Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. naibeli | em để lại anh trái tim mình

Yêu thương của em,

Em không chắc anh có thể đọc được những dòng này hay không, khi mà tình hình chiến sự phía Đông đang ngày một phức tạp. Nhưng em vẫn ngồi đây, viết lại tất cả muộn phiền, tâm tư của em những ngày anh đầu quân.

Căn bệnh viêm phổi đã suýt chút nữa bóp nghẹn hơi thở mong manh của em. Fiona đã tá hoả lên khi thấy William chạy một mạch đến nhà chị lúc nửa đêm, trên lưng là em, yếu ớt và bất động như một con rối bị hỏng.

Hôm đó, em đã quên mang ô. Mưa cuối đông giống như hàng ngàn mũi tên vậy, xối xuống người em đến ướt sũng. Em chỉ nhớ được tới lúc về đến bậc thềm thì ngã khụy. Song, William vẫn không trách mắng em, luôn là thế. Khiến em chợt nhớ đến anh.

Những ngày tháng không có anh làm em buông thả bản thân hơn nhiều. Đến mức đôi lúc em chột dạ nghĩ rằng, Naib mà nhìn thấy em bây giờ, chắn chắn sẽ nổi trận lôi đình, quở trách em hết mấy tiếng đồng hồ cho xem.

Đôi lúc, em luôn tự tưởng tượng, nếu ngày hôm đấy, người phát hiện em nằm bất tỉnh dưới hiên nhà là Naib thay vì William, thì sẽ thế nào nhỉ ? William có thể vác em trên vai, chạy một mạch đến nhà chị Fiona vào cái đêm mưa tầm mưa tã. Còn Naib sẽ ôm cứng lấy cơ thể hao gầy của em, sau khi cởi bỏ lớp quần áo thấm đẫm nước.

Tình yêu của em sẵn sàng bỏ lại cả mảng mưa trắng xoá trời đất đằng sau, đập cửa phòng khám của chị Emily và kéo chị khỏi những tập hồ sơ bệnh án, để bóng hai người nhoè đi trên những vũng nước bị xáo động. Tình yêu của em sẽ bảo bọc em trong sải tay dài, run rẩy hôn lên đôi môi tím tái của em. Và trong đáy mắt kia, em có thể cảm nhận được sự sợ hãi khi cái va chạm của da thịt không thể làm ấm cơ thể trong lòng.

Từ bao giờ, Naib Subedar của em đã biết đến nỗi sợ?

Yêu thương của em,

Em đang viết bức thư này tại nhà riêng của chúng ta ở ngoại ô, gần thành phố cảng Liverpool, nơi cả hai đã đứng trước mỏm đá, trao nhau lời hẹn ước trăm năm cùng nụ hôn say đắm. Trong căn phòng còn thoang thoảng mùi sơn mới pha lẫn mùi của những bó oải hương mà Emma đã phụ giúp em trang trí vào sớm. Chị Fiona và chị Emily đều cho rằng em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Dẫu vậy, em biết rằng đó chỉ là cách nói tránh cho việc em sắp hết thời gian rồi.

Em luôn cầu nguyện mỗi đêm, và chưa một lần nào em nguôi ngoai hi vọng, dẫu cho những bức thư của anh ngày một ít dần.

Và em cũng bắt đầu nuôi một con Golden Retriever, cậu nhóc được em tìm thấy trong cái thùng các tông chui lủi ở chỗ xó xỉnh sau cái xưởng dệt cũ. Ngài Baden cũng đã tặng em một con Rottie. Chúng sẽ hỗ trợ em khá nhiều khi trí nhớ của em ngày một tệ đi, cũng như chứng rối loạn cảm xúc đang có xu hướng xuất hiện với cường độ nhiều hơn, chị Emily đã bảo thế.

Anh biết không, em đã gặp đôi chút khó khăn khi dạy bảo hai đứa trẻ đấy, Rott đã có tên rồi, còn cậu nhóc lông vàng suốt ngày quấn lấy chân em vẫn đang đợi anh về để đặt tên cho đấy.

Yêu thương của em,

Tờ giấy thì quá nhỏ còn điều em muốn nói thì lại như hồ nước mùa thu vậy. Em đã quyết định viết lại tờ khác sau khi ném bức thư loang lổ vết mực vào thùng rác. Dạo gần đây, em bắt đầu dễ nổi cáu hơn, cũng không biết là từ bao giờ nữa; tuần trước, tháng trước, em không biết. Em lỡ lớn tiếng với Emma khi em ấy chỉ đang cố giúp em treo những giỏ Thu Hải Đường.

Trong ba tuần đổ lại, em bắt đầu có hứng thú với hoa cỏ, mà người duy nhất am hiểu về thực vật là em biết chỉ có mình Emma. Không biết chúng có tác dụng không, nhưng việc thay đổi cảm xúc thất thường đã xảy ra ít hơn.

Có lẽ việc nằm cách biệt khỏi vùng ngoại ô thực sự đã giúp em dễ chịu hơn nhiều. Golden chắc đã trở thành cậu nhóc hiểu em nhất, chỉ sau mình anh.

Mắt em đã đỡ hơn nhiều rồi, nhờ có chị Emily. Và anh biết đấy, em vẫn còn giữ chiếc băng bịt mắt hồi trước. Cứ mỗi lần muốn vứt nó đi, tay em lại vô thức lướt qua hoạ tiết sờn cũ của nó. Emma đã làm hẳn một chiếc hộp gỗ, bên trong bọc nhung đỏ chỉ để cất giữ miếng vải này. Cái hộp làm em nhớ tới chuỗi ngày chúng ta còn ở trang viên, những năm tháng kéo dài đến vô hạn, như một vòng tuần hoàn không lốt thoát. Dẫu vậy, lớp nhung mềm mại lại nhắc nhở em về những kí ức thuở ban đầu, những lời thủ thỉ hằng đêm ta trao nhau về một tương lai xa vời.

Mà bỗng dưng, khi nhìn lên bầu trời đêm lác đác vài ánh sao, em lại muốn gặp anh, muốn ôm chặt lấy anh, hôn lên khoé mắt đã hằn dấu chân chim, lên đôi tay đã nhuốm màu thuốc súng.

Em muốn nổi giận với anh. Nổi giận với sự kiên định đến nực cười của anh. Vì đôi lúc, cái sự kiên định ấy khiến em cảm thấy một ngày, em sẽ bị bỏ lại phía sau, như em đã từng.

Naib luôn có cho mình mục tiêu rõ ràng, cùng một con đường rõ ràng. Em sẽ là người nắm lấy tay anh, bước tiếp cùng anh trên con đường đấy.

Không phải em tức giận vì sự ích kỉ ấy. Em tức giận vì sự hi sinh ngu ngốc của anh. Naib của em như một cơn gió, em có thể ôm lấy anh, dụi mặt lên lồng ngực rắn rỏi, nhưng em không thể buộc anh lại, cất giữ anh trong ngôi nhà nhỏ bé nằm cô đơn giữa gió và sóng.

Thực ra, em luôn muốn Naib dựa vào em nhiều hơn, không chỉ ở trong những trận đấu giờ chỉ còn là kí ức, không chỉ trong những đêm dài hai ta thức trắng cùng nhau.

Nhưng anh à, cuộc sống luôn tìm cách vượt khỏi sự kiểm soát của đôi ta. Khoảng thời gian anh rời xa em để đi đến cái nơi tràn ngập mùi tanh tưởi của súng đạn và máu thịt. Em chỉ biết ngước nhìn ánh lửa lập loè vào mỗi tối. Em kinh hãi khi nghĩ đến một ngày, em thức dậy, với tiếng gõ cửa vang lên đều đều dưới nhà, để nhận được một đồ vật nào đó, hoặc một lá thư tay viết dở, cùng tiếng ù ù bên tai.

Đôi lúc, em chỉ đang cảm thấy thật cô đơn.

Khi nhìn thấy anh đứng nói chuyện với viên sĩ quan, thấy cái gật đầu của cậu ta, em bỗng thấy bóng dáng người em thương mệt mỏi đến lạ. Để rồi đến lúc em nhìn sâu vào đôi mắt mà em vẫn luôn hôn lên mỗi khi ta đắm say trong men rượu và sự va chạm của thể xác, em đã biết em không thể nói thêm được gì.

Naib của Eli Clark luôn là một kẻ ngốc thích hi sinh.

Vẫn luôn là Naib Subedar, người chủ động tiến tới, nâng tay em rồi áp lên má. Vẫn luôn là anh sẵn sàng bay tới cứu đồng đội đầu tiên, và cũng là cuối cùng khi tất cả mọi người đều chuẩn bị trốn thoát. Khi ấy, đôi mắt anh sáng rực rỡ như hai viên ngọc lục bảo dưới chiếc mũ chùm của áo khoác.

Chị Vera thường nói, em như đọc vị được từng hành động của anh vậy. Nhưng anh biết không, Naib lại chính là người đặt trọn niềm tin vào em đấy, không chỉ trong trận đấu, mà còn trong cả cuộc sống ngày thường.

Chỉ là, phải chăng niềm tin anh trao cho em quá lớn mà anh đã dần cho rằng em có thể chịu đựng để tiếp tục ủng hộ những quyết định của anh?

Yêu thương của em,

Em chỉ có thể hy vọng những nhớ thương mà Eli Clark dành cho anh có thể theo tiếng mòng biển, vượt qua hai ngàn bảy trăm dặm đường chim bay, để đến với Naib Subedar, tri kỉ của em.

Thương mến em dành cho anh nhiều như sao trên trời vậy, nhưng tất cả những vì tinh tú kia cộng lại cũng chẳng thể so bì với mến thương em luôn cất giữ trong lòng. Em chẳng thể cầu chúc cho đôi ta, vậy nên em sẽ để lại anh trái tim mình, mong sao mọi điều hạnh phúc nhất có thể đến với anh.

Với tất cả tình yêu dành cho anh,

Eli Clark.

____________

Author's note:

Thật sự thì khi viết câu chuyện này, mình đã mất hơn 2 đêm để suy nghĩ. Thậm chí là đến khi kết thúc rồi thì vẫn còn những điểm mà mình không biết xử lý ra sao.

Sở dĩ mình cảm thấy như vậy là vì Eli Clark ở trong đây mình đã xây dựng dựa trên cảm nhận của mình với Eli Clark của NE. Em có sự mâu thuẫn sâu sắc trong cảm xúc và suy nghĩ. Eli luôn cố trở thành một người hết lòng hi sinh vì mọi người, vì tình yêu của đời mình, đến mức gần như chối bỏ cả những ham muốn ích kỉ cơ bản nhất của con người. Song, Eli vẫn là con người, và điều này được biểu lộ rất rõ khi em thấy Naib đồng ý đi ra chiến trường. Hay khi em trách móc Naib vì bỏ em lại một mình trong căn nhà lạnh lẽo này.

Eli không thể đi theo Naib, dù em có kiến thức quân y, và mình sẽ giải thích rõ trong phần 2 của câu chuyện này, cũng là phần mình viết dưới góc nhìn của Naib.

Mình chọn dùng ngôi xưng anh - em vì trong giai đoạn này, mọi người đã thoát khỏi trang viên và hai đứa cũng công khai mối quan hệ của bản thân rồi. Một phần nữa là vì tính cách của Eli trong này, dù có cố gắng tỏ ra trưởng thành nhưng em vẫn chỉ là một cậu nhóc nếu nói về tình yêu. Ngoài ra, mình xây dựng Eli theo hình ảnh những người phụ nữ khi chồng đi chiến trận nữa, chỉ là cứng rắn hơn một chút.

Btw, đây mới chỉ là phần một, còn phần 2 câu chuyện sẽ được kể dưới góc nhìn của Naib 💁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro