới ngã tư đường, tự mình sống...
Nhưng lần này anh đã nói sẽ đưa em theo cùng,
Đến một nơi nào đó, chỉ có riêng mỗi hai ta.

-
-
-

"Đứng dậy mau lên! Có đứng dậy mau lên không thì bảo!"

Đám học viên tuổi còn trung học lén lút nhìn nhau thích thú rồi che miệng cười khúc khích, cảnh tượng ngay giữa sàn tập quả thật rất khôi hài trong mắt chúng – khi cái anh trai mà chúng vẫn thường gọi trêu với nhau là Bobby đang nằm vật vã thở không ra hơi, hai tay hai chân đặt xuôi trên nền nhà, quyết sống quyết chết đấu một trận chiến nảy lửa mang tên "ăn vạ" với thầy giáo Kim mà chúng luôn ngưỡng mộ, người đã suốt mấy tuần nay luôn ở trong trạng thái gắt gỏng khó chịu cứ như phụ nữ tới tháng, mà nguyên nhân tất yếu là do cái cục dư thừa cơ bắp mà thiếu thốn sức bền kia.

"Tôi mệt lắm... không dậy nỗi... không dậy... không dậy nữa!"

Bất chấp cả đôi mắt trợn trừng hăm dọa đầy dữ dẵn của Hanbin đang lăm lăm chĩa xuống trước mặt hắn, bất chấp cả sự xem thường coi rẻ mà bọn trẻ luôn dành cho bổn thiếu gia dù lớn tuổi hơn nhưng vào học sau thì phải chịu bị chúng gọi là sư đệ, Jiwon giãy nạy quẫy đạp chân tay trên sàn nhà, trong lòng vận sức dồn hết bao nhiêu là nhẫn nhịn lẫn uất ức đã bấy lâu nay tích tụ để đến hôm nay tống ra luôn một thể, thật là ức chế ứ thể nào chịu đựng được nữa rồi.

"Kim Hanbin, cậu rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho tôi, lúc nào cũng bắt tôi luyện tập nhiều gấp trăm lần người khác!"

"Đừng có nằm lì ở đó mà cãi lý, anh đến sau thì phải chấp nhận bị thúc ép để bắt kịp cả lớp chứ! Mau, đứng dậy ngay cho tôi! Chớ có làm gián đoạn buổi học của người khác!!"

Cảm thấy không thể dùng lời nói suông để răn đe cho tên học trò không biết tuân thủ phép tắc này, Hanbin bước một chân trèo qua người Jiwon, bằng tư thế đứng nắm cả hai tay hắn mà dùng sức kéo cái thân xác ưỡn ẹo nặng nề đó lên, mặc kệ chủ nhân của nó có lì lợm bất hợp tác đến mức nào.

"Gián đoạn cái gì chứ! Ngay từ đầu đây đã là lớp học đặc quyền của riêng tôi, nếu không phải cậu ương ngạnh đặt điều kiện buộc tôi phải tiếp tục cho đám con nít kia vào thì bây giờ tôi đã chẳng hao tâm tổn sức nhiều thế này!"

Hắn phản bác ghì thân bám riết dưới sàn nhà chống đối lại hai cánh tay dần hiện rõ cơ bắp khi cậu nghiến chặt răng dốc hết sức lực lôi kéo, một nhịp hẫng vô tình lọt vào giữa cuộc giằng co của cả hai, bất đắc dĩ khiến Jiwon nắm trúng lợi thế làm Hanbin chúi người ngã xuống, cùng lúc rộ lên tiếng cười gây huyên náo cả một phòng taekwondo của đám học viên vốn đã gắng gượng kiềm nén suốt từ nãy giờ khi hiếu kỳ theo dõi hai kẻ to xác đang giằng co với nhau.

"..."

"Hanbin à..."

"Sao tim cậu đập nhanh dữ vậy?"

Một khuôn mặt bình thản ngây ngô tiếp cận trong khoảng cách rất gần đối diện với một khuôn mặt đang theo đà chuyển sắc ửng đỏ, người nằm bên trên tròn mắt ngạc nhiên trông thấy sự xấu hổ không cách nào che giấu của người bị đè bên dưới, bất giác ngu xuẩn thốt ra một câu bình luận hết sức ngô nghê.

"Anh!"

Trước khi Jiwon kịp nhận ra độ nhạy cảm trong câu hỏi của mình đã vô ý đụng chạm đến lòng tự tôn của người ta, thì cơn đau đớn phát ra từ nơi hạ thể cuồn cuộn dâng trào đã mau chóng lấn át đi mọi suy tính tức thời, khi mà cú móc gối tàn nhẫn của ai kia chả chút nương tình giáng lên chỗ hiểm của hắn, đau đến xuyên thủng trần nhà, thấu tận mây xanh.

"Liệt tổ liệt tông xin thứ lỗi cho con ~ Ôi cha mạ ơi nòi giống họ Kim nhà chúng ta..."

Hắn mắt nhắm mắt mở ôm lấy phần hạ thể quằn quại trong đau đớn, cắn chặt răng nhìn thủ phạm vừa gây ra tổn thất nghiêm trọng cho nòi giống nhà họ Kim về sau đang chẳng những không có lấy một chút hối lỗi mà còn lớn tiếng lấn át giọng cười cợt của đám trẻ:

"Hôm nay nghỉ sớm, cả lớp giải tán!"

Đám trẻ vừa thấy Hanbin tâm tình bất ổn liền ra vẻ hiểu chuyện, thay phiên nhau cúi đầu lễ phép chào tạm biệt thầy giáo rồi lũ lượt nối gót nhau rời khỏi phòng tập. Cậu lủi thủi đi gom nhặt những dụng cụ tập luyện nằm vương vãi khắp bốn góc, quyết không đếm xỉa đến sự hiện diện của một tên ngốc đang đứng bần thần chôn chân nhìn theo nhất cử nhất động của cậu, trông nét mặt hắn lúng túng như thể chưa hiểu thấu sự tình.

"Bộ... cậu đang giận tôi đấy à?"

"Anh còn đứng đó làm gì? Hôm nay nghỉ sớm, ra về mau để tôi còn đóng cửa."

"Tôi không muốn về..."

Jiwon khịt mũi, nhỏ giọng lí nhí, cảm thấy giống như đứa trẻ vừa mắc lỗi đang hoang mang chờ đợi bị ăn phạt, nhưng chàng trai trước mặt tuyệt nhiên không đoái hoài, lại càng làm cho đứa trẻ ấy thêm lo sợ.

"Tôi xin lỗi, vậy là được chứ gì."

"Anh không làm lỗi, không ai bắt anh phải xin lỗi."

"Tôi không làm lỗi mà cậu tỏ thái độ ra mặt luôn kia kìa."

"Chuyện của tôi, không liên can gì tới anh."

"Lại còn không liên can, từ lúc tôi gia nhập cậu không lạnh nhạt thì cũng toàn la mắng, Kim Hanbin, rốt cuộc cậu đối với tôi có gì bất mãn à?"

Hắn vừa dứt lời, Hanbin cũng vừa thu dọn xong đồ đạc. Cậu thở hắt ra một tiếng, bất thình lình bước tới trước mặt Jiwon làm hắn giật mình loạng choạng tiến lùi vài bước về phía sau.

"Kim Jiwon, nếu anh đã muốn biết thì tôi cũng nói luôn. Ngay từ đầu tôi đã không hoan nghênh anh vào lớp, cũng chẳng có hứng thú chỉ dạy cho một người học hành không nghiêm túc như anh."

"Tôi học hành không nghiêm túc? Chính cậu gây khó dễ cho tôi thì có..."

"Phải, là tôi gây khó dễ cho anh, nếu cảm thấy không chịu nỗi, anh có thể xin chuyển sang học lớp khác vào bất cứ lúc nào."

Cậu quẳng lại cho hắn một tia lườm tóe lửa khiến Jiwon bất giác có hơi co rút người, sắc mặt của Hanbin quả thực rất lạnh nhạt khó coi, ai nhìn vô cũng biết là cậu đang cố tình xua đuổi hắn đi, là cậu thể hiện cho hắn thấy bản thân chẳng ưa thích gì hắn cả.

Duy chỉ có Jiwon mãi không chịu hiểu ra, hắn từ nhỏ đến lớn dù tính cách cứng đầu bất trị nhưng không phải là dạng thường xuyên bị ghẻ lạnh căm ghét, huống hồ chi rõ ràng trước nay xung đột giữa hắn và cậu nào có nghiêm trọng mấy đâu, tại sao lại có cảm giác không thể cùng đứng chung dưới một vòm trời thế này?

"Thật ra không phải tôi chây lười gây trì hoãn cho cả lớp... Ờ thì đúng là tôi có hơi ương ngạnh cố chấp, bản tính tôi vốn không giỏi chiều lòng người khác, lại còn có cảm giác bị cậu phân biệt đối xử trước mặt mấy đứa nhóc kia, chúng nó ăn hiếp tôi cậu cũng không thèm lên tiếng bênh vực..."

Hanbin nhếch mép cười khẩy, tranh thủ tròng chiếc áo khoác vào người trong khi tên ngốc kia vẫn đang day dưa phí thời gian của cậu, thiệt tình đối với những loại công tử nhà giàu quen ăn sung mặc sướng, lúc nào cũng chờ đợi được người khác cung phụng chiều chuộng, cậu vừa thấy ngứa mắt vừa muốn tránh thật xa.

"Nhưng đấy không phải là lý do tôi gây phiền hà cho cậu, tôi..."

Thấy người trước mặt đang có ý định rời đi, ngữ khí của Jiwon lại càng thêm căng thẳng, lời nói phát ra khỏi miệng gia tăng phần gấp gáp.

"Donghyuk bảo, cậu rất là khó gần, bảo tôi ngoài chuyện ngoan ngoãn theo cậu học võ ra, thì không được tự ý manh động thêm gì hết, những chuyện kết bạn làm thân, cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận."

Bàn tay đặt nơi chốt cửa của Hanbin khựng lại, cậu bất giác mím môi, ánh mắt thoáng đượm buồn, đầu cúi gầm nhìn chăm chăm xuống dưới chân. Donghyuk nói đúng, cậu quả thực rất khó gần, là không thể hiểu nổi, hơn nữa còn là một tên con trai có gốc gác mờ ám, hành tung bí ẩn.

"Nó còn bảo, bản chất của cậu không hề xấu, nó rất tin ở cậu, nhưng cậu thì chưa bao giờ chịu tin cậy vào nó, vậy nên cậu mới hay trưng bộ mặt gắt gỏng ấy đi dọa dẫm mọi người, làm ai cũng phải kiên dè, xa lánh."

Hanbin khẽ lắc đầu ngán ngẩm, chuyện Donghyuk hiểu cậu sau ngần ấy năm quen biết chẳng có gì là lạ, nhưng đem chúng đi huyên thuyên kể lể cho cái tên to mồm ngốc xít này nghe thì được gì cơ chứ? Cậu đâu có cần em ấy phải phân bua biện hộ thay mình.

"Vậy thì sao? Tôi sống thế nào là chuyện của tôi, anh đã nói đủ chưa?"

"Cậu đừng có lúc nào cũng Chuyện Của Tôi, Mặc Xác Tôi có được không? Tôi chỉ là... tôi chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi mà!"

Hanbin ngoái đầu lại, hướng ánh mắt kỳ thị nhìn về phía Jiwon, con người này quả nhiên rất kỳ quặc, nếu không muốn nói là đáng ngờ. Theo học lớp cậu, bị cậu xua đuổi, tìm hiểu về cậu, bị Donghyuk cảnh báo, thế mà vẫn năng nổ đòi kết bạn với cậu là sao? Loại người này, phải nói là ảo tưởng dại dột hay nham hiểm khôn lường đây?

"Anh bị điên à? Thiếu gì người để kết bạn, tại sao lại muốn giao du với tôi?"

"Tôi cũng chả biết, nhưng gặp cậu tôi thấy rất hiếu kỳ, cậu thường ngày luôn khép mình lãnh đạm, khiến ai nấy xung quanh đều cảm thấy không được thoải mái, tôi bèn nghĩ cách làm trò ngốc nghếch để chọc cho cậu cười, hóa ra cậu không những không bị tôi chọc cười mà còn nổi giận với tôi nữa..."

Jiwon gãi đầu, lắp bắp giải bày hết thảy những gì có thể nghĩ ra được, chuyện nên nói hay là không nên nói hắn cũng đều quên bén mất, chỉ là cảm thấy thực sự muốn trở nên thân thiết, muốn hiểu thêm nhiều hơn về con người luôn khoác lên mình vỏ bọc khô khan lạnh lùng kia.

Từ trước tới nay chưa ai từng dám chỉ trích hắn, chỉnh đốn hắn thẳng thừng như cậu cả. Khiến hắn cảm thấy cho dù cậu hà khắc với hắn đến mức nào, hắn vẫn nhượng bộ và chấp nhận nghe theo. Có đôi khi phản kháng nghịch ngợm một chút, cũng chỉ là để được cậu quan tâm chú ý, để bị cậu lớn tiếng khiển trách thôi. Những lúc như thế, hắn lại thầm sung sướng trong lòng, giống như được ai đó thực sự bỏ công ra chăm sóc vậy.

"Tôi xin thề, tôi hoàn toàn không có ý xấu, tôi là chân thành mong muốn được kết bạn với cậu!"

Trông thấy thái độ ngờ vực của cậu, hắn liền đưa tay lên thề thốt, chẳng biết bộ dạng chính mình có ngớ ngẩn quá hay không, nhưng nếu không nhanh tay chớp lấy cơ hội lần này thì e rằng sẽ chẳng bao giờ còn được cậu lắng nghe lần nữa.

"Lại còn thề với chả thốt... thiệt tình... Thôi được rồi, là anh đã thể hiện thành ý ra như vậy, tôi sao dám phũ phàng từ chối đây?"

"Vậy là cậu đồng ý kết bạn với tôi à??"

Jiwon không mấy để tâm đến câu phản hồi mang đầy tính miễn cưỡng kia, đứng trước vẻ bất lực của Hanbin chỉ có một tên ngốc đang nở nụ cười mừng rỡ, trong đôi mắt như hấp háy ánh chiều tàn.

Bất chợt trong khoảnh khắc cậu lơ đãng buông ánh mắt nhìn về phía hoàng hôn đang hiện hữu sau lưng hắn, hình ảnh Jiwon cùng tất cả sự cởi mở chân thành trên nét mặt đã vô tình lọt luôn vào tầm ngắm của Hanbin. Cậu chớp mắt, cố mở miệng để bật ra câu trả lời đã được soạn sẵn trong đầu, cố xua đuổi thứ cảm xúc kỳ lạ đang tồn tại nơi lòng ngực, hối thúc nhịp tim mỗi lúc một đập dồn căng thẳng hơn...

"Tôi sẽ đồng ý... với điều kiện anh phải gọi tôi là thầy giáo."

"Hả, sao đã ưng thuận làm bạn của nhau rồi mà còn bắt tôi phải gọi cậu kiểu đó chứ?"

"Gọi hoặc không có bạn bè gì nữa hết."

"Thôi được rồi, là thầy giáo, thầy-giáo-Kim! Thầy giáo Kim à... Thầy giáo Kim ơi..."

"Giờ thì lại có thể gọi không biết ngượng mồm luôn hả?"

"Nghe cũng dễ thương mà. Thế cậu cũng gọi tôi là anh Jiwon nhá! Tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy."

"Không."

"Ơ hay... Thầy giáo Kim à! Muốn được thầy giáo Kim gọi là anh Jiwon cơ..."

"Bây giờ thì tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi..."

"Sao vậy? Thầy giáo Kim không khỏe ở chỗ nào?? Để anh Jiwon dìu thầy về!"

"Không biết xấu hổ."

"Thì bởi, thế nên thầy giáo Kim cũng đừng ngại làm gì ahihi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro