
Oneshot 01 - Đồng tác giả với Naz.H
Dinh thự u ám vào mỗi dịp Giáng Sinh lại bừng lên sức sống nhộn nhịp. Đèn được thắp sáng suốt cả đêm và sảnh lớn luôn vang lên tiếng hò ca từ đám người sống sót.
Ngoại trừ Naib Subedar. Gã trai không phải là kiểu người sẽ hào hứng vào những dịp lễ lớn và gần như là sẽ trưng ra bộ mặt lầm lì khó ở cực điểm mỗi khi có ai đấy cố gắng rủ rê gã tham gia buổi tiệc. Gã bảo, tiệc tùng không phải là thứ phù hợp với lính đánh thuê.
Nhưng mà Giáng Sinh năm nay lại khác. Naib, người đáng ra sẽ ở lì trong phòng riêng giờ đây lại ngồi lì ở phòng khách, đôi mắt nhạt màu biển liến láo nhìn về phía cửa chính. Hình như gã đang đợi ai đó thì phải?
Cánh cửa gỗ với nước sơn nâu đã hơi xỉn màu từ từ được đẩy ra, tạo nên những tiếng két dài. Một cái đầu với mái tóc màu nâu đậm đẩy cửa vào, dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó, cho tới khi hắn thấy một bóng dáng màu xanh đang ngồi trên cái ghế sofa to đùng giữa phòng. Lucky Guy nhanh chóng khép cánh cửa lại rồi bước về phía bóng dáng xanh- nói chính xác hơn là một người, lính đánh thuê Naib Subedar. Thật là lạ, hắn nghĩ như vậy. Vì bình thường Naib thường sẽ không gọi hắn ra đây vào lúc này.
Naib hơi cục cựa khi thấy cậu trai đang tiến về phía mình, gã ngồi thẳng dậy, một cách thiếu tự nhiên và đầy lộ liễu.
- Lucky. - Naib ngẩng đầu, gọi tên người kia như một lời chào.
Gã gọi Lucky ra đây cũng chẳng phải có gì to tát, chỉ là muốn tặng một món quà cho người bạn của mình mà thôi. Lucky Guy không phải là người đầu tiên bắt chuyện với gã khi gã đến dinh thự, nhưng lại là người khiến gã có thể cảm thấy trò chuyện một cách thoải mái. Cậu ta cũng giúp gã khá là nhiều trong những pha sống còn nữa, thế nên gã nghĩ, ít nhiều thì gã cũng nên tặng một món quà gì đấy cho cậu xem như lời cám ơn đi?
Chỉ là.. ờ thì, nghĩ tới phản ứng của đối phương sau khi nhận món quà xong không biết cậu ta có đập luôn hộp quà vào đầu gã không nữa..
Sau khi gật đầu ra hiệu cho Naib rằng hắn đã nghe thấy tiếng gọi, Lucky Guy sải bước đến chỗ cậu ta, ngồi xuống cái ghế sofa đối diện. Cách một cái bàn, hắn hơi mơ màng nghĩ xem hắn đã khiến làm gì khiến cậu ta phải gọi ra tận đây. Lucky Guy không phải là một người tốt, hắn biết vậy.
Người đối diện này, hắn mới chỉ nói chuyện với cậu ta vài bận, cũng khá thoải mái nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì quá đặc biệt trong những câu chuyện tầm phào đó cả. Hắn cũng cứu cậu ta vài bận trong manor nhưng sau đó cậu ta cũng cứu hắn, mà tính toán chi li ra thì có khi cậu ta còn cứu hắn nhiều hơn hắn cứu cậu ta. Vậy thì, rốt cuộc cậu ta gọi gã ra đây là có ý gì ?
Naib Subedar lấy từ dưới chân một hộp quà được bọc giấy gói đầy màu sắc. Gã giơ ra trước mặt Lucky Guy và cố gắng nói với tone giọng bình thường nhất có thể.
- ...Quà Giáng Sinh của cậu. Cám ơn vì đã giúp tôi trong thời gian qua.
Giờ thì gã thấy hối hận vô bờ. Đệch, chẳng hiểu gã nghĩ gì mà lại đi nói mấy câu kiểu mẫu đầy sến súa như thế nữa??
Nguyên nhân hối hận chẳng đâu xa. Naib Subedar luôn cảm thấy khó khăn trong việc bày tỏ tấm lòng của mình với người khác, nên thay vì đứng trước mặt họ và nói "cám ơn" thì gã thường lựa chọn cách im lặng giúp họ luôn cho xong.
Nhưng mà lần này gã không hiểu sao lại chọn bày tỏ bằng cách mà mình dở nhất: đứng giáp mặt với đối phương và cám ơn họ.
Ôi trời, mày đúng là hết thuốc chữa rồi Naib ạ.
Lucky giờ thật muốn ngoáy tai. Hắn vừa mới nghe thấy gì cơ ? Nhìn xuống hộp quà sặc sỡ trước mặt rồi lại nhìn lên khuôn mặt vô cảm của cậu trai đối diện, hắn cảm thấy không lời nào có thể hình dung tâm trạng của gã lúc này. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này??
Hắn rất muốn đập bàn và túm cổ áo cậu ta rồi hỏi cho ra lẽ nhưng phép lịch sự của hắn không cho gã làm vậy. Lucky Guy nở một nụ cười tiêu chuẩn và nhận lấy món quà của cậu ta rồi ý tứ hỏi cậu ta về việc hắn muốn mở quà ngay tại đây. Sau khi nhận được sự cho phép, mang trong mình chút chờ mong, Lucky Guy từ từ mở hộp quà để rồi khi nhìn rõ thứ bên trong, hắn chỉ muốn quẳng tên điên kia cho lũ thợ săn và mặc họ xé xác cậu ta rồi trói nghiến gã lên chiếc ghế tên lửa rồi cho gã nổ tan tành trên trời! NAIB SUBEDAR TÊN ĐIÊN NÀY!!
Người bình thường nhìn thấy biểu cảm này của Lucky phản ứng đầu tiên nếu không phải quay mặt đi thì cũng sắp co giò lên mà chạy. Nhưng Naib, gã lính đánh thuê đã trải qua biết bao trận sống chết lúc này đủ tỉnh để nhìn chằm chằm vào cậu trai kia (dù tim gã lúc này đang gia tốc đến mức gã nghe rõ đến từng nhịp đập cho được), và để chứng tỏ độ mặt dày của mình, gã còn bồi thêm một câu.
- Tôi mong đến lúc cậu mặc nó lắm đấy.
Ờ thì, để giải thích lí do tại sao cậu trai lại nổi sùng với gã thì chắc phải quay lại thời điểm trước đó đã.
Naib Subedar đã tốn không ít thời gian chỉ để nghĩ về việc nên tặng thứ gì cho Lucky Guy. Gã trai không có nhiều kinh nghiệm trong việc này và hiển nhiên là cũng chẳng có tí tinh tế nào để nghĩ đến việc tặng mấy món cầu kỳ.
Nhưng mà may thay, trong cơn bế tắc gã chợt nhớ ra một điều. Những người sống ở dinh thự này thường rất chú trọng vào việc ăn vận, ngay cả gã, một kẻ không mấy để tâm vào việc ăn mặc cũng có không đủ kiểu quần áo từ đơn giản cho đến cầu kỳ quái dị cơ mà. Nhưng mà Lucky Guy thì khác, cậu ta ăn bận giản dị hơn hết thảy, chỉ có mỗi áo phông với quần dài, hay nhiều lắm là đổi màu bộ đồ mà thôi. Nên Naib quyết định, gã sẽ tặng cậu một bộ đồ mới.
Vậy thì có gì bất bình thường đâu nhỉ? Lucky Guy đâu cần phải nổi điên lên như thế?
Câu trả lời rất đơn giản, Naib Subedar "lỡ tay" mua tặng cho Lucky Guy một bộ đồ hầu gái có ren.
Nghe được câu nói tỉnh bơ của tên điên đối diện, nụ cười tiêu chuẩn vốn đã vặn vẹo của Lucky Guy nay lại càng vặn vẹo hơn. Hắn thật sự nghiêm túc nghĩ đến việc ném tên điên này vào trong manor ngay lập tức! Cái quái quỷ gì thế này, một bộ đồ hầu gái có ren?? Hắn thậm chí còn có thể thấy được một bộ tất đùi và mấy cái kẹp tất lấp ló phía dưới đó!! Tên này thật sự điên rồi!! Lucky Guy nghiến răng kèn kẹt trong khi nhìn chằm chằm vào cái váy như muốn xé nát nó ra, tay hắn lăm lăm chỉ chực chờ làm điều đó, nhưng hắn lại có chút không nỡ, đây là món quà đầu tiên hắn được nhận.
Naib có thể đoán chừng được cơn giận của Lucky đang sắp bùng nổ, bởi vì khuôn mặt của cậu trai này đang dần chuyển đỏ hết tới nơi rồi. Gã lính đánh thuê nhếch mép, nụ cười thoạt nhìn vừa biến thái vừa ngứa đòn. Và dường như cảm thấy chưa đủ, gã đổ thêm tí xăng vào đống lửa lớn.
- Có muốn thử tại đây luôn không? Tôi không ngại đâu.
- Thử cái *xen xọt từ bậy* cậu!!
Rốt cuộc câu nói cuối cùng kia cũng thắp lên ngọn lửa tức giận trong lòng Lucky. Hắn ném mạnh hộp quà về phía người con trai đang cười nhếch mép đằng kia, mặt hắncđỏ bừng lên vì tức giận. Lồng ngực hắn phập phồng và hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, Lucky Guy đang cố gắng kiềm chế bản thân để không lao qua đánh cho tên điên kia một trận nhừ tử, dù rằng hắn không cho là mình sẽ thắng một chút nào, suy cho cùng gã kia vẫn là lính đánh thuê còn hắn chỉ là một người may mắn hơn bình thường mà thôi. Nhưng Lucky Guy có thể cam đoan chỉ cần một câu nữa thôi, hắn sẽ bất chấp tất cả và lao vào, ít nhất cũng phải thụi cho tên điên kia được một đấm chứ, Lucky Guy hơi hả hê khi nghĩ vậy.
Naib bắt lấy hộp quà dễ như không, từ lúc đưa cho Lucky hộp quà là gã đã biết thừa một ngàn phần trăm con người này sẽ chọi hộp quà thẳng vào đầu gã mà.
Một cách nhàn nhã như không, gã lôi bộ hầu gái ra rồi phơi thẳng trước mặt Lucky Guy với cái mặt không thể đáng đánh hơn được nữa.
- Ôi thôi đừng ngại nào. Tôi chắc chắn là trông cậu sẽ siêu dễ thương trong bộ đồ này đó tiểu may mắn~
Được rồi, không cần phải nhịn nữa. Xông lên thôi, Lucky Guy nghĩ như vậy và hắn cũng đã hành động như vậy. Dùng hết sức mình hắn lao thẳng về phía tên điên trước mặt, dùng sức nhắm thẳng một quyền vào bản mặt đáng ghét kia.
Chẹp, đừng coi thường lính đánh thuê chứ.
Ngay lập tức, Naib ném bộ hầu gái
chắn đi tầm nhìn của cậu trai rồi đạp lên đùi của cậu. Kết quả sau đấy thì rất dễ hình dung, cú đấm của Lucky Guy chệch hướng, bản thân cậu ta cũng mất đà rồi té nhào vào lòng gã trai. Naib đỡ cậu trai kính cận rồi ôm ghì lấy cậu ta khiến cho đối phương không còn cơ hội vùng vẫy nữa.
- Tôi không nghĩ Lucky lại bạo như vậy đó.
Mùi xà phòng nhàn nhạt từ mái đầu nâu khiến đôi mắt màu trời híp lại, gã lính đánh thuê hơi cúi đầu, tham lam hít hà hương thơm vẫn còn chưa phai.
Lucky Guy cảm thấy đầu óc choáng váng, sau một hồi chao đảo hắn đã bị Naib Subedar ôm chặt. Hắn vùng vẫy dữ dội nhưng những cánh tay cậu ta như những gọng kìm, ôm chặt lấy hắn không buông. Hắn còn có thể nghe rõ mồn một tiếng cậu ta tham lam hít hà mùi cơ thể hắn. Hắn theo bản năng nổi cả da gà, tuy nhiên hắn cũng không cảm thấy kinh tởm hành vi này của cậu ta cho lắm. Đối với người khác hắn nhất định sẽ cảm thấy thật tởm lợm, vậy tại sao đối với cậu ta lại khác? Hắn bị làm sao thế này!
- Tên điên này mau thả ta ra !!
Hắn hét lên trong cơn tức giận và xấu hổ khi mà hắn bàng hoàng nhận ra rằng hắn không bài xích cậu con trai kia như hắn tưởng.
Gã lính đánh thuê cười đầy ẩn ý, mùi hương nhạt nhoà đầy dễ chịu đang lấp đầy khoang mũi gã trai. Naib Subedar cảm thấy người mình hơi nóng, nhất là khi làn da mịn màng của Lucky đang cà sát lên người gã, hơi thở, độ ấm, hình dáng, tất cả đều đang phơi bày ra trước mắt gã.
Ngón tay thô ráp nổi đầy chai chà lên cái cổ mảnh mai trơn nhẵn, giọng gã trầm xuống, khản đặc.
- Tiểu may mắn tự sà vào lòng tôi cơ mà?
Ây dà. Gã không đoán là mình có thể nhịn được lâu. Tốt nhất là Lucky Guy nên biết điều nằm yên một chút, ít ra thì gã còn có thể về phòng mà "tự xử" được, còn không thì... gã không đảm bảo trước.
- Ai tự sà vào lòng ngươi hả tên điên này !!
Hắn nghiến răng ken két cự lại. Trực giác được mãi dũa nhiều năm trong manor của hắn khiến hắn cảm thấy có mùi nguy hiểm phảng phất quanh thân Naib Subedar. Hắn nôn nóng và bất an, điều đó khiến hắn càng muốn thoát khỏi cái ôm này càng nhanh càng tốt. Tên Naib Subedar này thật sự rất nguy hiểm, nên tránh xa gã thì hơn. Lucky Guy vừa nghĩ vừa không ngừng dãy dụa mạnh hơn.
- Ôi Lucky~ Lucky Guy bé nhỏ. Tôi không nghĩ chống cự là một ý hay đâu.
Sắc xanh trầm dần xuống, giọng gã trai lúc này lại nhẹ bẫn đến kỳ lạ. Naib chậm rãi tăng lực siết, gã giống như ôm, giống như ghì, cũng giống như muốn bóp nghẹn người con trai trong lòng mình. Gã trai ao ước muốn cắn mạnh xuống cái cổ này, muốn đè cậu ta xuống và đánh dấu lấp đầy cậu ta bằng mùi của bản thân. Nhưng ít ra thì gã vẫn còn chút tỉnh táo, một cơ hội cuối cùng cho Lucky Guy để gã không phải làm tổn thương cả hai.
- ...Ngoan ngoãn ở yên một chút đi.
Lúc này dù có là người ngu cũng nhận ra có điều gì đó cực không ổn. Lucky Guy hoảng hốt, chuông cảnh báo trong đầu hắn đang réo vang thúc giục gã mau chóng rời khỏi tên điên này, gã cực kỳ nguy hiểm. Gần như không chút chần chừ hắn đã vung nắm đấm lên, định lợi dụng lúc Naib Subedar dùng tay đỡ sau đó mau chóng đạp cậu ta ra rồi chạy trốn.
Naib Subedar cảm thấy bên thái dương như rung lên, cảm giác đau nhói âm ỉ xông vào từng sợi thần kinh. Gã rên khẽ một tiếng, nhưng đôi tay vẫn không hề nới lỏng lực siết.
- Tuyệt vời lắm Lucky Guy.
Nụ cười trên môi gã ngày càng rộng, ở tư thế này hiển nhiên là Lucky không thể nào tung một cú hết sức được, mà lãnh một cú đấm đối với gã cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng cả đâu.
Đáng tiếc, tiểu may mắn. Coi bộ hôm nay cậu xui xẻo rồi.
Naib Subedar đổi thế một cách bất ngờ, ghì cậu trai trong lòng xuống ghế, bản thân thì ngồi lên bụng người kia chặn lại mọi cử động của đối phương.
- Nhưng cơ hội của em hết rồi.
Cú đấm vừa rồi cắt đứt hết hoàn toàn sự tỉnh táo của Naib, gã trai áp sát mặt với Lucky Guy, chiếm trọn bờ môi khô ráp của cậu.
Khoảnh khắc khi bờ môi mềm mại và ấm áp của Naib Subedar chạm đến bờ môi của hắn, hắn liền quên mất phản kháng. Lucky Guy trợn tròn mắt và ngây ra như phỗng trước hành động này. Giờ đây hắn dường như mất đi năng lực suy nghĩ, quên cả hít thở, để mặc cho cậu trai đang ngồi trên bụng mình thỏa sức lộng hành. Cho đến khi cảm thấy không thở nổi hắn mới sực tỉnh lại, cố gắng khua tay đẩy người cậu trai ra. Nhưng thật kỳ lạ, hắn cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút ra, cánh tay hắn mềm nhũn không thể di chuyển theo ý hắn.
Gã cứ nghĩ nếu mình không bị cắn thì cũng bị đẩy ra, nhưng điều bất ngờ cho Naib là Lucky Guy không hề phản kháng. Gã trai luồn lách xuyên qua lớp phòng thủ mỏng manh như không này, chuyên tâm khám khá khoang miệng của người bên dưới, như để thoả thuê trí tò mò, thoả thuê dục vọng kìm nén suốt thời gian qua.
Mãi đến khi nhận thấy Lucky không còn tí dưỡng khí nào nữa, Naib mới luyến tiếc buông cậu ra. A, gã thật sự muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng đến đáng thương của người kia là gã thật sự không nỡ.
Gã trai liếm môi, đôi mắt xanh thu trọn từng hơi thở, từng cái chớp mắt và cử chỉ của người bên dưới. Vẻ yếu đuối của cậu ta kích thích con thú trong gã.
.....Tệ.
Gã xoa nhẹ lên bầu má đỏ ửng của cậu trai, vuốt ve đốm tàn nhan nhạt trên đó.
- Lucky. Tôi "cương" rồi.
Lucky Guy thở hổn hển dưới thân người kia, vì thiếu dưỡng khí mà hắn thấy đầu óc mình hơi choáng váng. Dư vị của cậu trai kia vẫn còn lưu lại, phảng phất trong miệng hắn. Hắn mờ mịt nhìn lên, đối diện với ánh mắt xanh nhuốm đầy dục vọng và xâm chiếm của cậu trai khiến hắn hơi rùng mình. Lucky Guy có thể cảm nhận được hơi ấm, nhiệt độ nóng bỏng của những đầu ngón tay của cậu trai khi cậu vuốt ve mặt hắn, thiêu cháy tâm trí hắn khiến hắn không tự chủ được mà rụt người lại cố gắng tránh xa nhiệt độ nóng bỏng kia.
Naib thở một hơi dài trước phản ứng đáng yêu đó. Ngón tay gã miết theo khung xương trên má người kia, trượt xuống bờ môi sưng đỏ rồi bất chợt thọc ngón tay vào trong khoang miệng nóng ẩm.
- Liếm nó đi bé cưng.
Bàn tay còn lại của gã cũng bắt đầu không yên phận, chúng thọc vào bên dưới lớp áo thun dày của Lucky, xoa nắn cái eo nhỏ rồi trượt dần lên ngực cậu.
Gã trai thật sự không có nhiều kinh nghiệm trong việc này, nhưng ít nhất thì gã biết nên làm gì để không tổn thương người tình của mình.
Lucky Guy hơi run rẩy.
Hắn không thể nào quen khi có dị vật trong miệng hắn, hắn đã định cắn đứt ngón càn rỡ tay kia. Nhưng khi mà bàn tay nóng hổi của cậu trai chạm vào da thịt hắn, hắn lại muốn nó. Muốn nó vuốt ve cơ thể hắn nhiều hơn, muốn nó vỗ về hắn. Cảm xúc này thật xa lạ với Lucky Guy, hắn vừa tham luyến nó lại vừa sợ nó khiến hắn không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ. Giọng cậu trai như một thứ độc dược ngọt ngào, nhẹ nhàng rót vào tai Lucky Guy, khiến hắn không tự chủ được mà phục tùng, đưa lưỡi liếm nhẹ ngón tay đang khuấy đảo trong miệng mình. Hắn muốn nữa, muốn nhiều hơn nữa, cảm giác xa lạ trào dâng trong cơ thể hắn từ những nơi được Naib Subedar vuốt ve. Chỗ nào đó vì cảm giác được những khoái cảm hoàn toàn mới mẻ mà cũng từ từ tỉnh dậy. Điều duy nhất hiện hữu trong đầu Lucky Guy bây giờ là, hắn muốn được lấp đầy.
Huýt nhẹ tiếng sáo tán thưởng, bé cưng của gã có vẻ bạo hơn gã nghĩ nhiều. Naib lại bắt đầu tham lam hơn một chút, gã bỏ thêm ngón thứ hai, rồi thứ ba vào miệng Lucky Guy, trêu đùa cái lưỡi nhỏ đến khi nó kiệt sức và khoang miệng cậu mỏi nhừ vì mở quá lớn.
Bàn tay kia cũng bận rộn không kém, Naib đang chuyên tâm vân vê hạt đậu nhỏ đang dần cứng lên trong tay mình, hết ngắt nhẹ rồi lại chà sát nó đến khi vùng da xung quanh chúng đỏ ửng.
Mãi đến khi gã thấy người bên dưới đã đắm hẳn mình trong dục vọng, gã mới buông tha cho cái lưỡi đáng thương của người kia. Kéo cái quần jean xộc xệch của cậu trai một cách thô bạo rồi quẳng nó sang một bên. Naib phát hiện Lucky Guy cũng đã "cương".
- Ồ. Lucky Guy--
Gã nhếch nụ cười nhàn nhạt, bàn tay dính đầy nước bọt chạm lên vật nhỏ của người kia đầy thích thú. Bàn tay lớn bao trọn thân vật nhỏ kia thật dễ dàng, gã tuốt lộng nó lên xuống, ngón tay cái đè lên đầu khấc, xoáy vài vòng.
- Nói tôi nghe xem, cảm giác thế nào.
Lucky Guy cảm thấy cơ thể hắn dường như không còn là của hắn nữa. Miệng hắn giờ đây mỏi nhừ, nước bọt theo khóe môi hắn trượt xuống, đầu lưỡi hồng hào hơi lay động theo từng nhịp thở. Khoái cảm như những con thủy triều đánh úp lấy hắn, nhấn chìm hắn theo từng cái vuốt ve của cậu trai trên ngực hắn. Cảm xúc mãnh liệt khiến Lucky Guy không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Đây là giọng của hắn sao, thật là lạ và quái đản, hắn nghĩ, nên là hắn quyết định ngậm chặt miệng và ngăn lại những tiếng rên trong cổ họng hắn. Để rồi khi vật nhỏ của hắn bị người ta vuốt ve, hắn lại phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn. Hết cơn khoái cảm này đến cơ khoái cảm khác nhấn chìm Lucky Guy trong biển dục vọng. Hắn mê man nhìn cậu trai đang tràn đầy tình dục kia, nghe những lời nói như mật khiến hắn càng thấy thêm nhiều khoái cảm hơn, nức nở thành tiếng nhỏ.
- Thích...
- Bé ngoan.
Naib Subedar tỏ ra hài lòng trước phản ứng của người bên dưới bằng cái liếm môi khô khốc. Thật khó mà kìm chế trước "bữa ăn chính". Thế nên chắc là gã cũng phải cho cậu hiểu cảm giác bức bối mà gã đang phải chịu đựng là như thế nào, nhỉ?
Khi mà vật nhỏ trong tay đã dựng đứng hoàn toàn, gã buông nó ra, không động, không chạm, để nó trơ trọi và trống rỗng ở đấy. Và thay vì đó, gã trượt ngón tay xuống lỗ nhỏ bên dưới.
Đây rồi. "Món ăn" mà gã mong chờ.
Gã trai cẩn thận đưa một ngón tay vào bên trong, những vách thịt cứ như sống dậy và siết chặt lấy ngón tay gã, xúc cảm mềm mại đến dễ chịu.
- Thả lỏng nào? Chỉ khó chịu một chút thôi.
Gã thừa biết là nó khá là khó, người ta thường bảo sẽ rất khó khăn để tiếp nhận "vật ngoài" vào lần đầu, và biểu cảm của Lucky Guy đã nói cho gã biết là gã đúng.
Khi mà bàn tay của người kia rời khỏi vật của hắn, một sự trống trải đến tột độ đã bủa vây Lucky Guy nhưng chưa đợi cho hắn kịp phản ứng lại, cậu trai kia đã nhanh chóng dùng ngón tay tiến vào nơi bí mật của hắn. Lucky Guy ngay lập tức cảm thấy khó chịu, hắn vặn vẹo eo hòng thoát khỏi những ngón tay kia nhưng dường như đã biết ý định của gã, Naib Subedar đã nhanh chóng giữ chặt eo hắn lại. Lúc này, xúc cảm của Lucky Guy như được phóng đại, hắn có thể cảm nhận được ngón tay của cậu trai đang chà xát "vách tường" nơi bí mật của hắn, một rồi hai rồi là ba ngón tay. Lúc đầu Lucky Guy vẫn còn khó chịu, nhưng càng ngày gã càng thấy đỡ hơn, khoái cảm cũng ngày một nhiều hơn cho đến khi cậu trai vô tình niết vào một điểm của hắn. Khoái cảm đánh thẳng vào người hắn khiến hắn không khống chế được mà ưỡn nhẹ người, phát ra một tiếng rên rỉ cao vút.
Naib nhướn cao mày khi nhận thấy điểm kì lạ của người bên dưới khi gã vô tình chạm vào một điểm mềm nào đó. Nghe phong phanh là đàn ông cũng có điểm G, nhưng gã không hề nghĩ là nó có thật, cho đến bấy giờ. Lặng lẽ lưu lại vị trí của nơi đó, gã trai rút tay ra khỏi lỗ nhỏ của người kia. Ngắm nhìn chất dịch nhờn dính dấp trên đầu ngón tay, Naib bật ra tiếng cười khẽ.
Có vẻ là được rồi.
- ..Lucky--
Gã trai để chân Lucky Guy gác lên vai mình, ở vị trí này thì gã có thể ngắm nhìn toàn bộ cơ thể của đối phương, đặc biệt là khuôn mặt đỏ bừng vì dục vọng của người kia. Gã thề nó làm gã phát nghiện tới nỗi gã chỉ muốn cất giấu cậu bên trong mình, đánh dấu cậu bằng mùi hương của bản thân, sẽ chẳng ai thấy được vẻ yếu đuối này của Lucky Guy ngoài gã, cũng chẳng ai thoã mãn được Lucky Guy ngoài gã nữa.
Gã trai run nhẹ khi nghĩ tới điều đó. Một cách gấp gáp, gã giải phóng dương vật đã cương cứng từ đời nào ra khỏi cái quần chật chội, và nuốt nước bọt bôi trơn cho cổ họng khô khốc.
- Tôi vào đây.
Cũng chẳng chờ đối phương đáp lại, Naib đút trọn dương vật của mình vào bên trong tiểu huyệt của người kia.
Gã trai rít một hơi đầy thoả mãn, mồ hôi rơi dọc xương hàm gã. Bên trong tiểu may mắn tuyệt vời như gã mong đợi, thậm chí còn hơn. Ngoại trừ việc vách thịt đang siết chặt lấy "người anh em" của gã đến phát đau.
Trong trường hợp này thì có hai cách, dùng vũ lực cho đến khi cậu ta thả lỏng hoàn toàn hoặc đợi cậu ấy thích nghi. Naib rất muốn chọn vế đầu, bởi gã đã phải nhịn rất, rất lâu rồi. Nhưng khổ nỗi đôi mắt lấm nước kia lại khiến gã không nỡ dùng bạo lực. Naib Subedar thở dài, gã cúi người, rải những cái hôn nhẹ lên xương quai, lên cổ Lucky.
- Thả lỏng nào bé cưng.
Sự trống trải đó lại ùa đến một lần nữa khi Naib Subedar rút ngón tay của cậu ta ra. Lucky Guy vặn vẹo người trong sự khó chịu, hắn muốn được mau chóng được lấp đầy. Và như ý nguyện của hắn, trong khi hắn còn chưa kịp hồi thần lại từ sự trống rỗng, Naib Subedar đã đột ngột lấp đầy hắn bằng dương vật của cậu ta. Đau, đó là điều đầu tiên hắn nghĩ. Rất đau, đó là suy nghĩ thứ hai. Lucky Guy chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy, hắn không thể nào miêu tả cái loại nỗi đau này, hắn giống như đang bị chém ra làm hai nửa vậy. Thậm chí khi bị lũ thợ săn chém trong manor cũng không đau bằng thế này. Lucky Guy có thể cảm thấy hậu huyệt của hắn đang ôm trọn lấy dương vật của cậu trai, phác họa hình dáng của nó bằng những "vách tường" mềm mại đồng thời cũng đang co rút liên tục để đẩy dị vật ra ngoài. Hắn đau đến độ nước mắt sinh lý rơi không ngừng. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt hắn rồi biến mất nơi thái dương. Vật của hắn vì đau mà đã xìu xuống từ bao giờ. Nghe lời cậu ta, hắn cố hết sức thả lỏng cơ thể khiến vật của cậu ta thừa cơ tiến vào sâu hơn. Cho đến khi vật của cậu ta chôn hết trong hậu huyệt của hắn, Lucky Guy cuối cùng thở ra một hơi dài.
Naib cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài rải những cái hôn an ủi cho người trong lòng mình, hôn lên những đốm tàn nhan nhạt màu, lên những giọt nước mắt mặn chát. Gã cũng đang đau lòng chết được, đôi tay hết xoa nắn lòng ngực lại chuyển sang vuốt ve kích thích vật nhỏ đang xìu xuống.
Mãi cho đến khi gã chắc là Lucky đã làm quen được với dị vật ở bên trong, gã trai mới bắt đầu cử động đôi chút. Ban đầu chỉ là vài nhịp nhẹ nhàng, nhưng về sau gã trai giống như càng lúc càng trở nên thô bạo, không chút kiêng nể gì mà đâm mạnh vào bên trong. Ai mà kìm nén được trước cơ thể tuyệt vời này chứ? Chưa kể là gã đã nhịn đủ lâu rồi!
Naib lần mò theo trí nhớ của bản thân, gã thúc mạnh vào tuyến tiền liệt bên trong đối phương, đem lại sung sướng cho cả hai.
- Tuyệt lắm.. Lucky.
Gã trai thở dốc đầy hỗn loạn, đôi mắt híp lại thỏa mãn, con ngươi xanh ngắt ngay từ đầu đã không hề rời khỏi khuôn mặt đối phương, gã muốn thu trọn lại toàn bộ, ngay cả cơn run rẩy nhỏ nhất cũng không thể bỏ qua.
Và hiển nhiên là cái phản ứng của cậu trai làm gã thích đến phát điên, gã ghé người lên phía trước hôn lên môi cậu như một lời tán thưởng.
Lucky Guy không nhịn được mà rên rỉ. Đã được một lúc từ khi Naib Subedar bắt đầu ra vào trong người hắn, lúc đầu là một chút ma sát nhẹ nhàng khiến hắn ngứa ngáy nhưng càng về sau, như thể một con ngựa hoang thoát cương, cậu trai ngày càng điên cuồng thúc sâu hơn vào bên trong khiến hắn không thể không túm lấy ghế sofa. Từng cơn khoái cảm mãnh liệt đập mạnh vào trí óc hắn khiến Lucky Guy trở tay không kịp, từng tiếng rên rỉ vỡ vụn cứ thế thi nhau tuôn ra khỏi miệng hắn.
- Chậm-chậm lại...
Lucky Guy cầu xin. Khi mà Naib Subedar dừng lại trong một thoáng để chỉnh lại cơ thể, hắn tưởng cậu trai đã nghe thấy lời của hắn, nhưng hắn đã lầm. Cậu trai điên cuồng thúc vào hắn, nhưng lần này cậu ta thúc vào cái điểm mẫn cảm kia. Lucky Guy há to miệng thở dốc, sự sung sướng đến phát điên này khiến hắn không cách nào thừa nhận. Hắn bấu chặt vào mặt ghế sofa, miệng van vỉ cầu xin sự nhẹ nhàng từ cậu trai mà đổi lại chỉ là những cú thúc thô bạo hơn vào điểm G của hắn. Nước mắt hắn lại trào ra, lần này là nước mắt của sự sung sướng.
Bóp chặt lấy vùng eo mảnh khảnh đến trắng bệch và gã biết thể nào sáng mai cũng sẽ xuất hiện vết bầm trên đó. Naib chơi đến phát nghiện, dã tính trong mắt ngày càng lộ rõ. Bên trong cậu trai lúc này chất đầy mật dịch, khiến cho tốc độ của gã chỉ có tăng lên chứ không hề giảm xuống.
Thắt lưng không ngừng dùng lực ấn xuống, từ nơi va chạm không ngừng vang lên tiếng nhẹp nhẹp khiến người nghe không khỏi cảm thấy xấu hổ khó nói. Gã trai nhấc cao hông của Lucky Guy rồi ấn ngập cán thành viên của mình vào nơi ấm nóng đang thít chặt lại. Mồ hôi rơi trượt xuống, lơ lửng trên hàng lông mi.
Sống lưng chợt nóng lên, Naib biết gã sắp không nhịn được nữa, gã ấn mình thật sâu vào trong cậu trai, lấp kín lấy cửa huyệt của đối phương và mạnh mẽ bắn tất cả tinh dịch của mình vào bên trong người dưới thân.
Trên đỉnh khoái lạc, cậu trai bên dưới mang sắc hồng mê người đang mải mê trầm luân vì tình dục khiến người gã run lên. Con sói hoang theo bản năng chỉ muốn phủ cậu ta trong mùi của mình, mạnh mẽ đánh dấu cậu ta, để tất cả những người ở đây đều biết Lucky Guy thuộc về Naib Subedar!
Nghĩ thế, gã cắn mạnh lên cổ cậu trai, hàm răng sắc nhọn day nghiến lên phần thịt mềm. Mãi đến khi cảm nhận được vị tơ máu nhàn nhạt bay lên đầu lưỡi, Naib mới bỏ ra. Nhìn dấu răng bao quanh cái dấu hôn vừa to vừa chói mắt, gã cảm thấy thoã mãn không thể nói thành lời.
Eo bị cậu trai bóp đến phát đâu, Lucky Guy cảm thấy có một luồng khoái cảm kì lạ truyền đến từ eo kết hợp với cú thúc không ngừng nghỉ của Naib Subedar, hắn cảm thấy mình sắp chết vì sướng đến nơi rồi. Phía sau của hắn không ngừng co rút như muốn nuốt chửng dương vật của cậu trai đang triền miên trên người hắn kia, không ngờ hắn cũng có lúc phóng đãng như vậy, Lucky Guy vừa rên rỉ vừa mơ hồ nghĩ.
Bỗng nhiên cậu trai càng ngày càng thúc hắn thô bạo hơn và nhanh hơn, bản năng nói cho hắn biết, cậu trai kia sắp đến rồi. Theo từng cú thúc của cậu ta, Lucky Guy biết hắn cũng sắp tiết ra. Ngay trước thời điểm khi mà Naib Subedar bắn vào bên trong hậu huyệt đã sưng đỏ vì làm tình của hắn, Lucky Guy đã không nhịn được mà bắn ra trước, còn nhỏ giọng rên rỉ tên cậu trai kia.
- Naib...
Hắn gọi bằng cái giọng đã khàn đi vì rên rỉ, cơ thể Lucky Guy run lên vì khoái cảm tê dại khi mà Naib Subedar bắn vào người hắn. Khi cậu trai kia rút dương vậy ra khỏi hậu huyệt hắn, dòng tinh dịch trắng đục cứ thế trào ra, trôi xuống kẽ mông rồi nhỏ xuống sofa. Hắn nằm đó miệng hơi hé mở, đầu ngực ướt át đỏ tươi, trên cơ thể tràn ngập những dấu hôn đỏ chói mắt với những vết răng, tạo thành hình ảnh dâm mỹ đến cực điểm.
Có lẽ tên điên này cũng không tệ lắm. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Lucky Guy trước khi ngất đi.
Nhớ lại chất giọng khản đặc gọi tên gã trai khiến da đầu gã run lên, Naib Subedar hít sâu để bình ổn hơi thở, mị lực của con người này đúng là khó cưỡng lại mà.
Trong lúc chỉnh lại quần áo cho cậu trai đang ngủ say vì mệt mỏi, Naib thấy có chút hối hận vì vừa rồi mình làm có hơi quá. Hơn nữa là gã chọn địa điểm để làm quá ư là ngu si, ai lại làm tình ở chốn công cộng chứ? Gã trai ngó quanh, nhưng thật may là vừa rồi không có ai bước vào đây, không thì gã không biết Lucky Guy sẽ giận gã tới mức nào nữa đây.
- Giờ thì---
Gã trai bế thốc cậu trai lên một cách nhẹ nhàng hết sức có thể, trước tiên thì phải đưa cậu ấy về phòng đã. Sau đó thì gã phải dọn lại cái "bãi chiến trường" này, chao ôi, mày có quá nhiều việc phải làm cho một đêm Giáng Sinh đấy Naib ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro