3
Lúc này đã là 18:00, bầu trời dần ngả sang sắc tím khi mặt trời từ từ lặn xuống chân trời. Ánh sáng ban ngày phai nhạt, nhường chỗ cho ánh trăng dịu dàng trải dài trên mặt đất. Cái se lạnh của buổi tối khiến từng cơn gió thoảng qua trở nên tê buốt hơn.
Không khí buổi tối mát mẻ và dễ chịu hơn hẳn so với cái oi ả ban ngày. Dọc theo con đường, những ánh đèn vàng rực rỡ nối dài như chuỗi hạt lấp lánh, báo hiệu một ngày làm việc vất vả đã kết thúc, nhường chỗ cho thời gian nghỉ ngơi
Hàn Kim Ngưu cuối cùng cũng hoàn thành ca làm việc buổi chiều của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu cho phép bản thân nghỉ ngơi vào buổi tối. Trần Song Tử đi bên cạnh nhìn Kim Ngưu đang bấm điện thoại nhắn cho ai đó mà không khỏi nhăn nhó, hỏi.
- Ý là về ăn tối xong là mày lại đi làm nữa hả?
- Ừm.
- Thật luôn? - Song Tử tròn mắt sau khi nghe Kim Ngưu trả lời một cách chắc nịch, cậu khẽ thở dài. - Tao bảo này, ít nhất mày nên dành thời gian nghỉ ngơi một tí đi chứ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải ý hay đâu.
- Tao biết nhưng...
Kim Ngưu cần tiền. Đúng vậy, cậu rất cần tiền. Khoản nợ dai dẳng vẫn chưa trả xong, cộng thêm tiền học của cậu, tiền học của mấy đứa em. Dù hai đứa em sinh đôi đã nhận được học bổng miễn học phí và được phường hỗ trợ, nhưng với Kim Ngưu, như thế vẫn là không đủ. Không những vậy lại còn mắc nợ mọi người, đã nợ càng thêm nợ, điều đó khiến cậu thật sự không vui một chút nào.
Vấn đề bản thân không thể tự giải quyết mà còn làm phiền đến người khác... không phải quá nhu nhược sao?
- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Nay tao qua nhà mày ngủ được không?
Song Tử quàng tay qua vai Kim Ngưu, trên môi cậu ta nở nụ cười tươi tắn. Nhưng Kim Ngưu chỉ liếc cậu ta bằng nửa con mắt. Nhà thì có, mà cứ thích lang thang ngủ nhờ, sáng nay vừa bị mắng còn chưa chừa nữa. Kim Ngưu gạt tay Song Tử ra, lạnh nhạt nói.
- Về nhà mày mà ngủ, ngày kia đi học rồi còn không về mà chuẩn bị đi.
- Hả? Đi học gì cơ?
Nghe vậy, Kim Ngưu nhíu mày đầy khó chịu. Lại còn hỏi? Bộ thằng này không thèm đọc thông báo à? Tuần sau đã đi học rồi còn gì. Cậu thở dài, đưa tay day trán như thể đang cố kiềm chế sự bực bội, rồi lườm Song Tử một cái sắc lẻm.
- Điện thoại để trưng à? Trường gửi tin nhắn thứ hai đến trường đấy.
- Ơ vãi chưởng, hồi nào? Tao không biết luôn.
- Mày thì biết cái quái gì.
- Má, nhỏ Nhân Mã cũng chả thèm nói gì. Thôi, tao về nha, thứ hai gặp.
Song Tử vừa gãi đầu vừa chạy lại vỗ nhẹ lên đầu Kim Ngưu một cái, rồi nhanh chóng chuồn mất. Cậu biết nếu còn nán lại, kiểu gì cũng bị Kim Ngưu tẩn cho một trận. Kim Ngưu đứng yên nhìn theo bóng Song Tử khuất dần, xoa xoa đầu mình, bĩu môi đầy khó hiểu. Gãi ngứa hay gì mà đánh nhẹ vậy?
Song, Kim Ngưu tiếp tục đút tay túi áo đi dọc con đường, cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc cậu, hòa quyện cùng tiếng cười đùa ríu rít vọng ra từ những ngôi nhà hai bên đường. Kim Ngưu liếc nhìn sang một trong số những căn nhà ấy, đôi mắt thấp thoáng một nỗi khao khát không thể che giấu. Cậu mỉm cười nhạt quay đi, một mái ấm gia đình hạnh phúc sao? Thật là một ao ước xa vời, thứ đó chỉ có thể được lấp đầy bằng tiền mà thôi.
Nhưng vẫn mong muốn có được.
Tiền ư? Đúng, tiền. Thứ mang đến lòng tham không đáy. Một khi đã có được, con người lại càng tham lam hơn, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả nhân tính, tình người, hay tình thân. Nhưng tiền cũng là thứ mang lại hạnh phúc, dù sao thì hạnh phúc không tự nhiên mà có, nó phải được đánh đổi bởi tiền bạc và thời gian, trong đó tiền bạc là thứ quan trọng nhất. Trớ trêu thay, đó cũng là thứ cậu ghét cay ghét đắng.
Thật mâu thuẫn và mỉa mai làm sao.
...
Đứng trước căn nhà cấp bốn đã có phần cũ kỹ, Kim Ngưu khẽ vuốt lại mái tóc, hít một hơi thật sâu. Cậu cố gắng thả lỏng bản thân, không muốn để mấy đứa em trong nhà phải lo lắng. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, Kim Ngưu bước tới, nhẹ nhàng mở cổng. Bên trong, tiếng cười đùa ríu rít của lũ trẻ vang lên, bất giác khiến cậu cảm thấy yên lòng đến lạ. Hít thêm một hơi thật sâu, Kim Ngưu cất giọng.
- Anh về rồi đây.
- Ah, anh hai về rồi!!!
- Mừng anh về!!
Từ phòng khách, hai đứa em út của Kim Ngưu, Hàn Bảo Khánh và Hàn Thảo Linh chạy ào ra. Mỗi đứa nắm chặt một bên tay của Kim Ngưu, vừa cười vừa kéo anh trai vào nhà. Nụ cười tươi tắn của bọn trẻ khiến Kim Ngưu không kìm được mà bật cười theo. Trong phòng khách, hai cậu em trai lớn hơn là Hàn Tùng Lâm và Hàn Quân Bách đang ngồi bóc quýt. Tùng Lâm ngẩng lên khi thấy anh trai bước vào, nở nụ cười thân thiện.
- Anh về rồi.
- Ừ, mấy đứa ăn gì chưa?
- Bọn em chưa, anh Lâm bảo ảnh không dám vào bếp đó ạ.
- Gì? Là do em bảo anh không nên vào bếp mà!
- Thôi, không cãi nhau - Kim Ngưu thở dài, bất lực nhìn hai đứa em đang chí chóe. Cậu thả chiếc balo xuống ghế, rồi xắn tay áo lên hỏi. - Ăn gì nào?
Tùng Lâm và Quân Bách nhìn nhau ngơ ngác. Hai cậu nhóc từ nhỏ đến giờ chỉ biết ăn những món anh trai nấu, giờ bị hỏi bất ngờ thì đúng là... khó nghĩ thật. Quân Bách sau một hồi suy nghĩ rồi quay qua Kim Ngưu, nói.
- Em muốn ăn sườn xào.
- Hả? Nhưng mà qua ăn rồi mà, anh muốn ăn thịt gà chiên xù cơ.
- Ứ đâu, món đó cũng ăn rồi mò.
- Anh bảo không cãi nhau mà.
Kim Ngưu hơi nghiêm giọng, khiến cả Tùng Lâm và Quân Bách giật mình im bặt. Hai đứa lườm nhau một cái sắc lẹm. Nếu không phải Kim Ngưu ở đây, chắc bọn chúng đã lao vào nhau rồi. Tùng Lâm hếch mặt nhìn Quân Bách, khoanh tay.
- Kéo bao búa.
- Kéo búa bao!
- Như nào chả được, mắc gì bắt bẻ anh?
Thế là hai cu cậu chơi oẳn tù xì với nhau để quyết định xem tối nay ăn sườn hay ăn gà, Kim Ngưu thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hai cái đứa này năm nay đã 13, 14 rồi mà vẫn trẻ con thật đấy, đến chịu mất thôi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Kim Ngưu liếc nhìn màn hình, ánh mắt chợt tối sầm lại. Cậu cầm điện thoại lên, đi ra ngoài cửa để nghe. Tùng Lâm nhìn theo anh trai, trong lòng thoáng dâng lên chút bất an. Quân Bách thấy Tùng Lâm không chơi nữa thì cười khoái chí.
- He he, em thắng nha.
- Ừ, em thắng.
Tùng Lâm xoa đầu Quân Bách, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa. Anh trai cậu đang đi đi lại lại bên ngoài, nét mặt đầy căng thẳng. Một cảm giác nặng nề len lỏi trong tâm trí Tùng Lâm.
Họ lại gọi tới rồi, đúng không?
Kim Ngưu tắt điện thoại, đôi vai cậu khẽ trùng xuống, theo sau là một tiếng thở dài nặng nề. Mệt mỏi đè nặng lên tâm trí cậu, như một cơn ác mộng dai dẳng chẳng biết khi nào mới chấm dứt. Số tiền nợ vẫn còn đó, một con số khổng lồ như muốn nuốt chửng mọi nỗ lực của cậu. Rốt cuộc, hai người đó đã vay một khoản lớn như vậy để làm gì, để rồi không thể trả? Và cuối cùng, người phải gánh chịu hậu quả lại là cậu.
Dối trá, tất cả là dối trá.
Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là gia đình cậu? Những người đáng lẽ phải là tấm gương sáng trong mắt con cái lại nỡ lòng để lại một khoản nợ khổng lồ cho cậu và các em phải gánh. Cậu thì không nói, nhưng mấy đứa em của cậu thì sao? Chúng còn quá nhỏ, không đáng phải chịu cảnh này. Suy nghĩ ấy khiến Kim Ngưu sục sôi cơn giận. Cậu hận hai người đó, cậu hận chính ba mẹ của mình. Nhưng điều mỉa mai nhất là thứ cậu căm ghét nhất cũng chính là thứ cậu cần nhất, là tiền.
Là trách nhiệm của mình, nếu không phải mình thì là ai cơ chứ.
Bàn tay cậu siết chặt thành nắm đấm, môi bặm lại như muốn ngăn sự tức giận khỏi bùng nổ. Không, cậu không thể để cảm xúc điều khiển mình thêm nữa. Sẽ ổn thôi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Kim Ngưu tự trấn an, như một lời nhắc nhở, như một niềm tin mong manh mà cậu buộc phải bám lấy. Chỉ cần cậu làm thật nhiều, kiếm thật nhiều tiền, mấy đứa em của cậu sẽ không sao. Chúng sẽ được sống bình yên, không ai có thể làm hại chúng. Ổn mà. Ổn thôi mà.
Thật như vậy sao?
- Anh ơi?
Kim Ngưu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn khi nghe tiếng gọi nhỏ bé. Cậu cúi xuống, thở dốc, ánh mắt chạm phải Bảo Khánh, thằng bé đang ôm chặt lấy chân cậu, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
- Anh sao thế ạ? Anh hai không khoẻ sao? Anh chảy nhiều mồ hôi quá.
Kim Ngưu vội vàng nở một nụ cười, dù có chút ngượng ngùng, rồi cúi người ôm lấy Bảo Khánh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về như muốn trấn an cậu nhóc.
- Không sao đâu, anh không sao mà.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nén đi mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Phải mạnh mẽ lên, không thể để mình sa lầy vào những suy nghĩ tiêu cực lúc này. Cậu cần phải là chỗ dựa vững chắc cho các em, phải làm tốt mọi thứ để bảo vệ gia đình. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần cậu kiên cường.
Từ xa, Tùng Lâm lặng lẽ quan sát anh trai, lòng không khỏi dâng lên một cảm giác đau đớn. Anh hai luôn cố gắng gánh vác mọi thứ một mình, chẳng bao giờ để bọn cậu giúp đỡ, dù chỉ một chút. Tùng Lâm thật sự muốn bảo anh đừng cố quá sức như vậy, nhưng cậu biết chắc chắn Kim Ngưu sẽ từ chối.
Nhưng anh hai à, chúng ta là một nhà kia mà...
Bên cạnh, Quân Bách cũng nhìn Kim Ngưu rồi lại quay sang Tùng Lâm. Trong ánh mắt cậu thoáng hiện lên chút buồn bã, nhưng chẳng nói gì, chỉ lắc đầu rồi tựa người vào ghế, để không gian rơi vào một khoảng im lặng nặng nề. Một lúc sau, Quân Bách đột nhiên nói to, giọng đầy vẻ cam chịu, như thể muốn phá vỡ không khí ngột ngạt xung quanh.
- Ahh, em thua rồi nè.
- Hở? - Tùng Lâm quay sang nhìn cậu, vẻ mặt đầy khó hiểu, đôi mày nhíu lại trong khi chưa hiểu ý của Quân Bách.
- Anh hai ơi, làm gà chiên đi, em đói rồi.
- Ừ, được rồi, chờ anh một tí nhé!
Kim Ngưu bế Bảo Khánh vào trong nhà, vừa đi vừa trấn an thằng bé bằng vài câu đùa vui vẻ, khiến không khí có phần nhẹ nhàng hơn. Bảo Khánh nhoẻn miệng cười, gật đầu nhẹ, đôi mắt sáng lên một chút. Tùng Lâm nhìn Quân Bách một cách khó hiểu, chẳng hiểu sao thằng nhóc này vừa thắng trò oẳn tù xì mà lại tự dưng đổi ý đòi ăn gà chiên? Nghĩ mãi không hiểu, Tùng Lâm chỉ lắc đầu bất lực.
- Lâm, vào giúp anh lăn bột chiên đi.
- Vâng, em tới đây.
...
Kim Ngưu liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã đến giờ phải đi làm. Cậu thở nhẹ một hơi, cảm thấy an tâm phần nào khi đã cho mấy đứa em ăn no. Cởi chiếc tạp dề treo gọn lên giá, Kim Ngưu cầm lấy balo rồi tiến ra cửa.
Đúng lúc ấy, Tùng Lâm từ trên tầng đi xuống, vừa vặn nhìn thấy anh trai đang mang giày. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu đã biết anh lại chuẩn bị đi làm ca đêm. Gương mặt Tùng Lâm thoáng nhăn lại, lòng đầy bất an. Cậu muốn bảo anh nghỉ ngơi, nhưng Tùng Lâm hiểu rõ, dù có nói gì thì Kim Ngưu cũng sẽ không nghe.
- Hửm? Tùng Lâm, đúng lúc lắm.
- Dạ?
- Đây, cầm lấy số tiền này. - Kim Ngưu mỉm cười, đặt vào tay Tùng Lâm một xấp tiền khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. - Tí nữa em cho mấy đứa kia đi ngủ rồi sáng mai có gì đi mua đồ dùng học tập cho chúng nó đi.
- Nhưng mà...
- Không sao đâu. Anh vẫn còn tiền, với lại số này anh sẽ kiếm lại được.
Kim Ngưu xoa đầu Tùng Lâm như để trấn an, sau đó xoay người định rời đi. Nhưng chưa kịp bước, cậu đã bị Tùng Lâm nắm lấy vạt áo. Ngạc nhiên, Kim Ngưu quay lại, bắt gặp ánh mắt kiên định của em trai.
- Anh, em cũng có thể đi làm phụ giúp anh!
- ...
- Tiền học của em và Quân Bách không cần anh lo đâu. Bọn em đều có học bổng toàn phần. Nhưng anh biết mà, số nợ đó anh không thể một mình trả hết được. Em muốn giúp anh!
Kim Ngưu lặng người trước lời nói của Tùng Lâm. Đúng, cậu biết rõ một mình mình không thể gánh hết khoản nợ khổng lồ kia. Nhưng để các em phải san sẻ gánh nặng ấy, cậu không cam lòng. Là anh cả, đó là trách nhiệm của cậu. Tùng Lâm còn quá nhỏ, cậu không muốn thằng bé bước vào cuộc sống đầy áp lực này.
Nhìn ánh mắt quyết tâm của em trai, Kim Ngưu chợt cảm thấy dao động. Cậu biết Tùng Lâm thật lòng muốn giúp, nhưng làm sao cậu có thể để em mình chịu đựng những điều mà chính cậu còn thấy khó khăn? Những lời xì xầm, ánh mắt soi mói nơi làm việc... Kim Ngưu không muốn bất kỳ đứa em nào của mình phải trải qua những điều ấy.
- Em còn nhỏ, em không đi được đâu.
- Anh nói gì vậy? Anh bây giờ cũng mới chỉ có 15 mà thôi, anh đi được, em cũng có thể.
- ...
Kim Ngưu quay mặt đi, tránh ánh mắt của Tùng Lâm. Cậu không dám nhìn thẳng vào sự kiên định ấy, bởi nó chỉ làm trái tim cậu thêm đau đớn. Tùng Lâm còn quá non nớt để hiểu rằng mọi việc cậu đang làm là để bảo vệ gia đình này. Tại sao thằng bé không hiểu điều duy nhất nó có thể giúp cậu là chăm sóc các em và học hành cho tốt. Gánh nặng này là của cậu, chỉ của cậu mà thôi
Phải, Tùng Lâm không đáng tin, không ai đáng tin, thằng bé không thể giúp đâu, đừng bận tâm, đừng để thằng bé lừa, Hàn Kim Ngưu.
Kim Ngưu hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu khẽ giật tay mình ra khỏi Tùng Lâm, nhưng thằng bé lại nắm chặt hơn, như thể sợ mất đi điều gì đó quan trọng. Sự kháng cự bất ngờ khiến Kim Ngưu cảm thấy như bị mắc kẹt trong một cơn sóng dữ. Mỗi nhịp thở của cậu trở nên nặng nề hơn, cảm giác khó thở ào ạt dâng lên trong ngực. Cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng lại không thể. Cố gắng giấu đi sự hoảng loạn trong lòng, Kim Ngưu hạ giọng, cố gắng làm dịu tình hình, dù trong đầu cậu lúc này chỉ là một mớ hỗn độn.
- Lâm, anh sẽ coi như đây là một lời nói bông đùa của em, bây giờ thì bỏ ra đi.
- Không!
Thình thịch.
- Anh bảo bỏ ra.
- Em không bỏ!!
- Bỏ ra ngay!!!
Kim Ngưu hét lên, sự kích động trong cậu bùng nổ như một cơn sóng cuốn trôi mọi lý trí. Trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, cậu hất mạnh tay Tùng Lâm ra. Tùng Lâm đứng sững lại, ánh mắt ngỡ ngàng, như thể không thể tin vào điều vừa xảy ra.
Tùng Lâm nhìn vào Kim Ngưu, không phải sự tức giận, mà là sự bất ngờ xen lẫn thất vọng. Nhưng điều khiến Tùng Lâm kinh ngạc hơn không phải là hành động vừa rồi, mà là biểu cảm trên khuôn mặt anh trai mình. Kim Ngưu lập tức giữ chặt lấy cánh tay vừa hất em mình, run rẩy, như thể chính bản thân cậu cũng không thể tin vào những gì vừa làm.
Mình... mình làm gì thế này?
Kim Ngưu siết chặt tay, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng. Cậu cảm thấy nghẹt thở, mọi thứ xung quanh như đang xoay vòng, không thể bám víu vào bất cứ thứ gì. Chỉ có một cảm giác trống rỗng, đau đớn và không thể kìm nén. Cậu nhìn Tùng Lâm, đôi mắt đầy hối hận, nhưng không thể nói thành lời.
Buồn nôn.
- A-Anh?
Giọng Tùng Lâm run rẩy gọi, sự ngỡ ngàng còn đọng lại trong từng âm thanh. Nhưng Kim Ngưu lúc này lại không dám nhìn em trai mình, đôi mắt cậu tránh đi, như thể sợ rằng nếu nhìn vào đó, sự thật sẽ càng thêm đau đớn.
Im lặng đi, đừng tỏ ra hiểu anh, em không biết gì cả, em không biết gì hết.
- Đừng nói nữa, bây giờ anh đi làm đây, em về phòng đi.
Giọng Kim Ngưu lạnh tanh, không chút cảm xúc, như thể mọi thứ vừa rồi đã bị dập tắt ngay lập tức. Nói xong, Kim Ngưu quay người, bước nhanh ra cửa và đóng sầm lại, tạo ra một khoảng cách lạnh lẽo.
Tùng Lâm đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm gì. Hình ảnh vừa rồi của anh trai là... hoảng loạn sao? Lúc đó, Kim Ngưu trông như một người mất kiểm soát, nhưng lại ngay lập tức quay lại với vẻ ngoài lạnh lùng. Tùng Lâm không thể hiểu nổi, nhưng cậu cảm nhận được, cái gì đó trong anh trai mình đã vỡ vụn, dù cậu không thể nhìn thấy rõ.
Ở một góc khuất, Quân Bách đã chứng kiến tất cả. Cậu lặng người trong giây lát, không nói một lời. Ánh mắt Quân Bách thoáng qua vẻ suy tư, như thể đã nhận ra điều gì đó. Cậu quay lưng và bước về phòng, để lại không gian tĩnh lặng và những câu hỏi chưa có lời đáp.
...
19:30. Trời tối đen như mực, cả thị trấn nhỏ chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Ánh trăng nhạt nhòa rải xuống những tia sáng yếu ớt, len lỏi qua tầng mây dày đặc, trong khi vài ngôi sao xa xăm lập lòe phía chân trời. Tiếng gió khẽ lướt qua những tán cây ven đường, làm rung rinh những chiếc lá bạc màu ánh sáng.
Đâu đó vang lên tiếng trẻ con nô đùa, xen lẫn tiếng cười giòn tan, hòa cùng âm thanh lác đác của vài chiếc xe máy chạy qua. Một bầu không khí bình yên, tĩnh lặng như đưa con người vào một thế giới mộng mơ, nơi mà tâm hồn dường như được xoa dịu, thoát khỏi mọi ồn ào của cuộc sống.
Thế nhưng, trong khung cảnh yên bình ấy, bước chân Hàn Kim Ngưu lại vội vã, như thể nếu không nhanh lên, một điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Tâm trí cậu bị ám ảnh bởi những gì vừa diễn ra. Những ký ức ấy tua đi tua lại trong đầu, mỗi lần lại thêm phần nặng nề.
Cậu là một người anh tồi tệ.
Nhưng... không, cậu không sai. Là Tùng Lâm sai. Thằng bé vượt quá giới hạn, cậu chỉ phản ứng như một người anh cần làm. Phải, cậu không sai.
Buồn nôn, thật buồn nôn, đừng tự bào chữa nữa.
Phải, Tùng Lâm sai khi chạm vào cậu, cậu không nghi ngờ điều đó. Nhưng sao thằng bé lại làm thế? Có phải nó nghĩ cậu không đủ năng lực? Hay vì nó cảm thấy cậu bất tài, vô dụng đến mức cần được giúp đỡ? Tất cả những cố gắng của cậu, tất cả sự hy sinh của cậu... đều là vô nghĩa sao?
Đúng vậy, mình là một người anh trai thất bại.
Kim Ngưu khựng lại, bàn tay nắm chặt quai balo run rẩy. Mồ hôi lạnh lăn dài trên gò má, từng giọt rơi xuống. Cảm giác nghẹn ngào bóp chặt lồng ngực, làm cậu khó thở hơn bao giờ hết. Giống như mọi thứ trong cuộc sống cậu cố gắng gánh vác, đều trở thành vô nghĩa. Những hy vọng, những khao khát, tất cả dường như chỉ là một chuỗi thất bại không có lối thoát.
Mệt, thật mệt mỏi, sao không chết quách đi cho xong.
Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua đầu khiến Kim Ngưu tự giễu cợt chính mình, chết được thì đã chết lâu rồi, nếu không tại sao cậu lại còn tồn tại cơ chứ? Cậu không biết mình đang sống vì điều gì nữa, không biết mình còn mục đích gì khi cứ mãi phải gồng mình gánh vác một trách nhiệm mà cậu cảm thấy quá nặng nề.
Nhưng chết đi có phải là lựa chọn khả quan nhất?
Nếu không vì mấy đứa em, có lẽ cậu đã chẳng còn đứng đây. Nhưng nếu cậu chết, chúng sẽ ra sao? Chúng sẽ bị ép gánh khoản nợ khổng lồ ấy, bị xã hội sỉ vả, bắt nạt, bị đẩy vào bóng tối không có lấy một lối thoát. Không, cậu không thể để điều đó xảy ra. Cậu phải bảo vệ chúng nó, bảo vệ mấy đứa em của cậu, là trách nhiệm của cậu.
Vậy thì ai bảo vệ mình đây?
Kim Ngưu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Sẽ ổn thôi.Tùng Lâm chỉ đang đùa, cậu không cần phải để tâm quá. Tại sao phải giận vì một lời nói bông đùa của một đứa trẻ? Cậu lớn rồi, phải học cách trưởng thành hơn, phải hiểu rằng có những thứ không đáng để bận lòng.
- Mình nên nhanh thôi, muộn mất rồi.
Kim Ngưu lẩm bẩm, bước chân lại tiếp tục vội vã. Dù mệt mỏi thế nào, dù trong lòng có bao nhiêu lo lắng, chỉ cần các em bình an lớn lên, cậu sẽ vẫn chịu đựng được. Cảm giác đó, dù có nặng nề đến đâu, cậu vẫn không muốn từ bỏ và không thể từ bỏ. Mỗi ngày trôi qua, Kim Ngưu càng cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng hơn, nhưng cũng càng thấy quyết tâm phải chịu đựng, phải gồng mình lên để bảo vệ những người cậu yêu thương.
end.
10/3/2024
edit: 1/7/2024
edit: 12/9/2024
hồi I - khởi đầu tuổi trẻ
phần 1 - nhập học
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro