[1]
Cậu lê bước...
bằng đôi chân nặng trĩu.
Đừng nhìn lại...
chỉ là ảo ảnh thôi.
Này đơn côi...
Ta với mi bầu bạn.
🐾
Con người ta sống ở đời này, nào có ai muốn phải một mình đơn độc.
Nhưng Hanbin cậu, là định mệnh đã an bài cho kiếp này phải thế...
Lẽ nào lại thế?
-
-
-
Cậu đứng lặng người trên bãi cát, trầm mặc cúi đầu dõi theo từng đợt sóng vỗ bờ nối tiếp nhau chạm đến nơi mũi giày rồi khép nép rời đi, chúng đến trong ồn ào, trong tiếng sóng biển rì rào đầy huyên náo nhưng cũng rất êm tai, rồi mạo muội khắc sâu vào nơi thâm tâm lạnh lẽo của cậu từng tiếng gió rít vang, tiếng đàn bồ nông bay đi tìm mồi, liều lĩnh khuấy đảo cõi lòng chai sạn của cậu bằng sự dịu dàng quá đỗi, thật ân cần rửa trôi đi những vết máu khô còn vương trên da giày, xoa dịu nỗi cô đơn trống vắng của nhiều đêm cậu một mình dạo bước trên bờ biển, cảm tưởng như chỉ có thể lấy biển kia bầu bạn.
Chúng, quả rất giống với hắn...
Cả hắn và chúng, cậu đều xem như tri kỷ.
Nhưng cả chúng và cậu, đều không tài nào bảo vệ được cho hắn.
"Cậu thích đi dạo quanh bãi biển như vậy, không phải để tìm mỹ nhân ngư thì còn gì?"
"Tôi không phải là đứa trẻ năm lên mười vẫn còn tin vào ông già tuyết như anh, tôi không thích sống trong cổ tích."
"Thầy giáo Kim à, tôi kể cậu nghe chuyện đó chẳng phải để cậu đem nó ra chế nhạo tôi đâu nhá!"
Khóe miệng nhếch lên, trong vô thức nhoẻn ra một nụ cười nhạt, Hanbin hướng tầm mắt xa xăm nhìn về phía chân trời, nơi những tảng mây trắng đang từng chút một nhuốm đỏ ánh hoàng hôn, chiều dần buông theo từng bóng chim chao liệng, đàn hải âu dập dìu đôi cánh rẽ gió lướt trên không.
Sói săn theo bầy, chim bay theo đàn.
Tất thảy loài ăn thịt dù máu lạnh cách mấy cũng không tránh khỏi kiếp sống bầy đàn...
Cớ sao cậu lại khác?
-
-
-
"Hanbin, con trai ngoan, đừng có chạy nhảy lung tung, cha mà nhìn thấy nhất định sẽ nổi giận đó."
"Mẹ, cha đi đâu sao lâu quá vậy? Con đói bụng rồi."
"Mẹ cũng không biết nữa."
-
-
-
"Hanbin, con trai ngoan, nín khóc đi nào, con mà mít ướt, cha sẽ đánh đòn đó."
"Bình tĩnh, nghe mẹ nói này, đừng sợ hãi, cứ xem như đây là một trong những lần luyện tập của chúng ta, con biết phải làm những gì mà đúng không?"
"Nhanh lên em, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
"Hanbin, con trai ngoan, nhớ lời mẹ dặn, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng không được nuôi ý định trả thù, không được tùy tiện hạ sát người vô tội, con hiểu chưa?"
-
-
-
"Hanbin, cứ mặc kệ mẹ, mau lên, chạy đi con!"
"Hanbin, con phải nghe lời cha, tuyệt đối không bao giờ được quay trở lại đây!"
"Đừng quên những gì cha đã dạy, dù trong một giây cũng không được khinh suất lơ là!"
"Bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, con cũng phải tiến thẳng về phía trước, không được quay đầu lại!"
"Hanbin! Nếu con quay đầu lại, con sẽ chết!"
"CHA!! MẸ!!"
Cậu dán đôi mắt trân trối nhìn lên trần nhà, khoảnh khắc bắt gặp hiện thực mang màu đen cô tịch đang lặng lẽ điềm nhiên chiếm trọn lấy không gian nơi căn gác chật hẹp, cơn ác mộng vẫn rong ruổi đeo bám cậu suốt bao nhiêu năm qua hẳn còn chưa vội thuyên giảm đi độ kinh hoàng của nó.
Chuyện xảy ra đã hơn mười hai năm rồi, thế nhưng dư chấn để lại từ thuở ấu thơ con trẻ vẫn cay nghiệt khắc sâu vào trí nhớ của cậu những vệt cắt ám ảnh bất chấp cả sự tác động của thời gian.
Chúng tìm đến cậu qua những giấc mơ yếu đuối, khi màn đêm mị hoặc che giấu cho những thế lực tội lỗi, khi giấc ngủ yên lành đầy ngắn ngủi khiến cậu tưởng như lại được nép trong vòng tay ấm áp của mẹ và sự bảo vệ an toàn của cha, khiến cậu nhất thời đã quên không đề cao cảnh giác.
Thế rồi, chúng lại nghiễm nhiên xuất hiện - viễn cảnh tàn khốc của quá khứ năm xưa - cái ngày định mệnh đã đẩy cuộc đời Kim Hanbin sang một ngã rẽ hoàn toàn khác. Chúng tìm đến cậu hằng đêm, diễn biến chân thực như thể chuyện chỉ vừa xảy ra, như thể vết thương lòng cậu có sau ký ức đau đớn ấy mãi cho đến nay vẫn chưa từng một lần khép da lành lại.
Nhanh như chớp, Hanbin bước vội xuống giường, quấn vải phòng hộ quanh người rồi lao ngay vào tập luyện. Cậu dãn cơ, hít đất, gập bụng, ôn lại các thế võ, tung người nhào lộn và chuyển động theo từng đường gậy, nhát kiếm. Bóng người năng động khẩn trương thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp sương mù lừ đừ trôi đầy biếng nhác bên ngoài hiên cửa sổ, mặt trời hãy còn chưa tỉnh giấc thì cậu đã hoàn thành xong một trong những giờ luyện tập trong ngày của mình rồi.
"1.. 2.. 3.. 4.. 5.. 6.. 7..."
Mái tóc Hanbin dính bệt lại với nhau, khắp cả người cậu bê bết mồ hôi, toàn thân hiện đã thấy rã rời nhưng khuôn miệng vẫn còn như đang mấp máy nhẩm đếm. Cảm giác mệt mỏi bao bọc lấy cậu đầy thân thuộc tựa lớp da trên người, và sự rắn rỏi mạnh mẽ quyện dọc những thớ cơ cùng dòng máu nóng cuồn cuộn chảy trong từng huyết quản chính là thứ vũ khí tinh thần, là cách giữ cho đầu óc cậu luôn được duy trì ở trạng thái tỉnh táo.
Ngay từ khi còn nhỏ Hanbin đã sớm phải làm quen với việc này, với những giờ học võ khắc nghiệt, và rèn dũa sự tập trung cao độ. Tinh thần nâng cao cảnh giác đã trở thành bản năng sống tất yếu chứ không còn là một thói quen nữa rồi!
Hanbin căm ghét những cơn ác mộng, dĩ nhiên là vậy. Nhưng mặt khác, cậu cũng rất lấy làm biết ơn vì chúng đã không rời bỏ cậu, đã lì lợm đeo bám để luôn nhắc nhở Hanbin về những lời dặn dò của cha, vòng tay chan chứa tình yêu thương của mẹ, về sự tin tưởng ngời sáng trong đôi mắt họ vào thời khắc chia ly...
Họ muốn cậu phải luôn nhớ rõ, rằng mạng sống mà cậu đang nắm giữ đáng quý biết nhường nào, rằng cậu nhất định phải tiếp tục sống để không lãng phí sự hi sinh của họ!
Cho dù đấy có là một cuộc sống tràn ngập nỗi cô đơn.
-
-
-
"Donghyuk, tên biến thái này là ai?"
Vị chủ nhân trẻ tuổi của câu lạc bộ taekwondo quay sang nhìn Hanbin bằng nét mặt ngạc nhiên, một trong những thành viên ưu tú của võ đường nhà anh đang mệt mỏi bước ra từ phòng tập – với một tay vẫn còn cầm theo chiếc đai lưng, tay kia thì lôi xềnh xệch cổ áo của một gã trông mặt khá là quen – tạm thời thì Donghyuk vẫn chưa nhớ ra kịp bởi vì mấy giây trước anh đang mải bận soi xét lỗi sai của mấy đứa học trò.
"Hắn ta núp ở dưới ghế rình anh luyện tập."
Dứt lời, Hanbin - người hiện giữ nguyên nét mặt nhăn nhó khó chịu - vung tay một cách thô bạo hết sức có thể khiến cái kẻ dù tướng tá cơ bắp nhưng thể lực yếu hơn ngã sõng soài xuống sàn nhà lát gỗ. Hắn bất lực trượt một đường lăn lóc, rồi ngay tức thời bùng nổ cơn bất mãn mà ngóc đầu dậy gân cổ lên thanh minh:
"Này ăn nói cho cẩn thận tôi rình cậu hồi nào??"
"Mới vừa nãy tôi còn bắt quả tang anh trốn dưới gầm ghế anh còn bày đặt xảo biện??"
Hanbin kiên quyết chỉ thẳng vào bộ mặt mang biểu cảm đau đớn pha lẫn uất ức của ai kia, vốn dĩ mọi chuyện ở trên đời cậu đều muốn phải trắng đen minh bạch, con người này mới ban nãy suýt tý nữa đã lãnh một cước chí mạng của cậu, nếu không nhờ có lý trí Hanbin kịp thời sáng suốt can ngăn.
Trong căn phòng được khóa kín vào những giờ luyện tập riêng tư, ngoài Hanbin ra thì từ trước tới nay chưa một ai từng được phép bước vào, vậy mà bất thình lình lại có linh cảm như đang bị theo dõi, Hanbin liền theo bản năng cảnh giác trước mối đe dọa luôn rình rập, đưa cái kẻ đang mưu đồ bất chính hành động lén lút kia phơi bày ra ánh sáng.
Nào ngờ nắm đấm vừa xé gió vung lên thì ngay lập tức chạm trán điệu cười ngu của hắn, bộ mặt hãy còn trưng ra vẻ ngơ ngác vô tội vẫy tay chào với cậu. Vào giây phút đó trong đầu Hanbin ngay lập tức hiện lên hai chữ Biến Thái!!
"Đúng là tôi có trốn dưới gầm ghế... nhưng không phải để rình trộm cậu! Tôi... tôi là đang trốn đám vệ sĩ của mình kìa!"
"..."
"Ăn nói vô lý hết sức."
"Tôi đem tổ tiên ba đời nhà họ Kim ra đảm bảo, những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật!"
Trông thấy ánh nhìn khinh bỉ vẫn còn ngang bướng hiện lên trong đôi mắt của Hanbin, người vốn đang hiên ngang chỉ tay lên trời thề với chả thốt đã thoắt cái chuyển sang bộ dạng đáng thương, mắt rưng rưng môi mếu máo lay lay cánh tay của Donghyuk ở bên cạnh.
"Kim Donghyuk, cậu còn đứng trơ ra đó? Mau giúp tôi khôi phục lại thanh danh đi."
"Donghyuk, em quen biết tên biến thái này?"
Nhận được sự chú ý hoàn toàn của hai con người đang trố mắt nhìn mình, Donghyuk – người suốt từ nãy giờ chỉ biết giữ im lặng mà khoanh tay quan sát cảnh tượng náo động ngay trước mắt mới bắt đầu thay đổi nét mặt trầm ngâm – dù phong thái vẫn ôn tồn điềm tĩnh, cất giọng từ tốn đều đều:
"Anh Jiwon, đây là anh Hanbin – vị võ sư mà em đã từng đề cập."
"Anh Hanbin, đây là anh Jiwon, xin lỗi vì đã quên không báo trước cho anh biết, em muốn giới thiệu anh với anh ấy, nhờ anh chỉ cho anh ấy học taekwondo."
"Nhưng anh không còn nhận học trò nữa, em biết điều đó mà."
"Giờ anh chỉ còn mỗi anh ấy là học trò thôi, Jiwon đã chi tiền trả đủ cho tối đa số học viên anh phải nhận rồi."
"Nhưng dạy võ cho ai là do anh quyết định."
"Còn tôi trả tiền để cậu dạy võ cho tôi."
"Vẫn chưa đến lượt anh lên tiếng đâu."
"Lớn giọng với ai đấy có biết tôi là ai không hả?"
"Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?"
"Tôi là Kim Jiwon một trong những- -"
"Cậu chủ Kim! Cậu chủ Kim kia rồi!"
"Mẹ kiếp tôi cứ tưởng là đã lừa được bọn họ đi xa lắm rồi chứ!"
Đám vệ sĩ áo đen đầu bù tóc rối, mang theo một thân nhễ nhại mồ hôi nhất loạt tông cửa chạy vào rồi đùng đùng tông cửa chạy ra, vừa hớt hải truy hô tên người đang tháo chạy qua lối cửa sau vừa huy động thêm lực lượng đuổi bắt, xem chừng giống màn rượt đuổi giữa tội phạm với cảnh sát hơn là giữa chủ tớ với nhau.
Sau khi những hỗn tạp âm thanh bất thình lình xuất hiện ấy đã lắng xuống, để lại cả phòng tập bầu không khí yên lặng đến lạ lùng, các học viên đã tạm dừng giờ học từ lúc nào đứng sững sờ, xôn xao hỏi nhau về chuyện vừa xảy ra... cho đến khi nghe Donghyuk phát hiệu lệnh tập trung trở lại.
"Tên Jiwon ấy thu hút sự chú ý quá, e rằng sẽ gây manh động- -"
Hanbin nhíu mày trao đổi với Donghyuk một tia nhìn bất an, cậu cẩn trọng hạ thấp giọng nói, như thể muốn giữ cho cuộc trò chuyện bí mật này chỉ cần có hai người họ nghe thấy là đủ.
"Anh cứ yên tâm, em sẽ nhắc tên đó cẩn thận hơn, nhìn anh ta bên ngoài bộp chộp là thế chứ tính khí bên trong không có hời hợt đâu, là loại người có thể tin tưởng được."
"Nhưng hà cớ gì trong cả nhóm võ sư em lại giao cho anh? Donghyuk à, chuyện làm việc ở đây anh đã nói là sẽ không đảm bảo lâu dài được đâu mà..."
"Jiwon cậy nhờ em tìm một võ sư kín tiếng nhất, nên suy đi nghĩ lại cũng vẫn thấy chỉ có anh là phù hợp."
Đối mặt với ánh nhìn quả quyết đặc trưng ở Donghyuk – phản ứng cho thấy rằng sẽ chẳng một ai có thể lay chuyển được lựa chọn mà cậu ấy đã nhất mực đề ra, Hanbin chỉ còn biết buông lơi tiếng thở dài, trước khi chống hai tay lên hông mà gằng giọng:
"Cái thể loại ăn không ngồi rồi đó, đòi theo học võ ắt chẳng qua là thú tiêu khiển nhất thời thôi, việc gì em phải nhọc công bỏ sức mà suy nghĩ?"
"Anh hiểu lầm rồi, Jiwon hắn từ nhỏ đã bị cha kiểm soát, thao túng từng đường đi nước bước, đến sinh hoạt hằng ngày cũng bị vệ sĩ theo sát kiềm kẹp, bởi thế mới đòi theo học võ để chứng tỏ bản thân có thể tự bảo vệ được cho mình, hòng đòi hỏi một chút tự do tuổi trẻ ấy mà."
Hanbin nhìn sang bộ dạng khoanh tay trước ngực, hướng mắt dõi về phía xa xăm của Donghyuk, cũng trầm mặc cân nhắc tới kiểu phán xét người khác quá vội vàng của chính mình, là người sáng suốt nên bình tĩnh dành thời gian quan sát thêm rồi hẵn đưa ra kết luận mới phải, đúng là Donghyuk tuổi trẻ tài cao có khác, anh dù cho kinh nghiệm võ thuật chiếm phần thắng thế hơn cậu, xét về cách đối nhân xử thế vẫn là nên học hỏi ở Donghyuk khá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro