247, 248) Going down
"Quân Hạo, tôi thật sự không cố ý." Lâm Chí nói, nắm chặt vai đàn anh lớn tuổi. "Anh tin tôi chứ, đúng không?"
"Lâm Chí," Quân Hạo thở dài. "Cậu đã tiết lộ địa chỉ của tôi cho các thành viên trong băng đảng. Đó là điều duy nhất tôi muốn giữ kín cho riêng mình."
Lâm Chí thở dài chán nản: "Tại sao ngay từ đầu anh lại giấu họ?"
Quân Hạo cào ngón tay qua mái tóc. Địa chỉ nhà là một trong những thứ anh phải giữ bí mật vì muốn giữ an toàn cho Mei Ling... dù chỉ một chút.
Quân Hạo đang ở trong cuộc sống nguy hiểm nhưng anh không muốn Mei Ling bị dính dáng vào bất kỳ chuyện bất trắc nào.
Khi Lâm Chí bị đuổi khỏi căn hộ vì không trả tiền thuê nhà, Quân Hạo đã tử tế mời anh ta về ở cùng.
Với một điều kiện: không được tiết lộ địa chỉ thực sự với băng đảng.
Lâm Chí. "Nhưng chúng ta bị cấm có địa chỉ bí mật. Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi không có ý định xấu nào cả".
Quân Hạo cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi biết. Nhưng tôi đã tử tế để cậu ở lại nhà tôi rồi."
Lâm Chí cúi đầu nhìn xuống đất, có vẻ hơi áy náy.
Quân Hạo thở dài chán nản, đang định mắng Lâm Chí thì Bá Văn đột nhiên bước vào.
"Quân Hạo, ông chủ đang đợi cậu ở tầng hầm." Anh ta nói với giọng run rẩy, Quân Hạo biết rằng tin tức đã đến tai Lão Hổ.
Lâm Chí. "Xin lỗi, Quân Hạo."
Quân Hạo đứng dậy. "Không sao đâu. Chỉ cần... đừng làm thế nữa."
*****
June hối hận nhớ về miền ký ức cũ.
Ngay từ đầu, Lão Hỗ đã thiên vị Lâm Chí, sao mình lại có thể bỏ qua chỉ tiết này trong suốt thời gian qua?
Ngày hôm đó, Quân Hạo bị đánh đập nhiều giờ liền, những vết sẹo còn sót lại khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải xấu hổ.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản được Quân Hạo cũ trang bị thêm một căn cứ địa bí mật khác.
Bị đánh đã tệ, nhưng khiến Mei Ling gặp nguy hiểm còn tệ hại hơn.
Cuối cùng, anh phải thuê hai nhà - một căn hộ nhỏ, tồi tàn trong thành phố nơi thỉnh thoảng lùi về ở và một căn hộ khiêm tốn có hệ thống giám sát an toàn, chủ yếu là nơi sinh sống của các cặp vợ chồng già đã nghỉ hưu.
Khá đắt, nhưng căn hộ giúp Mei Ling được an toàn.
Mei Ling vào lúc này chắc hẳn vẫn đang ở đó.
Tuy nhiên, Mei Ling không phải là trọng tâm của June lúc này.
Lâm Chí.
June ngồi một mình trong phòng, cố nghĩ ra điều gì đó để loại Lâm Chí khỏi cuộc thi hoặc khiến anh ta mất vị trí ra mắt.
June với tay lấy điện thoại... Chiếc điện thoại cũ mà anh ghét cay ghét đắng đã không còn nữa.
Ta thực sự không thấy được tầm quan trọng của một món đồ cho đến khi nó biến mất.
Đó cũng chính là chìa khóa để anh vạch trần vụ việc gian lận của Lâm Chí.
June đứng dậy khỏi giường và đi dạo qua hành lang.
Anh cố gắng tìm kiếm thứ gì đó... bất cứ thứ gì... rồi đột nhiên bị kéo vào một căn phòng nhỏ.
June trực tiếp giơ nắm đấm lên, sẵn sàng lên đường quyền với người đã kéo anh vào phòng bảo vệ.
Ông Klin thả June ra, giơ tay tự vệ trước ngực.
June cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy cái đầu trọc sáng bóng trước mặt mình.
June nói. "Chỉ có mình bác thôi sao?"
Người gác cổng thở phào nhẹ nhõm khi June không còn tỏ ra manh động nữa.
"Tôi suýt bị cậu đấm chết đấy."
"Cháu còn tưởng ai định giết mình nữa là."
Ông Klin bật đèn. "Tôi muốn giúp cậu."
June nhướng mày không hiểu.
Ông Klin hít một hơi thật sâu, khí chất đột nhiên chuyển sang nghiêm túc. Ông nhìn thẳng mắt June.
"Tôi nghe thấy Lâm Chí... nói chuyện với ai đó."
Lông mày June nhíu lại.
"Hôm đó tôi đang dọn nhà vệ sinh. Cậu biết không? Cái mà bọn bảo vệ sử dụng ấy. Nó bẩn kinh khủng. Đôi ủng vệ sinh của tôi dính đầy nước tiểu..."
"Bác vào thẳng vấn đề đi." June hơi mất kiên nhẫn.
"Tôi đang dọn vệ sinh một mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói. Nó không giống như những tiếng tôi nghe thấy vào ca trực đêm."
"Nhà vệ sinh của bảo vệ tách biệt với tòa nhà, cửa sổ thông gió cũng khá lớn, vì vậy tôi có thể nghe thấy giọng của Lâm Chí."
"Tôi bắt đầu xem chương trình vì cậu, tôi đã xem hết tất cả. Tin tôi đi, tôi biết rất rõ các thực tập sinh qua giọng nói của họ rồi, nên tôi không nhầm đâu."
"Anh ta nói chuyện với ai vậy?" June hỏi.
"Không rõ ràng lắm. Họ nói bằng tiếng Trung."
June khẽ cười khẩy. Thì ra là thật. Rốt cuộc thì anh không hề bị ảo giác.
Chắc chắn là Lão Hổ.
"Thật may là tôi vẫn nhớ một số từ tiếng Trung khi hồi đại học. Nhưng tôi không thể nghe rõ toàn bộ nội dung."
Ông Klin trông có vẻ lo lắng. "Tuy nhiên, chắc chắn anh ta sẽ ra mắt ở vị trí thứ 8. Đó là điều duy nhất mà tôi nhớ. Và tôi không thể ghi âm lại vì tay đính đầy cái thứ khai khắm của đám ông già bẩn tưởi kia."
June thở dài thất vọng. Anh hy vọng sẽ tìm được bằng chứng mà.
"Tuy nhiên," ông Klin nhanh chóng nói thêm, June quay lại nhìn ông.
"Khi đang dọn phòng kho để dụng cụ vệ sinh bên cạnh, cái máy quay đó..." Ông chỉ vào chấm đỏ nhấp nháy ở góc phòng.
"Tôi đã quên mất sau khi cậu yêu cầu xem đoạn clip của hai thực tập sinh đó. Nhưng nó vẫn đang được ghi hình."
June nín thở, hy vọng điều tốt nhất.
"Tôi đã quên khóa phòng kho nhiều lần rồi! Mấy loại thực phẩm bổ sung này duy trì trí nhớ đúng là lừa đảo..."
"Bác lại lạc đề rồi." June ngắt lời, vừa buồn cười vừa mất kiên nhẫn.
"Đúng rồi," ông Klin cười khúc khích, rồi đột nhiên nghiêm túc trở lại, tiến lại gần June. "Quay lại với những gì tôi đang nói."
"Ngay cả khi tôi đóng chặt cửa, cũng chỉ có một người bước vào phòng kho." Ông thì thầm.
"Và có vẻ như chỗ tôi là nơi thu hút tội phạm. Lâm Chí đã gian lận thuê một nhà soạn nhạc chuyên nghiệp sản xuất bài hát trong nhiệm vụ trước."
*****
June nằm chặt ổ đĩa flash.
Điện thoại của June hỏng rồi nên ông Klin đã giúp anh copy bản sao vào ổ đĩa flash, còn bản gốc vẫn còn trong máy quay chỗ phòng kho.
Năm ngày.
Còn năm ngày nữa là đến đêm chung kết.
June không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt này vào ban đêm sau buổi tập.
May mắn thay, quá trình luyện tập diễn ra suôn sẻ vì hầu hết các thực tập sinh trong top 20 đều rất tài năng.
C-Jay cũng không gặp khó khăn khi học vũ đạo mới.
June chỉ đạo nhóm. "Được rồi, phần này là nguyên tố lửa. Chúng ta sẽ kết hợp một chút rock vào bài hát. Phần chuyển tiếp cũng ổn nhưng vẫn cần điều chỉnh."
"Anthony, cậu có muốn phụ trách phần này không?"
Anthony nhướn mày ngạc nhiên: "Đây là lần đầu tiên có người hỏi em câu đó."
June cau mày. "Ý cậu là sao?"
Anthony nhún vai. "Không có gì nhiều. Chỉ là, trong những đội trước đây em từng tham gia, các trưởng nhóm thường chỉ giao nhiệm vụ. Em chưa bao giờ được hỏi muốn làm gì."
June. "Vậy cậu có muốn đảm nhận phần này không?"
Anthony hưởng ứng. "Tất nhiên ạ. Bin có thể giúp em không?"
June. "Không vấn đề."
"Trong lúc đó, cậu nghĩ mình có thể chuẩn bị phần này không, Jinsol? Cậu từng tập múa ba lê, nên tôi nghĩ cậu phù hợp để trở thành Center trong phần này." June gợi ý.
Jinsol mở to mắt. "Trung tâm? Nhưng anh là Center rồi mà."
June thở dài, vỗ tay để thu hút sự chú ý của người kia.
"Nhìn này. Cậu có thể đã chọn tôi cho vị trí trung tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải đảm nhận hoàn toàn chức vụ Center. Chúng ta là một đội."
"Và bên cạnh đó, đây là buổi biểu diễn cuối cùng. Tôi muốn mọi người tỏa sáng trên sân khấu, rất có thể đó sẽ là lần cuối cùng ta được biểu diễn cùng nhau."
"Vì vậy, thay vì một Center duy nhất, tất cả chúng ta nên thay phiên nhau làm Center."
"Đây là Sân Khấu Của Chúng Ta; không chỉ của riêng tôi. Vậy nên, hãy làm cho sân khấu cuối cùng này trở nên đáng nhớ."
Trên thực tế, June không muốn chịu toàn bộ trách nhiệm trở thành Center. Anh có rất nhiều thứ phải lo - tình hình của Lâm Chí và tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên, đồng đội lại bị ảnh vô tình làm cho cảm động.
Trước khi kịp phản kháng, C-Jay đã lao đến dụi đầu vào vai June như một con mèo đang mùa động dục.
"Né ra đi!" June kêu lên, đẩy con mèo hoang ra.
"Chúng em sẽ cố gắng hết sức, đại ca!"
*****
June nhắm mắt lại một lúc, tựa đầu vào tường. Anh mệt mỏi kinh khủng và chỉ muốn ngủ.
Nhưng vẫn còn một mục tiêu khác phải hoàn thành.
Nhờ có thẻ nhân viên của ông Klin, June đã có thể vào lại được trụ sở.
Anh đi thẳng đến văn phòng quen thuộc.
June không thèm gõ cửa mà cứ thế bước vào phòng.
Cindy giật mình vì sốc. "Cậu đang làm gì ở đây?"
"Tôi muốn gặp cô." June trêu chọc.
Cindy trừng mắt nhìn anh. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng thực tập sinh trẻ tuổi này rất quyến rũ.
Chẳng trách Jia lại thích cậu ta đến vậy.
Cindy khoanh tay trước ngực. "Người ngoài không được phép vào trong. Làm sao cậu lại đến đây được?"
June. "Cái đó không quan trọng. Tôi cần gặp Yena và Yejin."
Cindy nhíu mày sâu hơn. "Những nhà sản xuất chính của chương trình? Rất khó gặp. Dạo này tôi cũng không thấy mặt họ đâu cả."
"Tôi có chuyện này muốn nói," June lấy ổ đĩa flash ra khỏi túi. "Về Lâm Chí."
"Thực tập sinh hiện đang ở vị trí thứ 5 à? Jia khá ghét anh chàng đó."
June cười khẽ. "Đúng vậy."
"Sao thế? Cậu ta có vấn đề gì à?"
"Nói ngắn gọn. Một số trò gian lận đang diễn ra đằng sau hậu trường. Lâm Chí đã thuê một chuyên gia giúp đỡ trong Nhiệm vụ sản xuất. Cấp bậc hiện tại của anh ta cũng có vấn đề. Nhưng tôi vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng."
"Cái gì? S-sao lại thế được?"
Cindy định đặt câu hỏi về tính xác thực trong lời buộc tội của June thì nhớ lại lần cuối cùng mình chất vấn cậu...
Cindy quyết định tin chàng trai trẻ.
"Lâm Chí có người đứng sau." June mơ hồ nói. "Thật không công bằng với những thực tập sinh khác nếu cậu ta được ở lại bất chấp những điều bất thường này."
"Được rồi, tôi có thể giúp gì đây? Tôi không có nhiều quyền quyết định việc loại thực tập sinh. Tôi cũng không thể chỉnh sửa cậu ta ngay bây giờ vì tập cuối sẽ được phát sóng trực tiếp."
"Tôi biết rồi. Tôi chỉ cần nói chuyện với hai nhà sản xuất chính và cho họ xem bằng chứng thôi."
Cindy thở dài. "Văn phòng của họ nằm ở cuối hành lang đối diện. Tôi không thể đảm bảo với cậu vì mọi người đều rất bận rộn khi trận chung kết sắp diễn ra."
"Cảm ơn." June nhanh chóng rời khỏi phòng.
June bước về phía hành lang đối diện với vẻ mặt quyết tâm
Lúc này đã là đêm khuya, xung quanh không có nhiều nhân viên, nhưng những người còn ở đó đều dừng lại khi cảm thấy có người đi ngang qua.
Một staff quay lại xác nhận xem có ai thực sự đi qua không. Nhưng không có ai ở đó ngoài đồng nghiệp khác của anh ta.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, anh nhân viên nổi hết da gà.
'Một con ma màu hồng?'
Trong khi đó, June đã đến trước văn phòng của Yena và Yejin. Tương tự như phòng của Cindy, phòng của họ chắc chắn là sang trọng hơn.
Có vẻ như Azure chăm sóc nhân viên rất tốt mặc dù đôi lúc lại tệ hại.
Với ánh mắt quyết tâm, June gõ cửa, tay kia cầm chặt ổ đĩa flash.
June đợi một lúc. Tuy nhiên, không ai phản hồi lại.
Vì vậy, không chút do dự, June trực tiếp xoay tay nắm cửa bước vào phòng.
June nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở góc phòng, chỉ được chiếu sáng bằng bóng đèn bàn yếu ớt.
June mỉm cười nghịch ổ đĩa flash trên tay và từ từ bước về phía người trong bóng tối.
*****
Các bác vote ⭐ ủng hộ tui với nha.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro