Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. "Em."


Trận đấu vẫn đang diễn ra bình thường với lợi thế nghiêng về phía hai vị Thợ săn trẻ. Eli khi nãy ngồi ghế một lần đã bay về trời với một lí do không thể nào hợp lý hơn: Cậu bảo với tất cả đồng đội ở đây rằng nếu thương cậu thì phải hiến cậu đi.

Mọi người dĩ nhiên sẽ chấp nhận di nguyện cuối cùng của Eli vì ai cũng biết rõ rằng cậu rén cô “Tiểu thư” nào đó giấu tên như thế nào mà.

Thế là trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra khi không có sự góp mặt của Nhà tiên tri. Bị loại sớm thì khoẻ sớm, Eli bây giờ chắc đang tung tăng đi nghỉ ngơi ăn bánh uống trà rồi.

Nhưng hiện tại đang có một chuyện khiến Melanie quan tâm hơn Eli hết thảy chính là Ithaqua nãy giờ cứ lẽo đẽo theo sau cô. Tên này không tách ra bắt người cũng không mở miệng chỉ tay năm ngón ra lệnh như hồi trước, chỉ đơn giản là đi theo.

Hễ cô vừa đánh được ai, người đó tháo chạy là Ithaqua dùng gió hút lại ngay. Lần trước hút gió là cướp con mồi của Melanie, lần này chỉ hút lại rồi để đó cho cô đánh. Cô thật sự rất đỗi bàng hoàng, hết đỡ súng cho cô rồi bây giờ kè kè theo sau hỗ trợ ăn ý như vậy, thật sự không thể nào quen nổi.

Đến nỗi, khi cả hai đang đi qua cây cầu tiến về phía rạp xiếc, Melanie đột ngột dừng bước, quay mặt đối diện với Ithaqua hỏi ngay.

"Sao cậu đột nhiên tốt với tôi thế, Ithaqua?"

"Chứ bình thường tôi không tốt à?"

"Chứ sao."

Hai từ "Chứ sao" cực kỳ thành thật của Melanie được thốt ra không một chút do dự khiến Ithaqua có hơi bị tổn thương. Thì ra đó giờ hình tượng của cậu đối với cô nàng này tệ như vậy. Cậu khó xử siết nhẹ cán vũ khí, mím môi hỏi lại cô:

"Vậy chị ghét tôi hả?"

"???"

Melanie nhíu mày nhìn Ithaqua, cô nghĩ thật sự nên nhanh chóng đưa thằng nhóc này đi khám ngay. Sao tự dưng lại hỏi mấy câu khó hiểu như vậy miết thế? Hết hỏi có dễ thương không rồi đến có ghét không, chẳng lẽ cô phải hỏi ngược lại cậu là có bị khùng không à?

Melanie dè dặt gãi nhẹ má:

"Không... Có mà cậu ghét tôi thì có."

"Tôi...?" Ithaqua ngơ ngác tự chỉ vào mình, "Tại sao tôi lại phải ghét chị chứ?"

Cô khoanh tay, nhếch môi giở giọng trêu Ithaqua:

"Vậy ư? Thế lần đi 8 đấu 2 lần trước ai đó bảo ghét tôi mà."

Ithaqua đứng hình, tội lỗi bao trùm, trong phút chốc kí ức chợt ùa về. Đúng là đợt trước cậu có nói vậy thật. Lúc đó cay cú quá nên dứt khoát chỉ thẳng vào mặt người ta tuyên bố "Tôi ghét chị" tỉnh bơ. Vậy mà bây giờ lại lo người ta ghét mình.

Thấy bộ dạng ngập ngừng của Ithaqua, Melanie cũng có chút khó xử. Tự nhiên dạo này thằng nhóc ngoan quá thành ra cứ trêu nó là cô lại cảm thấy tội lỗi.

"Đùa thôi, cậu không cần phải khó xử vậy đâu."

Cô phì cười rồi xoay lưng đi tiếp về hướng rạp xiếc, trêu nữa khéo Ithaqua giận luôn thì toi.

Vừa bước thêm được một bước, Ithaqua mới khó khăn lên tiếng gọi Melanie:

"Chị!"

Cô dừng bước, ngoảnh mặt lại.

"Sao nữa?"

"Em không có ghét chị!!"

Sau đó, cậu lặp lại lần nữa.

"Thật sự không có ghét, không hề ghét xíu nào hết."

"..."

Điều tiếp theo, đôi đồng tử Ithaqua giãn to ra hết cỡ nhưng bị giấu đi sau chiếc mặt nạ. Cậu cảm nhận được trên đầu có một cái chạm. Là Melanie đi đến khẽ đặt tay lên vỗ nhẹ đầu cậu. Do đang đứng trên cà kheo cao ngút ngàn nên cô phải nhón chân lên, bộ dạng hiện giờ của cả hai trông cứ buồn cười kiểu gì.

"Được rồi, được rồi. Không có ghét." Tay Melanie vẫn nhẹ nhàng vỗ về trên đầu Ithaqua, "Tôi cũng không ghét cậu đâu, không hề ghét."

Thực ra ban đầu là có... Không hẳn là ghét, chỉ đơn giản là không có thiện cảm đôi chút. Hống ha hống hách khinh thường cô như thế làm sao mà không ghét cho được.

Nhưng từ lúc Gác đêm nọ biết lỗi của mình, thành tâm xin lỗi như vậy nên thành kiến của Melanie với cậu từ khi nào cũng đã bay hết.

Quay lại chuyện chính, vẻ ngoài dịu dàng bình tĩnh như thế, nhưng nội tâm Melanie đang gào thét dữ dội.

Rằng, rằng, rằng cô đang xoa đầu tên nhóc Ithaqua này!!!

Cô thề khi nãy dây thần kinh tự động điều khiển cô đến đặt tay lên đầu thằng nhóc tỉnh bơ chứ cô không hề có ý định tranh thủ.

Cô thề!!

Với cả Ithaqua cũng không hề có biểu hiện phản kháng, cứ đứng yên cho cô xoa lấy. Đâm lao thì phải theo lao, Melanie muốn sờ luôn hai cái tai trên đầu cậu có được không?

Ý nghĩ đó nhanh chóng bị cô gạt bỏ đi, tay cô lưu luyến rời khỏi đỉnh đầu Ithaqua, chống hông mỉm cười:

"Nên là cậu đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau mà đúng không? Hiềm khích hay gì đó cứ cho qua hết đi."

Ithaqua im lặng từ nãy đến giờ, chỉ khẽ gật đầu.

Phía khu rạp xiếc, 7 Kẻ sống sót còn lại đứng tụ tập một đám lấp ló sau cửa lều chứng kiến từ nãy đến giờ. Cô nàng Vera Nair hai má ửng hồng lên, lấy hai tay vội che miệng giấu đi sự phấn khích của mình. Bác sĩ Emily đứng cạnh vuốt cằm gật gù cái đầu, có ý cười trong câu nói:

"Vậy mà hôm bữa hỏi thì chối lia chối lịa."

"Tin tôi đi, thằng nhóc Gác đêm không làm lại “Tiểu thư” đâu." Cô nàng Bartender - Demi Bourbon cười lớn.

"Cậu đang làm gì vậy Edgar?" Tracy đứng gần anh chàng Hoạ sĩ đang hì hục vẽ cái gì đó, nghiêng đầu thắc mắc.

Edgar trả lời:

"Vẽ lại khoảnh khắc này, có gì lúc tôi bị Ithaqua dí thì lôi ra cho cậu ta mắc cỡ đến độ phải đầu hàng luôn."

Kèm theo nụ cười nham hiểm của anh chàng Hoạ sĩ Edgar Valden.

Emil đứng quan sát một hồi liền đưa ra kết luận, quay sang hỏi chị người yêu khoanh tay đứng cạnh.

"Vậy khi nãy gặp riêng Ithaqua là chị giúp cậu ta làm lành với Melanie hả?"

"Hẳn vậy." Ada Mesmer nhún vai. Miệng cô không nhịn được mà vẽ nên một vành trăng khuyết. "Còn hơn việc làm lành cơ."

Tất nhiên vế sau cô chỉ nghĩ trong đầu.

Vậy là công việc của cô xong nhanh vậy sao?

Về phía hai vị Thợ săn trẻ, Melanie cảm thấy chuyện này chưa giải quyết xong. Cụ thể về cách xưng hô, khi nãy Ithaqua đã xưng là gì thế nhỉ?

À nhớ rồi.

"Em không có ghét chị!!"

"Em"...?

Cậu ta vừa xưng "em" á!?

Cô đứng trước mặt Ithaqua, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào cậu như thể đang nghiêm túc chuyện gì đó. Sau đó, vị “Tiểu thư” vỗ vai người đối diện một cái đầy an ủi.

"Đi khám đi Ithaqua, khuyên thật đấy."

Một dấu chấm hỏi vút ngang, Ithaqua nghiêng đầu thắc mắc:

"Em có bị gì đâu mà đi khám?"

"..."

Đó! Lại "em" nữa kìa!

Lạ quá, ngoan quá cô không có quen trời ơi!

Em ơi em hãy bình thường trở lại đi!!!

"Thì, cậu đổi xưng hô..." Melanie khẽ chọt chọt hai đầu ngón trỏ vào nhau, làm bộ dạng e ấp. "Ý tôi là tự nhiên xưng "em" ấy, tôi vẫn còn ngạc nhiên..."

Ithaqua hạ giọng xuống:

"Chị không thích hả?"

Melanie cắn nhẹ môi dưới, ừ thì cũng thích. Ai mà ngờ một đứa như Ithaqua suốt ngày để mắt giấu sau mặt nạ, không coi trời coi đất ra gì lại xưng "chị em" nồng thắm dễ thương như thế sao mà chịu nỗi.

...

...

...

"Ai bảo không thích bao giờ? Cứ gọi vậy đi."










sắp hết ý tưởng rồi ae. 🥲






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro