
Phần 12
Aoi đứng trước gương, nhẹ nhàng chạm vào lớp vải mềm đang ôm lấy bản thân. Cô xoay người một vòng, ngắm nghía bộ trang phục vừa thử. Một chiếc váy đẹp và hợp đến mức làm nổi bật lên nét lạnh lẽo kiêu hãnh vốn có của cô. Không quá cầu kỳ, bởi cô sợ mình vô tình giành mất spotlight của nhân vật chính trong buổi tiệc. Nhưng cũng không hề xuề xòa, vì Aoi không cho phép bản thân khiến Haru mất mặt.
"Không biết tối nay sẽ tổ chức ở đâu. Mặc bộ này có hợp không ta..."
Aoi thầm thì với chính mình, lòng hơi bất an.
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ. Kèm theo đó là giọng gọi quen thuộc của Haru vọng từ dưới nhà.
Aoi gọi vọng ra ngoài cửa. Bảo Haru vào ngồi chơi, đợi cô thêm một tí.
Haru mở khóa, bước vào phòng khách. Cậu ngồi xuống sofa, trong lòng hồi hộp chẳng kém buổi hẹn hò đầu tiên là mấy. Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại từ phía cầu thang.
Aoi bước ra trong bộ phục trang tuy giản dị nhưng lại quyến rũ kỳ lạ.
Khoảnh khắc ấy khiến Haru lặng người. Chỉ một thoáng thôi, nhưng trái tim cậu như lỡ mất vài nhịp đập.
"Là... thiên thần sao?"
Haru buột miệng nói ra suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu một cách vô thức.
Aoi hơi đỏ mặt, vội quay đi để che giấu những tia cảm xúc ấy. Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại nơi bộ đồ Haru đang mặc trên người. Chỉ mất một giây, cô đã nhận ra đó chính là món quà mình đã tặng cậu sáng nay. Haru khẽ gãi đầu khi thấy cô nhìn mình chằm chằm.
Haru giải thích rằng lẽ ra cậu định mặc nó trong buổi hẹn tiếp theo. Nhưng tối nay, cậu muốn mặc nó để đi cùng Aoi đêm nay. Xem như đây là buổi hẹn hò.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Aoi. Cô chậm rãi tiến đến gần, dùng đầu ngón tay nâng cằm Haru lên, chất giọng trêu trêu nhưng vẫn chan chứa sự thật lòng.
"Hôm nay là sinh nhật cậu. Nhưng có vẻ như người được nhận quà lại là tớ rồi."
Tim Haru khẽ giật nhẹ một hồi. Gương mặt gần đến mức cậu đã tưởng Aoi sẽ hôn mình. Cậu nhắm mắt, đợi chờ.
Nhưng rồi Aoi bật cười khẽ, rồi buông cằm Haru. Thì thầm bên tai cậu:
"Cái đó... để sau cùng nhé, Haru."
Một tia tiếc nuối thoáng hiện trên gương mặt Haru, nhưng rồi cậu cũng bật cười theo. Họ rời khỏi nhà, bước lên chiếc taxi Haru vừa đặt.
Trong xe, cậu kiểm tra tin nhắn mà Riku gửi. Vì Haru đã để Riku toàn quyền sắp xếp buổi đi chơi, nên chính cậu cũng chẳng biết gì về địa điểm buổi tiệc trừ địa chỉ.
Taxi dừng lại trước một biển hiệu sáng đèn. Haru nhìn lên, rồi đơ người. Aoi thì còn cứng đờ hơn.
"Là... Là tiệm karaoke?" - Aoi lắp bắp, khó khăn đẩy từng từ ra khỏi cổ họng.
Một cảm giác bất an trào lên lồng ngực ngay lập tức. Đã rất lâu rồi cô chưa chạm tay vào micro, chứ đừng nói gì đến việc hát hò trước đám đông. Và karaoke... chính là cơn ác mộng lớn nhất đối với một người ghét sự náo nhiệt như cô.
Haru luống cuống gọi cho Riku. Chưa kịp nói gì thì đã bị giọng lanh lảnh của Riku vang lên từ đầu dây bên kia chặn lại:
"Mày với Kawasaki-san tới rồi hả? Tao ra dẫn vào."
"Karaoke? Thật luôn hả?" - Haru gần như gằn lại.
Riku vội vàng giải thích:
"Ý tưởng của Mina-san đấy. Tao cũng chịu."
Aoi nghe hết qua tiếng loa từ điện thoại Haru. Cô chỉ có thể thở dài một tiếng. Dù sao, đó cũng rất đúng phong cách Mina. Với Mina thì đi chơi = đi hát. Và nếu đã trao quyền cho Mina chọn địa điểm thì đương nhiên mọi con đường đều dẫn đến quán karaoke.
Haru cúp máy, quay sang Aoi. Giọng cậu nhỏ nhẹ:
"Tớ xin lỗi. Tớ không biết Riku giao hết cho Takahashi-san."
Nhưng Aoi chỉ mỉm cười rồi khẽ lắc đầu như đã chấp nhận số phận. Cô trấn an Haru. Bảo rằng không sao. Dù gì cô cũng không muốn để Mina thất vọng. Nhưng Haru có thể rõ thấy từng cái run trong nhịp thở của Aoi.
Hai phút sau, Riku hớn hở chạy ra đón. Căn phòng hát rộng đến mức đủ cho hai mươi người, dù cả nhóm chỉ hơn mười.
Khi Aoi và Haru bước vào, cả phòng đồng loạt ồ lên. Nhưng không phải vì Haru. Mà là vì người đi bên cạnh cậu. Ai cũng biết Aoi dị ứng với những nơi náo nhiệt, nên việc nhìn thấy cô xuất hiện ở đây... Có lẽ là một sự kiện hiếm gặp trong đời. Và hơn hết, tối nay cô rất đẹp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Aoi ngồi giữa Haru và Mina. Nhóm bạn bắt đầu cắt bánh, mở tiệc nho nhỏ bằng những món ăn mà Riku và Mina đã đặt từ trước.. Aoi im lặng trong phần lớn thời gian, chỉ lặng lẽ quan sát Haru, thỉnh thoảng đảo mắt qua Mina rồi lại cụp mắt xuống. Nhưng Haru thì luôn quay sang hỏi han, rót nước, gắp đồ ăn cho cô. Cậu không cho phép bản thân để Aoi cảm thấy cô đơn dù chỉ một khoảnh khắc.
Rồi đến phần Aoi lo nhất: hát.
Mọi người thay phiên nhau cầm micro lên. Aoi thì chỉ ngồi yên đó, nắm chặt tay Haru như bám lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất trong phòng. Ai rủ cũng lắc đầu. Cô cố gắng trở nên vô hình hết mức có thể để không bị ai chú ý.
Cho đến khi một cậu bạn chắp tay trước mặt Aoi, gần như cầu xin:
"Hôm nay là sinh nhật Riku mà. Hát tặng cậu ấy một bài đi, Kawasaki-san?"
Mina và Haru lập tức thay mặt Aoi từ chối lời mời của nhóm bạn. Hai người nghĩ ra đủ thứ lý do, từ việc Aoi bị đau họng đến chuyện cô đang hơi mệt. Ai nghe cũng bán tín bán nghi, nhưng thấy khó quá nên cũng không cưỡng ép gì nữa.
Thế nhưng trước sự bất ngờ của mọi người, Aoi đưa tay lên, cầm chiếc tablet điều khiển. Ngón tay cô gõ nhẹ vài lần. Cô nghiêng đầu lại gần Haru, giọng nhỏ như gió thoảng.
"Đúng là tớ nên hát tặng cậu một bài nhỉ. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật Haru."
Haru tròn mắt. Một cảm giác ấm áp bỗng tan ra trong lồng ngực cậu. Nhưng xen vào đó là một nỗi bất an. Cậu cúi xuống, khẽ thì thầm với Aoi:
"Aoi, cậu không cần phải cố quá đâu."
Aoi không đáp. Cô chỉ tiếp tục chọn bài. Rồi khẽ quay sang, mỉm cười nhìn Haru bằng ánh mắt mềm mại đến mức khiến trái tim cậu lặng đi.
Bài hát Aoi chọn bắt đầu lên nhạc. Cô đặt tablet xuống, chậm rãi cầm micro lên. Tuy nhiên, bàn tay cô đang run rất rõ.
Nhưng ngay cả khi đoạn nhạc dạo đã kết thúc, Aoi vẫn im lặng. Không một âm thanh nào bật ra được khỏi cổ họng. Haru có thể cảm nhận trọn vẹn nỗi căng thẳng như đang siết lấy cô.
Vào đúng lúc ấy, điện thoại Aoi chợt reo lên. Một cuộc gọi đến. Aoi chụp lấy như thể đó là cứu cánh duy nhất có thể giải thoát cô khỏi khoảnh khắc ngượng ngùng này.
"Xin lỗi mọi người. Tôi ra nghe điện thoại chút."
Cô chỉ kịp nói vậy rồi gần như chạy khỏi phòng, đi thẳng ra cuối hành lang.
Aoi đứng tựa vào tường. Cô lúng túng cầm điện thoại lên, bàn tay vẫn đang run rẩy đến mức suýt đánh rơi. Nhưng ngay khi cô nhấn nút nghe, đầu dây bên kia im lặng, rồi cuộc gọi bị ngắt kết nối.
"Là tớ gọi đó."
Giọng nói đó cất lên ngay phía sau lưng cô.
Aoi quay ngoắt người lại thì thấy Haru đứng đó, giơ điện thoại lên để cô thấy màn hình cuộc gọi còn chưa tắt hẳn.
Cô buông thõng điện thoại xuống.
Aoi hiểu ngay. Haru đã cố ý cứu cô khỏi tình huống khó xử. Hơi thở cô run nhẹ vì biết ơn.
"Cậu không cần phải ép bản thân như vậy đâu. Chỉ riêng sự có mặt của Aoi ở đây thôi... cũng đủ làm tớ vui đến phát điên rồi." - Haru cô gắng an ủi cô.
Aoi vội bước đến gần, ôm Haru thật chặt. Bàn tay cô vẫn đang run lên từng hồi.
"Cậu thật sự quá tử tế với tớ rồi."
Giọng cô khẽ, mỏng manh, nhưng lại đong đầy cảm xúc:
"Cảm ơn nhé."
Một lúc sau, Haru nhẹ buông Aoi ra. Nắm tay cô, mỉm cười dịu dàng:
"Quay về đi. Riku đang hát. Cậu ấy hát cũng được lắm. Không nên bỏ lỡ đâu."
Aoi khẽ gật đầu. Sự căng thẳng trong lồng ngực giảm đi phần nào, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ gì đó khác: một cảm xúc chưa trọn vẹn. Cô rất muốn làm điều gì đó cho Haru để đáp lại sự tử tế của cậu. Dù chỉ một điều nhỏ nhoi, nhưng phải là từ chính bản thân cô.
Khi trở về phòng, cả nhóm vẫn tiếp tục ca hát sôi nổi. Aoi ngồi xuống, nhưng trông có vẻ tâm trí không ở đó. Rồi bất ngờ, cô cầm chiếc tablet lên lần nữa.
Haru giật mình khẽ gọi tên cô.
Nhưng không giống lần trước, ánh mắt Aoi bỗng kiên định hơn bao giờ hết. Cô nắm lấy tay Haru rồi nhìn sâu vào ánh mắt cậu. Trong ánh mắt ấy, Haru dường như có thể đọc rõ suy nghĩ của Aoi:
"Hãy truyền can đảm cho tớ."
Aoi tay cầm micro, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Haru. Và rồi... cô cất giọng.
Âm đầu tiên mềm mại như một làn hơi ấm phả vào tim mọi người xung quanh. Aoi vốn có giọng nói trầm ấm, dịu nhẹ như sương. Khi chuyển thành giọng hát, nó trở nên đẹp đến mức nao lòng va giàu cảm xúc. Từng chữ như khẽ chạm vào người nghe rồi dịu dàng ôm lấy nó. Cả phòng dần yên lặng, như thể ai cũng đang bị hút vào quỹ đạo của Aoi.
Với Aoi lúc ấy, cả thế giới chỉ còn một điều duy nhất: Cô muốn hát, hát cho người cô thương. Mọi ánh nhìn, mọi tiếng ồn, mọi nỗi sợ... không còn quan trọng nữa.
Khi bài hát kết thúc, cả phòng bùng nổ tiếng vỗ tay tán dương. Mọi người nhao nhao xin cô hát thêm. Nhưng Aoi chỉ im lặng đặt micro xuống, đôi chân mềm đi, rồi ngã ra dựa vào Haru.
"Aoi có vẻ mệt rồi. Để khi khác nhé." - Haru gãi đầu nói với nhóm bạn.
Nhưng trong lòng cậu... là một dòng cảm xúc mãnh liệt đến mức gần như khiến cậu nghẹt thở. Cảm giác này, rất giống khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc Aoi trao cho cậu nụ hôn đầu tiên.
Mina lao đến bên Aoi, thì thầm đầy phấn khích.
"Bà hát hay kinh khủng khiếp. Giấu nghề đỉnh thiệt đó."
Aoi vẫn dựa vào vai Haru. Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng đưa về phía trán Mina.
"Chóc."
Quả búng khiến Mina ôm trán suýt xoa.
"Lần sau nhớ hát cho tui nghe nữa đó nha."
Mina lườm yêu rồi quay lại hòa vào đám bạn.
Buổi tiệc kéo dài thêm gần một tiếng. Cuối cùng, ai nấy cũng lần lượt ra về. Trên taxi về nhà, Aoi mệt đến mức ngồi ngủ gục trên vai Haru.
Khi về đến nhà, Haru dìu cô vào bên trong.
Cậu chào tạm biệt. Vừa định quay đi thì...
Aoi kéo nhẹ tay áo cậu. Chỉ bằng lực nhỏ, nhưng lại đủ để ép Haru dựa lưng vào tường.
Cậu lại bị Kabedon bởi Aoi.
Nhưng lần này... là với tư cách là cậu con trai tên Haru. Khiến cậu đỏ mặt còn dữ hơn lần đầu.
"A... Aoi?"
Giọng Haru đầy luống cuống.
"Chúc mừng sinh nhật nhé." - Aoi nhìn Haru bằng ánh mắt mềm đến mức khiến cậu gần như tan chảy.
Rồi cô trao cho Haru một nụ hôn. Chỉ nhẹ như cơn gió thoáng qua, nhưng lại ấm áp như không khí mùa hạ.
Món quà cuối cùng của buổi tối dành cho Haru.
Ngày hôm sau, trong lớp Haru. Vào giờ nghỉ trưa.
Mina hớt ha hớt hải chạy vào. Chạy thẳng đến bàn của Haru và Riku. Gọi hai người lại gần. Cô chìa điện thoại ra.
Trên trang mạng nội bộ của trường, clip Aoi hát tối qua đang lan truyền như vũ bão. Ai đó trong nhóm đã lén quay clip lại. Học sinh khắp trường đang không ngừng bàn tán về giọng hát đẹp đến đáng ngạc nhiên của Aoi, trái ngược hoàn toàn với vẻ u ám thường ngày của cô.
Haru xem mà tim đập mạnh:
"Aoi thấy cái này chưa?"
"Rồi." - Mina thở dài:
"Bả đang ngồi bốc khói trong lớp. Tui không dám bén mảng lại gần."
Ba người Riku, Mina, Haru. Sáu mắt nhìn nhau.
Cả ba đều hiểu.
Và Aoi chắc chắn cũng hiểu.
Từ ngày hôm nay... mọi thứ sẽ không thể quay trở lại như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro