Chap 35
Mỗi lần đến lễ mừng năm mới, Đại Nhân đều một mình quạnh quẽ, tựa như khoảng không ở lại, có đôi khi Thanh Duy sẽ tìm lý do cùng người trong nhà chối từ, lưu lại bầu bạn cùng anh, nhưng cơ hội cũng không nhiều. Anh từng cùng Thanh Duy về nhà mừng lễ đón năm mới, bất quá cũng chỉ là xa xôi vài lần mà thôi, hơn nữa khi đó anh cùng Thanh Duy vẫn là 『 anh em 』.
Nhưng lần này cùng Thanh Duy trở về, lại với thân phận là『 bạn trai 』. Sớm một tuần, Đại Nhân liền đông mua tây sắm, điên cuồng mua rất nhiều quà tặng, làm phòng khách đều chật nứt như nêm cối, nhưng mỗi ngày còn cảm thấy không đủ chu đáo, cho nên ngày hôm sau liền có thêm món hàng mới báo danh.
Tích lũy đến trình độ là cơ hồ xe đều quá tải, Thanh Duy đành phải lời lẽ nghiêm khắc lệnh cưỡng chế không được mua thêm nữa.
Nam hạ cùng ngày, Đại Nhân khẩn trương đến miệng khô lưỡi táo, cũng không phải là người chưa từng thấy qua đại trường hợp nào, khi cùng các đại nhân vật nói chuyện còn có thể đủ thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Thế nhưng hiện tại là muốn đi gặp song thân Thanh Duy, tuy rằng trước đây đã ở cùng nhau qua một đoạn thời gian, nhưng lần này Đại Nhân tính toán cùng song thân Thanh Duy đề chuyện kết hôn, anh đã vì việc này mà mất ngủ mấy ngày.
Bất quá, ngay tại giữa trưa, sau khi dùng cơm xong, đại khái vì ăn phải thức ăn không được mới mẻ, bệnh dạ dày của Thanh Duy lại phát tác, Đại Nhân lại biến thành một Đại Nhân bình thường.
"Có khoẻ không?"
"Hoàn hảo. . . . . ." Thanh Duy nhíu mày, nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.
"Xảy ra chuyện gì? Thuốc còn chưa có tác dụng sao?"
Thanh Duy cắn răng nhịn xuống, khom người muốn tìm túi nylon, cậu đã muốn không thể nhẫn nại, cũng vô pháp mở miệng, sợ một khi mở miệng thì bọn họ phải một đường thối về nhà.
Đại Nhân nhìn cậu sắc mặt trắng bệch, vội vàng liên lạc bạn bè tra xét gần đây có bệnh viện nào hay không, nhìn thấy Thanh Duy phun đến lợi hại, chuyện lo lắng trong lòng anh liền toàn bộ bay tới chân trời. Sau khi trao đổi, chiếu theo chỉ thị của hệ thống vệ tinh định vị, anh nhanh chóng đưa Thanh Duy đi khám gấp.
"Nhân, chúng ta đến lấy thuốc là được rồi, nếu truyền nước biển, trễ một chút sẽ tắc xe."
Đại Nhân trong tay cầm một túi nylon không, một tay cầm nước, "Tắc liền tắc, bác sĩ nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy thôi."
Sau đó, vẫn là truyền nước biển, Thanh Duy lại ói ra vài lần, Đại Nhân cẩn thận chăm sóc. Một bên, các hộ sĩ nhìn thấy Đại Nhân cùng Thanh Duy hai người chật vật, muốn tới gần hỗ trợ, lại phát hiện căn bản không thể nào giúp được, Đại Nhân không thể so với các cô chuyên nghiệp, nhưng so với các cô càng cẩn thận. Thanh Duy phun quá gấp, một lần không kịp tiếp túi nylon, Đại Nhân liền trực tiếp dùng quần áo của mình hứng lấy.
Nửa người trên trần trụi chật vật, mùa đông lại là ở bệnh viện, anh lại giống như không lạnh. Quần áo chính mình ô uế không sao cả, lại cẩn thận không cho quần áo Thanh Duy có một chút dơ bẩn nào.
Mấy hộ sĩ nhìn, ánh mắt ái mộ chuyển sang kỳ quái, khe khẽ nói nhỏ phỏng đoán.
Nước biển còn lại một nửa, Thanh Duy không còn khó chịu, mới có khí lực thúc giục Đại Nhân đi mặc áo, Đại Nhân có điểm không yên lòng. Nhưng Thanh Duy đối anh không nể mặt, anh đành phải hứa hẹn đi nhanh về nhanh.
Đợi cho bọn họ lên xe, đã muốn hơn hai giờ, may mắn khi bọn họ về đến nhà, còn kịp tham dự bữa cơm đoàn viên.
Vừa đến nhà, Thanh Duy ở trên xe bởi vì tác dụng của thuốc mà đã ngủ được một chút, khí sắc tốt hơn rất nhiều. Cậu ở phòng khách cùng anh em đùa giỡn, còn Đại Nhân sau khi chào hỏi liền đi vào phòng bếp.
Bởi vì đồ ăn đang được chuẩn bị và có nhiều người đang nấu nướng, nên bà dì hai mới chừa ra một tấc vuông làm nơi cho Đại Nhân nấu cháo, Tô gia đối với quan hệ giữa anh cùng Thanh Duy đã hiểu nên cũng không ngại. Đại Nhân luôn luôn am hiểu giao tiếp, mấy người phụ nữ rất nhanh cùng anh ngay tại phòng bếp bắt đầu tán gẫu.
Bà Phạm tiến vào nhìn thấy Đại Nhân đang nấu cháo liền hỏi, "Sao lại nấu cháo?"
Bà dì hai tức cười đáp lời, "Tiểu Duy dạ dày không thoải mái, A Nhân giúp nó nấu ít cháo. Thật tốt, lại nói tiếp ông chồng chị chưa từng giúp chị nấu nồi cháo bao giờ a, nhiều nhất chỉ là đi ra ngoài giúp chị mua thôi. Chị vừa mới hỏi A Nhân, cậu ta nói trừ phi bất đắc dĩ, bằng không cậu ta đều chính mình nấu, cảm thấy bên ngoài không vệ sinh."
Bà dì hai lại nói tiếp, "Đúng rồi, lúc nãy mọi người vừa mới thử hương vị, luôn cảm thấy thiếu một hương vị nào đó. Làm cho A Nhân thử, cậu ta cho thêm đường lại thêm tương du, hương vị lập tức là được rồi. Tiểu Duy hảo hạnh phúc, A Nhân vừa chu đáo vừa ân cần, thật tốt."
Bà Phạm cười cười, "Em đi xem Tiểu Duy." Vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Thanh Duy thần tình đỏ bừng, bên miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc đứng ở cạnh cửa.
Mấy khoả bóng đèn lập tức biết điều bưng thức ăn đi ra ngoài, Bà Phạm chụp chụp mông Thanh Duy, rồi cũng ra khỏi phòng bếp.
Đại Nhân đang chuyên chú nhìn nồi cháo, đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên im lặng, quay đầu lại nhìn thấy Thanh Duy tiến vào, đầu tiên là cười rồi mới nhíu mày, "Mau đi ra, nơi này hương vị tạp nham, sẽ làm em không thoải mái."
Thanh Duy không để ý tới anh, cười nhìn nồi cháo hoa đang nhảy múa, "Anh hai nói chờ một chút muốn tìm anh uống rượu, họ hàng thân thích ăn xong bữa cơm đoàn viên cũng sẽ lại đây, bọn họ thật nhiệt tình, một đám đều nói muốn cùng anh uống thật say."
"Anh lại không uống rượu."
"Lễ mừng năm mới không cần mất hứng, chỉ muốn anh không say rượu, không phải không cho anh uống."
Đại Nhân múc một muỗng cháo, thổi lạnh muốn thử hương vị, Thanh Duy lại giành thử trước. Anh cười cho cậu bình phẩm, "Anh đã nói không uống chính là không uống. Hương vị ra sao?"
"Có thể mở nhà hàng."
Đại Nhân nhìn thấy cậu cười đến xán lạn, nghe thanh âm ầm ĩ bên ngoài, anh hạnh phúc lên tiếng, "Duy, cám ơn em yêu anh, trả lại cho anh một gia đình."
Thanh Duy không nhiều có thể hiểu được tâm tình của anh, bất quá có phần thương cảm. Trước kia Đại Nhân mỗi khi nghe cậu nói phải về nhà đón lễ mừng năm mới, luôn yêu thích và ngưỡng mộ nhìn cậu, "Nhà của em có thói quen, trẻ con có thể nhận tiền lì xì, người trưởng thành thì có thể lấy bao tiền lì xì cấp ba mẹ. Kết hôn rồi mới tính là người trưởng thành, anh nói chúng ta năm nay có muốn bao hay không?"
"Chúng ta còn chưa kết hôn, em có thể lấy thêm một năm tiền lì xì nữa." Đại Nhân chưa bao giờ được nhận tiền lì xì của người thân, cảm thấy điều này thật trân quý, đương nhiên muốn cho vợ được hạnh phúc được làm"trẻ con" thêm một năm nữa.
Thanh Duy bật cười, "Em cũng xem như đã lớn, năm nay nhiều lắm chỉ một bao thôi." Cậu cười cười rồi nghiêm túc nhìn Đại Nhân, "Mọi người sớm đã xem anh như người trong nhà rồi, chờ một chút anh cũng không nên từ chối, vậy rất khách khí, sẽ làm bị thương tâm mọi người đó."
Đại Nhân nhìn chằm chằm nồi cháo, hai mắt hồng hồng, Thanh Duy cười bồi ở bên cạnh anh.
Cảm giác có người thân thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro