Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4🦕


Thị dâm (voyeurism) : Thị dâm là một thuật ngữ có ý nghĩa đạo đức, mô tả một hành vi hoặc xu hướng "mãn nhãn", nghĩa là dựa trên sự hấp dẫn muốn quan sát sự thân mật hoặc khỏa thân của một người hoặc một nhóm người trong những điều kiện cụ thể nhằm tìm cách trải nghiệm sự thích thú và /hoặc phấn khích. Các hành vi thị dâm có thể có nhiều hình thức, nhưng đặc điểm chính của chúng là người xem không tương tác trực tiếp với đối tượng của mình, người thường không biết rằng mình đang bị quan sát. Kẻ "thị dâm" thường được miêu tả là đang quan sát từ xa, nhìn qua khe hở, lỗ khóa hoặc sử dụng các phương tiện kỹ thuật như ống nhòm, gương, máy ảnh, v.v.

Tôi chợt nhắm mắt lại, tay nắm chặt trang giấy.

Sự thật của tôi ở đó, in bằng mực đen trên giấy trắng. Tôi là một kẻ thị dâm.

Định nghĩa này được minh họa bằng một hình ảnh từ thế kỷ trước, trong đó có một người đàn ông đang nhìn những người phụ nữ tại nhà tắm công cộng.

Tôi đáp ứng tất cả các tiêu chí. Tôi là một kẻ thị dâm chết tiệt.

— Thị dâm à? Người bên cạnh tôi hỏi với giọng tò mò.

Tôi đóng sập cuốn sách lại như thể đang che giấu một bí mật nào đó và anh Shotaro nhướng mày tò mò:

— Từ điển Tâm thần học của Jacques Postel... Anh tưởng em muốn trở thành bác sĩ nhi khoa?

— Thì em vẫn muốn làm bác sĩ nhi khoa, em chỉ muốn kiểm tra một thứ... vì tò mò... Làm sao anh biết cuốn này? Anh thậm chí còn không nhìn thấy bìa...

Anh Shotaro chậm rãi mỉm cười với tôi:

— Anh đang nghĩ đến việc chuyển sang ngành tâm thần học...

— Anh lại chuyển ngành à?

Lần thứ năm trong hai năm.

Anh Shotaro thì thầm:

— Đừng làm vẻ mặt đó, anh muốn khám phá mọi lĩnh vực, thế thôi.

— Em không làm vẻ mặt nào hết.

— Có mà, em tỏ ra như thể anh đã thay đổi ý định nhiều lần lắm ấy.

Anh ấy đã thay đổi ý định nhiều lần lắm ấy.

Tôi đặt cuốn sách vào kệ và ngồi xuống bàn của mình trong thư viện. Chúng tôi đang ở trong một trong những căn phòng nhỏ biệt lập, nơi cho phép chúng tôi nói chuyện ở giữa các kệ mà không làm phiền những học sinh khác.

Anh Shotaro là đàn anh của tôi, anh hơn tôi ba tuổi nhưng chúng tôi học cùng năm. Anh đã tiếp tục việc học khá muộn, anh kể với tôi rằng cha anh muốn anh làm việc trong công ty của ông, giống như các anh trai của anh ấy, nhưng sau nhiều năm cố gắng và nhận thấy con trai mình không có hứng thú, ông đã cho phép anh ấy làm điều mình muốn. Cụ thể là y học.

Anh Shotaro không được nhận học bổng nhưng anh ấy có thành tích học tập tốt, anh sống với bố mẹ cách trường đại học không xa.

Anh ấy là người duy nhất tôi nói chuyện về chương trình y học và ôn bài cùng. Không phải tôi không hòa đồng mà đa phần là tôi không quan tâm nhiều đến mọi người, họ thường tự động rời xa tôi. Anh Shotaro là người duy nhất ở gần tôi mà tôi không hiểu tại sao.

— Em làm xong phần trình bày về bệnh tim mạch và các quy trình sàng lọc mới chưa?

— Vẫn chưa. Tôi thừa nhận. Còn anh với bệnh viêm đường hô hấp thì sao?

— Anh đang chỉnh sửa lại, khi nào xong em đọc lại kiểm tra cho anh nhé...

Anh Shotaro là một người hiền lành và tốt bụng. Tôi thấy anh trở thành bác sĩ nhi khoa cũng được nhưng anh ấy thực sự không thể quyết định được tương lai của mình, anh đã chọn chương trình tổng quát hơn trong khi tôi chọn chuyên ngành nhi khoa.

Chúng tôi thường làm việc trong thư viện trong im lặng. Đó là điều tôi thích nhất ở anh Shotaro: anh ấy không làm tôi phân tâm.

Anh ấy biết rằng tôi phải duy trì điểm số như bây giờ nếu muốn giữ được học bổng của mình, vì vậy anh không cố gắng đưa tôi đi chơi hay dự tiệc.

Dù sao thì anh ấy cũng biết tôi không thích đi chơi nhiều.

Trên thực tế, chúng tôi gần như chưa bao giờ gặp nhau ngoài trường đại học, anh ấy không đến nhà tôi và tôi cũng không đến nhà anh ấy. Tôi biết mọi người có thể nghĩ chúng tôi không thân thiết, nhưng tình bạn kiểu đó hoàn toàn phù hợp với tôi. Tôi cần phải tránh xa mọi người và tôi tự nhủ rằng mối quan hệ như vậy cũng phù hợp với anh ấy vì anh ấy không cố gắng tiến xa hơn.

Tuy nhiên, tôi có gắn bó với anh nhưng tôi lại không thích có người đến nhà mình. Như tôi đã nói, tôi là một người nhàm chán, rất nhàm chán.

Điện thoại di động của Shotaro reo lên, anh lẩm bẩm một lời xin lỗi và nhấc điện thoại lên nghe, rồi cau mày.

— Có chuyện gì ạ? Tôi lo lắng.

— Anh vừa nhận được tin nhắn từ Sohee.

— Sohee là ai ạ?

— Em không biết Sohee? Anh ấy có vẻ ngạc nhiên.

— Em không.

Cậu ta có lẽ là người nổi tiếng nhất trường đấy.

— Thật sao? Lần này đến tôi ngạc nhiên.

— Sohee là chủ tịch hội học sinh.

À. Thảo nào tôi thấy tên này cũng hơi quen quen.

— Em không nhận được tin nhắn à?

— Không, tôi trả lời, sao em lại nhận được chứ?

— Cậu ấy thường phân phát tin nhắn cho tất cả học sinh, có thể là vì em chưa từng gặp Sohee nên em không có trong cơ sở dữ liệu của cậu ta...

— Cậu ấy nhắn gì ạ?

— Sẽ có một bữa tiệc vào thứ bảy ở Hongdae.

Tôi cau mày:

— Chủ tịch hội học sinh gửi tin này á?

— Cậu ấy bảo là muốn gắn kết các khoa trong trường, Shotaro mỉm cười, và cậu ấy cũng biết rằng tổ chức tiệc là một cách rất hiệu quả để gây quỹ.

— Cậu ta không phải là cái người cao cao, nói chuyện rất nghiêm túc, đeo kính, lúc nào mặt cũng tỏ vẻ ngạo nghễ như kiểu mình là hiệu trưởng sao?

— Đấy là phó chủ tịch hội học sinh, Shotaro giải thích, Sohee là người nhuộm tóc đỏ mà suốt ngày hét ầm ĩ và chạy nhảy khắp nơi.

À.

Tôi nhớ đã từng nhìn thấy một người như vậy vào ngày nhập học. Sau hôm đó, tôi đã làm mọi cách để tránh xa cậu ấy càng xa càng tốt.

— Wonbin, Shotaro thở dài, mọi người đều biết Sohee là ai. Cậu ấy thực sự là một trường hợp đặc biệt, nhưng anh thấy cậu ấy làm chủ tịch hội học sinh cũng tốt mà.

Tôi nhún vai, không mấy hứng thú.

— Em có đến không?

— Không. Tôi trả lời thẳng thừng, chúi mũi vào tệp ghi chú.

— Biết ngay em sẽ trả lời vậy mà. Nhưng lần này là khoa luật của trường tổ chức đấy, bình thường bọn họ đâu có tổ chức cái gì đâu...

— Em không muốn đi.

— Ừm.

Shotaro không thất vọng, anh biết tôi không thích những thứ như vậy. Chúng tôi tiếp tục học trong im lặng cho đến khi tôi nhận thấy thời gian. Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc thì anh Shotaro nhướn mày trước khi mỉm cười:

— À đúng rồi, hôm nay là thứ Tư nhỉ? Thứ Tư nào em cũng về sớm hơn.

Tôi nhíu mày nhìn anh:

— Không sớm hơn nhiều mà... Anh nói như thể em canh đồng hồ từng phút một cho đến đúng giờ rồi đi về ấy.

— Wonbin, em canh đồng hồ thật mà.

Tôi nhún vai nhưng anh vẫn tiếp tục đùa:

— Này, Wonbin, em thực sự làm anh muốn làm phiền em ấy...

— Em biết.

— Đó là vì phản ứng của em rất buồn cười.

— Thật ạ?

— Đúng hơn là em hoàn toàn không có phản ứng gì hết. Anh vừa nói vừa mỉm cười. 

— Có lẽ vậy, tôi thở dài, khiến anh cười khúc khích. Em chào anh. Ngày mai gặp lại...

— Ừ, đi về cẩn thận.

Tôi nhanh chóng rời khỏi thư viện, đi qua khu phức hợp của trường đến lối ra, rồi đợi xe buýt và xuống ở điểm dừng của tôi vài phút sau đó. Tôi đi đến siêu thị, mua đồ ăn cho bữa tối rồi trở về căn hộ của mình.

Tôi sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau, tưới cây. Tôi đun chút nước để nấu mì và cuối cùng khi tôi ngước nhìn lên đồng hồ là vào khoảng chín giờ.

Vài phút sau, người hàng xóm của tôi ở bên kia đường bật đèn và bước vào phòng. Cậu ấy đang mặc chiếc quần jogging màu đỏ và đen. Cậu ấy thường mặc quần jogging và áo phông nhưng trong số tất cả những quần áo cậu ấy có, cái quần này là cái quần tôi thích nhất mà không thực sự biết tại sao.

Có thể là vì hai màu này rất hợp với cậu ấy.

Đi cùng cậu có ba người, hai trai một gái. Người bạn thường xuyên đến với làn da hơi đen, lúc này hắn ta nhuộm tóc màu xanh neon, một người khác hiếm khi đến, không có đặc điểm cụ thể nào và một cô gái tôi chưa từng thấy.

Không phải là cô gái mà tôi thấy tháng trước. Cô gái này cũng cao và có vẻ như đây là lần đầu tiên cô đến nhà cậu. Tôi giảm độ sáng đèn trong căn hộ của mình xuống mức tối thiểu và đổ nước nóng vào bát nhựa rồi ăn mì, quay người về phía phòng khách của hàng xóm đối diện.

Người hàng xóm có dọn dẹp nhà một chút. Cậu ta chắc hẳn thích cô gái kia lắm.

Những người cậu thích nhiều hơn thì cậu sẽ dọn sạch phòng trước, không thì cậu vẫn sẽ để phòng bừa bộn như chuồng lợn. Thực ra, tôi thấy thói quen này cũng đáng yêu.

Họ ngồi xuống ghế trong phòng khách với bia và pizza. Mọi người đang trò chuyện, Ngài-Hàng-Xóm-Bên-Kia-Đường ngồi ngay cạnh cô gái, không có động chạm nhưng cậu ta khá thân thiết với cô ấy.

Cô gái kia cười và trò chuyện với mọi người. Cô chắc vẫn không biết điều gì có thể xảy ra với mình trên chiếc ghế sofa này trong một hoặc hai giờ nữa.

Nhưng mà, mấy cô gái đến nhà cậu đâu có ngu, chắc hẳn họ đã nghi ngờ điều gì đó. Có khi họ đến vì vậy là đằng khác.

Hơn nữa, lúc nào họ cũng luôn làm trên ghế sofa, rất ít có cô gái nào được phép vào phòng ngủ của cậu hàng xóm.

Và đó không phải là một chi tiết đáng yêu chút nào.

Tôi húp mì ramen rồi bật TV.

Thường thì vào thứ Tư mới có mấy cô gái đến. Tôi không biết tại sao lại là ngày đó.

Những ngày còn lại trong tuần cậu ấy có vẻ bận rộn, ngoại trừ thứ Bảy đi tụ tập ngủ tại nhà bạn có thể tán tỉnh một cô nào ở đó.

Theo nguyên tắc chung, các cô gái tối thứ Bảy có rất ít cơ hội trở thành "bạn gái".

Ngoài ra, đôi khi cậu ta còn có bạn gái và quan hệ tình dục với một cô gái khác vào tối thứ Bảy.

Ngài-Hàng-Xóm-Bên-Kia-Đường nói chung dường như không tôn trọng con gái nhiều, nhưng từ phòng khách của tôi có thể thấy được và theo quan điểm của tôi, cậu ta có vẻ không xấu tính.

Chỉ ăn chơi thôi.

Chàng trai này gần như là cliché trong truyện teenfic, liệu cậu ta có nhận thức được điều đó không?

Tôi không ghen tị với cuộc sống của cậu ấy, tôi chỉ tò mò thôi. Tôi thích sự bình tĩnh, dè dặt, thói quen và sự cô độc của mình.

Tôi thích được như vậy: trong một môi trường không có gì xung quanh, chỉ có mình tôi. Đây là lý do tại sao tôi thường thấy mình nhàm chán. Hầu hết mọi người đều không giống tôi.

Luôn có một khoảng cách giữa tôi và những người khác. Đôi khi tôi gặp khó khăn trong việc cố gắng thấu hiểu họ cũng như tôi gặp khó khăn trong việc hiểu mọi hành vi của người hàng xóm kia.

Thế nhưng vậy lại khiến tôi tò mò.

Đột nhiên điện thoại của tôi reo lên. Tôi nhìn tên danh bạ hiển thị trên màn hình và do dự hai giây trước khi nhấc máy.

« Wonbin? »

— Ừ, chào cậu, Seunghan.

« Khỏe không? »

— Khỏe.

« Vẫn còn học như điên không? »

Tôi nghe thấy cậu ấy đang cười.

— Ừ. Còn cậu?

« Vẫn ổn. Tớ giờ phải luyện tập việc thật chăm chỉ để thử sức trong cuộc thi tháng tới. »

— Ơ, tháng sau là đã thi rồi à?

Tôi tiếp tục ăn, chỉ nghe Seunghan buôn dưa lê bằng một tai. Cậu hàng xóm bên kia đường và cô gái vừa ăn vừa trò chuyện.

« Căng thẳng thật ấy. Nhưng lần này tớ chắc chắn sẽ thi đậu. Phải hoàn thành các thủ tục giấy tờ, hồ sơ nữa. Chắc tớ sẽ trực tiếp đi đến đó luôn, tiện thể xem phòng thi như nào nữa nếu có thể. Tớ gọi cậu là vì chắc tớ sẽ tới Seoul vào thứ Bảy. »

— Thứ Bảy? Thứ Bảy tuần này á?

« Ừ, tớ đến ngủ nhờ chỗ cậu được không? »

— Được chứ ! Tôi kêu lên, rời mắt khỏi phòng khách nhà đối diện.

« Được rồi, cảm ơn bạn hiền, hề hề. Một tháng sau tớ sẽ quay lại, và nếu mọi việc suôn sẻ, và nếu tớ đậu, tớ sẽ đi học một trường dạy nhảy ở Seoul và mình sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn! »

— Chúc may mắn nhé, Seunghan. Hi vọng cậu sẽ thành công.

Năm chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, Seunghan và tôi hứa sẽ cùng nhau đến thủ đô sau khi tốt nghiệp, tôi học khoa y và cậu ấy học khoa nghệ thuật. Nhưng Seunghan đã trượt buổi thử giọng với nhảy, cậu ấy bị trầm cảm nặng nề trước khi vực dậy tinh thần và thề sẽ thử lại vào năm sau. Trong khi chờ đợi có thể thi lại, cậu làm bồi bàn để tiết kiệm tiền.

Chúng tôi đã hứa với nhau điều này khi còn học cấp hai trước khi tôi rời Busan đến Ulsan, hứa sẽ giữ liên lạc.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi biết rằng một ngày nào đó chúng tôi chắc chắn sẽ sống ở cùng một thành phố, như thể đó là định mệnh.

Seunghan và tôi nói chuyện thêm một lúc nữa trước khi chào tạm biệt và cúp máy. Phần mì còn sót lại của tôi đã nguội nhưng tôi vẫn ăn, liếc nhìn cảnh tượng ở phòng khách bên kia đường.

Họ cũng đã dùng bữa xong được một lúc và bia có lẽ đã cạn vì hai bạn của cậu hàng xóm đã đứng dậy rời đi, để lại cô gái không tìm được việc gì tốt hơn ngoài việc dọn bàn.

Phép lịch sự hay lý do lý trấu để ở lại đó?

Người hàng xóm gợi ý xem phim, chỉ vào TV, cô gật đầu mỉm cười. Họ ngồi xuống ghế sofa, cạnh nhau.

Cậu ấy luôn làm những việc giống nhau theo cùng một thứ tự. Lần nào cậu ấy cũng bắt đầu như này.

Cậu bật phim cho cô, rồi từ từ tiến lại gần, họ nói chuyện, bình luận trong suốt bộ phim và cậu nhìn cô một lúc lâu sau đó, cô có vẻ xấu hổ trước ánh nhìn này và cậu sẽ hôn cô trước khi nhảy lên người cô trên sofa.

Và tôi, đắm chìm trong sự thị dâm đen tối nhất của mình, lại nhìn cậu ấy làm điều đó mặc dù tôi đã thuộc lòng cảnh này.

Tôi liếc nhìn tô ramen của mình mà tôi đã bỏ vào thùng rác, chân đặt lên bàn đạp, mở nắp.

Tự nhiên tôi thấy băn khoăn với suy nghĩ của chính mình. Tôi là một kẻ biến thái. Tại sao tôi không cảm thấy tồi tệ về điều đó?

Tôi phải dừng lại, nếu bị bắt, nếu cậu ấy phát hiện ra thì sẽ không ổn chút nào.

Tôi không muốn bất cứ ai theo dõi cuộc sống của tôi, nhưng tôi đang làm điều tương tự với người khác. Đó là vô đạo đức. Tôi chưa bao giờ cư xử thiếu lịch sự như thế, vậy tại sao bây giờ tôi lại vậy?

Tôi vào phòng tắm tắm rửa thay bộ đồ ngủ, khi tôi quay lại phòng khách sấy tóc thì họ đang hôn nhau và tôi đứng nhìn họ. Cảnh tượng này có thể thôi miên tôi mọi lúc.

Tôi thực sự không hiểu làm thế nào cậu ấy có thể hôn một ai đó và tôi tự hỏi làm thế nào mà cậu ấy có thể thích hôn, việc đó thật kỳ lạ, thậm chí có chút ghê tởm.

Tuy nhiên, có cái gì đó đẹp đẽ, gợi cảm, dễ chịu trong khung cảnh này. Tôi như bị mê hoặc bởi những gì đang diễn ra trong căn hộ bên kia đường.

Tôi bị mê hoặc bởi cậu ấy, bởi cô ấy, bởi họ.

Cô gái chủ động cởi quần jogging, rồi quần boxer của cậu ta xuống và bắt đầu đưa dương vật của cậu ta vào miệng. Đó là một hình ảnh cực kỳ khiêu dâm mà tôi được xem trong những chi tiết nhỏ nhất. Cô gái kia dường như rất biết cách làm vì khuôn mặt của người hàng xóm biểu lộ rất nhiều cảm xúc khó tin và chính hình ảnh này của cậu ta là điều tôi thích nhất.

Ở đó, trên ghế sofa, hơi thở gấp gáp, đầu ngửa ra đằng sau, miệng hơi hé mở. Nhưng cậu ấy dường như nhanh chóng tỉnh táo lại vì cậu ấy bảo cô gái dừng lại và đẩy cô ấy lên ghế sofa trước khi ngồi lên trên cô ấy. Anh cởi quần áo cô bằng những chuyển động có kiểm soát mà không ngừng hôn toàn bộ cơ thể cô.

Sau đó cậu mang lại cho cô khoái cảm trước tiên bằng lưỡi rồi sau đó bằng ngón tay.

Từng cử động, từng động tác, từng bước đi của cậu đều đúng cho đến phút cuối cùng. Mọi thứ đều được viết theo cùng một cách, giữa sự chậm rãi, phấn khích.

Cậu ấy luôn tái tạo cùng một bản giao hưởng và không bao giờ đánh sai một nốt.

Không bao giờ.

Điều đó được thể hiện rõ qua những biểu cảm mà tất cả các cô gái cậu ta đưa về đều có. Cậu dường như trân trọng cô, trân trọng họ như thể họ là một viên ngọc quý, một vật dễ vỡ.

Nhưng một khi cậu đã đi vào, khi cậu bắt đầu đẩy với nhịp độ càng lúc càng tăng lên, mọi chuyện lại trở nên khác biệt. Cậu không hôn họ nữa, không chiều chuộng họ nữa, vẻ mặt cậu khép lại với sự tập trung như thể đang tự đặt ra một thử thách cho chính mình.

Tôi đáng lẽ ra phải kéo rèm lại, không nhìn vào họ nữa, nhưng tôi không thể ngăn mình được.

Tôi cảm thấy có thể mình nóng lên một chút. Tuy nhiên, về cơ bản thì tôi không hề bị hấp dẫn bởi tình dục chút nào.

Tôi đã hai mươi hai tuổi và chưa bao giờ bị thu hút bởi bất kỳ ai. Con gái không, con trai cũng không.

Seunghan đã từng đùa về việc này một lần, nói với tôi rằng hormone của tôi chưa được kích hoạt. Hoàn toàn trái ngược với cậu ấy. Không, hormone cậu ấy hoạt động tích cực đến mức cậu ấy đã tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm, cả trai lẫn gái, và cuối cùng nhận ra rằng cậu thích đàn ông hơn.

Tôi không biết mình thích gì hơn và tôi không thích trở thành một phần của một hạng mục nào đó. Tôi thấy một cô gái đẹp và một chàng trai đẹp, một cô gái xấu và một chàng trai xấu, vậy thôi.

Tôi không cảm thấy bị hấp dẫn về mặt thể chất đối với bất kỳ ai. Không dành cho một giới tính nào cả.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mong muốn có bạn gái, bạn trai hay có một mối quan hệ nào đó.

Seunghan nghĩ đó là một cách suy nghĩ hấp dẫn nhưng tôi chỉ thấy nó nhàm chán.

Tôi tưởng mình còn không có ham muốn cho đến khi nhìn thấy mấy cặp đôi đang ân ái ở nhà hàng xóm bên kia đường.

Tôi cho rằng mình đã hiểu được khoái cảm mang lại, tôi cố tưởng tượng. Nếu tôi xem phim khiêu dâm thì hiệu ứng có lẽ sẽ giống như vậy?

Nhưng trong tình huống này, đó hoàn toàn chỉ là hình ảnh, chỉ là tưởng tượng mà thôi. Đó là một phản ứng vật lý đối với kích thích do não tạo ra.

Tôi thấy, tôi tin những gì tôi thấy, do đó tôi điều chỉnh cảm xúc của mình cho phù hợp với những cảm xúc mà tôi tự thấy được cảm nhận.

Nhưng vậy vẫn không có nghĩa là tôi muốn trải nghiệm chuyện ấy trong thực tế. Nó vẫn chỉ là trí tưởng tượng, là do cơ thể có xung lực, đơn giản vậy thôi.

Mọi thứ đều đơn giản trong sự tồn tại của tôi. Phải đơn giản thì tôi mới cảm thấy thực sự thoải mái được.

Ngoại trừ việc có một điểm thấp kém đặc biệt của thói thị dâm mà tôi đang trải qua.

Tôi biết mình có nhiều lỗi lầm, nhưng việc thị dâm này thực sự khiến tôi rất khó chịu.

Tôi nghĩ rằng, trong sâu thẳm tôi cần nhìn thấy cuộc sống của người hàng xóm của mình, tôi cần nhìn thấy thực tế mà tôi đang cố gắng đẩy ra khỏi cuộc sống của chính mình.

Tôi cần xem những người khác sống độc lập với tôi như thế nào, để hiểu sự tồn tại mà tôi sẽ không bao giờ có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro