Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Potter đi theo tôi đến phòng tắm của Myrte, tôi chưa bao giờ sợ hãi hắn như vậy.

Tôi đã khóc, sợ hãi bí mật của mình sẽ bị lộ, sợ hãi mình không hoàn thành nhiệm vụ của chúa tể hắc ám, tôi sợ người nhà và Astoria sẽ bị liên lụy vì sai lầm của mình.

Trong lúc hỗn chiến, tôi bị trúng một câu thần chú kỳ quái của Potter, cơ thể tê liệt ngã xuống đất, trên làn da nứt ra từng vệt lớn bé, máu tươi ấm áp từ trong cơ thể chảy ra, giờ phút này tôi thấy mình thật cô độc, thật lạnh lẽo.

Tôi nghĩ rằng, có lẽ hôm nay là ngày tàn của mình.

Thật ra tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ sẽ không được gặp những người mà mình thương yêu nữa.

Ký ức từ từ hiện lên, trước mắt là những cảnh tượng vui vẻ từ ngày nhỏ đến khi lớn. Có cảnh lần duy nhất trong đời tôi ngồi trên vai cha, có cảnh lần đầu mẹ đưa tôi đến Hogwarts cũng có cảnh tôi đang ở bên em, thật xin lỗi, tôi đã làm mọi người thất vọng rồi.

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần đến đón mình.

Nhưng mà, ý chí và thể lực của tôi mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Sau khi được Snape dốc toàn lực cứu chữa, thân thể tôi dần khôi phục, Potter cũng đã chịu hình phạt thích đáng.

Nhưng chuyện này đối với tôi mà nói cũng không phải chuyện tốt gì, nhiệm vụ để tôi hoàn thành vẫn còn đó.

*

Đó là một đêm đen tối nhất trong cuộc đời tôi.

Nằm ở trong phòng, tôi cực kì mệt mỏi nhưng lại trằn trọc không ngủ được. Chờ đến rạng sáng, tôi ngồi dậy, tự nói với chính mình tất cả đều sắp kết thúc, nhiệm vụ của tôi sắp hoàn thành rồi.

Tôi đi vào phòng nhu cầu, mở tủ biến mất ra.

Tôi tin rằng tuyệt đối sẽ không có người nào ở tuổi thiếu niên như tôi có thể chỉ thẳng đũa phép vào phù thủy vĩ đại Dumbledore, tuy rằng lúc đó tay tôi rất run và vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

"Draco" hiệu trưởng gọi tên tôi, "Con là một đứa trẻ tốt, con không nên làm như vậy."

"Tôi không có lựa chọn nào khác." Tôi tựa như đã rống lên câu nói này, tôi tự mình cấp thêm can đảm, chỉ là không nhịn được run tay.

Cuối cùng người hạ câu thần chú lại là Snape, kết thúc sinh mệnh của hiệu trưởng.

Tôi nghĩ tôi đã sai rồi, cứ ngỡ rằng vào giờ phút này tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái nhưng không ngờ rằng tôi càng thêm hoang mang, vô định. Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo, không rảnh quan tâm Potter ở sau lưng tôi phù phép mình, chỉ biết chạy theo đám tử thần thực tử không quản sinh mệnh, giống như một loại động vật thấp kém, tôi ngăn không được nước mắt mình chảy xuống, trong đầu tôi vẫn hiện rõ khuôn mặt cuối cùng của Dumbledore trước khi chết kia, ông ấy tuy ở thời điểm khó khăn nhất nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng tôi, ông nói tôi là người tốt.

Gió từng đợt như dao cắt trên mặt tôi.

Đêm nay tôi mới nhận ra mình không bao giờ có cơ hội ở bên cạnh Astoria nữa.

*

Cha đã trốn thoát khỏi nhà ngục Azkaban, may mắn là ông không bị bọn cai ngục hôn.

Cha cực lực ngăn cản  tôi tiếp tục đến Hogwarts, ông nhìn rất mệt mỏi, ở trước mặt chúa tế hắc ám ông ăn nói rất khép nép không còn chút hình bóng uy nghiêm nào của ngày xưa, mẹ cũng khuyên bảo tôi không nên tiếp tục đi học, nơi đó đối với tôi bây giờ vô cùng nguy hiểm, bọn họ đều cảm thấy cả hai chỉ có thể bảo vệ tôi tốt nhất khi giữ tôi ở bên cạnh.

Tôi cảm thấy bọn họ nói rất đúng, bởi vì tôi cũng cảm thấy tôi chỉ có thể bảo vệ Astoria tốt nhất khi ở bên cạnh cô ấy.

Vì thế tôi kiên quyết đi đến Hogwarts.

Bộ ba đáng chết của Gryffindor đã vô cùng sáng suốt khi bỏ học bởi vì tử thần thực tử đang ráo riết truy tìm họ. Mấy hôm nay tôi cảm thấy mình đang trở nên vô cùng kỳ quái, sâu trong thâm tâm tôi lại hy vọng "Người được chọn" Potter có thể đánh bại chúa tể hắc ám.

Người được chọn, Potter. Tôi trào phúng nâng khoé môi.

Những tin đồn được lan truyền tràn lan ở Hogwarts đặc biệt là những tin liên quan tới tôi và cái chết của Dumbledore. Học sinh nhà Gryffindor đoàn kết mắng chửi tôi, họ nghĩ rằng những lời thóa mạ ác nghiệt cùng thái độ lạnh nhạt coi thường có thể hạ gục được tôi sao? Qủa là ấu trĩ. Còn phần lớn học sinh của Slytherin thì đứng về phía tôi, thật ra trong lòng họ đều hiểu rõ, phần lớn phụ huynh của Slytherin đều là tử thần thực tử, cái chết của Dumbledore sẽ mang lợi cho họ.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Astoria, tôi liền cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời. 

"Astoria, chúng ta cần nói chuyện." Cuối cùng cũng có một ngày tôi không nhịn được liền chặn Astoria lại khi em bước vào phòng sinh hoạt chung.

"Giữa chúng ta không có gì hay để nói cả, kẻ sát nhân." Em thậm chí còn không nhìn tôi, chỉ lạnh lùng đáp lại.

"Tôi thừa nhận cái chết của thầy Dumbledore có liên quan tới mình." Tôi thành thật nói tựa như muốn đem hết tất cả mọi thứ đều nói cho em, cho dù đều đó sẽ khiến em hận mình cả đời nhưng tôi vẫn muốn em biết, "Tôi đã trở thành tử thần thực tử, chính vì vậy thầy Dumbledore mới bị hại chết. Astoria, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể khoang tay đứng nhìn dòng họ Malfoy bị hủy trong tay mình." Một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt em, thật tốt, rốt cuộc em cũng có phản ứng, "Tôi sẽ không nói gì nếu em hận tôi nhưng xin em nhớ kỹ, cho dù thế nào tôi cũng sẽ luôn bảo vệ em."

Về sau, tôi và Astoria rất ít khi nói chuyện với nhau, em vẫn duy trì sinh hoạt của mình nhưng mỗi khi đám Gryfindor nói xấu tôi, em sẽ phản bác một hai câu.

Chỉ có vậy nhưng tôi đã rất thỏa mãn.

Không biết đã qua bao lâu, gần tới lúc mọi người đều từ bỏ hy vọng thì rốt cuộc Harry Potter đã trở lại Hogwarts.

Trận chiến cuối cùng cũng phải bắt đầu.

Chỉ vì lời kêu gọi của Pansy Parkinson mà nhà Slytherin bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, các học sinh khác và giáo viên đều coi chúng tôi là cùng một guộc với đám tử thần thực tử nên nhốt chúng tôi ở tầng ngầm, thật ra như vậy cũng tốt dù sao chỗ này rất an toàn.

Tôi cùng với Goyle và Crabbe lén lút chạy ra ngoài, tôi thề là mình không có ác ý gì cả, mà tôi chỉ muốn coi thử Potter rốt cuộc muốn làm gì thôi. 

Thế nhưng việc bất hạnh đã xảy ra, bởi vì Goyle tự tiện sử dụng lời nguyền mà nó chưa thành thạo đã đốt cháy cả phòng yêu cầu, tôi gắng hết sức mới có thể cứu Goyle ra, còn Crabbe, người bạn vô cùng trung thành và tận tâm, đã táng thân nơi biển lửa. 

Tôi vội vàng kéo Goyle trở lại tầng ngầm, phát điên gào thét với đám học sinh Slytherin, sau khoảng khắc thất thố như vậy, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy lại khí chất của người đứng đầu.

"Từ giờ trở đi, không ai được phép rời khỏi nơi này! Mọi người ngoan ngoãn ngồi im ở đây cho tôi! Tôi không muốn... không muốn ai trong số các người phải chết nữa." Nói xong hai mắt của tôi đã hơi ươn ướt, cái chết của Crabbe đã đem lại áp lực không nhỏ cho tôi, tôi làm bộ như chưa phát sinh điều gì cả nuốt ngược nước mắt vào trong. Những lúc thế này nước mắt là thứ vô dụng nhất, tôi cần phải mạnh mẽ lên. Khi nhìn sơ qua tất cả mọi người, tôi thấy Pansy đang hoảng sợ nhìn mình, Blaise thì yên lặng cầu nguyện cho Hogwarts có thể vượt qua khó khăn này còn Astoria... Tôi nhìn vào đôi mắt trong vắt của Astoria liền thấy cả người đều thoải mái, "Đặc biệt là em, Astoria." Mặc kệ ánh mắt của mọi người, tôi đi đến bên em, "Astoria, từ giò trở đi em không thể cách xa tôi qua một mét, tôi sẽ không để em một mình."

*

Trận quyết chiến đã tới.

Nghe nói người được chọn đã chết? Nghe thấy tin tức này, không có lấy một tiếng hoan hô, mọi người đều sợ chúa tể hắc ám cho nên ai cũng hy vọng Potter có thể đánh bại hắn. Chúng tôi đi ra ngoài lâu đài cùng với các học sinh khác của Hogwarts.

Đám tử thần thực tử nhanh chóng hướng lâu đài chạy tới, dẫn đầu là chúa tể hắc ám và người hầu trung thành nhất của hắn, Bellatrix. Bọn họ đều có vẻ hưng phấn rất buồn nôn, gào thét hoan hô. Liếc nhìn qua đám người, tôi nhanh chóng nhìn thấy cha mẹ mình, bọn họ không có vẻ gì là vui vẻ, cha tôi Lucius mặt mày lem luốc, chau chặt mày còn mama lộ rõ vẻ lo lắng sốt ruột, tôi biết bọn họ đang lo lắng cho mình.

Hai phe đứng đối diện với nhau, Hagrid ôm thi thể của Harry Potter trên tay xuất hiện trước mặt mọi người, bọn Weasley hít một ngụm khí lạnh.

Chuyện này thật bất khả thi.

Tôi cũng trở lên luống cuống. Ngay sau đó, tôi quay sang nhìn Astoria đang đứng bên cạnh, em đang cắn môi dưới theo bản năng, tôi giơ tay, do dự một chút rồi ôm lấy em.

"Draco, lại đây." Cha tôi làm một thủ thế  với tôi.

Tôi không tự chủ được nắm chặt bả vai của Astoria, cho tới lúc em đẩy tôi ra mới khôi phục được tinh thần. Tôi biết bây giờ cha mẹ hy vọng tôi có thể đi tới bên cạnh hai người, chỉ có vậy bọn họ mới bảo vệ được tôi chu toàn, thế nhưng sao tôi có thể dời khỏi Astoria được? Tôi làm bộ không nhìn thấy tín hiện của cha.

"Draco!" Lucius vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Không cần lo lắng cho em, Draco." Astoria gỡ tay của tôi ra khỏi bả vai mình, nắm lấy bàn tay tôi, "Mau đi đi, em sẽ không sao mà."

Tôi nghe theo Astoria, lo sợ rời khỏi đội ngũ đi về phía chúa tể hắc ám, hắn hoan nghênh ôm lấy tôi. Thật xin lỗi, tôi không tới để đầu quân vào phe của ông mà là để dời đi.

Tôi đi lại chỗ của cha, mẹ xoa đầu tôi kiểm tra xem con trai bà có vết thương nào không, may mắn là không có vết thương nào nghiêm trọng.

"Nghe đây, Draco, Harry Potter chưa chết." Mẹ tôi thì thầm bên tai tôi, bí mật nói.

"Chúa tể hắc ám sẽ bị đánh bại, chúng ta phải nhanh chóng dời khỏi đây." Cha cũng khẳng định Potter chưa chết.

Tôi kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của cha mẹ, tôi liền gật đầu.

"Nhưng con muốn đưa theo Astoria..." Nhưng khi tôi chưa nói dứt lời, Potter ở phía sau liền thần kỳ hồi sinh, kéo theo một cuộc hỗn chiến không thể tránh khỏi. Tiếng ồn lấn lát tiếng nói của tôi, cha thậm chí còn không nghe thấy tôi nói liền kéo tôi chạy như bay, rời khỏi Hogwarts.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi không dám tưởng tượng những hình phạt mà gia đình mình phải chịu sau khi chúa tể hắc ám bị đánh bại, nhìn thấy những nết hằn trên trán của cha, trong lòng đắng nghét.

Không biết mình đã chạy bao lâu, những âm thanh hiên náo đều bị chúng tôi bỏ lại sau lưng.

Mẹ tôi dừng lại, nặng nề thở dốc, tôi tiến lại đỡ lấy bà ấy rồi an ủi bà tất cả ác mộng đều đã trôi qua.

Cha cũng lại đỡ lấy mẹ, ánh mắt tràn đầy thương sót và trìu mến nhìn bà, điều này làm ta nhớ tới một chuyện.

"Cha mẹ, thượng lộ bình an, hai người nhanh chóng về nhà đi." Tôi lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với họ vì sợ rằng cha sẽ ngăn cản mình, "Xin lỗi, con không thể về với hai người."

"Draco, con mong cùng chúng ta trở về..."Lucius sốt ruột nói, muốn kéo tôi lại.

"Con sẽ trở về, xin hãy yên tâm." Có lẽ bọn họ đã bị biểu tình quyết tuyệt của tôi chấn động, "Con sẽ không để Astoria một mình."

Tôi nhanh chóng chạy về Hogwarts bằng tốc độ nhanh nhất.

Thời điểm tôi về tới Hogwarts, nơi đây đã vô cùng hỗn loạn, thi thể của phù thủy nằm dải dác khắp nơi, tử thần thực tử nằm xen lẫn với học sinh và giáo sư, tôi lo lắng quan sát từng cỗ thi thể chỉ lo rằng đó sẽ là Astoria.

Cuối cùng, tôi tìm thấy Astoria ở một bức tường sụp đổ chỉ còn một mảng nhỏ. Em cố gắng chống cự một tên tử thần thực tử, đũa phép vung lên, phóng ra từng tia sáng hướng về phía đối thủ. Tôi chạy thục mạng tới bên em, đúng lúc này Astoria dẫm phải một hòn đá mà té ngã ra mặt đất, tên tử thần thực tử cười nham hiểm vung đũa phép lên.

Một tia sáng màu xanh lá phóng ra từ đầu đũa phép.

"Petrificus Totalus!" Tôi lao vào, ôm lấy Astoria lăn qua bên cạnh, may mắn tránh được lời nguyền chết chóc, đồng thời ném cho đối phương một thần chú tê liệt.

"Đùng." Thần chú của tôi đánh trúng đối thủ, hắn ngã xuống đất như một cục đá, mất đi khả năng chiến đấu.

"Thật may là tôi đã không tới trễ." Trái tim của tôi đập dữ dội, chỉ cần nghĩ nếu tôi chậm một bước nữa sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ Astoria, chỉ cần không thể mắng chết chính mình.

"Em biết anh nhất định sẽ quay lại." Astoria dùng mu bàn tay lau đi bùn đất trên mặt, mỉm cười nhẹ, rồi bất thình lình ôm lấy cổ tôi. Cái ôm đột ngộtnày làm tôi hoảng hốt, thật lâu rồi chưa được ôm lấy em.

"Tôi đã nói, tôi sẽ không để em một mình."

*

Một năm sau.

Trận chiến đã kết thúc, tôi kiên quyết rời khỏi Astoria.

Tôi nhận thức được số phận mình sẽ thế nào, có thể tôi sẽ quăng vào ngục Azkaban, tôi không thể chậm trễ em. Vì thế tôi quyết định biến mất hoàn toàn, thậm chí không báo trước với em. Không phải em chưa từng tới tìm tôi, chưa từng gửi thư cú cho tôi nhưng đều bị tôi đánh trống lảng mà bỏ qua.

Một năm nay gia đình không ngừng bôn ba qua từng cuộc kiện tụng và thẩm vấn, may mắn là bộ phép thuật nể tình mẹ đã cứu lấy Harry Potter, hơn nữa gia đình tôi tham gia trận chiến cuối cùng, chúng tôi được tuyên bố vô tội phóng thích.

Đứng ở thái ấp Malfoy đã lâu chưa trở lại, ngẩng đầu nhìn trời cao bên trên, tất cả những công việc cần hoàn thành đã được hoàn tất, tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt đẹp. Chỉ là tôi đã đánh mất em. Tôi tự phản bác chính mình, gia tộc Malfoy đã tuộc dốc sau chiến tranh, ngài Greengrass sẽ không hy vọng con gái út của ông được gả cho mình. Đừng ôm ảo tưởng nữa, Draco Malfoy.

"Draco, con có khách kìa." Mẹ cười tủm tỉm nói với tôi, ý bảo tôi nhanh chóng đi tiếp khách, "Ở bên kia."

Nhìn theo hướng mẹ đã chỉ, tôi đi lại phía đài phun nước mới được sửa.

Một thân hình nhỏ bé được che khuất phía sau màn nước, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra em.

"Astoria." Tôi vui mừng đi đến trước mặt em. Tôi cho rằng bởi vì mình đã nhiều lần tránh mặt em nên em đã không còn muốn nhìn thấy mặt tôi nữa. Hiện giờ được một lần nữa nhìn thấy em, em vẫn như trong kí ức của tôi, xinh đẹp, linh động.

"Đã lâu không gặp, Draco." Em lịch sự mỉm cười, "Em sắp phải kết hôn rồi nên hôm nay đặc biệt tới đây thông báo với anh."

Kết hôn? Tôi ngẩn người.

Astoria... Em ấy muốn kết hôn? Bỗng nhiên tôi không biết phải đối mặt với điều đó thế nào.

Một lúc lâu, tôi mới mở miệng nói, "Tôi nên chúc phúc cho em." Tôi làm bộ mỉm cười, "Tôi rất muốn biết chú rể là ai?"

Tôi không muốn nghe đáp án.

Tôi không tự chủ được bản thân, nhắm mắt lại chờ đợi Astoria tuyên bố sự thật tàn khốc ấy.

Astoria không nói lời nào, tôi không kìm nén được, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra.

Em đang chỉ tôi.

"Chính là anh." Em tươi cười, mắt nước tràn bờ mi, cần như là hét lên, "Anh đã nói, chờ sau khi em tốt nghiệp sẽ lấy em."

Tôi đột ngột kéo em vào lồng ngực, tôi biết, những năm tháng ở bên tôi, em đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.

"Tôi yêu em."

Tôi sẽ không để em một mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro