
Chương 3
"Không ngờ đó, ta không nghĩ ta có thể gặp lại con đó Kiana sau ngần ấy năm" -???
Một cô bé thấp người nhẹ con đang đọc thông tin trên cửa sổ ảo.
"Đọc luôn cô gái này đi." -Một giọng nói khác ở ghế sofa nói lên.
Người phụ nữ vừa cất giọng đó chính là Himeko Murata, người đã chặn được đòn của Herrscher.
"Raiden Mei, Herrscher thứ 3 đã thức tỉnh bên trong cô gái nhỏ này sao? Khoan đã....Cô gái này là tiểu thư của tập đoàn ME sao?" -Cô bé thấp người nhẹ con bất ngờ.
Sẵn tiện cô bé này là Theresa Apocalypse hiện tại đang là hiệu trưởng của ST.Freya, cô gái có mái tóc trắng và đôi mắt xanh y hệt như Kiana nhưng mà ngoại hình lại như một bé gái vậy, cô còn mặc trên mình bộ trang phục của nữ tu nữa trông cô vô cùng nhỏ nhắn và dễ thương.
"Ngạc nhiên đúng không? Kẻ thù của chúng ta Anti-Entropy lại là kẻ chống lưng cho tập đoàn ME và mọi chuyện cũng vô cùng kì lạ khi Anti-Entropy lại chả có tí hành động nào khi người thừa kế của tập đoàn Mei chính là Herrscher." -Himeko nói.
"Vậy có vẻ hai cô gái này là người duy nhất sống sót ở Nagazora?" -Theresa thắc mắc hỏi.
"Không hẳn, vẫn còn nhiều người hơn Hiệu trưởng nghĩ đó. Vẫn còn một nhóm con trai khác cũng sống sót và thậm chí ở rất gần với vị trí của Herrscher thế mà chả ảnh hưởng gì cả. Còn cậu con trai được chính Herrscher bảo vệ lại có lai lịch không thua kém gì Herrscher đó cả." -Himeko nói tiếp.
"Được bảo vệ?" -Theresa thắc mắc.
"Ừm, chính xác là như thế. Herrscher đã tạo ra một màn chắn điện từ bao bọc không chỉ riêng Herrscher mà còn cho cậu con trai đó nữa. Theo thông tin điều tra được thì cậu ta chính là người thừa kế của tập đoàn Y.O.U, một tập đoàn trung lập và kiếm được rất nhiều lợi nhuận khi hợp tác với các tổ chức chống Honkai. Về thân phận, thì Rin Youko ngang hàng với Raiden Mei và có lẽ hai đứa nhóc này có một mối quan hệ gì đó khá thân thiết, đúng là tuổi trẻ mà." -Himeko nói.
"Đừng có lôi mấy cái chuyện đó vào cuộc nói chuyện nghiêm túc vào lúc này chứ." -Theresa cau mày nói.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây?" -Himeko hỏi.
"Cô yên tâm, tôi tự có sắp xếp. Nhưng mà cô không thấy lạ sao? Ba đứa con trai đó lại không có ảnh hưởng gì sau vụ phun trào ở Nagazora, không lẽ khả năng thích nghi của ba tên nhóc đó..." -Theresa nghi hoặc.
"Cô nói đúng rồi đó, ba tên nhóc đó có khả năng thích nghi và kháng băng hoại rất cao, đủ tiêu chuẩn để trở thành một Valkyrie." -Himeko khẳng định ý kiến của Theresa.
"Không phải Valkyrie, nói chính xác hơn thì ba tên nhóc đó đủ tiêu chuẩn để trở thành các Knight đầu tiên của thế hệ mới." -Theresa suy nghĩ.
"Được rồi, cô nghĩ thong thả mà suy nghĩ đi tôi không làm phiền cô nữa." -Himeko từ từ đứng dậy khỏi ghế và rời đi.
"Khoan đã thiếu tá, trước khi cô đi tôi vẫn nên khuyên cô một chút về việc sử dụng Nexus, thứ đó quá nguy hiểm cho cơ thể của cô và với tình trạng hiện tại cô đã không còn nhiều thời gian nữa rồi." -Theresa nhìn Himeko với ánh mắt lo lắng.
"Đừng lo, tôi hiểu cơ thể của tôi nhất. Tôi sẽ không dừng lại đến khi tìm thấy người tôi cho là ngoại lệ của tôi." -Himeko cong môi nở một nụ cười rồi rời đi.
Sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại Theresa. Theresa sau khi xong chuyện với Himeko cũng không quên kiểm tra lại có thông tin liên quan đến cuộc phun trào ở Nagazora và nhờ vào điều đó cô đã phát hiện ra một vật thể lạ mà chưa được ai đề cập đến.
"Đây là...?" -Theresa nghi hoặc thốt lên.
Thời gian trôi qua đã không biết bao lâu, Rin cuối cùng cũng tỉnh dậy sau lần bất tỉnh của mình. Cậu từ từ mở mắt và thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Mei, trên khuôn mặt của cô đang thể hiện rõ hai chữ vui mừng vì Rin cuối cùng cũng tỉnh dậy.
"Tỉnh rồi sao, chàng trai?" -Theresa lên tiếng.
"Con nhóc nào đây?" -Rin nhìn sang nơi phát ra tiếng động và thầm nghĩ.
Theresa hiểu được cái nhìn của Rin thì lập tức cho Rin một cú gõ vào đầu.
"Đừng có nhìn ta như nhìn trẻ lạc như thế. Ta không trẻ như vẻ bề ngoài của mình đâu." -Theresa tức giận chất vấn.
Rin bị gõ một cái cực đau trên đầu khiến cậu lại lần nữa choáng váng muốn ngủ tiếp, Mei thấy vậy liền lo lắng đỡ cậu.
"Được rồi, đừng có luyên thuyên nữa ta không có thời gian cho nhóc nhiều đâu. Nhóc bây giờ có hai lựa chọn, một là trở thành học viên của ST.Freya hai là trở về với cuộc sống bình thường mà nói trước ta không đủ chi phí cũng không phải là người có trách nhiệm đền bù cho khối tài sản nhà nhóc đâu đấy nhé." -Theresa thẳng thừng nói.
"Học viên? ST.Freya?" -Rin vẫn còn mơ mơ màng màng.
"Cái đó lát Mei sẽ giải thích cho nhóc sau, bây giờ hãy lựa chọn đi đám nhóc kia kể cả Mei đều đã đồng ý hết rồi đó, chỉ còn nhóc thôi." -Theresa nói tiếp.
Rin vẫn còn hơi hoang mang không biết chuyện gì, nhưng cậu vẫn quay sang nhìn Mei như hỏi ý kiến. Mei hiểu được cậu đang tính làm gì liền gật đầu. Thấy được cái gật đầu của Mei, Rin liền đồng ý không chút do dự.
"Tốt, phải như thế chứ. Mấy cái thủ tục giấy tờ lát sẽ có người tới hoàn thành giúp ngươi. Bây giờ ta có việc rồi, Mei cứ từ từ mà chăm sóc cho cậu ấy." -Theresa quay người rời đi.
"Vâng, hiệu trưởng đi thong thả ạ." -Mei chào tạm biệt với nụ cười dịu dàng rồi quay sang nhìn Rin.
"Anh sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?" -Mei ân cần hỏi thăm.
"Anh?" -Rin hơi bất ngờ với cách xưng hô.
Cậu nhìn chằm chằm Mei một hồi mới nhận ra ý nghĩa của nó, lúc nhận ra mặt cậu bắt đầu đỏ như trái cà chua khiến Mei thích thú mà cười khúc khích một chút.
"Ừm, anh đỡ hơn rồi." -Rin bình tĩnh lại những vẫn cố giấu đi sự ngại ngùng.
Trong lúc đó ở phía của Ren, cậu đã mệt mỏi đến cùng cực, cậu không tin được những người sống sót duy nhất lại không có tên của Kuro điều này đã hành hạ cậu đến mức mất ngủ. Mặc dù, ngày nhập học của cậu cũng sắp bắt đầu rồi nhưng điều cậu lo lắng nhất vẫn là Kuro.
Tại một góc khuất nào đó, đang có một người đang nằm dựa vào tường của các tòa nhà và người đó chính là Kuro, cậu ta hiện tại vẫn còn bất tỉnh vẫn chưa rõ sống chết thế nào.
"Tỉnh dậy đi..." -Một âm thanh bỗng vang lên trong đầu của Kuro khiến cậu lờ mờ tỉnh dậy.
Kuro từ từ tỉnh dậy, cậu nhìn sang cái chân bị tiêm độc của mình và nhận ra rằng vết thương đã hồi phục hoàn toàn, cậu cũng không còn cảm nhận được độc tố trong người mình nữa. Nhưng cậu không biết được mình đã bất tỉnh bao lâu, nhìn lên bầu trời tối đen không có nổi một ánh sao nào đang hiện hữu ở trên đó.
"Sao thế...không đứng dậy nổi sao?" -Lúc này một giọng nói bí ẩn lại xuất hiện ngay trong đầu cậu.
Lúc này đầu cậu cũng vô cùng đau nhức, một loạt kí ức kì lạ bỗng nhiên hiện lên trong đầu cậu, sau một lúc lâu cậu thở dốc với thân ướt đẫm mồ hôi.
"Sư phụ...?" -Cậu từ từ mở miệng gọi một tiếng.
"Ồ....nhớ ra rồi sao?" -Tiếng nói bí ẩn đó lại xuất hiện.
"Làm thế nào mà...người có thể nói chuyện với con?" -Kuro thắc mắc hỏi.
"Ta là tồn tại tối thượng, không có nơi nào mà ta không thể xuất hiện được. À mà, không phải ta đã nói chuyện này với con trước đó rồi sao? Quên nhanh thế à?" -Giọng nói bí ẩn đó chất vấn.
"Vậy...người ở đây có lẽ vẫn còn muốn nhắc nhở con điều gì sao?" -Kuro hỏi.
"Đúng vậy, sau khi ta nhắc nhở xong thì con đường còn lại con phải tự đi lúc đó ta sẽ không ở bên cạnh con mà nhắc nhở nữa nên phải nghe cho kỹ và ghi nhớ nó." -Người sư phụ bí ẩn đó nói.
"Ta để lại cho con một thứ được gọi là vết thánh, thứ này sẽ giúp con vượt qua giới hạn con người ở một mức nhất định nào đó. À mà, nói để lại thì cũng không đúng, ta chỉ giúp con đạt đủ điều kiện để thức tỉnh vết thánh của riêng mình. Nhưng vì cưỡng ép thức tỉnh, nên bây giờ con chỉ đủ sức sử dụng 1/4 sức mạnh của vết thánh thôi, không được phép cưỡng ép sử dụng quá mức nếu không sức mạnh sẽ mất kiểm soát, ta dặn nhiêu đó đã đủ cho con thông chưa hả?" -Người sư phụ nói lớn và rõ.
"Vâng, thông rồi ạ." -Kuro gật đầu nhẹ.
"Vậy thì tốt, sau khi có thành thạo được phần sức mạnh đầu tiên thì con sẽ tiếp tục gặp thêm rắc rối, sẽ có 3 bản thể xuất hiện lần lượt trong người con là bản năng, bản ngã và siêu ngã. Hãy đánh bại tất cả bọn chúng và thành thục hết mọi khả năng của mình. Đây chính là món quà tinh thần duy nhất mà ta có thể để lại cho con, còn đây là món quà có giá trị vật lý duy nhất ta có thể tặng con." -Người sư phụ bí ẩn dặn dò thêm một chút rồi từ trên không trung một sợi dây chuyền xuất hiện.
Kuro thấy vậy lập tức nắm lấy nó. Rồi cứ thế đeo lên người mà không chút do dự.
"Thứ này sẽ giúp con tránh được 3 lần mất kiểm soát, hãy dùng nó cho tốt nhé, học trò của ta. Đến đây có lẽ cũng nên từ biệt rồi, chúc may mắn và nếu con muốn tìm ta thì đừng lo đến khi con đủ mạnh ta sẽ tự tìm đến con." -Cứ thế giọng nói cuối cùng cũng biến mất để lại Kuro cô đơn trong con hẻm tối.
Kuro từ từ bước ra khỏi con hẻm thì thấy thành phố bây giờ trông vô cùng hoang tàn, Zombie bây giờ cũng đã không còn nhiều nữa chỉ thưa thớt vài con mà thôi. Lúc này cậu cũng để ý thấy cơ thể mình cũng nhẹ hơn đi gấp mấy lần, các giác quan cũng được tăng cao một cách đáng kể khiến cậu vô cùng thích thú.
"Tuyệt quá, thì ra đây là khả năng của vết thánh sao?" -Kuro hưng phấn muốn kiểm tra thực lực của mình bây giờ.
Cậu từ từ ổn định lại tâm trạng rồi thở ra một hơi dài, ngay trong chớp mắt thân ảnh của cậu lập tức biến mất chỉ để lại chút tàn ảnh ở sau và xuất hiện ở vị trí phía trước mặt ngay trong tích tắc khiến cậu vô cùng khoái chí.
Sau đó cậu liên tục thử khả năng của mình cho đến khi bình minh lên.
Cùng lúc đó ở Học Viện Shiba, Yuna trong trạng thái của một Psuedo-Herrscher vẫn còn đang ở chỗ cú đợi con mồi tiếp theo. Và vừa nhắc đến con mồi, thì một người xuất hiện cùng với cây thánh giá vàng, đó chính là Oath of Judah một trong những chìa khóa thần hiện tại đang thuộc quyền sở hữu của Theresa Apocalypse. Và người xuất hiện cùng với Oath of Judah cũng chính là Theresa.
"Chắc hẳn Honkai đã chọn cô gái này để trở thành một Herrscher mới nhỉ?" -Theresa từ từ tiến lại gần.
Yuna thì không ngừng phát ra những tiếng kêu vì khó chịu và đau đớn.
"Nó đau lắm nhỉ? Honkai đã hủy hoại đi cơ thể của cô nhưng vẫn để lại một chút lý trí của nhân loại. Thật sự tàn nhẫn." -Theresa nhìn Yuna với ánh mắt kiên định.
Không chút do dự, Theresa đã vào thế sẵn sàng kết liễu Yuna. Theresa không do dự sử dụng khả năng của Oath of Judah lấy một cây giáo bên trong nó và chuẩn bị kết liễu.
"Ta sẽ kết thúc mọi chuyện tại đây, yên nghỉ đi cô gái." -Theresa lập tức đâm một giáo qua người của Yuna.
Nhưng Theresa lập tức nhận ra có điều gì đó sai sai, cây giáo cô đâm chưa hề tới mà đã có máu lúc này cô mới nhận ra bản thân mình đã bị lừa vào bẫy, một đoạn dây leo đã đâm vào bụng của cô.
Nhận ra tình hình bất ổn, Theresa lập tức chém đứt dây leo và kéo giãn khoảng cách với Yuna.
"Ughh...cô lừa ta." -Theresa ôm vết thương của mình và cố gắng chịu đựng cơn đau do Yuna gây ra.
"Nhân loại đáng thương, ta biết chút nước mắt đó có thể lừa cô đến gần ta và để lộ ra sơ hở. Ta là một kẻ bị bỏ rơi, bị nguyền rủa và không được yêu thương, gia đình ta, mẹ của ta....bà ta chả có gì ngoài những lời nói cay nghiệt vì những lỗi lầm nhỏ nhặt mà ta gây ra. Mọi người trong lớp cũng ghét ta, bọn chúng đối xử ta như là một cái bao cát để chúng nó đánh mỗi ngày. Cuộc đời ta vốn chẳng có thứ gì gọi là tình thương cả, mà cũng đừng lo đám nhân loại đó đều đã bị ta giết hết rồi, ta biết rõ thứ sức mạnh này là gì, nó đang biến ta thành một vị thần thành kẻ được chọn." -Yuna cười một cách điên cuồng, nụ cười ấy trông vô cùng đáng sợ và đầy thù hận.
"Chết tiệt, có vẻ như cô ta đã bị sức mạnh Honkai chiếm lấy tâm trí rồi." -Therese mệt mỏi thầm nghĩ.
"Cuộc vui đến đây thôi, đến lúc ngươi phải chết rồi, cô bé à." -Yuna lập tức điều khiển những dây leo tấn công tới chỗ Theresa.
Theresa lập tức mang theo Oath of Judah và né sang một bên nhưng việc hoạt động mạnh đó cũng khiến cô nhận ra đòn tấn công ban nãy của Yuna có độc tố, độc tố đang không ngừng đi khắp cơ thể của cô khiến cô bắt đầu cảm thấy mất hết sức lực.
"Sức mạnh của mình đang bị yếu dần đi....không lẽ có độc trên dây leo? Không được, cứ tiếp tục thế này sẽ ổn không mất mình phải rời khỏi đây và ép chất độc ra ngoài." -Theresa nhận ra bản thân mình trúng độc cứ thế cô nhảy ra khỏi cửa sổ không chút do dự.
"Quả là một con nhóc mạnh mẽ, tuy nhiên điều đó cũng chả thay đổi được gì. Rất nhanh thôi con nhóc đó sẽ trở thành một xác sống bởi độc tố của ta mà thôi. Ta vẫn nên dành thời gian hấp thụ thêm năng lượng để rửa sạch những thứ dơ bẩn trên thế giới này." -Yuna có hơi ngạc nhiên nhưng cô ta cũng chả mấy quan tâm nữa.
Thời gian trôi qua thành đêm muộn, Theresa trong cơn đau từ từ tỉnh dậy, cô cũng đồng thời gọi tên một người mà cô rất thân thiết Cecilia.
Nhưng lúc cô tỉnh dậy thì cô lại cảm thấy những thứ trước mắt vô cùng kì lạ, khiến cô phải tự hỏi là mình đang ở đầu, lúc này có một người khác từ từ bước đến gần cô. Theresa lập tức nhìn về hướng đó.
"Cô là...ai?" -Theresa mệt mỏi lên tiếng.
Theresa lập tức cố gắng gượng dậy nhưng người đó đã ngồi xuống ngay cạnh cô trên giường, trên tay người đó là một chén thuốc với ý định đút cho Theresa. Người đó có một mái tóc hồng cùng đôi tai cáo dài, nhìn Theresa với ánh mắt dịu dàng.
Cứ thế, Theresa ngoan ngoãn uống thuốc như một đứa trẻ rồi thiếp đi trong cơn mệt mỏi. Cô gái tóc hồng đó cũng kiên nhẫn chăm sóc từng li từng chút một cho Theresa với hi vọng cô sớm khỏe lại. Nhưng lúc này, một giọng nói ma mị phát lên.
"Bỏ cuộc đi, không có thứ gì có thể địch lại độc tố của một Herrscher đâu." -???
Lúc này, một bóng đen to lớn trong hình dạng của một con hồ ly đang đứng ở cạnh đó nhìn thẳng vào cô gái tóc hồng.
"Tại sao ngươi lại phải tốn thời gian vì con nhỏ sắp biến thành xác chết này chứ? Chẳng lẽ 5 thế kỉ trôi qua ngươi đã quên rằng nguơi đã giết hàng trăm hàng ngàn những kẻ như thế sao? Hay là vì ngươi cảm thấy con nhóc này có chút quen thuộc?" -Con hồ ly đó từ từ ngửi Theresa.
"Ồ, chính xác. Kallen Kaslana, con nhóc này có mùi giống với ả ta. Đừng tự lừa dối bản thân ngươi nữa. Ả ta đã chết rồi, ả đã chết trong tay đám nhân loại mà ả ta ra sức bảo vệ 500 năm trước rồi! Con nhóc này chỉ là một kẻ giống với ả ta thôi. Ta mới là người duy nhất....ở bên cạnh ngươi trong thời gian cô độc." -Con hồ ly nói với giọng như muốn thuyết phục cô gái.
"Sự tham lam tạo ra Herrscher. Ả ta sẽ cần phải ăn rất nhiều, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nếu không hai ta sẽ trở thành đồ ăn của ả. Chúng ta của hiện tại quá yếu đuối, ả ta sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta thôi, ngươi nên biết phải đưa ra quyết định thế nào rồi đó." -Con hồ ly tiếp tục thuyết phục và nói về Yuna chính là mối nguy hiện tại của họ.
Tuy đã thuyết phục rất lâu nhưng cô gái đó chả có phản ứng gì cả, nên con hồ ly nhầm tưởng đó là đồng ý nên từ từ tiến lại gần Theresa trên vòng tay của cô gái.
"Im lặng là đồng ý, ngươi yên tâm ta sẽ làm kết thúc cuộc đời con nhóc này nhanh thôi." -Con hồ ly có ý định giết chết Theresa bằng cách nhanh nhất có thể.
"Tránh ra đi, Quỷ dữ." -Cô gái đột nhiên nghiêm giọng nói lớn.
Chỉ với một câu nói, con hồ ly lập tức lùi lại và không dám tiến gần thêm bước nào nữa. Lúc này trong cơn hôn mê, Theresa bắt đầu nhớ về cuộc đời trước kia của cô. Cô vốn là một bản sao được tạo ra trong buồng nuôi nhân tạo, cô không giống với những cô gái khác, cô chỉ có một kẻ tên là Otto hắn tự xưng hắn là ông nội của cô. Vào năm cô mười tuổi, tên đó đã nói với cô rằng cô sẽ không thể phát triển đến tuổi trưởng thành vì thế đó cũng là lý do cô kẹt mãi trong hình dạng của một cô bé.
Mọi người ở đó sợ cô, coi cô là một thứ gì đó còn tệ hơn cả Honkai khiến cô đôi lúc phải hỏi ông nội về lý do cô tồn tại và câu trả lời của hắn là vì nhân loại, nhưng lúc đó cô chả có tí mong muốn hay lý do gì để bảo vệ nhân loại cả, câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong cuộc đời cô cho đến khi cô gặp được một người, cô ấy không hề ghét Theresa thậm chí còn coi cô như là chị em ruột. Theresa rất quý cô ấy và đã chứng kiến mọi sự kiện mà cô ấy đã trải qua trong đời, từ những chiến tích lừng lẫy đến những phút giây gia đình êm ấm và cuối cùng chính là khoảng khắc từ biệt của cô gái ấy trên chiến trường đẫm máu.
Đến cả cô con gái của người con gái đó Theresa cũng không bảo vệ được, cứ thế mà mất đi tung tích mãi mãi. Cho đến tận bây giờ, cô cuối cùng cũng gặp lại Kiana, bản thân cô cũng đã tự hứa với mình rằng, cô sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình dưới tư cách là một người dì.
Đến phút cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn mơ màng nói ra một câu nói cuối cùng.
"Đừng lo lắng, Kiana. Dì nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt." -Theresa cố gắng nói ra một câu cuối sau đó dần trút những hơi thở cuối cùng.
"Con nhóc này sắp chết rồi, đến lúc chúng ta phải rời đi rồi. Không có thứ gì có thể chống lại độc tố của Herrscher đâu." -Con hồ ly tiếp tục thuyết phục.
"Im đi, Quỷ dữ. Ta vẫn còn cách." -Cô gái nói giống như là đang ra lệnh."
"Hừ, chỉ có lõi Herrscher mới có thể chống lại nó thôi....khoan đã, ngươi bị điên rồi sao nếu ngươi làm thế hai ta sẽ biến mất vĩnh viễn đó." -Con hồ ly bỗng nhiên nhận ra hàm ý của cô gái.
"Ta đã không còn người quan trọng ta cần phải bảo vệ nữa rồi, mạng sống này ta sẽ dùng để đổi lấy mạng sống của cô ấy. Cô ấy nhất định sẽ bảo vệ được người mà mình yêu thương." -Cô gái tóc hồng từ từ áp môi của mình lên Theresa và từ từ tan biến.
Sáng hôm sau, Theresa mơ hồ tỉnh dậy cô cứ nghĩ những thứ xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mơ nhưng rồi cô nhận ra một bông hoa anh đào trên tay khiến càng thêm có chút chắc chắn về giấc mơ ngày hôm qua chính là hiện thực.
Trong thời gian đó Yuna đang trên đường rời khỏi Học Viện thì cô thấy được một thứ quen thuộc đó chính là cây thánh giá vàng mà Theresa đã đem theo và chiến đấu với cô ngày hôm qua.
"Hừ, thứ này thật chướng mắt." -Yuna cau có lập tức tấn công Oath of Judah.
Nhưng những đòn tấn công của cô khi va chạm phải Oath of Judah lại trở nên yếu đuối và bị bật ra khiến Yuna phải kinh ngạc. Lúc này, một giọng nói quen thuộc lập tức vang lên.
"Ngừng tốn sức mạnh của ngươi cho việc đó đi, Oath of Judah được gia cố bằng sức mạnh của linh hồn để chịu được những đòn của ngươi đó, Herrscher. À, hay ta nên gọi ngươi là Psuedo-Herrscher nhỉ? Một kẻ chưa hoàn chỉnh như ngươi đừng có mơ có thể gây ra chút tổn thương nào lên vũ khí của ta." -Theresa nói với vẻ mặt đầy tự tin.
"Ồ, bất ngờ đấy. Ta không thể tin được là ngươi còn sống." -Yuna nhìn qua mặt không tí cảm xúc chỉ nhẹ nhàng thốt ra những câu nói mang ý bất ngờ.
"Ta không nghĩ là ngươi có thể thoát khỏi sự ăn mòn của độc tố mà ta để lại đó, nhưng cũng chả sao ta rất sẵn lòng để khiến ngươi phải hấp hối lần hai." -Yuna khinh thường nói.
"Hừm, lần trước là ta mất cảnh giác thôi lần này ngươi đừng hòng đụng được vào người ta." -Theresa tức giận nhớ lại chuyện hôm qua bị đánh bất ngờ.
"Cái miệng của ngươi khá cứng đối với một con nhãi con như ngươi đó." -Yuna khinh thường đáp lại và bắt đầu tấn công.
Nhưng Theresa lại lập tức né được và lao tới tặng cho Yuna một cước vào ngực khiến cô ta phải bật ra xa.
"Hừ, quá chậm. Nếu ngươi chậm chư thế thì ta có thể dễ dàng né được đống dây leo đó ngươi đó, độc của ngươi chả thể động vào ta được đâu." -Theresa chế giễu.
"Ta phải thừa nhận, người đã khá hơn rồi đó. Nhưng dù là lần đầu tiên hay lần thứ hai mọi thứ cũng sẽ không đổi ta vẫn sẽ là người chiến thắng mà thôi. Ta đã hấp thụ hết toàn bộ năng lượng ở chỗ này nên bây giờ chỗ nào đã được bao bọc bởi khí độc của ta rồi. Ngươi không nghe nhầm đâu nhóc con, ngươi đã hít phải chúng rồi." -Yuna cười một cách xảo quyệt.
Theresa lập tức bịt mũi lại, cô hoàn toàn không nhận ra được khí độc đã bao phủ nơi này nhưng ngay thời khắc cô lộ sở hở, Yuna lập tức dùng dây leo quấn chặt lấy cô.
"Bắt được ngươi rồi, nhãi ranh." -Yuna nở nụ cười phấn khích và ác độc.
Ngay lúc đó, Oath of Judah bỗng nhiên tự động sử dụng khả năng của mình, những cây giáo được chứa trong nó lập tức được phóng ra và được điều khiển để cắt hết tất cả dây leo.
"Cái gì?" -Yuna lập tức kinh ngạc trước khả năng của nó.
Lúc này, lại thêm một giọng nói nữa được phát ra.
"Yuna, cậu đã không còn là Yuna nữa rồi." -Kuro từ từ bước lại gần.
"Làm thế nào? Làm thế nào ngươi vẫn chưa chết?" -Yuna hốt hoảng khi thấy Kuro.
Kuro cũng không nói nhiều lập tức điều khiển toàn bộ ngọn giáo lao về phía Yuna buộc cô phải lùi ra xa hơn.
"Kẻ sắp chết như ngươi không cần biết quá nhiều đâu." -Kuro lập tức đứng chắn trước Theresa.
Theresa ở sau lưng Kuro cảm thấy có chút kinh ngạc khi vũ khí được bó buộc với linh hồn của cô lại bị cậu sử dụng một cách dễ dàng như chả có gì cả.
"Tên khốn, sao ngươi không chết quách đi cho xong rồi." -Yuna tức giận và phóng ra hàng loạt dây leo tấn công Kuro.
Kuro không chần chừ lập tức lao lên, khi dây leo gần chạm đến cậu thì cậu lại lập tức biến mất khiến Theresa và Yuna phải bất ngờ và một lần nữa xuất hiện thì cậu đã ở ngay sau Yuna, cứ thế cậu đâm thẳng một giáo vào lưng của Yuna, Yuna bị tấn công bất ngờ lập tức hốt hoảng mà dùng một số dây leo vẫn còn ở lại để tấn công cậu, nhưng rất nhanh Kuro lập tức dịch chuyển đi mất một lần nữa và lần này cậu đã ở ngay trên đầu cô cùng với một cây giáo khác.
"Kết thúc rồi, Yuna" -Kuro nhìn Yuna với ánh mắt vô cảm.
Và rồi cậu lập tức đâm mạnh xuống xuyên qua ngực của Yuna cùng lúc điều khiển toàn bộ giáo lao tới đâm xuyên qua người Yuna không để lại một chỗ hở nào.
"Yên nghỉ đi nhé" -Kuro thở ra một hơi dài sau khi đâm xong.
Yuna sau đó cũng dần dần tan biến, những cây giáo cũng lập tức trở về Oath of Judah còn Theresa chỉ biết nhìn Kuro trong ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu, cô hiện tại có rất nhiều câu hỏi muốn đặt ra. Và cùng lúc này, người của Hyperion cuối cùng cũng tìm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro