Hãy bắt đầu với những tia nắng
Tối hôm đó, Joseph lại trở về với căn nhà bình yên của mình. Vì công việc mệt mỏi chồng chất lên đôi vai anh, nên quý ông người Pháp về muộn hơn so với mọi ngày. Bầu trời lúc ấy đã không còn ánh hoàng hôn lãng mạn mà ngả dần sang sắc đen mập mờ. Hơi lạnh của thời tiết phủ lên tóc anh một lớp hàn sương mỏng buốt giá, nhưng mái tóc bạch kim vẫn không hề thay đổi. Những bông tuyết nhỏ đua nhau dựa lên bờ vai anh, dường như đã tan chảy trước ánh mắt hiền dịu. Hạt bông trắng ấy làm ướt chiếc áo đậm chất âu mà anh khoác lên mỗi ngày. Đâu đó trong Joseph lại bỗng cảm thấy ấm áp
- "A.. Đông về rồi."
------------------------------
Trong ngôi nhà nhỏ vẫn lan toả hơi nóng từ lò sưởi, cùng với cốc cà phê còn vương khói, Joseph nhận ra bóng người nhỏ nhắn qua khung cửa sổ. Anh cảm thấy đôi mắt màu tro của người ấy khi nhìn anh như ánh lên tia nắng của mặt trời. Aesop khẽ rung động. Cậu đặt ánh mắt lên khuôn mặt bị xoá mờ bởi hơi thở của anh, cười nụ cười mà anh mong chờ nhất
- "Mừng anh về, Joseph."
Tuyết bên ngoài trời vẫn rơi, ngày càng nặng hạt. Chúng chất lên nhau tựa như thêm chút hoạ tiết cho khung cửa trống vắng.
Đêm nay không ngoài khả năng sẽ có bão tuyết. Năm nào cũng vậy, chỉ khác có mỗi cái se lạnh trong quá khứ. Đêm nay, anh có cậu.
Rũ bỏ áo khoác, cùng ngồi xuống chiếc bàn xếp cạnh lò sưởi. Ly cà phê nóng hổi lập tức làm bay đi cái buốt giá trên bàn tay của anh. Nhấp một ngụm cà phê, cùng với người thương, cà phê mùi thơm vị đắng nhưng cứ ngọt như đường.
Joseph nắm lấy bàn tay của cậu. Hai chiếc nhẫn cọ vào nhau tạo nên thanh âm hơi chói, nhưng anh lại cảm thấy thật êm ái. Khắp căn phòng tràn ngập tiếng cười khúc khích cùng mùi cà phê dịu nhẹ. Trăng đã lên cao, những vì sao đêm cũng dần khoe mình dưới ánh trăng sáng. Cà phê, thì chưa kịp nguội đã cạn đáy. Còn anh, về khuya mà anh vẫn chưa thấy buồn ngủ. Hai người vẫn say sưa trong giai điệu ngân nga của chiếc hộp nhạc cũ đã sỉn màu. Aesop hoà mình với những câu chuyện xưa của Joseph, mơ mộng, thơ thẩn trước giọng nói du dương như tiếng hát.
Mùa đông làm anh nhớ về nhiều thứ. Những mẩu chuyện cổ tích khi xưa anh vẫn ưa thích, những kỉ niệm suốt những ngày qua, có vui, có buồn. Nhưng những giọt ánh trăng đêm lại khiến anh nhớ nhất về người anh trai quá cố.
----------------------
Đầu đông hầu như không thấy nắng, những tia nắng ấm áp có lẽ là dành cho mùa hạ. Mùa tràn ngập tiếng cười đùa của lũ trẻ con chưa phải tới trường, tràn ngập cái nóng mà mặt trời đổ xuống ngôi nhà chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm đẹp của anh. Những cuộc gặp gỡ, hội ngộ, đến rồi lại đi. Tất cả những việc ấy, anh đã cùng anh trai mình trải qua rất nhiều.
Jospeh và Claude như hình với bóng, giống nhau, cũng thân thiết khó rời. Từ trang phục đến mái tóc và chiếc nơ vàng cài sau gáy, cả hai đều y hệt như nhau. Joseph từng kể về mình cho Aesop, rằng anh đã từng khó tính như nào, lạnh lùng biết bao nhiêu trước khi trở thành một người mà cậu biết. Càng khó tính, lạnh lùng biết bao nhiêu, thì anh trai anh lại càng hiền dịu bấy nhiêu. Claude luôn là tâm điểm của sự chú ý. Mặc dù anh luôn cảm thấy phiền và muốn có được bầu không khí yên tĩnh, anh trai vẫn luôn kéo anh tới những nơi náo nhiệt. Nhưng cũng có khi, hai người chỉ cùng nhau, ngồi trên đồng cỏ ngát hương hoa và lá mới. Anh trai cũng hay từ chối bạn bè để cưng chiều cậu em song sinh. Thay vì chơi đùa cùng đám bạn, anh trai anh lại đem đến cho anh những cuốn sách dày, còn vương mùi sách mới để cùng ngồi xuống, dành hàng giờ đọc, rồi cùng cười với nhau. Cũng có những đêm đầy sao như hôm nay, hai người chạy tới tận đỉnh đồi, nằm trên cỏ, ngắm những vì sao đêm toả sáng lung linh với nền bức tranh ấy là tiếng cười đùa vui vẻ. Những kí ức đẹp ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí anh. Nhưng đời người nào có đầy những điều vui. Niềm vui nhỏ nhoi của anh đã sớm vụt tắt trước đôi mắt nhắm lại và đôi tay không còn sức lực, cùng ánh nắng chói chang của mùa hạ.
Trước đó, Claude có quen một cô gái. Một cô gái tóc ngắn đáng yêu, nhưng khiến thị. Cô bé ấy ít hơn anh khá nhiều tuổi, luôn tươi cười, hiền hoà như anh trai của anh. Claude và cô bé ấy dần thân thiết vô cùng. Không ngày nào mà hai người không gặp nhau. Ngày mà Claude nói với anh rằng Claude yêu cô gái ấy, Joseph cũng thấy mừng cho anh trai. Nhưng cũng ngày ấy, khi mà Claude quyết định nói lời yêu, cô bé đáng yêu ấy lại ngang nhiên đứng giữa đường phố, trước một chiếc xe ngựa đang chạy.
Lúc đó, anh còn không kịp nghĩ quẩn.
Tự sát.
Có lẽ cô ấy buồn vì cuộc đời không ngoảnh mặt lại với cô ấy. Có lẽ vì khiếm thị. Cũng có lẽ vì cô ấy không dám nói với anh trai anh.
Claude không hề đứng nhìn.
Tài xế vội đánh lái khi nhận ra sự bất thường. Con ngựa bị quật dây đau đớn hí một tiếng vang cả khu phố. Claude bị cả thân xe đánh bật ra ngoài. Cô bé bị đẩy ngã sang một bên, chưa kịp định hình chuyện vừa xảy ra.
Anh ấy nằm xuống. Máu bắt đầu chảy loang ra khắp nơi. Xung quanh hỗn loạn, mọi người xúm lại quanh chàng trai trẻ với mới tóc bạch kim.
Khi ấy là mùa hạ.
Joseph ở đó, chứng kiến mọi thứ. Anh chạy theo vì Claude bỏ quên bông hoa mà anh ấy tính tặng cho cô.
Chen vào đám đông, thiếu chút nữa anh chạm mặt anh trai. Len sau vài người, anh thấy cô gái ấy-
Cười.
Joseph như bị sốc tâm lý. Anh quay đầu chạy, chạy thật nhanh, như chưa từng được cất đôi chân này. Chạy mãi tới cánh đồng hoa nơi anh và anh trai từng đến, khóc. Anh nhìn thấy đôi mắt giống anh, mái tóc y như anh, thậm chí đến cả bộ quần áo. Anh thấy mình trong đó. Nhưng anh đâu biết, sau nụ cười ấy là hàng nước mắt giàn dụa từ đôi mắt đã lâu chưa từng được thấy sắc màu của thế giới, là tiếng kêu thầm lặng mà thảm khốc vang vọng trong không khí.
Joseph mất niềm tin vào tình yêu.
Anh không muốn thấy thảm kịch này một lần nào nữa, không muốn nhìn thấy mình trong hình ảnh của anh trai bây giờ. Không muốn thấy mình chìm đắm trong tình yêu mà người thương chỉ đứng nhìn anh ra đi.
Joseph mất niềm tin vào con người.
Anh không muốn tin vào ai nữa, không muốn tin để rồi thất vọng, không dám để những người xung quanh ghét mình vì tính cách khó ưa. Anh đã thay đổi, rất nhiều.
Joseph mất niềm tin vào cuộc sống.
.
Anh nhớ về buổi chiều nào đó, khi mà vẫn còn có Claude. Hai người cùng nhau chơi đùa, nói cười những chuyện thường ngày dang dở. Và những tia nắng, thì chiếu qua khung cửa sổ. Không hề nóng bức, oi ả, mà cực kì ấm áp.
.
Giờ anh đã ngoài tứ tuần, nhưng vẫn mang vẻ bề ngoài lúc thanh xuân đẹp nhất của một đời người. Anh đã khuất, nhưng vẫn còn sống. Chẳng biết nữa, một điều diệu kì xảy đến chăng? Nhưng không phải là anh vẫn sống, mà anh đã gặp cậu.
Joseph đã gặp Aesop Carl.
-----------------------
- "Vậy là anh buồn hay vui vậy?"_Aesop cười_"Câu chuyện của anh tình tiết không có trật tự gì cả"
- "Buồn chứ, có buồn. Nhưng không muốn em phải buồn vì ta"
Cả hai cùng cười, lại nói những chuyện vu vơ. Thêm một tách cà phê nữa, tiếp tục nhâm nhi trong tiếng nhạc hoà với tiếng kể chuyện. Một đêm mùa đông dành cho hai ta, cùng thức.
.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên khuôn mặt của Joseph. Hôm qua lỡ chìm vào cơn buồn ngủ nửa chừng câu chuyện. Thật hiếm thấy nắng vào mùa đông như thế này.
Những tia nắng vẫn như thế, vẫn chói loà, vẫn ấm áp. Từ những ngày xưa cũ, đến bây giờ. Chúng vẫn cứ nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, toả ánh sáng dịu êm, xua đi những niềm vui nỗi buồn của quá khứ, lại gợi nhiều kí ức ùa về.
Nắng lại đến, lại khởi đầu hành trình mới. Và ta, thì lại sống tiếp một ngày mới.
Hãy bắt đầu với những tia nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro