Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;28

"sim jaeyun, anh đừng như thế." quả thật bị anh làm cho đỏ mặt tía tai, hyeonju chỉ có thể bị động mà đi né tránh jaeyun, cơ thể có mùi hôi, bị người đàn ông mình yêu trêu đùa như thế, hyeonju bất giác, nước mắt ầng ậng trong khoang mắt, nhìn đến nỗi khiến jaeyun cảm thấy tim đập nhanh, chỗ bộ phần nào đó lại bắt đầu không nghe lời.

hyeonju nhìn vào mắt người đàn ông đó, đột nhiên bắt đầu thấy khô miệng, bản năng liếm môi, chiếc lưỡi màu hồng liếm lên đôi môi khô, phả ra hơi thở ấm nóng, ánh mắt jaeyun nheo lại, sau đó hơi thở gấp gáp hơn.

"hyeonju..." khi kích động, hơi thở của anh trầm khàn hơn, "hyeonju... hyeonju... jung hyeonju..."

từng tiếng từng tiếng gọi, dây dưa triền miên, anh cắn cắn răng, kiềm chế dục vọng, mắt chăm chăm nhìn cô. hyeonju bị làm cho sợ hết hồn, jaeyun kiềm chế cơ thể căng cứng, nói "hyeonju, trên người em có mùi hôi, anh giúp em lau người nhé."

"..." mắt hyeonju long lanh nước, nhìn thấy jaeyun đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

chỉ là, không phải nói giúp cô lau người sao? người đâu? đi vào nhà tắm nửa tiếng rồi mà chưa thấy đi ra.

hyeonju chớp chớp mắt, cánh cửa nhà tắm, lại bị đẩy ra lần nữa, jaeyun dùng chậu đựng nước nóng, đặt khăn mặt vào, bưng đến trước mặt cô.

"sim jaeyun, anh đi vào lâu thế."

"thiết bị trong nhà tắm hỏng rồi, anh vừa ở bên trong sửa mãi." sim đại boss nói dối mà không chớp mắt, nói xong, ra vẻ nghiêm túc cởi quần áo bệnh nhân trên người hyeonju.

"jaeyun, anh đừng cởi quần áo em, em tự lau!"

"thế sao được chứ, em là người bệnh."

"em còn có thể tự lau người cho mình được, anh đưa khăn mặt cho em, em tự lau được, những chỗ không tới, em nhờ anh lau cho em sau."

"phiền quá, chỉ lau người mà thôi, hyeonju, em từ chối anh như thế, lẽ nào còn sợ anh giở trò em sao?"

sim jaeyun, anh thật không biết xấu hổ mà!

hyeonju trừng mắt nhìn jaeyun, lời này vậy mà cũng nói ra được.

cô nói không được, nhưng jaeyun không vì thế mà xua tay, đưa cánh tay ra, giữ lấy cả người cô "đừng động, để bị thương sẽ rất đau."

hyeonju nhìn bộ dạng người đàn ông trước mặt, hận đến nỗi nghiến răng, chỉ có thể che giấu xấu hổ, mà để người đàn ông đó lau người cho mình, may là jaeyun cũng chỉ giúp cô lau người mà thôi.

cuối cùng thì.... lau xong rồi.

hyeonju thở phào một hơi, vẻ mặt người đàn ông ấm ức, vẻ hối hận nói "hyeonju, anh không nên lau người cho em."

nói xong, cũng không đợi hyeonju trả lời, người đàn ông đó đã bưng chậu đi vào nhà tắm.

lại qua nửa tiếng sau, jaeyun mới đau khổ đi ra, có trời mới hiểu anh trong nhà tắm là để làm gì.

lại đi ra lần nữa, ánh mắt lướt nhìn người phụ nữ nằm trên giường, jaeyun không kìm được cười đau khổ... anh ở trong nhà tắm che giấu sự chịu đựng, người phụ nữ này cảm thấy dễ chịu nên ngủ rồi.

nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô, jaeyun hít một hơi thật sâu, tự thầm nói "hyeonju, anh thật là ngốc." không phải sao, anh không ngốc thì ai ngốc, bao nhiêu năm như thế, dù cho là seohyun, hay là người phụ nữ khác, anh cũng không có hứng thú với cơ thể những người phụ nữ này, duy nhất chỉ có người phụ nữ ngủ ngon trên giường, mới khiến anh không khống chế nổi mình.

những năm nay, ngoài làm chuyện đó với cô ra, anh không có làm bất cứ với ai khác. đạo lý rõ ràng đó, tại sao chỉ khi đối diện với hậu quả một cách đáng sợ, anh mới hiểu được?

...

hyeonju bế con trong tay, hôm nay, cô xuất viện rồi.

"đưa anh." jaeyun đưa tay đỡ chiếc tã bọc trong lòng hyeonju, bế lấy, không thể không nói, đàn ông bế con, trông rất đẹp trai, nhưng...

"oa oa!" đứa trẻ vốn dĩ được hyeonju bế, đến lượt jaeyun bế, lập tức há chiếc miệng nhỏ xinh, không ngừng gào khóc.

âm thanh đó, không giống như con mèo hen lúc vừa mới sinh, tiếng khóc này, khiến hyeonju nghe thấy cũng phải mềm lòng "hay là, để em bế đi."

cô xót xa đứa bé bị jaeyun bế không thoải mái, thế là đưa ra ý kiến trong lòng cô.

sắc mặt jaeyun tối lại, vẻ nghiêm túc "không được, em sức khỏe không tốt, để anh bế, em cứ ở yên đấy."

jaeyun để hyeonju ngồi vào ghế sau xe, tự mình bế đứa bé, cũng đi vào theo sau.

bình thường anh ta có thói quen tự mình lái xe, nhưng hôm nay, để lái xe trong nhà lái.

chiếc xe đi rất êm, tất cả đều thuận lợi, ngoài việc tiếng khóc của đứa trẻ trong xe vẫn chưa ngừng. trên cả đường, hyeonju mấy lần muốn bế đứa trẻ, nhưng đều bị jaeyun giữ lại.

"con đang khóc!" hyeonju bực mình nhìn sang jaeyun.

người đàn ông ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu "con đang vui mà, biết là sắp về đến nhà rồi."

sim jaeyun! anh quả nhiên không biết xấu hổ!

ngồi ghế phụ là jisung, ho hai tiếng, nhìn jaeyun rồi lại nhìn hyeonju, cuối cùng không kìm được ngắt quãng hai người "để tôi bế cho..."

nhưng lời anh ta còn chưa nói xong, đã bị sim đại boss châm biếm nói "cậu biết bế trẻ con sao?" đùa gì chứ, jisung và anh thì có gì khác nhau chứ? anh không biết bế trẻ con, jisung và anh lại chơi với nhau bao nhiêu năm, người chưa kết hôn chưa có con, sao biết bế con chứ?

"sim jaeyun, cậu đừng coi thường người khác." park jisung phát cáu "cậu dám nói, cậu đưa cậu nhóc này cho tôi bế, tuyệt đối không khóc không ồn."

"jisung, tôi mới biết, cậu là người rất thích đùa."

"ai đùa với cậu, sim jaeyun, cậu là đồ ngốc, đến đứa bé mà cũng không biết bế, cậu cho rằng mọi người đều giống cậu à?"

"ha ha" jaeyun cười khẩu, trong lòng như bốc hỏa... hừ park jisung, cậu cho rằng cậu là siêu nhân à "đây, cho cậu bế, có lời nói lúc nãy, nếu cậu làm nhóc con nhà tôi khóc, tôi nhất định đánh cho cậu phải khóc chạy về gọi ba..."

sim đại boss rất muốn chế giễu jisung, đáng tiếc, trời không cho người được toại nguyện.

đứa trẻ vừa được chuyển đến tay jisung, cũng không thấy cậu ta chân tay luống cuống, đã bế đứa bé vào trong tay, dỗ dành hai tiếng, là đã nín khóc rồi.

vừa nãy còn khóc toáng lên, đến tay jisung, lập tức nín khóc lại ngoan ngoãn.

sắc mặt sim jaeyun lúc xanh lúc trắng, giống như tấm biển đổi màu, trên mặt jaeyun đầy vẻ bực tức lẫn ấm ức, nói "cậu vận may tốt, con tôi vừa khóc mệt rồi, ở trong lòng tôi chuẩn bị ngủ, thì chuyển sang tay cậu, cho nên.... jisung là cậu gặp may thôi."

nói gì jaeyun cũng không thừa nhận, là anh không biết bế trẻ con.

park jisung liếc nhìn anh, đưa đứa bé trong tay lại đặt vào lòng jaeyun...

"oa oa....!"

jisung cũng không quan tâm sắc mặt âm u xám xịt của jaeyun, liếc mắt chế giễu nhìn anh, lại đưa tay bế đứa trẻ quay lại lòng mình.

nói cũng lạ, đứa bé ở trong lòng jaeyun, ra sức mà khóc, hễ đến tay jisung, lập tức nín khóc.

"có một vài người, không chịu chấp nhận thất bại, không chịu chấp nhận sự thật. ôi!" jisung ôm đứa bé, bật ra những lời châm chích.

jaeyun nghe xong mặt còn tối đen hơn mực.

"jisung, cậu lợi hại quá đấy."

người phụ nữ bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa, khúc khích cười từ đầu đến giờ, nét mặt jaeyun lúc đỏ lúc trắng, rồi lại chuyển sang tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro