Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

°Chương 1: Sự lựa chọn sai lầm tồi tệ P1°

°Chú ý°
- In đậm nghiêng +" = suy nghĩ
- in đậm + " = nhấn mạnh 
- In nghiêng + " = thoại trích dẫn
________________________________________

Một người đàn ông không có khuôn mặt ngồi sau một chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, vài tờ giấy báo các loại được đẩy ngay ngắn sang một bên để nhường chỗ cho những ngón tay thon dài hiện đang gấp gọn gàng trước mặt, yên lặng đặt ở giữa bàn làm việc. Anh ta ngồi bất động- thực tế là anh ta vẫn bị nhầm lẫn với một cái bóng  không hơn không kém, vì không có đặc điểm đáng chú ý nào khác có thể thu hút sự chú ý của anh ta. Bộ đồ của anh ấy khá cổ điển, khuôn mặt anh ấy không có bất kỳ biểu cảm nào... hay bất cứ đặc điểm nào khác vì văn đề đó .

Tuy nhiên, ba người đàn ông đứng trước mặt anh ta đều biết rằng anh ta chỉ là một cái bóng mờ. Hai người đứng bất, khuôn mặt được che bởi mũ trùm đầu và mặt nạ. Người thứ ba, cố gắng đứng vững hết sức có thể, chỉ đơn giản là không đứng yên và cứng cáp như các đồng đội của mình, do một cơn co giật khiến anh ta không thể hoàn toàn đá được. Những người khác cố gắng phớt lờ nó, thực tế thì đến thời điểm này họ đã laser quen với việc đó, vì họ đã làm việc với anh ta trong một khoảng thời gian đáng kể. Tuy nhiên, thật khó để bảo qua tiếng rắc rắc của xương thỉnh thoảng sau một cú co giật dữ dội bất thường của anh ta- luôn luôn tích tắc về bên trái, vì một số lý do kỳ quặc.

Đối với những người quan sát im lặng, cóvẻ như bốn người trong phòng đang có một cuộc tranh giành ánh mắt im lặng, kỳ quái nào đó... làm thế nào mà một người có thể nhìn chằm chằm vào một người đàn ông không có mắt, đó là. Nếu ai đó chịu khó lắng nghe, có thể nghe thấy âm thanh tĩnh lặng yếu ớt nhất, nhưng không gì khác ngài sự im lặng, len lỏi khắp căn phòng từ mọi góc và góc tối nhất. Tuy nhiên, điều này có thể xa hơn với trường hợp của bốn người trong phòng này, vì họ hiện đang trò chuyện trong tâm trí của mình. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện có xu hướng diễn ra một chiều hơn bất cứ điều gì khác.

" Có ba người quan tâm mà tôi muốn yêu cầu các cậu phải bắt giữ. Các cậu phải đưa họ đến nơi này, tuy nhiên không được giết họ. Trên thực tế, tôi muốn rằng cả ba đều bị thương gì trong nỗ lực của các cậu bắt họ. Tuy nhiên, các cậu có thể tự do thực hiện những việc phải làm để đảm bảo rằng việc bắt họ diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ. Tôi sẽ cung cấp cho từng người trong các cậu báo cáo chi tiết về ba người này, tuy nhiên có thể tốt nhất là giải thích ngắn gọn từng báo cáo cho ba đứa đang ở đây".

Slenderman đã tạm dừng giây phút này và hơi nghiêng đầu về phía các báo cáo ở đầu bàn của mình, chỉ cho ba người mỗi người lấy một tờ. Masky và Hoodie tự mình thu thập các báo cáo, ghi nhớ ngắn gọn lại những gì đã xảy lần cuối cùng họ chuyển một đồ vật cho Toby, người không lúc nào cũng có quyền kiểm soát cánh tay phải của mình. Toby chế giễu điều này và giật lấy bản báo cáo còn lại trên bàn, làm quăn một số giấy tờ trong quá trình này.

" Trên trang đầu tiên, các cậu sẽ thấy thông tin về một người phụ nữ trẻ tên là April Huntington.22 tuổi, một bà mẹ đơn thân làm bồi bàn và sống cùng bố mẹ ở thị trấn nhỏ Ledgeton. Tôi tin rằng cô ấy sẽ khá khó để bắt giữ và có khả năng găng ra một cuộc chiến. Không có súng trong nhà của cô ấy, tuy nhiên cô ấy khá thành thạo trong các môn võ thuật."

Dành một chút thời gian để thông tin chìm sâu vào trong, Slenderman cho phép ba proxy lướt nhanh đến nội dung bổ sung trên trang đầu tiên của báo cáo trước khi tiếp tục sang trang tiếp theo.

" Đối tượng quan tâm tiếp theo của chúng ta là Daniel Garver, 19 tuổi, sinh viên khoa học máy tính năm thứ hai đang họ tại Đại học Harcum. Anh ta sống trong khu ký túc xá của trường đại học với một người bạn cùng phòng, và là người cực kỳ thông minh. Tuy nhiên, khi nói đến chiến đấu thể thực, tôi không tin rằng anh ta sẽ gây ra nhiều rắc rối. Cuối cùng.."

Slenderman tiếp tục, lật đến tranh cuối cùng của báo cáo

"Chúng ta có Kiray naria Jack Woods, 17 tuổi. Người này có khá ít thông tin, nên hãy cẩn trọng."

Tất nhiên, những lời giải thích của Slenderman đã kéo dài và lặp đi lặp lại một cách không cần thiết. Anh ta không biết rằng họ chỉ có thể đọc bản báo cáo ngu ngốc và tiếp xúc với nó sao? Cuối cùng, Slenderman có vẻ hài lòng với lượng thông tin mà anh ta chuyển đến họ và đưa họ ra khỏi phòng của mình bằng một cái vẫy tay hờ hững.

" Vậy, ba người, hả? Mỗi người chúng ta một người," Masky bắt máy khi ra khỏi văn phòng của Slendermanvaf đi xuống cầu thang.

" Chắc vậy,"  Hoodie lầm bầm, nhét sâu tay vào túi. Anh ấy thực sự dường như không bao giờ có quá nhiều điều để nói.

" Whi-iii- bạn bắt ai nào?"  Toby lắp bắp giữa vài tiếng ve dữ dội.

" Không thành vấn đề. Tất cả chúng ta đều giốngnhau, phải không? Những thường dân bé nhỏ ngốc nghếch nghĩ rằng họ bất khả chiến bại" Masky khịt mũi, đảo mắt sau chiếc mặt nạ của mình. Hoodie chỉ càunhàu để đáp lại, nhưng rất khó để biết anh ấy muốn nói gì.

" Chà, mẹ-có lẽ tôi nên bắt lấy thằng nhóc Daniel đó. Vì cậu thích mọi thứ dễ dàng, Mu-Masky,"  Toby gợi ý, đẩy chiếc kính màu cam lên trán và liếc nhìn Masky.

" Im đi, Ticks, tôi không cho ai biết phải đi bắt ai, miễn là tôi hoàn thành công việc,"  Masky đáp trả, cốgắng hết sức để kiểm soát giọng nói và tính khí của mình. Rốt cuộc, Toby đã nói điều gì đó đáng ghét để anh ta phản ứng lại. Tuy nhiên, họ không khỏi tự hỏi, chính xác thì Slenderman muốn gì với  ba người này? Đó thực sự là một hành động khá bất thường, để giữ cho ai đó sống sót.
_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro