Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1: MY IDOL


     "Thôi...gọi tên đi mà..."_ dịu giọng thương lượng.

"Không!"_ cự tuyệt dứt khoát.

"Không thì gọi mày tao như vầy cũng được..."_ tiếp tục đàm phán.

"Hông~~"_ kiên trì chính kiến.

"Đm! Chớ bây giờ mày muốn làm sao?"_ mất kiên nhẫn.

"Ơ?"_ Tức giận rồi à? Nhưng sao vừa nói vừa cười vậy?

"Mày nói tục nha!"_ là lên án đó, nhưng mà... là lên án bằng giọng yêu!

"Kệ tao! Bây giờ có chịu đổi không?"

"Không!"_ giở giọng lưu manh ra cũng vô ích_ "Tao cứ thích gọi mày là idol đó!"_ Sao hả? Làm gì được nhau!

"Mày..."_ giọng ở đầu dây bên kia rõ ràng là bất đắc dĩ.

"... gọi vậy, mày không thấy kỳ hả...?"

"Không, kỳ cái gì? Tao thích là được rồi!"_ vậy mà giọng ở đầu dây bên này, cứ tỏ ra cố chấp không biết điều, không hiểu gì cho nỗi lòng bi đát khó nói của đối phương mà!

"Thôi bỏ đi, mày muốn gọi gì thì cứ gọi!"

A! Mười mấy phút năn nỉ qua điện cuối cùng cũng chịu thua rồi nha! Vui quá!

"Hì hì, idol, idol ăn cơm chưa?"_ giọng phấn khích hẳn.

"Ăn rồi."

"Vậy idol nhớ ngủ sớm nha!"

"Ừ."

Mấy giây trôi qua...

"Idol, còn muốn nói gì không?"

"Không."

"Vậy...sao không tắt máy?"

Đầu dây bên kia tỏ ra ngạc nhiên:

"Ụa? Thì tắt máy đi, tao chờ mày tắt trước mà."_ nói rồi, có lẽ thấy không hợp lý liền bổ sung thêm_ "Đó là phép lịch sự tối thiểu, chờ người ta tắt trước rồi mình mới tắt, chỉ là phép lịch sự thôi!"

Ồ! Thì là phép lịch sự, nhưng sao nghe giọng giải thích của idol hơi gượng gượng ha, là đang chột dạ á?

"Ờ, vậy tao tắt máy trước!"

Trước khi kết nối bị ngắt còn nghe tiếng idol nói:

"Tắt thì tắt đi, nói nhiều quá!"

Hi hi, idol này dễ thương quá đi, thiệt sự là không muốn tắt máy mà, muốn nghe giọng nói của idol miết luôn vậy đó!

Cười cười đặt điện thoại lên bàn, Phương Thanh Huyền bắt đầu hồi tưởng lại. Mình và idol quen nhau kể cũng chưa được lâu nhỉ, từ hồi đi học chung toán tới bây giờ mới có ba tháng thôi, ấy vậy mà idol hớp mất trái tim của mình rồi.

Idol của mình á, tên là Lương Minh Hạnh, bạn í có một khuôn mặt tròn tròn, xinh xinh, da màu mật săn chắc, đôi mắt sáng, đôi môi vừa, mỗi lúc ăn kem hay uống nước, đôi môi ấy đỏ tươi lên hệt như hoa hồng mới nở, còn trơn ướt nước nữa, làm người ta nhìn vào chỉ muốn cắn một phát cho đã miệng thôi. Idol của mình còn có một dáng người rất 'cool', thấp thấp nhỏ nhỏ, nhìn mi nhon quá trời luôn, chỉ muốn dang vòng tay ra ôm lấy dáng người đó, mãi không buông rời. Idol của mình theo chuẩn 'phong cách tomboy', cá tính lắm! Tướng đi vững vàng như con trai, ăn nói phóng khoáng như con trai, sở trường giống con trai, lực đạo mạnh như con trai, ga lăng, tốt tính, dứt khoát, rõ ràng, tóm lại là men!

Idol của mình và mình cùng tuổi, năm nay học mười hai, học cùng trường nhưng khác lớp, điều này làm mình buồn dã man. Học khác lớp nghĩa là, trong nguyên một ngày đi học, mình và idol chỉ được gặp nhau có 15 phút ít ỏi của giờ ra chơi. Chín tháng của một năm học, 270 ngày, 4050 phút, 67.5 giờ, quy ra còn chưa tới ba ngày nữa. Nguyên một năm học 12 dài đằng đẵng, gặp mặt idol chưa tới ba ngày, làm sao mình chịu nổi? Làm sao thỏa mãn được trái tim cháy bỏng nhớ nhung da diết của mình đối với idol đây? Thiệt là, ông trời muốn thử thách sức chịu đựng của mình đây mà!

Idol của mình còn học giỏi nữa. Ờ...không, học kha khá thôi, nhưng chắc là giỏi hơn mình rồi, bởi vì học trong lớp 'xém chọn' mà lại! Idol còn điểm tốt nào nữa không ta?

À, nghe đâu idol còn biết nấu ăn, còn là nấu ăn rất ngon nữa. Chả bù với mình, hôm nào vào bếp là hôm đó nghe 'bài ca không quên' của cả nhà. Idol nấu ăn ngon, mình rất muốn nếm thử, nhưng bây giờ không được. Nhà mình với nhà idol quá xa nhau, không thể vác mặt 'không biết xấu hổ' lặn lội đường xá xa xôi mà đến đó 'ăn chực'! Chưa kể idol cao cao tại thượng kia không biết có cam tâm tình nguyện leo xuống mười chín tầng mây để chui vào nhà bếp nấu cơm cho hạng 'dân thường' như mình ăn không nữa. Vì thế, để sau này đã, khi nào tốt nghiệp đại học xong, thời cơ chín mùi, mình nhất định sẽ làm cho idol tự tay phế bỏ 'tiên khí' trên người, tình nguyện làm 'dân thường', cam tâm lăn vào bếp làm cơm cho mình hằng ngày, cả đời, haha...

Nghĩ đến đây, Phương Thanh Huyền bất chợt cười to hai tiếng. Cái viễn cảnh cùng idol sống đến răng long đầu bạc đó sao có thể không làm cho Phương Thanh Huyền phấn khởi được, bởi vì đó là mơ ước bấy lâu nay...à không, bốn ngày nay của cô cơ mà!

Kể từ cái hôm thi Hội khỏe Phù Đổng đó, cô nhận ra cô không ghét idol này như mình vẫn tưởng.

Hôm đó, một ngày chủ nhật đầy nắng và gió, cô ấy_ Lương Minh Hạnh, chính thức trở thành idol của tôi_ Phương Thanh Huyền.

nqYO9Pm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: