Chương 9 : Động lòng
- Mấy người dừng lại ngay!
Giọng anh vang vọng cả nhà ăn, âm thanh lạnh lùng pha chút sát khí khiến người nghe thấy rùng mình. Mọi người hoảng sợ tản ra, có vài người nhân cơ hội chạy trốn. Anh từ từ bước về phía cô, liếc nhìn quần áo cô xộc xệch và làn da vốn trắng hồng của cô bị trầy xước và bầm tím, anh khẽ nhíu mày lạnh lùng đảo mắt qua mọi người.
- Lần này thì là ai?
Mọi người nhìn nhau không ai trả lời, cố tránh ánh mắt giết người của anh
- Đừng để tôi nói lần thứ 2.
Anh uy hiếp, giọng nói có phần nguy hiểm hơn.
- Là... Là em ạ...
Giọng nói run rẩy của cô gái ban nãy tát cô vang lên.
- Tại vì cô ta dám... động... vào anh... nên em...
Anh không nói gì nữa lặng lẽ đi mua một suất cơm trước mọi ánh mắt ngơ ngác của mọi người. Xong anh quay lại, đến gần cô gái đó khua một chân khiến cô ta ngã xuống đấy rồi anh cầm suất cơm vừa mua lên từ từ đổ vào đầu cô ta. Cô và mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Xong anh phủi tay đứng nhìn thành quả của mình, còn cô gái đó vẫn ngồi giữa đống đồ ăn hỗn lộn kia mắt nhìn Tô Nhi căm hận. Còn cô vẫn ngồi đó trố mắt nhìn anh, không nói nên lời. Anh quay sang cô vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó đưa tay về phía cô:
- Đứng lên được không?
Cô thử nhấc người lên thì... ôi thôi! Chân thật đau đi! Cô khẽ nhìn anh lắc nhẹ đầu. Anh thở dài khẽ nói '' Thật phiền phức'' rồi bế cô lên, đoạn anh quay lại ra lệnh với mọi người:
- Về sau, không được ai động vào cô ấy, đừng để tôi thấy như hôm nay một lần nào nữa, nghe chưa?!
Xong anh quay người đưa cô xuống phòng y tế. Đi được một lúc cô lên tiếng:
- Lại phải giặt áo cho anh rồi...
- Không cần nữa...
Anh hơi sững người nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường tiếp tục đưa cô xuống phòng y tế. Đặt cô xuống giường bệnh, anh liếc nhìn cổ chân cô sưng đỏ lên, không một lời nói anh bất ngờ nâng đôi chân nhỏ nhắn, thon thả của Tô Nhi lên đùi mình, anh thử đụng vào nhưng cô đã nhíu chặt mày vẻ đau đớn. Thấy vậy anh nhẹ nhàng bóp nắn cổ chân cô. Cô nhìn anh đang chăm chú bóp nắn chân cho cô mà trái tim lạc đi một nhịp, cô lặng im ngắm nhìn anh không nói gì. Xong anh không nói gì lạnh lùng bỏ đi, để mình cô trong phòng y tế. Cô nhìn ânh bước đi mà lòng thấy mất mát. Nhớ tới những động tác dịu dàng của anh khi bóp nắn cổ chân cho cô và những lúc anh cứu cô khỏi những tình huống như vậy, cô thực sự đã rung động... và cô cũng khẳng định rằng cô THÍCH anh rồi!
Chẳng là ban nãy cô bị dính chút thức ăn khi anh đổ xuống nên quần áo có chút chỗ bẩn. Nhìn quần áo mình dính bẩn cô thở một hơi dài, bỗng anh quay lại, trên tay là 2 bộ đồng phục thể dục, anh ném một bộ cho cô thờ ơ nói :
- Mau đi thay đồ đi.
Cô tròn mắt nhìn anh, không phải đồng phục thể dục của cô bị mất rồi hay sao? Vậy mà... sao lại có?
- Còn ngơ đó nữa?
Anh nhắc cô. Lúc này cô mới tỉnh lại cầm bộ đồng phục đi vào nhà vệ sinh. Anh nhìn theo không kìm được thở dài. Thực ra lúc đó anh đã đi được một quãng rồi nhưng tiếng ồn ào trong nhà ăn vang lên như níu anh lại và lúc đó anh cũng có linh cảm không hay nên đã quay lại và đúng như linh cảm của anh, trước mắt anh lúc đó là cô với một mớ hỗn độn, lẩm bẩm hai từ ''phiền phức'' rồi anh tới giúp cô. Vả lại... cô cũng là hậu bối của anh mà... nên anh chỉ làm tròn trách nhiệm của một tiền bối thôi. Đơn giản là vậy! Đang ngồi trầm tư với những suy nghĩ trên thì cô bước ra, cô rón rén đến gần anh rồi gập người xuống 90º thành khẩn nói :
- Cảm ơn anh!
- Ừm, đồng phục vừa không?
Anh cho một câu chẳng ăn nhập gì khiến cô có chút ngập ngừng
- À... hơi rộng chút ạ. Mà... sao anh có đồng phục của em? Anh... tìm được ạ?
- Không, đồng phục của cô bị họ xé rách rồi, còn đây là tôi mua cho cô.
Anh nói thẳng thừng làm cô ngạc nhiên. Anh... mua đồng phục cho cô? Sao anh có thể hạ thấp mình mà giúp cô nhiều đến vậy chứ?! Anh như nhìn được tâm tư của cô nên bình thản nói :
- Đừng nghĩ nhiều, chỉ là việc mà một tiền bối phải làm thôi.
Anh có thể không nghĩ nhiều, nhưng cô thì có nha! Cô đã rung động trước anh thì làm sao không nghĩ nhiều được! Cô đã ngơ anh làm những việc đó giúp là vì anh cũng có chút tình cảm với cô... nhưng xem ra cô tự mình đa tình rồi.
- Nếu mệt thì về nhà nghỉ đi, tôi sẽ xin cô giáo cho.
- A... không sao ạ, em học được.
- Ừm
Anh không nói gì nữa quay người bỏ đi. Cô mệt mỏi về lớp, ngồi xuống ghế cô đã gục mặt xuống bàn ngủ. Khiêm nhìn cô mệt mỏi như vậy không khỏi đau lòng. Vì sao cô lại chọn anh ta? Vì sao lại phải chịu đựng những sự ganh ghét, đố kị của mọi người chứ? Cô có thể đổi tiền bối mà... sao nhất quyết phải là anh ta? Không lẽ... cô thích anh ta rồi... ? Cậu không dám nghĩ nhiều nữa cũng gục đầu xuống bàn như cô.
Tan học, cô như những hậu bối khác đều chờ tiền bối của mình và tiễn tiền bối đến nhà. Thấy anh đi ra tim cô bỗng đập nhanh hơn... Haizzz sao anh đẹp trai zữ vậy! Cô chạy ngay đến cúi đầu chài anh. Anh chỉ ừ hử cho qua rồi đi lướt qua cô.
- Tiền bối, em sẽ tiễn anh đến tận nhà, đó là nhiệm vụ của em!
Cô nói với ánh mắt mong chờ, đúng, cô muốn biết nhà anh! Nhưng trái lại với suy nghĩ của cô anh chỉ lạnh nhạt:
- Về khoản này, cô không cần và tôi cũng đã nói với cô phụ trách cô sẽ miễn khoản này... Nhưng, hôm nay tôi sẽ đưa cô tới bến xe bus...
Nói rồi anh cầm lấy cặp sách của cô bước đi không để ý tới con bé đằng sau. Anh có biết hành động đó của anh khiến cô vui sướng đến thế nào không? Trái tim bé nhỏ của cô lại đập loạn nhịp vì anh và rồi cô nở nụ cười tươi tắn rất đáng yêu cùng anh đi ra bến xe bus thầm nói '' Duy Phong, tiền bối à, em rất thích anh đó..''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro