Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Cuộc gặp gỡ định mệnh.

07/07/2012. 

Một buổi sáng tinh sương sau cơn mưa rào vừa ùa xuống nghĩa trang làm không khí se lạnh hẳn. Thấp thoáng trong màn sương mờ ảo, có một cô nhỏ đang nắm chặt cây dù màu xám đừng trước bia mộ trắng xóa. Có vẻ như nhỏ đã đứng ở đây trước khi cơn mưa ào xuống cho đến khi tạnh hẳn, khuôn mặt nhỏ hiện rõ vẻ buồn bã và khóe mắt hơi ươn ướt…

-         Thôi! Em về đây, năm tới em lại ghé thăm anh. 

Những bước chân chậm rãi lặng lẽ quay về.

Nhỏ có cái tên là Sohee - 21t, với dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn như búp bê, mái tóc thẳng mượt dài chấm eo khiến ai cũng phải nhước nhìn. Vốn là người vui vẻ, yêu đời, bướng bỉnh và chân thành với mọi người nhưng sự cố 2 năm trước đã làm nhỏ thay đổi hoàn toàn tính cách vốn có của nó. Nhỏ trở nên cộc cằn, thô lỗ và ít quan tâm đến ai. Nhỏ luôn mang bên mình 1 chú gấu bông nhỏ xinh đủ để ôm vừa tay và 1 chiếc ipod màu đen bé tẹo.

Còn người nằm lặng lẽ trên bia mộ kia là Nick Khun, bạn trai của nhỏ 4 năm trước. Nhỏ thong thả bước đi … 2 tiếng sau nhỏ đã có mặt ở công viên. Cố tìm 1 chỗ ngồi bí mật, nhỏ nhìn qua trái rồi qua phải.

-         Chỗ này coi bộ lý thú đây._Sohee thầm nghĩ.

Đó là một thanh đá khá cao cách mặt đất gần khoảng 2 mét, được bao bọc bởi những khóm cây xanh non đầy những giọt sương long lanh buổi sáng, phải thật để ý mới phát hiện ra.

Ko chần chừ lâu, nhỏ vươn mình nhảy phóc lên thanh đá ….

-         Uỵchhhhh!!!! _Một tiếng động lớn vang lên trong không gian tĩnh lặng ko một bóng người.

Vì có chiều cao khá khiếm tốn nên Sohee bị ngã nhào xuống đất khá mạnh, cái mông nhỏ ê ẩm và bàn tay có vài vết xước. Ko chịu bỏ cuộc, cố thử lại lần nữa. Kết quả vẫn ko khả quan hơn, nhỏ lại bị té thêm lần nữa. Quyết tâm ko bỏ cuộc, cố gắng leo lên thanh đá cho bằng được. Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này nó khéo léo hơn, bình tĩnh chống hai  tay vịn vào thanh đá rồi nhảy phóc người lên cao.

-         Bụppp._Sohee đã an toàn, bệ vệ trên thanh đá lạnh cóng với khuôn mặt đầy vẻ tự hào kiểu “Thường thôi!”

Ngồi im lắng nghe giai điệu của bài “Until You” thật nhẹ nhàng và sâu lắng, miệng nhỏ cứ lẩm bẩm theo ca từ bài hát. Tay nhỏ vẫn ôm khư khư con gấu màu nâu đậm ko rời, cái đầu thì đang tựa vào thân cây với đôi mắt nhắm tịt như đang suy nghĩ xa xôi về một điều gì đó. 30 phút sau, cách chỗ Sohee ngồi chưa đầy 1 mét có một cặp đôi đang to tiếng.

-         Anh vẫn ko tha thứ cho em sao? Em biết thời gian qua mình đã sai nhưng giờ em đã nhận ra tất cả tình cảm của mình. Em muốn quay lại với anh.

-         Cô nghĩ tôi là trò đùa của cô à? Tôi đã nói với cô hàng trăm lần, ko là ko. Đừng làm mất thời giờ của tôi.

-         Em xin anh mà._Giọng cô gái nài nỉ.

-         Cô đi đi. _Anh chàng có vẻ rất dứt khoát.

Vì âm thanh ipod bé xíu chỉ đủ vừa nghe nên Sohee vô tình lắng nghe được hết cuộc cãi cọ của hai người họ.

-         Hai người này phiền quá, ứ tập trung nghe nhạc được, bực ghê._Nhỏ nhăn nhó lẩm bẩm.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, đó là chuông điện thoại của cô gái. Chị ta có việc gấp cần phải đi ngay khi chưa kịp đáp xong cuộc nói chuyện còn dang dở, anh chàng cũng quay đầu thẳng tiến về phía Sohee.

-         Cộp … cộp … cộp …_Bước chân mỗi lúc một gần.

Cảm nhận được anh ta đang đi ngang qua mình, nhỏ thốt lên một giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ chua chát.

-         Đồ thiếu rộng lượng.

Anh chàng giật mình dừng bước hẳn, vội xoay qua trái…một bức tường gần sát mặt, xoay qua phải…ko một bóng người, quay người ra sau…im hơi lặng tiếng. Trong đầu anh ta lúc này đặt một dấu chấm hỏi to đùng…

-         Kỳ lạ?????????????????

Cố tìm cho ra ai là thủ phạm mới rủa mình lúc nãy, anh ta vô tình ngước mắt nhìn lên cao. OMG! Một cô nhóc đang ngồi gác hai chân cuộn tròn trên thanh đá lớn cạnh những bụi cây xanh rì, đôi mắt nhắm mơ màng, cánh tay ôm lấy con gấu lắc lư theo điệu nhạc. Đó là một khuôn mặt ngây thơ đáng yêu đến vô cùng tận. Anh chàng cứ đứng ngơ ngẩn ngắm nhìn cô bé một lúc rồi lớn tiếng vọng lên…

-         Em nói ai? Cô bé?

-         Gần ngay trước mắt!_Mắt Sohee vẫn nhắm nghiền.

-         Anh ư?

Sohee nhún vai, nhếch mép.

-         Cô bé thú vị nhỉ? Anh đang chán đây, nói chuyện với bé được ko?

-         Ko tiếp._Nhỏ vẫn ung dung bình thản chưa chịu mở mắt.

-         Đây là chỗ tự do, anh muốn ngồi kệ anh._Vừa dứt lời anh chàng nhảy phóc lên thanh đá ngồi bịch xuống một cách ngon lành.

-         Siêu thế! Chắc hắn phải cao lắm._Sohee nghĩ bụng.

-         Tôi mua chỗ này rồi, nhấc mông đi cho.

-         Haha, bé nhiêu tuổi mà xưng hô tôi với anh? Nhìn bé cấp 3 là cùng.

-         Vớ vẩn, tốt nghiệp đại học rồi đấy.

Khuôn mặt Sohee vẫn bình thản, mắt nhắm chẳng thèm ngước nhìn, tai nhỏ vẫn để tâm nghe nhạc, tay vẫn ôm chặt con gấu vào lòng.

-         Thật ko? Trông bé trẻ nít ghê._Anh chàng ngạc nhiên tập 1.

-         Linh tinh, mặt thôi, hồn già rồi.

-         Hahaha, bé vui tính thật đấy, làm bạn gái anh đi.

Với giọng nói đầy vẻ bông đùa, anh ta đang muốn chọc Sohee bướng bỉnh đây mà.

-         Gì cơ? hâm à?

Sohee bỗng mở to mắt liếc nhìn dung nhan của tên dở hơi đang nói năng nhăng cuội. Đột nhiên, hai con ngươi màu nâu biến thành hai ngôi sao vàng chóe đủ lóe cả mắt, quả tim nhỏ đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy tọt ra ngoài….

-         Ơ … A … an…anhh, anh ko phải G-D…ra…go…n sao? Anh … vừa … nói … gì … cơ ????

Hóa ra chàng trai này chính là trưởng nhóm G-Dragon của boyband BIGBANG đang nổi đình nổi đám hiện nay.

-         Em nhận ra anh à? Cứ gọi anh là Jiyong, Và anh vừa nói: Làm-bạn-gái-anh-nha!!!._Jiyong nhăn răng cười khì.

Sohee bỗng đổi sắc hẳn và giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

-         Tôi ko xứng với anh đâu, đừng đùa dai.

-         Sao bé nghĩ anh đùa?

-         Cách nói .

-         Nếu anh ko đùa?

-         Thôi đi, tôi ko phải con gái, tôi … tôi là … đàn bà. _Sohee ngượng ngùng nhẹ giọng.

-         Hả? Con gái và đàn bà thì có gì khác nhau?_Jiyong nhạc nhiên tập 2.

-         Trình độ lớp 1 à? Con gái là con trong trắng, còn mất rồi thì gọi là đàn bà chứ sao!!! _Nhỏ xấu hổ đỏ bừng  cả hai má.

-         Nói thế là … bé …??? _JiYong ngơ ngác như chú nai vàng vừa bị lão thợ săn phóng phi tiêu vào đầu cái “phặp”.

-         Xem ra anh hiểu vấn đề rồi đấy, tôi đi đây. Chào!!!

Sohee liền nhảy phóc xuống thanh đá, vì cú nhảy khá mạnh và vội vàng nên chân nó bị tê trong chốc lát. Thế nhưng nhỏ chỉ nhăn mặt mà ko thốt lên một tiếng kêu nào, JiYong chợt tỉnh hẳn, đưa mắt nhìn xuống dưới.

-         Khoan, anh muốn nói chuyện thêm với bé.

-         Nói gì nữa? Chẳng phải tôi đã nói hết rồi sao?

JiYong vội nhảy tọt xuống thanh đá, bế nhỏ lên lại vị trí ban đầu.

-         Ê ê ê ê! Có buông ra ko thì bảo, đụng vào tôi mất tiền đấy.

Sohee quát ầm ĩ, tay chân quẫy đành đạch cố đấm xối xả vào lưng JiYong.

-         Mất bao nhiêu? Anh trả đủ.

-         Hứ! Cả sự nghiệp của anh cũng chưa đủ đâu.

-         Ko đủ thì anh tra thêm cuộc đời anh cho bé vậy. _JiYong nhăn răng cười thích thú, trả lời tỉnh bơ ko chút suy nghĩ.

-         Anh á? Tôi mua chỉ đáng 1 ngàn. À ko! Nhiều rồi, 500đ thôi.

Sohee đang rất phẫn nộ, suốt 2 năm qua có người nào đụng được vào nó đâu cơ chứ.

-         Trời! Em cứ đùa, anh đáng giá lắm đấy. Ít ra anh cũng phải được 100k chứ, ai za!!! bạc bẽo đến thế là cùng.

-         Ra đầu đường kiếm tương trộn bơ mà măm nhá,đồ tưởng bở._Sohee nguýt mỏ lên khó chịu.

-         Kaka, anh thích ăn bơ á. Mà nãy em đấm anh bồm bộp thế kia, tiền?

Chưa dứt lời Jiyong đã xoe tròn đôi bàn tay 10 ngón ra trước mặt nhỏ.

-         Tôi đấm bóp miễn phí cho chưa hả hỏng đòi tiền anh thì chớ, còn bắt tôi trả tiền à? Dở hơi…

-         Hàhà! Kệ, móc tiền ra đây. Đấm bóp kiểu này thì cho anh xin vài đồng bồi thường thiệt hại.

-         Xí, lần này tôi khuyên anh ra hiệu thuốc đàng kia mua ngay 10 liều thuốc ngủ mà mơ đi.

-         Hic hà! Quê rồi, xách dép đi kiện luôn.

-         Mời!!!

-         Omona! Bé ăn gì mà bướng thế, đầu hàng luôn.

Sohee nhún vai đầy vẻ tự hào về cái bản tính trời cho của mình, đã lâu rồi nhỏ ko được vui như vậy.

-         Bé nhiêu tuổi?

-         21.

-         Nhìn bé trẻ con thật đấy, 2 má cứ phúng phính, anh gọi bé là “Mandu” nhé?

-         Tùy.

-         Mandu có bạn trai chưa?

Sohee im lặng, cố phớt lờ câu hỏi của JiYong. Hôm nay nhỏ nói nhiều hơn mọi ngày một cách lạ thường mà chính nó cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Cái vỏ bọc suốt mấy năm qua đã sắp có người lột bỏ rồi ư?

-         Anh còn muốn gì ở tôi?

-         Muốn gì là muốn gì?

-         Sao kéo tôi lại?

-         À … ừ … thì … thấy bé ngộ ngộ nên tóm lại nói chuyện cho vui.

-         Điên.

-         Với lại … Anh muốn em là bạn gái anh.

Có vẻ như lần này JiYong khá nghiêm túc, trong ánh mắt và cả lời nói chẳng có 1 tia nào đùa giỡn cả.

-         Tôi nhắc lại: ĐỪNG - ĐÙA - DAI !. _Sohee nhấn mạnh từng chữ.

-         Thực ra, đàn bà hay con gái thì đã sao? Họ đều là phụ nữ và họ đáng được yêu thương mà. _JiYong khẽ nhìn sang khuôn mặt của nhỏ.

-         Tôi biết, nhưng anh là một ca sĩ nổi tiếng cơ mà, lắm cô chân dài, xinh đẹp, giàu có, còn “con gái” theo đuổi anh mà sao anh cứ phải đùa giỡn với tôi?

-         Thì sao nào? Suy nghĩ của anh ko cổ hủ, ko phong kiến. Anh muốn được như Ba Dượng anh. Biết mẹ anh có một đời chồng và có một đứa con riêng nhưng ông ấy vẫn chọn mẹ anh mặc dù bên cạnh ông luôn có rất nhiều phụ nữ trẻ đẹp theo đuổi… Ông đối xử với mẹ con anh rất tốt, cứ như anh là con ruột của ông vậy. Vì  thế nên anh rất kính trọng ông và yêu thương gia đình nhỏ của mình. Ông chính là một tấm gương sáng cho anh.

Sohee chăm chú lắng nghe và ko bỏ sót một từ nào trong câu chuyện JiYong kể. Thì ra G-Dragon của BB cũng có một quá khứ riêng cho mình.

-         Đấy là một người đàn ông rộng lượng, yêu mẹ anh bằng cả trái tim. Còn anh? Anh có yêu tôi bằng 1 nửa của 1 nửa của 1 nửa ấy chưa? Bỏ cái suy nghĩ ếch ộp ấy đi.

-         Nhưng anh có cảm tình với bé.

-         Thì đã sao? Anh có chắc nó là mãi mãi hay chỉ thoáng qua rồi vụt mất, và để lại cho đối phương một dấu chấm lửng to đùng trong cuộc đời của họ.

-         Tin anh đi, anh thật sự muốn Mandu-ssi làm bạn gái anh.

Hình như cô bé nhỏ nhắn này đã khiến cho trái tim chàng ca sĩ rung rinh sau chưa đầy 1 giờ đồng hồ tâm sự? Vị Thần tình yêu Cupid đã bắn phi tiêu vàng vào trái tim JiYong chăng?

-         Làm sao tôi có thể chia sẻ cuộc đời mình với 1 người thiếu cao thượng như anh?

-         Anh làm sao?

-         Lúc nãy ấy, thực ra tôi chả muốn nghe đâu, nhưng vì hai người to mồm quá nên cuộc cãi vã của hai người cứ đập vào tai tôi. _SoHee chúm chím cái miệng lại rồi đưa mắt nhìn đâu đâu ý.

JiYong cười nhạt cúi nhẹ đầu xuống, có vẻ như anh đang hơi mất tự tin thì phải.

-         Có những chuyện ko thể nghe thôi mà hiểu được. Cô ta đáng bị như vậy, lòng vị tha cũng nên dùng cho đúng người, ko được tùy tiện, hiểu chưa nhóc con?

-         Đầu đuôi?

-         Lúc khác đi, giờ anh ko có tâm trạng.

-         Đâu biết còn gặp nhau được nữa ko mà hứa với hẹn, haizzz. _Dường như cái óc bé bằng hạt nho của Sohee đã suy đoán được phần nào rồi.

-         Anh tin tụi mình còn gặp nhau dài dài, hehe. _JiYong nhăn rằng cười rõ là nham nhở.

-         Mà này! Sao bé ko chịu làm bạn gái anh? Anh còn thiếu điều gì bé muốn????

-         Ko! Vấn đề ở tôi.

-         Ý bé  vụ “Đàn bà”???

-         Cũng có thể, một phần tôi cũng cảm thấy mình ko xứng với bất kỳ ai, phần còn lại có lẽ nằm ở quả tim. _Sohee thở dài.

-         Bé đừng nghĩ thế.

Nhỏ gượng cười, một nụ cười nhạt nhẽo và vô vị.

-         Bé có hối hận ko?

-         Về điều gì?

-         Tất cả những gì bé đã làm trong quá khứ?

-         Ko, ko bao giờ. _Sohee khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Câu trả lời của Sohee khiến Jiyong vô cùng bỡ ngỡ, một cô bé thật lạ ko giống bất kỳ cô gái nào khác. Dũng cảm và thẳng thắn.

-         Tại sao?

-         Vì … đó là người vĩ đại nhất thế gian này. Tất cả là lỗi của tôi,  anh ko hiểu được đâu. _Sohee cười buồn.

-         Rắc rối nhỉ? Bé đã làm gì?_Càng lúc JiYong càng tò mò hơn về cô bé đặc biệt này.

-         Riêng tư, no bật mý.

-         Ừ! Nhưng dù lý do là gì thì em và cậu ấy đã chấm dứt?

-         Ko! Con người đó vẫn luôn ngự trị ở 1 góc thật lớn trong tim tôi, và tôi tin anh ấy cũng vậy. _Nhỏ cúi mặt xuống vuốt ve chú gấu nhỏ của mình.

-         Chừa cho anh một góc nhỏ được ko?

Sohee cười khẩy, xen vào đó là 1 chút bối rối.

-         Một góc nhỏ thôi à? Tôi tưởng anh phải muốn nhiều hơn thế nữa?

-         Xuất phát từ 1 góc nhỏ rồi lên 1 góc to sẽ chắc ăn hơn._JiYong ngước mặt lên cùng với 1 nụ cười ngộ nghĩnh khiến trái tim nhỏ hơi “loạn nhịp”.

-         Có ai nói nụ cười của anh thật đẹp ko?.) Sohee buột miệng.

-         Anh á? Hì, cũng nhiều, nhưng anh ko quan tâm lắm. Còn bé? Đã ai nói đôi mắt của bé thật đẹp chưa?

-         Mắt?

Sohee sững sờ trước câu hỏi vô tư của JiYong, lúc này suy nghĩ của nhỏ tạm du lịch trong vài phút. Jiyong tròn xoe mắt nhìn chăm chăm vào Sohee, rồi giơ tay quơ quơ trước mặt nhỏ liên hồi.

-         Yaaa~! Mandu-ssi, tâm hồn treo ngược cành cây rồi à? Wây … wây.

Sohee chợt tỉnh, ngớ người ra…

-         Làm trò gì đấy? Múa lửa à?

-         Đâu nào! Tại thấy bé cứ ngẩn tò te thế kia làm anh suýt hoảng. _JiYong gãi đầu.

-         Ko sao.

-         Trả lời anh.

-         Trả lời gì?

-         Ọach, đôi mắt ấy?

-         À … cũng có. - Khuôn mặt Sohee buồn rười rượi.

Dường như JiYong cũng đoán được một chút nào đó tâm lý của đối phương nên anh cố tình lảng sang chuyện khác. Nhưng ko may lại làm nhỏ buồn thêm

-         Gấu bông xinh quá, nó là bạn của bé à ?

-         Gấu? Tên nó là “Mắt”.

-         Hử? Cái tên đặc biệt nhỉ?

-         Lúc trước nó tên là “Tim”, 2 năm trước tôi đổi tên nó thành “Mắt”._Nhỏ cười nhạt.

Sohee nhẹ quay đầu sang hướng khác, sống mũi chợt cay cay, còn JiYong thì đang vật lộn với một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Có lẽ “Đôi mắt” và cả chú gấu nhỏ bé kia ẩn giấu một bí mật thật lớn trong nhỏ. JiYong im bặt vài phút rồi cố kiếm 1 chủ đề khác.

-         Nhà bé ở đâu mà ngồi đây?

-         Anh cũng ngồi đây còn gì?

-         Ừ nhỉ!

Cuộc nói chuyện dường như đã ko còn gì để nói, Sohee và JiYong cứ im lặng khoảng 15 phút ngồi nhìn trời mây và những tán cây um tùm xung quanh công viên. Vào sáng sớm mọi người già, trẻ dắt nhau đi bộ trông thật khỏe khoắn. Đâu đó có vài cặp tình nhân đang ngồi trên những chiếc ghế đá trò chuyện rất thân mật với nhau.

-         Sao anh muốn làm bạn trai của tôi ?

-         Ừ thì …

JiYong chưa kịp dứt lời Sohee đã chen vào hỏi tiếp.

-         Anh bỏ qua hết quá khứ của tôi à? Sao khi nghe nó anh ko có chút phản ứng nào? Bộ não của anh có vấn đề à? Điều gì khiến tôi phải tin một người hâm như anh?_Nhỏ tuôn xối xả 1 mạch ko ngừng nghỉ.

JiYong chóng hết cả mặt, chưa kịp nghe hết nhưng cũng phải cố nhờ để trả lời từng câu hỏi một.

-         Câu thứ nhất: Anh là người sống cho hiện tại và tương lai. Quá khứ vốn dĩ chỉ để nhìn lại và rút ra 1 điều gì đó trong cuộc đời mỗi người thôi.

-         Nếch [Next]: Ừ! Ko bất ngờ, sốc thôi! _JiYong cười mỉm.

-         Nếch: Anh hoàn toàn bình thường. IQ 200/200 ko sót trăm nào. _ Lần này JiYong cười sa sả rõ là vô tư như 1 đứa con nít ý.

-         Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy tất cả, báo cáo hết! _JiYong giơ ngang tay lên trán như đang chào cờ.

-         Anh có dám vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp ko? _Thêm 1 câu hỏi nữa lóe lên trong đầu Sohee.

-         Ừhmmm! Xem nào, nếu anh yêu em hơn chính bản thân mình thì có thể lắm chứ.

-         Thế anh lấy gì nuôi tôi?_ Sohee ngước mặt lên chờ đợi câu trả lời từ JiYong.

-         Nhiều cách mà!  Vì sống là luôn tồn tại.

-        

-         Làm bạn gái  anh nha. _JiYong chân thành.

-         Tôi sợ, sợ lại dang dở … đừng lừa tôi!

-         Ko là ko, anh rất nghiêm túccccc.

JiYong hét toáng lên khiến bao ánh mắt trong công viên đổ dồn vào nơi phát ra âm thanh ấy, nhưng họ chẳng tìm được ai là thủ phạm cả.

-         Be bé cái mồm thôi, người ta biết chỗ bí mật bây giờ. _Sohee nhanh chóng lấy tay bịt miệng JiYong với giọng gầm gừ cảnh cáo.

-         Hì hì! Oki baby, nói chuyện với bé gần gũi thật. Có lẽ bé là người đặc biệt nhất mà anh từng gặp đấy.

-         Còn anh là người hâm nhất tôi từng gặp.

-         Còn lâu nhớ! Quả tim của anh chưa chỉ sai đường bao giờ.

*

Hơn 2 giờ đồng hồ trôi qua, bây giờ JiYong mới thấy Sohee nhoẻn miệng cười thật xinh xắn, còn trong đầu nhỏ cứ xuất hiện 2 từ “Lọt bẫy”. Ái chà! Hình như JiYong đã thông đồng với thần tình yêu Cupid bắn tỉa 1 phi tiêu vàng vào trái tim non nớt của Sohee rồi.

-         Đồng ý nhé?_JiYong nắm lấy tay áo nhỏ, bám bám, víu víu trông mặt đáng thương cực kỳ.

-         Tôi … ko chắc, Bạn trai “hờ” thôi, cần phải có thời gian để tìm hiểu.

-         Oh yeahh!!! Đi hẹn hò nào …

-         Bây giờ á?

-         Chính xác, nói chuyện với bé cả buổi, bụng đói meo, lại còn khát khô cổ họng nữa đây này._JiYong mếu mỏ trông buồn cười dã man, thế mà Sohee nhịn cười tài thật.

Và thế là buổi gặp gỡ đầu tiên cũng là buổi hẹn hò đầy thú vị giữa 1 anh chàng ca sĩ và 1 cô bé thường dân. Có lẽ hôm nay đã trở thành 1 kỉ niệm đẹp thật khó quên giữa hai người.

*

Tối hôm đó , nhật ký Sohee đã viết :

“ 07/07/2012.

Biết hôm nay mình gặp ai ko nk? Chính là ca sĩ G-Dragon của BIGBANG đó, cuộc nói chuyện khá thú vị! 2 năm qua mình ko được cười nhiều như thế, cái anh ca sĩ này khá vui tính đấy. Hôm nay là ngày giỗ 2 năm anh Khun mất và cũng là ngày mình nhận lời quen “hờ” anh ta. Thật ko hiểu nổi chính mình nữa nk à, mình … rối lắm, nhưng lúc đó thật sự quả tim mách bảo mình làm thế. Đúng hay sai? Mình đã làm gì có lỗi với anh Khun????

Phải chăng: “Hành trình từ “Trái tim” đến “Trái tim” luôn gặp 1 “Tiếng sét”? ~.~

Nhật ký của Sohee chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng ẩn chứa trong đầu nó là 1 khối suy nghĩ dài lê thê. Chưa bao giờ Sohee dám nghĩ, có người lại thay đổi cuộc đời của nó nhanh đến vậy.

-----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: