Chương 1: Bữa tiệc của ngài Bá tước.
Thật tuyệt.
Một bữa tiệc dài đầy ắp người, khung cảnh huyên náo làm cho cả toà lâu đài của hắn như trở lại những năm tháng huy hoàng.
Hắn đã phải canh giữ Ma điển quá lâu, lâu tới mức một tên Huyết tộc cấp cao như hắn trở nên buồn chán với mọi thứ, sự thù hận, nỗi sợ hãi của con mồi, những ánh nhìn tham lam nghi kị nhằm vào cổ bảo và thứ quyền lực hư ảo mà hắn nắm giữ. Ngài Bá tước đây đã quá mệt mỏi, và rồi một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu hắn.
" Ngươi nói sao, Bá tước tên đó, hắn muốn làm bạn với con người ư ?"
"Thật nực cười ! Huyết tộc và nhân loại sao? Hắn ta điên rồi!!"
Mặc kệ những lời đàm tiếu từ cả hai phe, mặc kệ luôn cả vai trò người canh giữ bảo vật của toàn tộc, hắn tổ chức một bữa tiệc, mời những dân làng sống ở chân núi gần lâu đài của hắn đến dự. Thái độ chân thành của hắn thực sự làm họ cảm động, nhưng vẫn không có cách nào làm bọn họ bớt đi nỗi sợ hãi đối với hắn. Những người dân làng lưỡng lự, bàn bạc với nhau, trước giờ hắn ta chưa bao giờ động chạm đến cuộc sống của họ. Không ! Thậm chí là nhờ có hắn mà đám ma tộc , huyết tộc và cả giáo hội cũng không trực tiếp giày xéo cuộc sống của những con người tội nghiệp này. Dù họ biết, tất cả những kẻ kia chỉ coi họ như "kho máu" , là vật sở hữu của hắn ta.
Dù sao hắn cũng để quản gia của hắn gửi lời mời đến cho trưởng làng, bọn họ không thể không đi.Bất đắc dĩ , bọn họ chọn ra vài người đại diện, những kẻ can đảm , ham vui hay chỉ đơn thuần là tò mò về ngài Bá tước tự nguyện tham gia đoàn người này với ánh mắt háo hức, còn những người khác, đặc biệt là Aesop thì lại xám xịt như tro tàn. Thân phận của cậu ở đây trên danh nghĩa là một tẩm liệm sư, phụ trách trang điểm và giúp đỡ an táng người đã khuất. Trưởng làng và thân tín của ông thì biết thân phận khác của cậu. Ông đã mời cậu tới để thanh tẩy những ác linh quấy phá nơi này.
Aesop Carl, cậu ta là một Exorcist, một trong những Thợ Săn hiếm hoi có thể đối mặt với quái vật , yêu linh và cả ác quỉ. Trưởng làng không dám thất lễ với cậu, đành tự mình đi tới cửa hàng nhỏ của cậu, cố gắng thuyết phục cậu ta.
Mục đích tới đây của Aesop không chỉ là diệt trừ ác linh, bằng không cậu ta sẽ không thuê luôn mảnh đất, dựng luôn cửa hàng ,cắm dùi sâu 3 tấc đất nơi đây mãi như vậy. Trưởng làng biết điều đó, ông ta vẫn luôn tự hào khả năng nhìn người của mình.
'Bây giờ thì mình nên làm gì đây' , vị tẩm liệm sư trước mặt nghĩ ngợi một chút.
'Cho dù là bảo vệ con người hay giám sát và dò xét hắn thì cũng đều rất ổn thoả' , cậu ta nhìn người trước mặt.
Trưởng làng dùng ánh nhìn trìu mến, khẩn khoản đáp lại cậu.
'Ông ta đã biết, chậc, nhưng vẫn chưa xác định rõ, mình có lẽ không nên thể hiện nó quá rõ ràng'. Một thợ săn cần phải che dấu bản thân mình nếu như muốn tiếp cận mục tiêu.
"Chuyện đó quả thật hơi bất tiện với tôi, thưa Trưởng làng. Tôi còn phải chuẩn bị đi sang vùng khác để "làm việc" nữa" Không đổi sắc mặt lấy một cái cớ để từ chối, Aesop cúi chào rồi như muốn quay người bỏ đi.
Đúng như dự đoán, Trưởng làng lập tức giữ người ở lại, tiếp tục kì kèo hồi lâu làm cậu cho rằng nếu bản thân cứ tiếp tục từ chối thì ông ta cũng sẽ kiên nhẫn dây dưa cho đến khuya mới thôi.
Dù sao thì con người cũng yêu quý sinh mạng của chính họ hơn là thứ gì khác.
Vì lẽ đó họ không ngần ngại hi sinh kẻ khác để giữ lấy sự an toàn của mình.
Những sinh vật ích kỉ .
"Thôi được rồi, tôi sẽ đi." Nghe được những lời này, Trưởng làng cuối cùng cũng vui vẻ rời khỏi cửa tiệm nhỏ, bỏ lại Aesop cùng những suy ngẫm của cậu về vị chủ nhân toà lâu đài trên ngọn núi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro