
;09
"nói dối, jung hyeonju, chẳng nhẽ tôi lại không biết, cô bây giờ nói dối mà không biết xấu hổ, tôi đang ở trước cửa nhà saetbyul." trong điện thoại, khẩu khí của jaeyun bực tức "nói! cô rốt cuộc đang ở đâu?"
"tôi thật sự đang ở cùng cô saet..."
"jung hyeonju! sắp 11 giờ rồi! cô nói cô đang ở cùng saetbyul?" jaeyun không tin "lại là kim doyoung phải không?"
"kim doyoung gì chứ?" cô vốn dĩ không biết jaeyun đang nói gì, mở miệng là nói kim doyoung, doyoung là ai chứ?
bên cạnh, bàn tay đưa ra, giành lấy điện thoại trong tay hyeonju, kề lên tai, đôi môi đỏ lịch sự mở lời "sim tổng, chào buổi tối."
nghe thấy giọng nói saetbyul trong điện thoại của hyeonju, jaeyun hơi sững người, tâm trạng bực bội từ từ nguội dần.
anh ta ở công ty bảo cô đi làm việc, còn sau đó người phụ nữ này cả ngày không quay về công ty. điện thoại cũng không gọi được, hết giờ làm, anh ta lập tức lái xe quay về nhà, vừa mở cửa, trong nhà tối đen một màu. người phụ nữ này cả ngày không về công ty, tan làm, cũng không ở nhà!
đang tức giận, thì nhận được cuộc gọi ngoài ý muốn - seohyun quay về rồi!
điện thoại là seohyun gọi, bảo anh mời cô ăn cơm tối.
jaeyun mừng rỡ, nhưng bữa cơm tối này tâm trạng không để ý, chẳng dễ gì đưa seohyun về nhà, jaeyun lại quay về "lan uyển" nhưng người phụ nữ đáng chết này sắp 11 giờ rồi vẫn không ở nhà!
kim doyoung! lẽ nào người phụ nữ đáng chết này lại ở cùng anh ta rồi?
sau đó lại lái xe đến nhà doyoung, anh ta không ở nhà, jaeyun lại nhớ ra hôm nay dặn hyeonju đi gặp saetbyul, lại phóng xe về phía nhà saetbyul.
lúc này, tìm không được hyeonju, cơn cáu giận bộc phát, lại gọi điện lần nữa, hôm nay ít nhất gọi 20 cuộc mà cô không nghe máy.
"muộn thế này rồi, tại sao cô ta lại ở cùng với cô?" khi jaeyun biết hyeonju ở cùng saetbyul, liền thở phào một hơi, nhưng cứ nghĩ đến người phụ nữ đáng chết này nửa đêm còn không về nhà, cũng không biết là chạy đi đâu, trong lòng như có lửa đốt, khẩu khí không tốt, nói như chất vấn saetbyul "cô dẫn cô ta đi đâu thế?"
saetbyul ngạc nhiên. jung jaeyun mặc dù lạnh lùng, nhưng khi ở cùng cô, vẫn rất đĩnh đạc lịch sự, chưa bao giờ nói lời khó nghe với cô.
trong mắt có chút nghi ngờ. tên họ sim này thật sự hận hyeonju như thế sao?
"sim tổng yên tâm, sao tôi có thể mang đi đâu một người lớn chứ, có điều hôm nay đã muộn rồi, hyeonju sẽ ở cùng với tôi. người cứ giao cho tôi, sim tổng không phải lo lắng, ngày mai đi làm, tôi bảo đảm, jung hyeonju vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt anh, một sợi lông cũng không mất."
ở đầu dây bên kia, jaeyun bực tức, giận dữ nói "không cần phiền cô nữa, cô ta bây giờ đang ở đâu, tôi đến đón."
saetbyul nhếch nhếch lông mày nhìn hyeonju, ý là đang nói 'cô tự giải quyết đi.'
hyeonju đang trong bộ dạng này, có thể xuất viện sao?
hyeonju tự ý thức được vấn đề này, còn cô càng không thể để jaeyun đến bệnh viện, một khi đến bệnh viện, chuyện cô muốn giấu cũng không giấu nổi.
giật lấy điện thoại từ tay saetbyul, hyeonju lấy hết dũng khí, ba năm nay, lần đầu tiên cả gan từ chối jaeyun "sim tổng yên tâm đi, tôi bây giờ cùng ăn đêm với cô saetbyul, tôi rất tốt. sim tổng không cần đến đón tôi đâu, hơn nữa điện thoại của tôi hết pin rồi. tạm biệt."
xạch, nói xong lập tức dập điện thoại, tắt máy.
jaeyun đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại trong tay liên tục phát ra âm thanh 'tút tút tút' báo bận, ngay sau đó, lập tức gọi lại vào số máy của hyeonju 'xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.'
sắc mặt jaeyun tối sầm lại!
vẫn không chịu bỏ cuộc, đáp lại chỉ là âm thanh tút tút khó chịu đó.
jaeyun nắm chặt điện thoại, một lúc sau, sắc mặt dần dần bình tĩnh, yên lặng một cách đáng sợ trước trận mưa bão.
lại gọi điện lần nữa.
trong bệnh viện
điện thoại của saetbyul vang lên, cúi đầu nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, saetbyul nhếch miệng nói "là sim jaeyun."
nói xong, ấn nút nghe "alo, sim tổng."
"người ở đâu?" đối phương chỉ hỏi ba chữ lạnh lùng.
saetbyul nhìn sang hyeonju, không nói gì.
jaeyun ở đầu dây bên kia nói "giải quyết cô cũng có chút gai góc, nhưng việc mà jaeyun tôi muốn làm, không có gì là không thể."
đã uy hiếp rồi!
saetbyul chỉ có thể liếc nhìn phẩy phẩy tay với cô, bịt điện thoại lại, nói với hyeonju "cô cũng nhìn thấy rồi, jaeyun cáu lên rồi, tôi từ nay về sau chết đói rồi."
hyeonju cầm lấy điện thoại của saetbyul, áp vào tai nghe "đừng làm khó cô ấy, tôi tự về được."
"nửa tiếng." jaeyun bình thản đưa ra thời gian "nửa tiếng tôi không nhìn thấy cô ở nhà, cô có thể bảo saetbyul bắt đầu nghĩ kế hoạch cho tương lai rồi."
saetbyul thật muốn chửi lúc này.
"jung hyeonju, gặp phải cô, sao tôi gặp phải chuyện phiền phức thế, bây giờ thì hay rồi, cô không về nhà, tên khốn sim jaeyun đó lại đổ hết lên đầu tôi!"
hyeonju nghe saetbyul chửi mắng, có chút bất ngờ, người đẹp lịch sự tao nhã trong mắt cô giờ đây đang nhảy lên mà chửi bới nguyền rủa.
"có điều cô thật sự quay về sao? như thế này về à?" saetbyul chửi mệt rồi, nhìn sang hyeonju "còn nữa, cô gầy quá, tôi cũng có thể bế được cô lên xe, cô gầy như thế, jaeyun không phát hiện có gì đó bất thường sao?"
hyeonju cụp mắt xuống. anh chưa bao giờ nhìn kỹ cô, làm sao có thể biết cô gầy chứ?
"tôi phải đi rồi."
"tôi tiễn cô."
"không cần đâu."
...
hyeonju lấy ra chìa khóa, loay hoay mở cửa, cửa vừa mở ra, cô đã bị một bàn tay nắm chặt vào cổ tay, kéo vào trong phòng khách.
"sim tổng, anh từ từ chút." cô bị kéo đi, không theo kịp bước chân anh, mấy lần suýt ngã nhào trên đất.
'rầm.' - jaeyun đẩy cô lên ghế sofa, hyeonju ý thức né bụng ra, người đàn ông trước mặt giữ lấy cằm cô, lạnh lùng nhìn lên mặt hyeonju, "nói, đi đâu?"
"không, không đi đâu. tôi ở cạnh cô saetbyul, anh cũng nghe thấy rồi."
"tôi hỏi cô đi đâu, không phải hỏi cô ở cùng ai."
"không đi đâu cả. chỉ là đói bụng, cùng đi ăn cơm thôi."
"ồ?" người đàn ông cười khẩy nói "từ bao giờ, cô và saetbyul lại tốt như thế? tại sao tôi lại không biết?"
"chúng tôi... chỉ là mới gặp đã thân."
"phụt..." một tiếng cười phì, hiện rõ anh không tin. con ngươi sâu hoáy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng, sắc mặt jaeyun càng lúc càng trầm hơn. người phụ nữ này, bắt đầu giấu giấu diếm diếm với anh, có bí mật.
một khi ý thức được điều này, trong lòng jaeyun lại thêm bực bội.
không nói câu gì, cúi đầu áp lên đôi môi nói dối đó. chính là chiếc miệng đó, đã bắt đầu nói dối với anh.
tay của anh, luồn vào trong áo cô, chầm chậm mơn trớn lên trên, dừng lại chỗ trái tim cô. nơi này, bắt đầu giấu diếm anh rồi!
trong lòng trào dâng cảm giác lạ lẫm, jaeyun bực tức, tàn nhẫn cho vào trong cơ thể cô.
hyeonju bản năng kháng cự. bất giác, tư thế bảo vệ của người mẹ, bảo vệ phần bụng.
nhưng sự chống đối của cô càng khiến người đàn ông ra sức trút nỗi cáu giận lên người cô.
"nhẹ một chút, sim jaeyun, tôi đau...." trước nay hyeonju chưa bao giờ mở miệng kêu đau, một tay ôm chặt lấy bụng, lần đầu tiên mở miệng kêu đau.
jaeyun mặc kệ ánh mắt cầu cứu của cô, nỗi bực tức trong lòng vẫn thế, nhưng động tác, bất giác chậm lại.
hyeonju không hiểu việc giữa nam nữ... nghĩ không hiểu, ngoài đau đớn ra, không có cảm giác sung sướng vui vẻ. tại sao, trên thế giới này còn có nhiều người như thế, lại thích việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro