Ánh dương
Tác giả: Swan
Soul Emissary x Apollo
'Apollo đồng ý lời cầu hôn của Soul Emissary" - Đúng là tin tức gây chấn động khắp trang viên. Đâu ai ngờ rằng một tên tử thần máu lạnh như Soul Emissary lại có thể đem lòng yêu một con rối như Apollo.
"Apollo làm gì có trái tim? Làm sao cậu ta lại yêu được?" - A, một lời đồn đại khác
"Ngài Soul Emissary đã bắt cóc Apollo và giam giữ cậu ta trong phòng, anh ta đã lừa cậu bé đó" - Một kẻ khác khẳng định chắc nịch.
Vậy sự thật là như thế nào?
Trong căn phòng vốn chỉ có bóng tối nay ngập tràn ánh sáng. Rèm cửa trước giờ luôn đóng nay đã được kéo ra. Trên bậu cửa là những chậu hoa tươi mơn mởn đang đón ánh nắng, cạnh đó là một chiếc ghế gỗ. Sách vở, quần áo, đồ đạc vương vãi từ trên ghế, trên thảm tới trên giường. Một cánh tay trắng nõn vươn ra từ trong chăn, lần được một cái áo khoác màu đen cạnh giường thì nhanh chóng kéo lại. Lúc này người trên giường mới chịu chui ra khỏi chăn. Một chàng trai có nước da trắng, mái tóc vàng óng ánh như những tia nắng mặt trời, đặc biệt là đôi mắt không có con ngươi làm người ta khó mà tin được đó là đôi mắt của một "người".
Apollo khoác chiếc áo khoác màu đen vừa vớ được, dụi mắt liên tục, cậu vẫn chưa thích ứng được cơ thể con người. Từ khi Soul Emissary cầu hôn với cậu tới nay đã gần một tháng. Nhớ lại hôm đó, Apollo vẫn không hết rung động. Khoảnh khắc anh ta dùng trái tim để cầu hôn, cậu chỉ đơn giản đồng ý vì đó là điều mà "con người" hay làm. Apollo vẫn cho rằng Soul Emissary chỉ đang thực hiện lời hứa cho cậu một cuộc sống giống "người" nhưng khi anh ta đặt trái tim đó vào lồng ngực, cậu cảm nhận được sức sống tràn đầy cơ thể "chết". Đó là một trải nghiệm mà Apollo không bao giờ có thể quên được. Sức sống từ trái tim trong lồng ngực tuôn trào mạnh mẽ, chạy khắp cơ thể. Cậu thật sự trở thành một "người". Soul Emissary sau khi mất đi trái tim càng trở lên máu lạnh. Điều đó không có gì là không tốt vì vốn dĩ anh ta là một tử thần. Những người khác đều lo lắng Apollo sẽ bị lạnh nhạt khi người yêu bị mất đi trái tim nhưng chính Soul Emissary đã chứng minh cho họ thấy rằng yêu Apollo là mục đích tồn tại của anh, là lẽ sống của anh.
Apollo từ trên giường bước xuống, cơ thể trần trụi được bao trong chiếc áo khoác đen quá khổ, nhìn là biết chúng là của vị chủ nhân còn lại của căn phòng. Cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng hình người yêu. Đoán rằng Soul Emissary có trận đấu, Apollo chỉ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, đắm mình trong ánh nắng quen thuộc. Một tháng sau khi nhận lời cầu hôn của Soul Emissary, Apollo chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, công việc mỗi ngày của cậu chỉ là ngủ, chắm hoa, đọc sách và đợi Soul Emissary về. Chuỗi ngày luẩn quẩn trong căn phòng cứ thế kéo dài, dù Soul Emissary luôn thay đổi căn phòng theo ý thích của Apollo thì cũng không thể ngăn cản cậu thi thoảng nhớ lại sự phấn khích khi tham gia các trận đấu.
Mải mê suy nghĩ, Apollo bị mùi tanh xộc vào đánh động. Không cần hỏi cậu cũng biết là người yêu của mình đã trở về. Từ khi mất trái tim những trận chiến của Soul Emissary đều ngập tràn máu tanh, đúng là xui xẻo cho những kẻ sống sót đã chạm trán với anh. Không quan tâm lưỡi đao và bộ vuốt dính máu, Apollo ôm chầm lấy Soul Emissary. Họ trao cho nhau những nụ hôn nồng thắm. Soul Emissary kiềm chế lại bản thân. Anh ôm Apollo vào lòng, đè nén nhân cách khát máu. Đây là cảnh tượng diễn ra mỗi ngày từ khi họ ở chung với nhau. Tới khi Soul Emissary đã ổn định trở lại anh mới để ý tới người yêu đang khoác áo của mình. Kéo lại áo che đi phần thân thể hở ra ngoài của Apollo, Soul Emissary hít một hơi sâu như đang kìm nén gì đó: "Apollo, em nên mặc đồ tử tế hơn. Đừng mặc phong phanh như thế". Apollo nhìn lại mình sau đó nhìn vào mắt Soul Emissary, khẳng định chắc nịch: "Áo khoác của anh rất lớn, cũng rất ấm áp, em không lạnh. Nó còn ấm hơn cái váy của em nữa". Soul Emissary cạn lời, anh thở dài, hôn nhẹ lên trán người yêu rồi đi vào phòng tắm thay đồ. Apollo không hiểu bản thân đã làm gì sai, áo khoác của Soul Emissary vừa to vừa ấm, so với nó, cái váy của cậu không khác gì một tấm vải manh.
Tạm gạt những thắc mắc ra khỏi tâm trí, Apollo lau vũ khí cho Soul Emissary, mùi máu tươi kích thích cậu nhớ tới những cuộc rượt đuổi đầy phấn khích, tiếng súng, tiếng rên rỉ của những kẻ sống sót, tiếng kiếm chém vào da thịt và tiếng kêu rên của những kẻ sống sót bị loại bỏ. Đã một tháng cậu không tham gia trận chiến nào, Soul Emissary sợ rằng thân thể của cậu bây giờ là thân thể người, khả năng chịu đựng kém hơn thân thể rối trước kia rất nhiều. Anh không nỡ thấy cậu chịu bất cứ sự đau đớn, tổn thương nào dù là nhỏ nhất. Soul Emissary vừa đi từ phòng tắm ra đã thấy Apollo đang lau lưỡi hái cho anh, vừa lau vừa ngẩn ngơ. Anh biết cậu đang nhớ những trận rượt đuổi. Dù cho nhìn bên ngoài, Apollo ngây thơ như một đứa trẻ thì cũng không ai có thể phủ định được rằng cậu là một tay thợ săn khát máu không kém cạnh gì anh. Anh yêu đến chết cái sự đối lập đấy ở cậu. Nhưng anh thà bẻ gãy kiếm của cậu, giam cầm cậu trong căn phòng này, tước đoạt mọi sự tự do của cậu còn hơn cho cậu đi ra ngoài kia, nơi mà bất cứ kẻ nào cũng nhăm nhe tới báu vật của anh, trái tim của anh. Ánh mặt trời rực rỡ này là của anh, Soul Emissary, sẽ tới gọi tên bất cứ kẻ nào chạm vào báu vật của ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro