6
Hôm nay là ngày khai giảng của trường Anh Đào, không khí trong trường rộn ràng và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Học sinh, phụ huynh và giáo viên tụ họp đông đủ trước cổng trường, trao nhau những nụ cười chân thành cùng những lời chúc tốt đẹp cho một năm học mới đầy hứa hẹn.
Buổi lễ khai giảng được tổ chức trong phòng chức năng của trường. Dù chương trình chưa bắt đầu, bầu không khí đã tràn ngập sự phấn khởi, hòa cùng sắc thu dịu dàng. Tiếng nhạc vang lên xen lẫn tiếng cười nói rôm rả của học sinh các lớp. Đứa nào đứa nấy mỉm cười tươi rói, vừa xếp hàng vừa trò chuyện sôi nổi.
Hồ Thiên Yết sau khi xếp hàng xong, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Cô đang chờ cô bạn cùng bàn Dược Thiên Bình của mình, người mà cô đã hẹn đứng cạnh để tiện trò chuyện. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bạn đâu. Hay là nhỏ lại bị ai đó giữ lại để tỏ tình? Thiên Yết bật cười thầm. Có khi là vậy thật, bạn cô xinh thế cơ mà.
Thật vậy, từ trước đến nay, cô chưa từng gặp ai xinh như Thiên Bình cả. Ngay từ lần đầu gặp, Thiên Yết đã thất thần khi nhỏ ngồi xuống cạnh cô. Đã xinh lại còn khéo ăn nói, đúng là ông trời thiên vị Thiên Bình quá mà. Nếu cô là con trai, chắc cũng đổ nhỏ đứ đừ luôn. Tiếc quá, cô là gái thẳng. Thiên Yết cười khẽ.
Bỗng, ánh mắt cô dừng lại ở một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đứng ở vị trí số 3 của lớp 10A1 là một cậu con trai với mái tóc đen rối bù, như thể cậu chẳng buồn chải chuốt. Nước da bánh mật và đôi mắt ngái ngủ khiến cậu nổi bật theo cách riêng hoặc là cô nghĩ như vậy.
Hàn Kim Ngưu? Cậu ấy cũng vào trường này sao?
Kim Ngưu là bạn cùng lớp với Thiên Yết hồi cấp hai. Thực ra, cô đã biết cậu từ hồi tiểu học. Cậu luôn nổi bật với thành tích học tập xuất sắc và thường xuyên mang về thành tích cho trường. Nhưng không hiểu sao từ giữa năm lớp 8, Kim Ngưu bắt đầu thường xuyên đi học muộn, tan học sớm, lại hay ngủ gật trong giờ. Dù vậy, thành tích học tập của cậu không hề sa sút, khiến các thầy cô cũng phần nào mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Chính điều đó đã khiến Thiên Yết vô cùng tò mò. Tại sao cậu ấy lại đi muộn, về sớm? Tại sao lúc nào cũng trông uể oải, buồn ngủ mà thành tích vẫn không thay đổi? Có chuyện gì đã xảy ra sao? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Thiên Yết suốt thời gian cấp hai.
Nhưng rồi, cô không đủ can đảm để hỏi Kim Ngưu. Đơn giản là vì cậu quá lãnh đạm. Kim Ngưu hồi ấy hầu như chẳng bắt chuyện với ai, mà cũng chẳng ai dám bắt chuyện với cậu, ngoại trừ Trần Song Tử và Uông Song Ngư.
Bây giờ, nhìn cậu đứng ở đó, Thiên Yết không khỏi thắc mắc. Liệu cậu ấy có nhận ra cô là ai không? Mà nghĩ thế thôi chứ, chính bản thân cô cũng không đặt nhiều hy vọng vào việc đấy cho lắm.
- Xin lỗi nha, để mày đợi lâu rồi.
Thiên Bình hớt hải chạy tới. Cậu bạn kia giữ cô lại lâu hơn cô dự tính, may mà Thiên Yết vẫn nhớ giữ chỗ cho cô. Nhưng lạ thật, Thiên Yết không đáp lại lời cô, chỉ đứng đó như người mất hồn.
Thiên Bình ngẩng lên nhìn cô bạn, không khỏi cau mày. Nhỏ này không biết là đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Bất chợt, ánh mắt cô bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc gần đó. Đôi mắt Thiên Bình sáng rực, khuôn mặt cô bỗng chốc rạng rỡ.
Là cậu ấy kìa, hoàng tử của mình!
- Thiên Yết, Thiên Yết, HỒ THIÊN YẾT!!!
- H-Hả? Ơi?
Thiên Yết giật mình, trở lại thực tại khi bị Thiên Bình lay mạnh. Chết thật, cô lại chìm vào dòng suy nghĩ mà quên mất xung quanh. Tật xấu này phải sửa ngay mới được. Cô quay sang, thấy Thiên Bình đang cười tươi rói, hai má phớt hồng, ánh mắt lấp lánh niềm vui đến lạ. Thiên Yết ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiên Bình biểu hiện như vậy. Thiên Bình khẽ nghiêng người, chỉ về phía sau lưng cô, thì thầm.
- Là cậu ấy, Thiên Yết, là cậu ấy đó!
- Ai cơ? Hoàng tử của mày á?
Thiên Yết nhíu mày, tò mò quay lại nhìn theo hướng Thiên Bình chỉ. Nhưng cô chả thấy ai nổi bật ngoài cái người có quả đầu xanh da trời đang khoác vai bạn cùng lớp, nói chuyện rôm rả - Trần Song Tử cả. Nhìn thấy cậu ta, Thiên Yết không khỏi khâm phục khả năng hòa nhập một cách nhanh chóng của cậu ta, hồi cấp hai cũng vậy, ai cậu ta cũng kết bạn được, kể cả con gái.
- Đâu? Ai?
- Kìa, mù hả, nhỏ này? Bạch Dương á! Bạch Dương!
Thiên Bình bực bội nói, chỉ nãy giờ mà nhỏ này cứ nhìn cái gì ý, bị sao thế không biết? Cô đã cố không làm lộ liễu vì sợ cậu ấy phát hiện, vậy mà Thiên Yết cứ nhìn lung tung.
Lúc này, Thiên Yết mới chú ý đến người cao lớn đứng ở cuối hàng lớp bên cạnh. Gì cơ?! Hoàng tử mà nhỏ này nói đến là... Bạch Dương á? Triệu Bạch Dương? Là Gấu Điên sao? Con nhỏ này bị sao thế?? Thiên Yết quay phắt lại, nghiêm mặt nhìn Thiên Bình, vỗ nhẹ vai bạn.
- Gu mày mặn dữ vậy Thiên Bình? Hay mắt có bị làm sao không?
- Mày muốn ăn đánh à?
- Nhưng mà...
- Nào, mọi người yên lặng, buổi lễ chuẩn bị bắt đầu rồi.
Chưa để Thiên Yết nói hết câu, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ sân khấu. Trương Xử Nữ, với khuôn mặt lạnh lùng, bước ra. Ánh mắt cô nàng quét qua đám đông, như đang kiểm tra xem có lớp nào vắng mặt không. Cho đến khi đã không còn một tiếng động nào ngoài tiếng xe cộ ở ngoài đường, Xử Nữ mới nhìn về phía thầy cô mà gật đầu. Và thế là buổi lễ khai giảng năm học mới của trường Anh Đào đã bắt đầu.
...
Buổi lễ khai giảng cuối cùng cũng đã kết thúc trong yên bình, mọi người lần lượt rời khỏi phòng chức năng để về nhà. Thiên Yết dáo dác nhìn quanh trong dòng người đông đúc, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Kim Ngưu. Cô định sẽ chạy lại nói chuyện với cậu, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc mất tập trung, cậu ấy đã biến mất đâu rồi.
- Nãy tao vừa thấy Bạch Dương xong nên mày tự về nha, tạm biệt.
- Ơ...
Chưa kịp để Thiên Yết nói gì, Thiên Bình đã vội vàng chạy mất. Vãi chưởng, chưa yêu nhau mà con nhỏ đã simp như vậy, bỏ bạn mà chạy theo trai, không biết yêu xong có đám cưới luôn không nữa. Mà lạ thật, theo như những gì Thiên Bình kể, Gấu Điên aka Triệu Bạch Dương đã đuổi nhỏ đi và cấm lại gần rồi cơ mà, vậy mà vẫn không bỏ cuộc. Nhỏ này chắc chắn tương lai sẽ thành biến th... nhầm simp chúa là cái chắc.
- Giờ nên đi về hay đi đâu ta, chiều mình mới phải học thêm cơ.
- Ah Thiên Yết!
Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, Thiên Yết liền quay sang nhìn, từ xa là quả đầu xoăn tít của không ai khác ngoài Lưu Nhân Mã, cô bạn cùng lớp hồi cấp hai của cô nhưng mà lên cấp ba thì hai đứa bị tách ra, nhỏ học bên A6 còn cô thì ở A4. Nhân Mã vui vẻ đi đến khoác vai Thiên Yết, nói.
- Bạn tôi, nhớ mày gần chết luôn! Đang đi đâu vậy?
- Đang tính đi về.
- Gì sớm? Thôi đi ăn cùng tao với Song Tử hén.
- Hả? Kh-
Chưa kịp nói hết câu, Thiên Yết đã bị Nhân Mã kéo đi xềnh xệch khỏi đám đông. Lần thứ hai trong ngày cô bị chặn họng. Cái quái gì vậy trời?! Mà thật ra, cũng chẳng có gì bất ngờ. Con nhỏ này lúc nào cũng vậy, cứ tự tiện quyết định thay cô. Đáng lẽ, cô nên quen với điều đó từ lâu rồi mới phải.
Thiên Yết thở hắt, lười phản kháng. May mà cô dễ tính, chứ nếu là đứa khác, chắc Nhân Mã đã ăn vài cú đấm cho tỉnh người. Dù gì thì... cô cũng đang tìm Kim Ngưu. Song Tử lại là bạn thân của cậu ấy, vậy chắc cả hai đang ở cạnh nhau thôi. Nếu thế, bị lôi đi thế này cũng không phải chuyện xấu.
Phải, đó là Thiên Yết cho là vậy nhưng mà khi nhìn thấy Song Tử thì cậu ta lại đang đứng nói chuyện với một người khác. Nhìn kỹ thì người đó hình như là Uông Song Ngư - người bạn thân còn lại của cậu ta, cả hai đang nói chuyện gì đó sôi nổi lắm, căn bản không để ý đến việc cô và Nhân Mã đang tới gần luôn cơ mà, chắc kèo đang nói chuyện bậy bạ, con trai mà, thi thoảng một lần.
- Song Tử, tào tháo tới kìa.
Song Ngư là người để ý thấy bọn cô đầu tiên liền vỗ vai Song Tử rồi chỉ về phía sau. Song Tử thấy thế liền quay đầu ra sau nhìn, cậu ta chạm mắt cô một cái rồi nhanh chóng nhìn sang nhỏ Nhân Mã đang đứng bên cạnh cô với khuôn mặt cau có hết mức mà quát lên.
- Mày làm cái gì mà lâu thế? Biết tao đợi bao lâu rồi không???
- Thì sao? Không phải tao tới rồi à?!
- Nếu không phải vì đợi mày, bố mày đã đi ăn rồi đó nên thấy may là tao còn đợi mày đi!
- Gì? Làm như tao mướn mày á?!
Thiên Yết nhìn hai đứa đang cãi nhau chí chóe mà không khỏi ngao ngán. Từ hồi cấp hai đến giờ, cô đã phải chứng kiến bao nhiêu lần cãi vã của chúng nó rồi. Không biết chúng nó có chán không, chứ cô thì chán ngấy rồi. Cô muốn về quá.
- Lại cãi nhau, hai chúng mày rảnh thật đó chứ. - Song Ngư bật cười lớn rồi khoác vai Song Tử, bỗng cậu ta đưa mắt nhìn xung quanh. - Kim Ngưu đâu? Nó không đi cùng mày à? Ban nãy tao còn thấy nó cơ mà.
- Làm thêm rồi.
Song Tử thở dài, nói tiếp. Cậu vừa mới tan học mà đã chạy vội ra ngoài, chẳng thèm để ý gì đến cậu. Cậu cảm thấy như mình bị bỏ quên vậy. Mà nói thằng đấy như đàn gảy tai trâu thôi à. Nghe Song Tử nói vậy, Thiên Yết liền ngẩn ra, Kim Ngưu đi làm thêm á? Lần đầu cô nghe đến chuyện này đấy. Mà cũng đúng, hồi cấp hai cô và cậu ấy có thân thiết tí nào đâu, làm sao cô biết được cậu ấy làm gì. Song Ngư nghe xong liền thở dài, lắc lắc đầu nói.
- Nhiều khi thấy lo cho sức khoẻ của nó thật.
- Ừ đấy, mà nói không nghe cơ.
- Thôi, tao đi trước nhé, chị tao đang chờ.
- Ừm, bye.
Song Ngư chào tạm biệt cả ba rồi chạy vội ra cổng trường, trông có vẻ gấp gáp như sợ chị gái sẽ đi mất. Song Tử nhìn theo cậu bạn, thở dài một cái rồi quay sang Thiên Yết, nhìn cô như một sinh vật lạ mà nhướng mày hỏi.
- Sao mày lại ở đây?
Thiên Yết nghe xong chỉ muốn đánh cho Song Tử một cái thật đau để cho cậu ta nhớ, cô đã đứng đây từ nãy giờ mà cậu dám hỏi câu đó hả?! Bộ cô là không khí chắc?! Nhân Mã khoác tay Thiên Yết, vui vẻ nói.
- Tao thấy nó đứng một mình nên kéo nó đi ăn cùng á.
- Tao chưa có đồn-
- Hay quá ta, mày giả tiền à?
- Quần què?! Mày bảo mày bao cơ mà.
- Tao không hề nói thế???
Lần thứ ba trong ngày, Thiên Yết bị chặn họng, khiến cô cảm thấy bất lực. Phải ha, cô làm sao có thể thắng nổi hai cái đứa mồm to này cơ chứ. Cô thật muốn nhét giẻ vào miệng chúng nó. Ý cô là, nếu muốn rủ nhau đi ăn riêng, có thể nào đừng lôi cô vào không? Cô không thích ăn cơm chó đâu.
- Không t-
- Nói chung là Yết đi cùng, nó không đi tao không đi!
- Vậy thì đi!
Làm ơn ai đó kéo cô ra khỏi hai cái đứa này được không vậy.
...
Và thế là, Thiên Yết đã cùng Nhân Mã và Song Tử đi tới quán ăn rồi lại đến quán trà sữa. Suốt buổi đi chơi, điều duy nhất còn đọng lại trong đầu Thiên Yết chính là sự cãi vã ầm ĩ của cặp bạn từ nhỏ này. Haizz, lớn rồi mà chẳng thấy trưởng thành tí nào, vẫn ngáo đá như nhau.
- Uống gì nói nhanh coi.
- Im mồm! Không thấy tao đang chọn hả?!
Thiên Yết mệt mỏi nhìn hai người ngồi đối diện, đang giành nhau cái menu kia. Ngứa mắt thật đấy, bị chúng nó kéo đi từ chỗ này đến chỗ khác, giờ mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì lại thấy hai đứa cãi nhau.
Giờ nó chỉ khiến cô tự hỏi, liệu chúng nó cãi nhau thật hay đang tán tỉnh nhau đây. Hay là bây giờ cô bỏ về luôn cho xong nhỉ? Thiên Yết cúi xuống nhìn menu, thôi thì cứ gọi đại cái gì mang về trước đã.
- Song Tử? Nhân Mã? Lại tới à?
Đột nhiên, một giọng nói trầm đầy bất lực vang lên từ bên cạnh. Thiên Yết không buồn để ý, vẫn tập trung nhìn cái menu trên tay. Gọi gì giờ, không biết nên gọi gì luôn, hay là cô hỏi nhân viên xem.
Đang định ngẩng lên hỏi thì cô chợt cứng họng. Người trước mặt cô không ai khác chính là Kim Ngưu. Cậu đang đứng nói chuyện với Song Tử, còn cậu ta chỉ bật cười xua tay rồi nói.
- Thôi nào, tao tới giúp tăng doanh thu mà.
- Vâng, cảm ơn. - Kim Ngưu thở dài, đưa tay lên gãi đầu rồi nhìn ba người một lượt. Lần này có thêm một cô bạn nữa à? Tội nghiệp, ngồi với hai đứa này, chắc cô ấy tăng xông lắm. Cậu lôi từ túi quần ra một quyển sổ nhỏ rồi nhàn nhạt hỏi. - Uống gì nào?
- Tao cứ như mọi khi, Nhân Mã một trà đào bốn mùa.
- Tao còn chưa nói gì cơ mà?!
- Mày ngoài cái đấy thì uống cái đéo gì đâu?!
Nhân Mã cứng họng, ừ thì cũng đúng, cô chẳng thích cái gì ở quán này ngoài trà đào bốn mùa cả, nhưng ai kêu nó gọi cho cô đâu, không có mướn. Nhân Mã nhìn qua Thiên Yết thấy cô đang nhìn Kim Ngưu chằm chằm, chưa có ý định gọi món.
Cô liền nhận ra điều gì đó, khẽ mỉm cười gian, đập vào vai Thiên Yết một cái khiến cô giật mình quay sang. Nhân Mã cố gắng nín cười, nháy mắt với cô khiến Thiên Yết ngơ ngác, nháy gì vậy? Song Tử thấy thế thì chỉ xuống cái menu trên tay cô rồi liếc mắt về phía Kim Ngưu, như muốn nói gọi nước đi, ngồi ngơ ra làm gì.
- A-À à, cho mình một trà sữa truyền thống nhé.
Thiên Yết lúng túng lên tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. Má ơi, cô nhìn cậu ấy lộ liễu đến vậy ư? Đến mức cái cặp đôi hâm dở này cũng nhận ra luôn ư? Xấu hổ quá đi mất, mày chẳng có tí giá nào cả, Hồ Thiên Yết!
Kim Ngưu ghi xong rồi xác nhận lại đơn một lần nữa mới chịu rời đi, trước khi đi còn không quên gõ vào đầu Song Tử một cái, nhắc cậu ta đừng bắt nạt người ta, khiến Song Tử ngơ ngác, bắt nạt hồi nào thế trời?
Tầm 10 phút sau, đồ uống được mang ra. Trong khi hai đứa Song Tử và Nhân Mã tiếp tục trò chuyện rôm rả thì Thiên Yết lại thi thoảng liếc nhìn về phía Kim Ngưu. Đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ làm việc của cậu ấy.
Nhớ lại hồi cấp hai, cô và Kim Ngưu ngồi cách nhau một bàn, nên cô luôn biết cậu ấy làm gì. Ra chơi, cậu luôn ở trong lớp học bài hoặc ngủ, tan học thì chạy thẳng về, sáng ra thì đi muộn. Thiên Yết cũng không biết từ lúc nào việc quan sát cậu đã trở thành thói quen duy nhất của cô khi tới trường, nhưng mà...
Thiên Yết xoay xoay ống hút của mình, mỉm cười nhạt. Nhưng mà chưa chắc Kim Ngưu đã nhận ra cô là ai, mặc dù cả hai từng học chung lớp nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Sẽ thật ngại ngùng nếu một người không quen biết đến hỏi mình câu kiểu như: "Cậu có nhớ tớ là ai không?" hay "Cậu nhận ra tớ chứ?"
- Nè Yết, mày thấy tao nói đúng không?
- Hả? Gì cơ?
- Ủa? Từ nãy đến giờ không nghe tao nói hả?!
- Nè nha, chúng mày cãi nhau có cho tao nói miếng nào đâu, làm sao tao biết đang cãi gì chứ?
Thiên Yết trề môi khinh bỉ nhìn Nhân Mã, nói chuyện kiểu gì mà mỗi lần cô tính nói gì đó thì bằng một cách nào đó cả hai đứa đều chặn họng cô luôn, nói nhanh đến mức cô còn chả biết chúng nó nói cái gì luôn. Đúng là chúng nó chìm đắm trong thế giới riêng của mình, còn cô thì như người thừa, người thứ ba trong cuộc tình này, cô là trà xanh, được chưa?!
- Bọn tao đang nói về cô bạn cùng lớp ngồi bên cạnh tao á.
- Cậu ấy thì sao?
- Xinh lắm mày nhưng mà kiểu ít nói, trầm, đúng hơn là suốt một tuần nay tao chưa nghe cậu ấy nói gì bao giờ luôn. Ngồi cạnh cậu ấy, tao cứ như tự kỷ á, bắt chuyện mãi không được.
Nhân Mã chán nản nói. Có vẻ nhỏ thật sự muốn kết bạn với cô bạn đó. Đây cũng là lần đầu Thiên Yết thấy bộ dạng này của Nhân Mã, vì Nhân Mã giống như Song Tử, rất giỏi kết bạn, ai cũng làm bạn được, cô chưa từng thấy nhỏ này sầu não vì không thể kết bạn với ai bao giờ luôn.
- Hay là cậu ấy ngại chăng? Mày tiếp cận từ từ thôi.
- Ừ, có khi là vậy! Thế thì tao sẽ cố gắng hơn vào lần tới.
- Mà thôi, đến giờ tao phải về rồi, chiều tao đi học thêm.
- Ơ thế à, bye nha.
Thiên Yết chào tạm biệt cả hai rồi nhanh chóng đi ra cửa, nhưng cứ chần chừ mãi không chịu mở. Cô liếc nhìn về phía Kim Ngưu một lần nữa, hay là thử một lần nữa nhỉ? Nhưng thôi, cô vẫn không dám.
Thiên Yết khẽ thở dài rồi mở cửa rời khỏi quán, không quên nhìn về phía Nhân Mã và Song Tử lần nữa. Thấy cả hai đang cãi nhau, nữa rồi đó, lại cãi nhau rồi. Chỉ mong là hai đứa không gây chuyện cho Kim Ngưu mà thôi.
...
Bây giờ đã là 6:30 tối, Thiên Yết vừa mới về từ lớp học thêm. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thật ra, thà không đi học thêm còn hơn, nhưng kiến thức năm sau sẽ rất nặng, nếu không chuẩn bị từ bây giờ thì chắc chắn cô sẽ không theo kịp chương trình. Tuy nhiên, cứ tiếp tục thế này, cô không biết mình có chịu nổi không.
- Con về rồi ạ!
- Yết về rồi hả con? - Mẹ cô từ trong bếp chạy ra, không hiểu hôm nay bà đang nấu món gì mà trên mặt vẫn còn dính một ít tương cà. Thiên Yết mỉm cười đi đến, nhẹ nhàng quệt vết tương trên mặt bà, hỏi. - Mẹ nấu gì để tương cà nó dính lên mặt thế?
- Ô? Thế à? Mẹ không để ý đấy, cảm ơn con nhé.
Lạc Dư Châu đưa tay lên xoa đầu Thiên Yết, khiến cô cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn. Cô ôm chầm lấy mẹ mình, rồi tự hỏi liệu có nên than vãn về việc học thêm không. Nếu nói ra, liệu mẹ có giận không? Ba mẹ cô vất vả lắm mới tìm được chỗ học thêm cho cô, mà giờ cô lại muốn nghỉ, thật là không ngoan chút nào. Dư Châu thấy con gái như vậy liền ngẩn ra một lúc rồi cũng đáp lại cái ôm của cô, bà nhẹ giọng hỏi.
- Sao thế? Ở chỗ học thêm có ai bắt nạt con sao?
- ...
- Hay là không thấy vui? Mệt quá à? Nghỉ nhé?
- Nhưng mà...
Thiên Yết ngập ngừng, họ đã nộp tiền học thêm rồi, hơn nữa cô mới chỉ đi có một buổi thôi, nghỉ bây giờ thật sự rất phí tiền. Dường như Dư Châu nhìn thấu tâm tư của con gái, bà vỗ vỗ lưng cô, nói.
- Con không cần để ý đến chuyện tiền nong đâu, cảm giác của con vẫn là quan trọng nhất mà.
Thiên Yết nghe vậy không khỏi nở một nụ cười vui vẻ. Mẹ cô thật dễ thương, bà luôn nói những lời khiến cô vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy vui. Thiên Yết ôm chặt mẹ mình, cọ cọ vào người bà khiến Dư Châu không khỏi bật cười. Lúc này, ba cô từ phòng khách đi ra, nhìn thấy hai mẹ con đang ôm nhau, liền giang tay chạy đến, nói.
- Sao hai mẹ con ôm nhau không rủ ba thế hả???
- Ôi trời, cái ông này thật là!
...
Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, Thiên Yết nhìn đồng hồ, đã gần 8:00. Cô định học bài một chút rồi đi ngủ, nhưng khi kiểm tra lại cặp sách, cô chợt nhận ra mình đã quên mua bút. Chiều nay, cô đã tự nhắc bản thân phải nhớ mua bút bi mới khi về từ lớp học thêm, thế mà lại quên mất. Trí nhớ của cô dạo này kém thật rồi.
- Đành chạy ra cửa hàng tiện lợi vậy.
Thiên Yết lẩm bẩm rồi lấy tiền tiêu vặt nhét vào túi áo khoác. Cô phải đi nhanh, nếu không sẽ không kịp học bài và skincare rồi đi ngủ mất. Thiên Yết vội vã chạy xuống nhà, đi giày vào, thì Dư Châu từ trong bếp nhìn ra, ngạc nhiên hỏi.
- Giờ này con còn định đi đâu?
- Con đi mua bút, nãy đi học về quên mất không mua.
- À thế thì mua cho ba chai dầu rửa bát mới nữa nha, tí nữa về ba trả tiền sau nha.
- Dạ! - Thiên Yết nghe ba gọi vọng từ trong bếp, nhanh chóng đáp lại. Trước khi đi, cô không quên ôm mẹ một cái. - Con đi nha.
- Ừ, chú ý an toàn nhé.
Dư Châu xoa đầu cô, Thiên Yết mỉm cười gật đầu rồi thả mẹ ra, nhanh chóng quay người mở cửa rời đi. Dư Châu đứng nhìn theo bóng dáng con gái qua cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà con bé đã lớn ngần này rồi. Nghĩ tới chuyện sau này, khi con bé phải xa vòng tay ba mẹ để tự lập, lòng bà không khỏi xao xuyến, buồn và lo lắng.
...
Thiên Yết bước vào cửa hàng tiện lợi, đầu óc bận rộn suy nghĩ xem mình cần mua gì, lần này nhất định không được quên. Cô biết mình có trí nhớ kém, nhất là khi vào những cửa hàng tiện lợi đầy ắp đồ ăn vặt, lúc đó cô lại hay đứng lừng khừng trước kệ, ngắm nghía xem món gì ngon mà quên mất mình cần mua gì.
Chắc chắn là phải mua bút và nước rửa bát trước, rồi mới thong thả lượn qua quầy đồ ăn vặt sau. Nghĩ vậy, Thiên Yết liền bước nhanh qua quầy đồ ăn vặt, mắt lơ đãng, cố gắng không nhìn vào những món đồ hấp dẫn.
Cô đi thẳng đến quầy đồ dùng học tập và gia đình. Sau khi chọn xong vài cây bút bi và một chai nước rửa bát có mùi thơm, Thiên Yết vui vẻ quay lại quầy đồ ăn vặt. Hôm nay cô sẽ chọn bò khô, lâu rồi chưa ăn. Chọn xong tất cả đồ cần thiết, Thiên Yết cầm đồ đến quầy thu ngân, vui vẻ đặt xuống chuẩn bị thanh toán. Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Lại gặp nhau rồi.
Lúc này, Thiên Yết mới chú ý đến người vừa lên tiếng. Vẫn là mái tóc đen rối bù ấy, vẫn là dáng người ấy, vẫn là đôi mắt đen nhạt luôn mang một nỗi buồn mang mác. Tim Thiên Yết chợt đập mạnh một cái, là Hàn Kim Ngưu, cô lại gặp cậu ấy nữa rồi, cứ như là duyên phận vậy. Tại sao cậu lại ở đây nhỉ?
- C-Cậu sao lại ở đây?
- Tớ? Tớ làm thêm ở đây. - Kim Ngưu không ngẩng lên nhìn cô mà vẫn chăm chú tính tiền cho cô, quay sang máy tính rồi nói. - Của cậu hết 80 nghìn nhé.
- À ừ.
Thiên Yết hơi bối rối, rút tiền từ trong túi ra đưa cho Kim Ngưu. Không ngờ cậu ấy lại làm việc ở đây, mà cô thì đã tới đây vài lần mà chưa thấy cậu. Còn cậu ấy nói "lại gặp nhau rồi", liệu có phải cậu ấy vẫn nhớ cô là ai không? Nghĩ đến đây, Thiên Yết bất giác thấy vui vui. Cô liền vân vê gấu áo của mình.
- Đây, đồ và tiền thừa của cậu.
Kim Ngưu đưa túi đồ cho cô, Thiên Yết liền giật mình nhận lấy rồi lí nhí nói cảm ơn. Cô băn khoăn không biết có nên bắt chuyện với cậu ấy không, làm quen thì có sao không? Thiên Yết ngập ngừng không biết có nên lên tiếng hay không thì Kim Ngưu huơ tay trước mặt cô để thu hút sự chú ý của cô, cậu gãi gãi đầu rồi ngập ngừng nói.
- Cảm ơn nhé.
- Chuyện gì cơ?
- À ừm, hồi cấp hai, cậu đã có mấy lần giúp tớ nhưng mà tớ chưa thể cảm ơn cậu, nên cảm ơn cậu nhé.
Kim Ngưu đưa tay lên che đi khuôn mặt xấu hổ nói, cậu cũng không nhìn thẳng vào cô. Thiên Yết biết cậu đang ngại nhưng cô lại không ngờ rằng cậu vẫn còn nhớ, vẫn còn nhớ chuyện hồi cấp hai, vậy mà cô cứ tưởng cậu đã quên mất tiêu, hì, cô không nên nghĩ vậy mới phải. Trên môi Thiên Yết không tự chủ cong lên thành một nụ cười tươi rói, cô đưa tay ra trước mặt cậu, nói.
- Tớ là Hồ Thiên Yết, hân hạnh gặp cậu một lần nữa.
Kim Ngưu ngơ ngác nhìn cô, rồi nhìn xuống bàn tay đang chìa ra trước mặt kia. Cậu ngập ngừng một chút, rồi lau lau tay vào quần áo, chầm chậm đưa ra nắm lấy tay cô, cười nhẹ.
- Chào cậu, tớ là Hàn Kim Ngưu.
end.
28/3/2024
edit: 10/7/2024
edit: 12/9/2024
hồi I - khởi đầu tuổi trẻ
phần 1 - nhập học - end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro