Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22/12/2024

Không cần phải bào chữa nữa. Cả hai đều là người lớn cả rồi.

"Azusa, tôi có thể ích kỷ một lần này  được không?"

Cô hít một hơi thật sâu và quay lại đối diện với anh. Đôi mắt trở nên sáng long lanh và đôi má cũng ửng hồng, cô nhẹ nhàng nói: "Hãy cứ làm những điều mà anh muốn."

Anh chậm rãi bước đến chỗ của cô . Thân hình cao lớn nhìn xuống cơ thể mềm mại bé nhỏ ngay trước mặt, anh đưa tay ôm lấy hai bên má cô và chậm rãi đặt lên đôi môi của một nụ hôn.

Trái tim cô như muốn tay chảy, khi hai bờ môi chạm vào nhau, cô không tự chủ được mà nhích lại gần sát anh hơn một chút . Hơi thở của cả hai hoà vào nhau, chỉ vừa dừng lại một chút, anh lại không tự chủ được mà hôn cô mãnh liệt hơn, thân hình cao lớn áp sát khiến Azusa phải chống tay phía sau quầy để ngăn mình không ngã ra sau.

Tay anh lướt xuống đến eo cô, kéo cô lại gần anh hơn. Anh thấy cơ thể mình nóng lên, nơi cổ họng khô khốc khẽ kêu lên một tiếng.

Anh đỡ lấy mông cô, nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên quầy, Nhìn thấy cô ngang tầm mắt mình, anh không thể che dấu được sự phấn khích trong đôi mắt mình. Cô nở nụ cười tinh nghịch, khẽ đặt hai tay lên vai anh, nghịch nghịch những lọn tóc phía sau gáy anh.

Nụ hôn lần này chậm rãi và sâu lắng hơn. Anh dành thời gian khám phá đôi môi của cô, cảm nhận được vị ngọt từ chiếc bánh cô đã ăn trước đó, có mùi cam quýt và chút hương cà phê nữa. Mọi thứ làm anh say đắm.

Đôi tay anh lướt về phía lưng cô, tháo dây cột tạp dề và đặt những ngón tay lên làn da bên dưới mép áo sơ mi của cô. Anh di chuyển đôi môi xuống và đặt những nụ hôn nhỏ vào cổ cô, hít một hơi thật sâu ở hõm vai. Hôm nay cô mặc một chiếc áo trễ vai, nên anh có thể chạm vào chỗ xương quai xanh . Hơi thở của Azusa trở nên gấp gáp khi anh di chuyển đôi môi đến đó và để lại một dấu hôn, màu đỏ nở rộ trên làn da cô như những bông hồng.

"Anh amuro" cô khẽ kêu lên, khơi dậy một cảm giác mới mẻ trong anh và anh quay trở lại môi cô. Cô đáp lại anh với nụ hôn cũng không kém phần nồng nhiệt. Sau đó, cô đẩy anh ra và đặt tay lên miệng anh. "Em-em không nghĩ ở đây thích hợp đâu, nếu như...."

Mắt anh mở to khi nghe thấy lời cô nói, anh cười vui vẻ :"Thế em muốn ở chỗ của tôi hay của em?"

Hai má cô trở nên nóng bừng, miệng lí nhí nói:"Nhà em ở gần đây hơn."

Anh hôn nhanh lên môi cô trước khi bế cô xuống khỏi quầy và đi thẳng đến phòng nhân viên để lấy đồ trong khi vẫn nắm tay cô.

...

Anh tỉnh dậy vì tiếng thở của cô trên lồng ngực trần của anh. Chớp mắt chậm rãi, anh nhìn quanh căn phòng xa lạ, được chiếu sáng bởi tia sáng yếu ớt nhất của ánh nắng chiếu qua rèm cửa. Nhìn xuống cô, những ký ức về đêm trước ùa về trong anh.

Anh thấy mình ích kỷ. Thật ích kỷ.

Chỉ đến sáng anh mới nhận ra mình đã làm gì. Anh biết mình phải rời đi. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Không thể để bản thân có sự ràng buộc nào. Đó là quy tắc cá nhân của anh khi làm việc với tư cách là Bourbon.

Nguyên tắc cá nhân đó rõ ràng đã bị vứt bỏ ngay khi anh ta quyết định cùng với cô..

Cô cựa mình nhưng vẫn đang say ngủ, anh nhìn những lọn tóc mềm mại của cô lướt qua vai và rơi xuống ngực. Không thể phủ nhận rằng cô ấy trông thật xinh đẹp. Anh hôn phớt lên làn da trên vai cô, rồi nhấc chăn lên để che cho cả hai. Trời bắt đầu trở lạnh khi mùa thu đang đến gần.

Anh ít khi để xảy ra những chuyện như thế này, mà cho dù có, thì đó cũng chỉ được gọi là tình một đêm.

Bởi vì cơ thể anh ta đầy rẫy vết sẹo.

Anh ghét chúng. Nhưng Azusa không thấy sợ hãi, cô ấy nhìn những vết sẹo và nói với anh rằng chúng thật đẹp. Chúng là huy hiệu danh dự của anh và trông giống như những chìm sao được đặt lên da anh vậy. Cô lần theo đường viền của chúng và đặt từng nụ hôn lên đó.

Anh không muốn gọi cô ấy theo kiểu chỉ là tình một đêm. Bởi chỉ có cô là người chấp nhận những vết sẹo của anh mà không cần biết và cũng không hỏi rằng anh đã làm gì trong quá khứ. Chỉ có cô là người làm anh nghĩ đến tương lai.

Và điều đó khiến anh sợ. Nhưng nếu là cô ấy, người phụ nữ gan dạ sở hữu một quán cà phê ngay sau khi tốt nghiệp đại học và có thần kinh thép khi đối phó với những khách hàng đôi khi trở thành nghi phạm trong một vụ án, thì anh dám chắc chắn về quyết định của mình.

"Anh Amuro?"

Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ và nhìn cô. "Xin lỗi. Tôi có đánh thức em không?"

Cô lắc đầu và nép vào anh. Nhìn thấy thẻ bài quanh cổ anh, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ và anh gật đầu. Cô cầm nó trong tay, đọc tên.

"Furuya Rei."

Tên thật của anh lướt qua môi cô và trong khoảng khắc này, Anh-Furuya Rei. Với cảm xúc lẫn lộn, anh kéo cô vào và ôm chặt cô trong vòng tay mình.

"Có chuyện gì không ổn sao?" Cô hỏi với vẻ lo lắng.

"Tha thứ cho tôi vì quá ích kỷ." Anh lẩm bẩm bên tóc cô.

Cô ấy dừng lại một lúc rồi hỏi: "Điều này có liên quan đến cái tên trên thẻ không?"

Anh chỉ gật đầu. Anh đợi lắp những mảnh ghép suy nghĩ lại. Sau một hồi im lặng, cô hỏi, "Khi nào anh về?"

"Tôi không biết." Anh nói khẽ. "Tôi không biết, nhưng tôi thề, Azusa, rằng tôi sẽ quay lại. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ quay lại với em. Vì vậy, làm ơn, tôi biết điều này là ích kỷ, nhưng em có thể đợi tôi không?"

Anh cảm nhận được nước mắt rơi xuống ngực mình. Cô nức nở. "Em-Em sẽ cho anh nghỉ phép có lương cho đến khi anh quay lại, vì vậy đừng - đừng  để bản thân xảy ra chuyện gì cả."

Trong lồng ngực, nơi trái tim của anh khẽ dâng lên một sự ấm áp, anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn hoà cùng với vị mặn chát của nước mắt, nhưng anh chẳng bận tâm đến điều gì nữa, chỉ còn lại duy nhất lời hứa sẽ trở về cùng cô

Không phải là Amuro Tooru. Không phải là bất kỳ cái tên nào khác.

Mà với tư cách là Furuya Rei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro