
243) Next Big Thing
Lão Hổ. "Cậu chắc chắn sẽ ra mắt rồi."
Lâm Chí tự mãn hài lòng.
"Tối qua tôi thực sự xếp hạng 5 sao?"
Lão Hổ cười khẩy lắc đầu. "Đương nhiên là không. Cậu xếp hạng 12. Tôi đã bảo người đổi thứ hạng với thực tập sinh nổi tiếng June."
Lâm Chí mặc dù thất vọng vì không ở gần vị trí ra mắt, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng vì được đổi thứ hạng với June.
"Tốt quá rồi. Vậy ta vẫn tiếp tục hoán đổi thứ hạng sao?"
Lão Hổ lắc đầu: "Không thể được. Lặp lại như vậy nữa là quá mạo hiểm. Rất nhiều người thắc mắc tại sao cậu thăng tiến nhiều như vậy trong khi June lại tụt hạng."
"Vậy tại sao ngài không xúc tiến từ đầu mà lại đợi tới tận giờ chứ?"
Lão Hổ nghiến răng. "Cậu động não chút đi!"
"Mọi người sẽ tin rằng June không được ưa chuộng rồi sẽ bắt đầu chú ý đến cậu hơn."
"Đây là một chiến thuật. Mọi người đều thích nhảy lên xe hoa - những người không có niềm tin nhiều khả năng nhảy về phía người chiến thắng."
Lâm Chí khen ngợi. "Đúng là một ý tưởng thiên tài! Vậy tại sao không để tôi xếp hạng cao trong trận chung kết?"
"Đừng cắn nhiều hơn những gì cậu có thể nhai. Cậu đã được thiết lập để ra mắt ở vị trí thứ 8. Hãy cảm thấy biết ơn đi là vừa."
"Hạng 8." Lâm Chí lẩm bẩm trong miệng. "Vậy là có khả năng tôi sẽ ra mắt cùng June?"
"Tôi không biết. Tại sao? Cậu có chuyện gì với cậu ta à?"
Lâm Chí. "Tôi không biết. Chỉ là tôi không thích hắn ta vì một lý do nào đó. Anh ta làm tôi nhớ đến một người tôi quen."
Lão Hổ quát. "Được rồi, đó không phải là vấn đề của tôi. Tôi không quan tâm đồng đội của cậu là ai. Sau khi ra mắt, chúng ta sẽ tiếp tục truy tìm."
Lâm Chí. "Chiếc cặp đó à?"
Lão Hổ xác nhận. "Tôi tự hỏi tên khốn đó đã cất chiếc cặp đó ở đâu. Thật khốn nạn khi tin tưởng giao nhiệm vụ cho hắn."
Lâm Chí. "Thật kỳ lạ. Nó không ở nhà hắn ta. Chúng ta thậm chí không thể tìm thấy em gái hắn."
"Mặc kệ. Tên khốn đó đã chết rồi. Tập trung vào mục tiêu hiện tại đi."
Lâm Chí. "Ngài nói chí phải. Tôi sẽ chuẩn bị bài phát biểu nhận giải của mình cho đêm chung kết."
Lão Hổ gật đầu, liếc nhìn đồng hồ. "Tôi phải đi rồi."
Lâm Chí gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lão Hổ rời đi.
Nhưng khi rời đi, một vật màu hồng lướt qua tầm nhìn ngoại vi của lão..
"Lạ thật!" ông ta dừng lại, lẩm bẩm khi bước đến chiếc xe sang trọng ngoài tòa nhà.
*****
Thế giới của June như thể dừng quay ngay thời điểm đó.
Anh quá đắm chìm vào cuộc thi, thực sự tận hưởng các màn trình diễn, đến nỗi gần như quên mất lý do mình đến được đây.
Lão Hổ.
Tên gọi của ông chủ.
Lão Hổ là người đàn ông quyền lực nhất trong băng đảng.
Bất cứ điều gì ông ta nói được coi như thiên lệnh.
Có lẽ anh phải dự đoán trước được cái chết sau khi thăng chức trở thành cánh tay phải của ông ta.
Có rất nhiều người được điều động đi làm nhiệm vụ mật, tất cả bọn họ đều sùng bái Lão Hổ.
Quân Hạo vô cùng dũng cảm muốn sửa chữa những khuyết điểm của băng đảng Bạch Hổ mà Lão Hỗ chưa bao giờ coi trọng
Tuy nhiên, các thành viên trong băng đảng không có ý định đối nghịch với Quân Hạo.
Trong một năm ngắn ngủi trở thành cánh tay phải của trùm, anh là người đạt được nhiều thành tựu nhất trong so với những thành viên cũ trong băng đảng.
Và bây giờ, June cảm thấy như mình đã quay trở lại thời điểm đó.
Hình xăm đó, anh không thể nhầm lẫn được.
Đó là hình xăm của lão cáo già đã ra lệnh thủ tiêu mình.
Lão Hổ thực ra đang ở Hàn Quốc, còn tệ hơn, ông ta đang ở cùng với Lâm Chi.
Hậu trường đằng sau thật sự rối rắm đây.
"Ai ở đây thế nhỉ?"
Dòng suy nghĩ của June chợt trở về thực tại khi anh nghe thấy giọng nói của Lâm Chí vang lên cách đó không xa.
June chửi thẩm.
"Woah," Lâm Chí giơ tay lên, cười khúc khích nhìn June. "Tôi mong đợi một lời chào, đặc biệt tôi không muốn bị mắng giống cậu."
Đây là lần đầu tiên họ tương tác gần như vậy sau công diễn thứ hai.
Mặc dù cả hai đều rất lịch sự trong quá trình luyện tập và biểu diễn khi đó, nhưng hiện tại đang diễn ra một trận chiến ngầm vô cùng sục sôi.
Vẻ mặt của Lâm Chí đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn nheo mắt nhìn June.
"Mày nghe được bao nhiêu rồi?"
June mím môi khi anh nhẹ nhàng đưa tay vào túi đang dấu điện thoại. "Không có gì nhiều."
June khoanh tay trước ngực. "Nhưng mày không thấy xấu hổ sao?"
Lâm Chí nhíu mày. "Ý gì?"
"Cảm giác trả tiền để lên đến đỉnh cao thế nào?" June hỏi một cách bí ẩn, Lâm Chí càng cau mày hơn.
"Mày nghe rồi còn gì." Hắn cười khoái chí.
June chỉ nhún vai, trông vẫn thoải mái như thường lệ.
Thực ra, anh không nghe thấy họ nói gì.
Trên thực tế, anh hiện tại đang vô cùng phẫn nộ.
Nhìn thấy Lão Hổ - người đã tàn bạo giết chết mình, anh không mong cầu gì hơn ngoài việc lao tới giết chết lão ta ngay tức thì.
Đó là một quyết định vội vàng.
Anh không còn là Quân Hạo nữa.
Nhưng anh vẫn có trực giác tuyệt vời. Và trực giác mách bảo anh: đang có điều gì đó gian trá ở đây.
Dựa trên phản ứng của Lâm Chí, June hẳn đã đúng.
June mong đợi nhìn thấy Lâm Chí sụp đổ. Một con tốt với tính cách yếu đuối. Hắn ta dễ bị lay động bởi những tình huống khác nhau; đó cũng là lý do tại sao hắn ra tay với Quân Hạo.
Tuy nhiên, điều đáng sợ ở Lâm Chí là anh ta sẽ lì lợm tìm mọi cách để đoạt được thứ bản thân mong muốn.
June cũng vậy.
Trong trận chiến này, họ đứng im lặng, đánh giá mưu lược của nhau.
Cả hai đều tự hỏi đối phương đang nghĩ gì, nhưng không ai dám thể hiện sự yếu đuối của mình.
Lâm Chí trầm giọng. "Mày định làm gì? Có bằng chứng nói tao hối lộ không?"
June mỉm cười vì điện thoại của mình đang ghi lại cuộc trò chuyện lúc này.
"Tôi không biết. Nhưng mày cũng biết mà... kẻ gian lận sẽ không bao giờ được như ý."
Lâm Chí cười khẩy. "Ồ, cả hai chúng ta đều biết. Trong khi tao ở đây nắm giữ chiến thắng, mày thì đứng đó suy nghĩ liệu mình có được debut vào tuần tới không."
"Đúng vậy." Lâm Chí thừa nhận, đi đến gần June, ngón tay ghì chặt lên ngực đối phương.
Nhưng June không hề lùi bước giống như ánh mắt mãnh liệt của Lâm Chí.
"Tao sẽ ra mắt, June. Cái này chẳng có gì phải bàn cãi cả."
"Và mày có thể không... hoặc có thể. Nhưng có một điều chắc chắn... mày sẽ gặp tao nhiều hơn trong tương lai đấy."
June tức giận nắm chặt lòng bàn tay thành quyền, muốn đánh cho Lâm Chí một trận tơi bời.
Anh nhắm mắt lại và thở dài bình tĩnh lại.
Nhưng có vẻ như đó là một sai lầm vì Lâm Chí nhanh chóng luồn tay vào túi sau rút điện thoại ra.
June với tay định cướp lại.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Lâm Chí ném chiếc điện thoại cũ xuống đất, thiết bị tồi tàn vỡ tan thành ngàn mảnh.
Hắn giẫm chân thật mạnh lên đống đổ nát, thậm chí còn nghiền nát cả thẻ nhớ.
"Tao không biết mày lại có những mánh khóe nhỏ nhặt như vậy đấy. Tao cũng không phải là người duy nhất xảo trá trong cuộc thi này nhỉ?"
Hắn nháy mát khiêu khích bước đi, nhưng vẫn không quên vỗ vai June.
Đó là một hành động xúc phạm, giống cái ngày mà Lâm Chí đã giết anh.
"Cư xử cho phải phép, June. Tao không muốn làm hỏng chuyện lớn tiếp theo đâu."
*****
Tiếp tục vote ⭐ giúp tui nhé các bác ôi.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro