Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:Cách đúng đắn để thưởng thức một bữa tiệc

"..."
"Chà, tôi không ngờ cậu cũng tham gia bữa tiệc này đấy." Eli cười cười, nhìn bóng người đang bước về phía cổng làng nơi cậu đang đứng.
Aesop khoác lên mình bộ đồ chiến đấu của cậu, màu sắc chủ đạo của nó là màu đỏ và đen, bên ngoài là lớp vải mềm cao cấp, phía trong là một vài lớp giáp phòng hộ. Bộ đồ trông khá phức tạp vì có nhiều phụ kiện, dù đối với Aesop thì mấy món đồ nhỏ nhỏ đó rất hiệu quả để đối phó đám quỷ khát máu kia. Cậu ta còn có hẳn một thắt lưng chuyên dụng để đựng thánh giá, dao bạc nhỏ và ít nước thánh. Eli tự hỏi trong cái hộp nhỏ bình thường xám xịt nay đã đổi màu cùng chủ nhân kia rốt cuộc có chứa gì mà cậu ta phải đính nhiều thứ lên trang phục của bản thân như vậy.
"Bộ đồ đó... trông khá là ...tuyệt. Cậu trông như một người khác ấy cậu Carl."
"Hôm nay không phải Halloween sao ?" ,thái độ cậu cực kì lạnh nhạt cùng gương mặt không chút biểu cảm,
Aesop đưa ra lí do che lấp cho việc cậu ta ăn vận kì lạ. Một trận chiến có thể xảy ra tại lâu đài, cậu vẫn là nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
"Bộ trang phục của cậu cũng khá ấn tượng đấy". Aesop nói tiếp.
Nụ cười của Eli thoáng cứng đờ, chuyện gì thế này, Aesop Carl, tên tẩm liệm nổi tiếng lạnh lùng lại đi tiếp chuyện mình sao, hơn nữa còn có cảm giác đang bị tên đó châm chọc.
"Đây là bộ đồ tôi hay dùng đi săn, nhưng mà nó cũng là bộ duy nhất tôi có thể mặc tới bữa tiệc đó hiện tại." Eli cười khổ.
Một thợ săn chuyên săn những con thú rừng như cậu ta thì lấy đâu ra quần áo đắt tiền đi dự tiệc chứ. Bộ đồ thợ săn mang tên Night Owl này là thứ thầy của cậu ta đã tặng cho cậu,một món quà tốt nghiệp đáng quý, và mấy cái lông vũ xám xanh lấp lánh kia thực chất lại là một bộ áo giáp chất lượng cao hàng xịn 100%.
"Những người khác đâu." Aesop hỏi.
"Bọn họ không tới đâu." Eli đáp.
Dù sao dân làng cũng chỉ là những người bình thường, họ không thể vượt qua nỗi sợ hãi chỉ bằng sự tò mò vô nghĩa kia được. Cuối cùng chỉ có Eli và Aesop đi dự buổi tiệc kia, một người là thợ săn trên núi bị dân làng coi như ngoại tộc, người còn lại trong mắt họ là một gã kì dị ưa thích xác chết và sự tĩnh lặng. Giữa hai người tồn tại một điểm chung duy nhất, họ đều là những kẻ đơn độc ở nơi này.
"Đi thôi."

Tại lâu đài.

"Thưa ngài, mọi thứ đã được chuẩn bị xong." Vị quản gia già lên tiếng.
"Cảm ơn. Ông đã vất vả rồi." Bá tước cảm thấy hắn cũng hơi vô dụng đi, tự mình xoay sở tổ chức một bữa tiệc mãi không xong. Hắn đành phải xuống tầng hầm, đánh thức người bạn già ngủ say của hắn dậy, nhờ cậy ông giúp hắn tổ chức bữa tiệc này.

Toà lâu đài trước giờ vẫn chìm trong bóng tối và lạnh lẽo nay đã được phủ lên một màu sắc mới.Đèn bí ngô được đặt khắp nơi, những ngọn nến toả ra thứ ánh sáng vàng ấm áp lan khắp lâu đài. Sảnh chính treo những tấm màn lớn vàng tím lấp lánh phản chiếu lại ánh nến, ở giữa trưng bày những thứ đồ kì lạ, thậm chí còn có một vài món đồ chơi được đặc biệt đem ra để giải trí cho những vị khách.
Hoàn hảo. Không, phải nói là cực kì hoàn hảo.
Vị quản gia đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình, y đã chuẩn bị một bữa tiệc Halloween đúng chuẩn mực đối với nhân loại, dù y thực sự cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc giống loài ngu xuẩn đó nghênh ngang tiến vào nơi đây, ngồi cùng một bàn ăn với Huyết tộc cao quý. Quản gia vô cùng khó chịu nhưng cũng chả làm được gì. Đây là mong ước của chủ nhân y, y cảm nhận được sự cô độc và mệt mỏi của người ấy.
Khẽ thở dài, vị quản gia tiếp tục chuẩn bị để đón tiếp các vị khách sắp đến.

Đã đến giờ rồi, nhưng vẫn chưa vị khách nào xuất hiện. Quản gia tức giận vô cùng.
'Đám sâu bọ khốn kiếp, chúng nghĩ mình là ai chứ, cư nhiên từ chối bữa tiệc này, từ chối lời mời của Bá tước.
'Tại sao ngài ấy lại kiên quyết như vậy cơ chứ'
(Ai cản ổng đi chứ cụ Mad tăng xông là đi luôn á >~<)
~~~~~~~
Sảnh chính giờ đã đầy ắp người, du khách từ phương xa, Người Im Lặng từ tu viện nhỏ, thợ săn,...
Burke cảm thấy thật nhục nhã để phục vụ đám người ồn ào,vô phép tắc kia, nhưng thân là quản gia, ông vẫn đón tiếp bọn họ theo chuẩn khách quý.
'Lâu đài này có phép tắc riêng của nó.' Nếu như đặt trong tình huống khác, có lẽ ông sẽ bắt từng người trong số họ, đè xuống và "chỉ bảo" nhiệt tình toàn bộ lễ nghi và qui tắc. Đám người này thực sự không lọt được vào mắt ông.

Quý bà trong gương đi đi lại lại trong thế giới của cô ta. Lão quản gia đã phát hiện ra điều gì đó và đã mời cô ta tới đây để đặt cô dưới sự kiểm soát của Bá tước. Cô cũng không vội vàng, Bá tước để cô ta tự do đi lại làm cô bất ngờ, nhưng mà như vậy cũng tốt. Cô ta có thể thưởng thức những trò vui trong bữa tiệc ngu ngốc đầy rẫy âm mưu này từ những chiếc gương kia.

Bá tước bây giờ đã thay một gương mặt khác, thu răng nanh, giấu đi cánh dơi, đơn thuần chỉ là một vị chủ nhân bình dị của lâu đài. Bá tước gỡ bỏ phong ấn Ma điển, để nó đại diện cho toàn thể huyết tộc chứng kiến buổi thịnh yến đầu tiên của lâu đài. Mọi người trong sảnh giờ đã ngồi quanh bàn ăn. Đã lâu lắm rồi, Bá tước mới nhìn thấy máu thịt tươi sống. Nhưng mà sự ảnh hưởng của Ma điển làm hắn không thiết tha gì với việc uống máu nữa. Thời khắc này Bá tước chỉ quan tâm làm cách nào để khiến các vị khách có thể thoải mái như ở nhà, giúp họ thả lỏng, bỏ xuống khác biệt hiềm khích ngượng ngùng xa cách, đơn thuần hưởng thụ bữa tiệc.

Một vài kẻ đưa mắt nhìn lén Bá tước và ma điển. Nụ cười vui vẻ ngoài mặt của bọn rốt cuộc che giấu những điều gì đây.

Aesop yên lặng thưởng thức đồ ăn. Hiếm khi cậu được ăn ngon như vậy từ khi chuyển đi khỏi trụ sở của EX, Tổ chức của các Thợ săn quỷ như cậu.
Duy trì cảnh giác với xung quanh, Aesop phát hiện ra điều bất thường của Người Im Lặng. Cô ta cứ nhìn chằm chằm Ma điển và cả người quản gia nữa.
'Giáo hội sẽ hành động sao?' Aesop nghĩ thầm.

Về phía Eli, cậu ta đã buông bỏ phần nào cảnh giác với ngài Bá tước. Sự chân thành trong ánh mắt của hắn đã chạm đến cậu ta. Đến cả bản năng chiến đấu của chú chiến ưng của cậu cũng không cảm nhận được địch ý từ phía người kia.
'Ý nghĩa của bữa tiệc này...phải chăng Bá tước muốn chúng ta buông bỏ nghi ngờ và hoà hợp với nhau ?' Eli suy ngẫm.

Người Im Lặng đứng dậy, kéo Eli ra một góc hành lang. Cô ta không thể chịu nổi nữa rồi. Nơi ô uế này làm cô ta phát điên lên, nhưng Ma điển lại thu hút cô, những suy nghĩ trong lòng cô hiện lên trên Ma điển như cuốn cô vào một xoáy nước bất tận.
'Một đám quái vật đáng kinh tởm, cái bữa tiệc này là thứ gì vậy ?? Không được, mình nhất định phải lấy bằng được nó, Ma điển, phải rồi, phải lấy Ma điển đi.'
Cô ta thành công lấy được chìa khoá tầng hầm từ tay Quản gia. Việc bây giờ cần làm là ép tên thợ săn này hợp tác.
Người của Giáo hội rất nhanh sẽ xông vào. Tới lúc đó, đám quái vật kia sẽ xong đời,và cả ngôi làng đó nữa, ánh sáng từ thánh thần sẽ thanh trừ tất cả những bóng tối dù chúng có ở bất kì đâu đi chăng nữa.
Eli tuyệt nhiên không đồng ý điều này. Cậu ta tranh cãi với Người Im Lặng ở góc cuối hành lang. Toàn bộ chuyện này đã bị Quý bà trong gương chứng kiến thông qua tấm gương thục nữ . Bà ta mỉm cười, bữa tiệc này đúng là rất thú vị.
Bước trở lại bàn tiệc, những điều vừa nghe được khiến Aesop có chút do dự.
Cậu đã bám theo Eli và nghe được hết nội dung cuộc cãi vã. Nếu như Giáo hội chỉ nhắm đến Bá tước huyết tộc, có lẽ cậu ta sẽ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng đằng này bọn họ lại muốn tiêu diệt cả huyết tộc và thanh trừ ngôi làng, đồng thời những vị khách chắc chắn cũng sẽ không thoát khỏi kết cục bị diệt khẩu.
Aesop biết cậu ta cần phải quyết đoán vào lúc này.

Âm nhạc, đồ ăn và cả những trò giải trí. Bữa tiệc này thực sự tuyệt vời khi so sánh với bất kì bữa tiệc Halloween nào khác. Ít nhất sẽ là như vậy nếu nó không bị cắt ngang bởi những vị khách không mời.

RẦM. Tiếng ghế đổ và tiếng bát dĩa rơi vỡ. Quản gia tức giận tìm đến và tranh cãi với Người Im lặng. Cô ta dám ăn cắp chìa khoá của lão.Lão phải giết cô ta. Burke xông tới, toang cắm những chiếc móng vuốt nhọn vào người cô. Cô ta hốt hoảng nghiên người né tránh, sau đó lập tức lấy ra một bình nhỏ đựng thứ nước trong suốt có vài hạt lấp lánh, hắt lên người kẻ đang lao tới.
"Gahhh ahh..."
Vị quản gia gầm lên , đau đớn vì nước thánh làm phỏng cánh tay ông. Ông lùi lại, ngã tông vào bàn. Những vị khách chứng kiến một màn này đầy kinh ngạc, dần dần khung cảnh trong phòng ăn trở nên hỗn loạn.
Các tu sĩ của Giáo hội cùng với Chấp Pháp Viên, Nidhogg xông vào bên trong. Nơi đây nhanh chóng biến thành chiến trường của đám người Giáo hội với Bá tước và gia nhân của lâu đài.
Khoảng năm mươi tên tu sĩ bao vây lấy sảnh ăn. Các vị khách hoảng loạn, tản ra tìm cách chạy trốn. Eli đã sớm rời khỏi ghế, nhưng mà hiện tại Aesop cũng không có cách nào quan tâm cậu ta. Châm ngôn của EX là: "Chúng ta là những chiến binh tinh nhuệ nhất, được sinh ra để bảo vệ loài người khỏi bóng tối.". Cho dù các vị khách không hẳn là người tốt, và việc cậu ngăn cản đám người Giáo hội giết người chưa hẳn là đúng đắn, thì cậu vẫn phải có trách nhiệm bảo vệ lấy họ. Chắc là thế.
'Mấy cái như trách nhiệm, nghĩa vụ gì gì đó, phiền chết đi được' Aesop nghĩ thầm. Đám người hung hăng tiến về phía cậu, bọn chúng đều cầm trên tay một con dao bạc dài sắc bén. Thứ này trông có vẻ tốt, nhưng còn lâu mới bì được với đám đồ nghề của cậu. Cây dao đâm tới, ánh bạc sáng loáng phản chiếu ánh nhìn tràn đầy sát khí.
Gần như vậy, không thể nào tránh thoát được.
Tên đàn ông cười gằn, nhắm thẳng con dao trong tay vào kẻ trước mặt.
"Chết đi !". Giọng gã vang lên.
Tử thần vụt qua chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại ánh mắt kinh hoàng của người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro