19🦕
Hôm khai giảng năm học mới trời mưa xối xả.
Và trong bầu không khí đó mà gần một nghìn sinh viên mới đã gia nhập Đại học Seoul. Seunghan là một trong những sinh viên mới không may mắn phải chạy dưới mưa để tìm phòng trong mê cung các tòa nhà.
Khổ thân.
Nhưng, dựa trên những tin nhắn cậu ấy đã gửi cho tôi, cậu ấy dường như vẫn thấy ngày này thật đặc biệt (tôi trích lời) "tuyệt vời".
Thế thì tốt.
Một năm học mới bắt đầu, tôi bước sang năm thứ ba ngành y.
Tôi có nhớ mang ô đi. Đến trường tôi gặp ngay anh Shotaro ở lối vào tòa nhà. Các phòng học y đều trắng xóa. Phần còn lại khuôn viên trường đều được trang trí đầy màu sắc. Tất nhiên giải thưởng khoa có tòa nhà đẹp nhất được trao cho khoa Nghệ Thuật.
Trong khoa y học, các cơ sở đều có màu trắng hoặc xám, không có chút sức sống nào như để chuẩn bị cho các sinh viên đến bệnh viện sau khi rời trường.
Anh Shotaro đợi tôi ở gần cửa, bên ngoài. Anh đứng đó với một chiếc ô hồng, màu sắc tương phản với bầu trời ảm đạm, xám xịt.
— Park Wonbin, một ngày nào đó anh sẽ cấy điện thoại vào tay em.
— ... Em chào anh.
Anh Shotaro thở dài trước khi mỉm cười nhẹ với tôi.
— Anh chào Wonbin. Anh không ngờ Wonbin vẫn còn sống.
— Là sao ạ?
— Sao em không trả lời tin nhắn anh?
Tôi đóng ô lại, bước vào trong sảnh.
— Mấy hôm anh lo cho em thật đấy.
— Anh không cần lo cho em. Em không sao hết.
— Chắc không?
— Chắc.
Tôi không muốn kể cho anh biết chuyện đã xảy ra.
Anh Shotaro với tôi hay đi cùng nhau nhưng chúng tôi biết rất ít về đối phương. Trừ những chuyện ngẫu nhiên mà anh kể thì tôi không biết gì về anh hết. Tôi chỉ biết nhà anh có bốn anh em trai, anh thích màu hồng, thích học nấu ăn, thích đùa dad jokes, và hồi nhỏ bị tai nạn xe đạp bị gãy ngón trỏ. Tôi chưa thực sự vượt ranh giới "bạn cùng khóa" mà tôi đã áp đặt ngay từ đầu với anh.
Chúng tôi lướt qua các sinh viên đang tụ tập trước một tấm bảng lớn, tìm tên mình trong danh sách sinh viên và thời khóa biểu.
— Ngay tiết đầu tiên đã học giải phẫu rồi. Anh Shotaro thở dài.
— Còn tiết cuối là tiết với thầy Do. Tôi nói thêm.
Vậy là ngày hôm nay mở đầu cực chán với một cơn mưa xối xả vào mặt, kết thúc vẫn không đỡ hơn.
Anh Shotaro nhăn mặt. Sau đó chúng tôi cùng nhau rời đi về phía giảng đường. Chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu giờ học.
Các sinh viên cùng khoa với tôi gần như đã đến đông đủ. Khi bước lên bậc thang, tôi có thấy Wonyoung ngồi giữa một nhóm người. Cô cũng thấy tôi và anh Shotaro nên giơ tay chào. Hơi ngạc nhiên, tôi cũng chỉ gật đầu đáp lại.
— Em quen Wonyoung à?
— Em có gặp lúc đến nhà Chanyoung.
— À... Anh Shotaro mỉm cười.
Trong khi sắp xếp đồ đạc, tôi quan sát nhóm bạn của Wonyoung, có vẻ ngạc nhiên trước sự lịch sự đột ngột của tôi, vài lúc còn liếc liếc nhìn, tò mò. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi dám nhìn xung quanh mình. Theo thói quen và vì điều đó không quan trọng với tôi, tôi chưa bao giờ thực sự chú ý đến những người học cùng khoa.
— Hôm nay có vẻ ít người hơn bình thường nhỉ?
— Ừ, năm học mới nào cũng vậy mà. Anh nghe nói có mười người bị loại đợt thi trước.
— Vậy hả? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
Anh Shotaro hơi nhướng mày:
— Wonbin, em có chắc là em không bị sao không?
— Sao anh lại hỏi vậy?
— Anh không biết, từ lúc em mới đến tới giờ anh thấy em hơi... khác.
Tôi nhún vai, không biết phải nói gì với anh. Tôi không cảm thấy khác chút nào.
Tiết học lẽ ra đã bắt đầu nhưng vẫn chưa có giáo viên nào đến, trong lúc đó tôi tiếp tục quan sát xung quanh mình. Mọi người tập trung thành từng nhóm nhỏ, chỉ có một vài học sinh ở một mình. Tôi có bắt gặp một số người nhìn sang chỗ tôi. Nhưng lại lập tức quay đầu đi.
Cho đến giờ, tôi chưa từng nhận thấy rằng có rất ít bạn nữ cùng khóa với tôi. Hầu hết toàn là nam. Và tất cả có ít nhất năm mươi người. Tôi nhớ trong năm đầu tiên, số người học cùng tôi đông gấp ba lần. Bây giờ giảng đường gần như trống rỗng.
Khi ông Choi, giáo sư giải phẫu ứng dụng bước vào, chào mọi người, tôi bắt gặp ánh mắt một bạn học ngồi dưới tôi năm hoặc sáu hàng ghế. Cậu ở một mình, ở hàng ghế đầu và bắt đầu đỏ mặt như cà chua khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Cậu ấy quay đầu đi nhưng nhanh chóng quay lại và trừng mắt nhìn tôi. Tôi cau mày, rồi nghĩ có lẽ đây chính là người mà Wonyoung đã nói với tôi. Người muốn dành vị trí thủ khoa và còn nghĩ tôi theo dõi cậu ta.
Tên là gì ấy nhỉ?
Donghae? Kibum? Dongyul? Ah...
Tôi không nhớ.
Thôi vậy.
Thầy Choi phát biểu ngắn gọn như thường lệ. Ông nói về chương trình năm học và những khóa học "thực hành" mới. Các bạn học sinh thì thầm nói chuyện với nhau. Nhưng khi ông Choi yêu cầu im lặng để tiếp tục bài phát biểu nhàm chán của mình thì cánh cửa giảng đường đột nhiên mở ra.
Một người ướt sũng như chuột lột từ đầu đến chân đứng trước cửa, tóc nhuộm đỏ. Chiếc áo len dệt kim chunky sọc đỏ và đen của cậu ta đầy lỗ thủng, không giống như chiếc quần da bên ngoài đôi Doc Martens màu đen có dây giầy gần như không được buộc.
Cậu vén tóc, một nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt Bambam trước khi cậu buột miệng:
— Chào mọi người. Mình là học sinh mới.
Thầy Choi, với vầng trán hói và vẻ mệt mỏi trong bộ quần áo lỗi thời, dừng lại ngạc nhiên trước khi hắng giọng và giới thiệu về cậu sinh viên mới đến từ Đại học Bangkok.
Tôi đột nhiên có một linh cảm xấu.
— HYUNG!!!
Tôi nhảy cẫng lên giật mình, rồi thấy Bambam vội vã bước lên hai bậc một để đến hàng của tôi. Cậu đến gần, đặt chiếc túi rách nát đầy hình vẽ bậy trên mặt đất, trên tay đeo hàng đống dây chuyền và những chiếc nhẫn bạc.
— Wonbin hyung! Cậu ấy la lên, nở một nụ cười thật tươi với tôi. Hyung. Anh khỏe không? Tối qua anh ngủ ngon không? Sao anh không trả lời tin nhắn em? Shotaro hyung! Còn anh sao? Anh khỏe không? Tối qua anh ngủ ngon không?
Lạy Chúa.
— Nói nhỏ thôi, Shotaro hyung nhẹ nhàng khiển trách, chỉ cho cậu chỗ bên cạnh tôi.
Mà từ khi nào mà Bambam đã trong cùng nhóm bạn với tôi và anh Shotaro thế nhỉ?
Sao không ai báo trước cho tôi biết vậy?
Sự xuất hiện của người bạn cùng lớp mới đã làm phân tán sự chú ý của học sinh khỏi bài phát biểu của thầy Choi, khiến thầy có chút khó chịu.
— Hyung, em nhắn tin bảo anh đợi em trước tòa nhà nhưng anh không trả lời, cậu kêu lên phàn nàn, nên em bị lạc đường!
Vài giây sau tôi mới hiểu cậu ấy đang nói với tôi.
— Tin nhắn nào cơ?
— Tin nhắn tối qua em gửi ấy.
— Tôi không nhận được tin nhắn nào hết.
Tôi cố gắng tập trung vào những gì thầy giáo đang nói nhưng không thành. Bởi vì Đầu Đỏ cứ loay hoay lấy đồ đạc, xong tiếng leng keng của vòng tay bạc của cậu ấy khiến tôi khó chịu, và hơn hết là...
Hơn hết là:
Cậu ấy luôn miệng, nói không ngừng.
Và anh Shotaro ở bên phải đang cười, có vẻ không có ý định giúp tôi.
— Hyung, em mượn điện thoại anh với, em phải kiểm tra nhỡ đâu em lại nhắn nhầm số...
— Để sau đi, tôi thì thầm nhỏ nhất có thể, bắt đầu học rồi kìa.
— Ủa? Vậy hả? Em tưởng ông già đầu hói này chỉ ở đó phát biểu đầu năm thôi chứ?
Anh Shotaro cố gắng nhịn không cười lên thành tiếng, trong khi những khuôn mặt khác vừa buồn cười vừa sửng sốt quay về phía chúng tôi.
— Ôi, hình như em nói to quá, Bambam ngây thơ nói mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
« Ông già đầu hói » được đề cập đến dường như đã nghe thấy và có vẻ không vui.
Tôi ngượng ngùng giấu mặt vào tay.
Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ thật.
Hơn thế nữa, tôi có linh cảm không hay cho suốt thời gian còn lại của năm.
Còn chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa đây?
[🎸]
Thực ra thì, buổi sáng diễn ra tương đối tốt đẹp. « Tương đối » ở đây là vì người tóc đỏ, bạn học mới của tôi.
Bambam, trong thời gian nghỉ giữa các tiết, từ chín giờ ba mươi đến mười giờ kém mười lăm phút, đã làm quen được rất nhiều bạn mới.
Đúng đủ thời gian đi uống cà phê.
Cậu ấy trở về sau giờ nghỉ và trò chuyện với mọi người như thể đó là chuyện đơn giản nhất trên đời. Thật không may, cậu ấy vẫn không quyết định đổi người ngồi cùng bàn, tức là tôi, mà vẫn ở cạnh tôi trong những tiết học còn lại.
Tính ra thì cậu ấy cũng không khó chịu khi, và chỉ khi: cậu ấy không khoa chân múa tay mỗi ba mươi giây, không cử động, không nói, không cười...
Tóm lại là chỉ khi đó không phải là cậu. Tôi đã phải nhắc nhở Bambam không biết bao nhiêu lần để cậu ấy giữ im lặng trong lúc tôi ghi chép.
Giờ ăn trưa đã đến, trời vẫn mưa xối xả, như thể có lũ vậy, tôi gửi tin nhắn cho Seunghan bảo cậu ấy gặp chúng tôi ở phòng ăn trong khuôn viên trường.
Bambam hỏi anh Shotaro chỗ mua mấy cái ô trông lạ lạ và cuộc trò chuyện chuyển sang những nơi mà cậu muốn đến thăm ở Seoul.
Dù mang theo hai chiếc ô, chúng tôi vẫn không khỏi bị ướt nhẹp khi đến phòng ăn.
Seunghan trả lời rằng sẽ đến sau hai phút nữa.
Đầu Đỏ bắt đầu phấn khích khi nhìn thấy tất cả các quầy đồ ăn. Cậu say sưa kể về những món ăn mẹ cậu nấu còn tôi lơ đãng lắng nghe. Anh Shotaro tìm một chiếc bàn nhỏ và khi chúng tôi ổn định chỗ ngồi, Bambam thấy một thành viên trong ký túc xá và lao về phía người ấy.
Tên là gì ấy nhỉ?
Lần trước gặp, người này chỉ mặc mỗi quần lót, bây giờ lại đang mặc quần áo nên tôi khó nhận ra.
— Em bình tĩnh hơn anh tưởng tượng đấy.
— Tại sao? Tôi ngạc nhiên.
— Bambam.
— À. Chắc tại em quen rồi, với Chanyoung.
Đột nhiên nghĩ đến Chanyoung khiến tôi nhớ đến những gì đã xảy ra hôm trước.
Không đến mức khiến tôi mất ngủ, tôi thật sự không biết phải nghĩ gì về chuyện này. Tôi giờ đã "chính thức" làm bạn với cậu. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thể gọi Chanyoung là "bạn" được.
Anh Shotaro mỉm cười, xong bỗng dưng lại nhíu mày:
— Nếu Bambam nói thật thì nhỏ hơn anh năm tuổi mà đã học cùng khóa với tụi mình chắc phải giỏi lắm... Hay là ở Thái Lan khác ở đây nhỉ?
Tôi nhún vai.
— Em không biết.
— Ừ... Để xem sao. Mà anh thấy nó có vẻ thích em đấy.
— Có hả?
Anh Shotaro cười nhẹ nhưng không trả lời, anh bắt đầu nói về cuốn sách mà tôi chưa trả lại cho anh và về báo cáo thực tập. Bambam quay lại chỗ chúng tôi và hỏi có muốn ăn cùng Jackson và đám bạn không nhưng tôi nhanh chóng từ chối.
Thấy Bambam có vẻ hơi thất vọng, anh Shotaro nói thêm:
— Em cứ đi ăn với Jackson đi, mình gặp lại sau.
Cuối cùng cậu cũng cầm khay của mình, chào tôi rồi sang bàn bên kia ngồi.
Tôi ăn gần xong rồi Seunghan mới đến. Cậu ta không những đến muộn, người ướt rượt mà trên mặt còn nở nụ cười mãn nguyện.
— Rộng thật ấy! Wonbin, trường này thích thật.
— Ừ.
— Sáng nay em học thế nào? Anh Shotaro hỏi.
— Rất tốt. Có nhiều lựa chọn quá mà em muốn chọn hết luôn. Giờ em không biết phải rẽ vào đâu nữa.
Cậu ấy nói nhiều hơn ăn. Nhưng là Seunghan thì tôi quen rồi. Cậu kể cho tôi và anh Shotaro nghe về cả buổi sáng của cậu ấy, về tất cả những người cậu đã gặp và tất cả các giáo viên...
Thấy cậu ấy vui vẻ và nhiệt tình như vậy tôi cũng thấy vui lây.
— Nói cách khác là cuối năm sẽ có biểu diễn à? Đó là tất cả những gì tôi dịch được sau hơn nửa tiếng độc thoại của Seunghan.
— Ừ, nhiều lắm, Seunghan kể tiếp. Khoa múa hiện đại và hip hop cũng có buổi biểu diễn của họ. Tớ định đăng ký lớp học múa đương đại.
— Vậy cũng được. Có nhiều công ty đến. Anh Shotaro nói thêm. Với lại nhà trường đầu tư nhiều tiền vào sự kiện này lắm.
— Mọi người cứ nói với em về một người... Sohee? Lúc trước cũng học nhảy.
À.. Sohee, lại là cậu ta.
— Sohee là chủ tịch hội học sinh. Cũng từng học nhảy nhưng giờ không còn nữa. Bây giờ cậu ấy học khoa học chính trị. Nhưng anh thấy cậu ấy vẫn còn rất gắn bó với khiêu vũ.
— Anh có vẻ quen biết rõ Sohee, hyung, tôi chỉ ra, nhớ rằng họ hình như rất thân thiết với nhau lần cuối gặp.
Anh Shotaro nhún vai:
— Chuyện dài lắm nhưng... ừm cũng quen biết nhau khá rõ.
— Anh kể đi anh, Seunghan cười cười, nghiêng người về phía trước như sẵn sàng nghe một bí mật.
— Không có gì hay đâu.
— Không sao, anh cứ kể đi.
— Không.
— Đi...
Tôi quan sát họ cãi đùa nhau, tự hỏi khi nào và làm thế nào Seunghan và anh Shotaro đã có thể nói chuyện thoải mái với nhau như thế. Tại sao mọi người xung quanh tôi dường như làm bạn với nhau dễ dàng đến vậy, trong khi tôi lại không thể?
Đột nhiên Bambam quay lại bàn chúng tôi với khay đồ ăn và nặng nề ngồi xuống, trông cậu ấy có vẻ hơi khó chịu nhưng vẫn cố mỉm cười:
— Mọi người đang nói về gì vậy?
Seunghan quay lại nhìn Jackson và những người bạn trước khi thở dài:
— Hiểu rồi...
Cậu ấy hiểu cái gì?
Tôi không hiểu gì cả.
Bambam giả vờ như không nghe thấy rồi quay sang tôi cười nói:
— Hyung, tối nay anh có muốn ghé qua nhà em không?
— Hả?
Seunghan cười:
— Đúng rồi, Jaebum hyung đã lắp máy chiếu và một tấm bạt trắng để xem phim đấy.
— Anh ấy bảo muốn xem phim zombie, Bambam gật gật đầu.
— Jaebum hyung thích mấy thứ kinh dị, Seunghan nhăn mặt giải thích.
Seunghan có vẻ cũng rất thân với Bambam.
Không có gì lạ, Seunghan luôn hòa đồng với mọi người. Vậy tại sao bây giờ tôi lại ghen tị với cậu ấy?
Hôm nay tôi bị sao vậy?
Có lẽ anh Shotaro nói đúng. Hôm nay tôi thật khác mọi khi.
Tôi định trả lời nhưng bị cắt ngang:
— Với lại mình cũng có việc gì làm đâu, hôm nay mới bắt đầu đi học lại, chưa học được gì mới mà, Bambam buột miệng.
— Ôi bé ơi, em chưa biết thầy Do đâu.
Câu nói của anh Shotaro khiến tôi buồn cười. Những khi anh xưng hô như vậy tôi thấy rất giống một ông chú cố gắng theo kịp xu hướng giới trẻ.
— Thầy Do? Đầu Đỏ hỏi lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tất cả mọi người trên bàn đều quay về phía tôi và Seunghan nhướn mày. Anh Shotaro thở dài:
— Tiết cuối mình sẽ gặp thầy ấy đấy. Rồi thầy lại sẽ khiến tất cả mọi người suy yếu tinh thần.
— Khiến tất cả hối hận khi được sinh ra.
— Chửi từng người một như con.
— Giao cho hàng đống bài tập, nhiều đến mức không thể làm được hết.
— Và không báo trước mà thẩm vấn ngẫu nhiên một người, kiểm tra miệng, trước mặt tất cả mọi người.
Seunghan và Bambam liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn anh Shotaro, xong lại mở to mắt kinh ngạc. Bambam mặt tái cả đi:
— Nhưng... Nhưng...
— Nghĩa là, không, tối nay chúng ta sẽ có việc phải làm, tôi thở dài.
— Vậy là trên đường về sẽ phải đến thư viện, anh Shotaro nói thêm, như thường lệ.
Seunghan quay sang đặt tay lên vai bạn cùng phòng rồi nói một cách đầy thương hại:
— Anh thực sự khuyên em nên chuyển khoa luôn đi!
[🎸]
Đã một tuần hai ngày tôi không nghe được tin tức gì về Chanyoung.
Không gì cả.
Nothing.
Nada.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Và đó có lẽ là khoảng thời gian dài nhất tôi không có tin tức gì từ cậu ấy kể từ khi chúng tôi quen nhau. Lạ thật.
Tôi hầu như không thấy cậu ấy ở nhà và khi cậu ấy có ở đó, tôi không thấy cậu nhìn sang phòng khách tôi như thường ngày. Thực sự rất lạ.
Lúc đầu tôi không để ý, hơi bận rộn với bài tập, đúng như anh Shotaro và tôi đã đoán trước. Bambam có vẻ đã bị thầy Do dọa sợ luôn rồi.
Tội nghiệp, và còn nữa... nếu như cậu ấy biết. Khi có bài kiểm tra đầu tiên với thầy Do, chắc Bambam sẽ khóc mất.
Chính câu hỏi của Seunghan ngày hôm qua mới khiến tôi nhận ra:
— Chanyoung thế nào rồi? Lâu rồi không có tin tức gì về cậu ấy...
Lâu? Khoảng một tuần gì đó.
Nhưng Seunghan nói đúng. Lee Chanyoung đã trở thành cái gì rồi?
Tối qua tôi đã thử nhắn tin cho cậu nhưng vì không biết viết gì nên cuối cùng tôi không gửi gì cả. Tôi thực sự không biết mình nên làm gì. Tôi bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi cho bản thân. Và tất nhiên là tôi ghét phải đặt câu hỏi, suy nghĩ nhiều vì một người. Điều khiến tôi lo lắng là "tình bạn" của chúng tôi bây giờ đã là "chính thức", mọi thứ đang thay đổi.
Có lẽ tôi đã nên kể với Seunghan.
Phải rồi.
Giờ tôi không tài nào tập trung làm việc nổi.
Chết tiệt.
May mắn thay, vào tối thứ Ba tuần sau, cuối cùng tôi cũng thấy cậu trở về nhà. Tôi đang làm việc thầy Do mới giao, liền đứng dậy nhìn về phía phòng khách của cậu. Chanyoung ném chiếc túi thể thao to tướng của mình qua phòng, ném giày vào một góc rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, trông có vẻ kiệt sức. Nhưng sau một lúc, cậu ấy ngẩng đầu lên và ánh mắt chúng tôi chạm nhau trước khi cậu ấy bật dậy, đứng thẳng người lên và lấy điện thoại ra khỏi túi.
Điện thoại của tôi rung lên và tôi ngay lập tức trả lời mà không thèm nhìn vào màn hình.
« Hyung. »
— Ừm.
Sau đó cậu không nói gì thêm. Tôi cau mày:
— Cậu khỏe không?
« Khỏe. »
Được rồi, nếu cậu ấy nói vậy...
Nhưng sao tôi vẫn không tin lắm?
« Còn anh thì sao? »
— Vẫn như trước thôi.
« Dạ. »
Cậu ấy có vẻ không ở trạng thái bình thường.
— Cậu vừa uống rượu à?
Tôi thấy cậu ấy ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, bước một bước về phía trước.
« Không, sao anh lại hỏi vậy? »
— Hôm nay cậu kỳ lạ quá.
« Anh mới kỳ lạ ấy. »
Câu trả lời của cậu khiến tôi mỉm cười một chút.
Đồ trẻ con.
« Xin lỗi hyung, em mệt quá, em vừa trải qua một tuần khá khó khăn, hôm khác mình gọi được không? »
— Tùy cậu.
Nhưng cậu ấy vẫn lưỡng lự. Rồi uống một ngụm nước, cuối cùng tôi cũng hỏi:
— Cậu có chắc là không sao không đấy?
« Không sao thật mà, hyung. Em hơi mệt thôi. »
— Ừm.
Im lặng một lát sau Chanyoung mới hỏi:
« Lúc anh Seunghan về, anh đã nói gì? »
— Rằng chúng ta đã hòa giải và làm rõ sự việc.
« Và? »
— Giờ mình đã chính thức làm bạn.
« Và? »
— Thế thôi.
« Thế thôi? »
— Ừ.
« Anh không nói với anh ấy điều gì khác à? » Cậu kiên quyết hỏi lại.
— Không, cậu muốn tôi nói gì với cậu ấy?
Lần này cậu đến gần hẳn cửa sổ lồi và quan sát tôi một lúc trước khi nói:
« Sao anh không nói? »
Không có sự trách móc trong giọng nói của cậu, nhưng lại có sự lo lắng, bồn chồn khiến tôi cau mày.
— Không biết.
Tôi nghiêng đầu một chút trước khi tiếp tục:
— Tôi nghĩ là tôi không muốn nói với cậu ấy. Tại sao? Cậu muốn tôi kể với Seunghan à?
« Không! »
Cậu đưa tay vuốt tóc rồi vuốt mặt.
« Vậy anh đừng nói với Seunghan hyung... Anh đừng nói với ai hết. Em... Em đi tắm rồi đi ngủ đây, hẹn gặp lại anh sau. »
— Ừ, hẹn gặp lại.
Chanyoung cúp máy, ném điện thoại lên ghế rồi đi vào phòng tắm.
Chanyoung thật kỳ lạ, nhưng vì với tôi cậu ấy từ trước đã kỳ lạ nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi nhún vai, quay lại bàn làm việc.
Có lẽ cậu ấy chỉ mệt thôi.
[🎸]
Chuông cửa nhà tôi reo ầm ĩ, liên hoàn, như tiếng kêu của một con vật bị tra tấn khiến tôi hoảng sợ, giật mình tỉnh dậy. Đồng hồ báo thức của tôi chỉ gần năm giờ sáng. Tôi rụt rè đứng dậy, sợ hãi rời khỏi phòng và tiến đến cửa trước.
— Cho hỏi... Ai đấy ạ? Tôi lắp bắp.
— Wonbin?
Là một giọng nữ, tôi không quen một bạn nữ nào cả. Lo sợ, tôi không cử động được, chỉ căng tai ra nghe cho đến khi nghe thấy một giọng trầm nghèn nghẹt gầm gừ:
— Rồi nó có mở cửa không đấy?
Tôi không nhận ra giọng nói này, lặp lại câu hỏi:
— Ai đấy ạ?
— Wonbin, tớ là Wonyoung đây, giọng nữ vang lên.
Wonyoung? Bạn cùng khóa với tôi? Đứng trước cửa nhà tôi lúc năm giờ sáng?
Ngạc nhiên nhưng cũng yên tâm hơn một chút, tôi mở khóa cửa nhà mình. Với vẻ mặt ngái ngủ, mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ, tôi tình cờ gặp Wonyoung nhưng không chỉ mỗi cô ấy. Sự xuất hiện của tôi khiến cho khuôn mặt cực kỳ đáng sợ của Yunho nhướng mày tò mò. Wonyoung ngượng ngùng cười với tôi, có chút khó chịu nhưng tôi không để ý, quá tập trung vào cơ thể mà hai người đang đỡ. Chanyoung.
Cái...
— Bọn tôi vác nó về cho cậu này, Yunho nói, ném xác người hàng xóm vào vòng tay tôi.
Chanyoung để mình bị ném đi như một con rối và vì tôi không thể đỡ nổi cậu ấy nên Wonyoung phải tiến đến giúp.
— Yunho! Anh thôi đi. Anh không thấy là cậu ấy đang...
— Mình phải đi đường vòng lại tới đây vì "bé nó" cầu xin được đến nhà "anh Wonbin hyung", anh không có quyền tức giận à?
Anh trừng mắt nhìn Wonyoung và cô thở dài nhưng tôi không có thời gian để ý đến họ. Cơ thể Chanyoung nặng trĩu và cậu ấy cứ cử động, tôi không giữ được.
— Chanyoung không sống ở đây, cậu ấy ở bên đối diện kia mà! Tôi kêu lên khi thấy cặp đôi Yunho với Wonyoung đi về phía thang máy.
— Chanyoung muốn bọn tớ đưa đến chỗ cậu, tớ xin lỗi, Wonyoung trả lời, gửi cho tôi ánh mắt thương hại đằng sau lớp trang điểm đang trôi và đôi mắt đẫm cồn của cô.
— Nhưng tôi không muốn rước của nợ này vào nhà, hai người vác nó về nhà lại đi!
— Đổi lấy gì?
Hả?
Yunho nhìn thẳng vào mắt tôi, vẫn với ánh mắt cực đoan của anh khiến tôi phải nuốt nước bọt.
— Là... Là sao?
— Tôi có thể đưa nó về bên kia, nhưng đổi lấy cái gì?
Tôi không thích giọng điệu của anh ấy chút nào và Wonyoung nhìn bạn trai mình với ánh mắt nghi ngờ.
— Không gì cả.
— Vậy cậu giữ nó đi.
Cánh cửa thép đóng lại sau lưng họ, để lại tôi một mình, trong hành lang, đỡ một đứa nhóc to con say rượu sắp ngã xuống bất cứ lúc nào trong tầm tay.
Kiếp trước tôi đã làm gì để giờ phải chịu mấy thứ này?
Tôi cố gắng kéo Chanyoung vào nhà nhưng ngay khi đặt chân vào ngưỡng cửa, cậu ấy đã ngã về phía trước, kéo tôi ngã theo. Sau một loạt lời nguyền rủa cả họ nhà cậu, tôi mới thoát ra được khỏi đó.
Tôi thở ra, cảm thấy mình đổ mồ hôi vì nỗ lực thể chất mà tôi không hề muốn làm vào thời điểm hiện tại. Tôi gần như muốn mặc kệ Chanyoung ở yên đó. Cậu gầm gừ, xoay người như thể vừa mới tỉnh dậy.
Tôi nhân cơ hội cởi giày cậu ấy. Cho ở nhờ đã là tốt lắm rồi, tôi sẽ không cho phép cậu ấy làm bẩn căn hộ tôi đâu.
Chanyoung vặn vẹo, mắt hé mở:
— Hyung?
Người cậu đầy mùi rượu. Cởi giày ra xong, tôi ra lệnh cho cậu ấy đứng dậy. Nhưng hiện tại thì Chanyoung hoàn toàn không có khả năng làm được việc đó.
— Chanyoung! Chanyoung, cậu cố gắng hơn tí đi!
Tôi kéo tay cậu ấy, bắt cậu đứng dậy.
— Hyung...
Cậu ta lẩm bẩm điều gì đó tôi không thể hiểu được. Chanyoung đang ở trong một tình trạng thực sự tồi tệ. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như này.
Cuối cùng, sau một nỗ lực mà tôi cho là siêu phàm, cậu ấy cũng đã đứng thẳng dậy, suýt ngã xuống mấy lần. Tôi kéo cậu ấy đến ghế sofa. Khi cậu đã ngả người xuống, tôi đưa cho cậu một ít nước và Chanyoung đã phải rất cố gắng mới giữ mắt mở được.
— Hyung, mình cần nói chuyện, cậu lắp bắp.
— Ngày mai rồi nói.
— Không!
Cậu hét quá to đối với một người đang buồn ngủ như tôi và cố gắng đứng dậy nhưng không thành. Cậu lại ngã xuống ghế sofa.
Đồ ngốc bẩm sinh.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn có chút tình người mà thấy tội nghiệp cho cậu ta. Tôi đi lấy một chiếc chăn lớn bà tôi đã đan cho tôi rồi đưa cho cậu.
— Ngủ đi, có chuyện gì mai nói sau.
— Hyung, mình phải nói chuyện, quan trọng lắm đó.
— Ngày mai nếu...
— Không!
Cậu ta đột ngột đứng dậy, với một lực mà tôi thấy hơi phi thực tế và suýt nữa đập vào bàn.
— Em đã bảo là chuyện quan trọng rồi mà! Cậu lại hét lên.
— Được rồi, được rồi. Thế thì nói đi, xong rồi cậu phải ngủ luôn.
Cậu cố gắng đi về phía tôi, trong khi tôi thở dài, nhắm mắt lại.
Giờ nếu có ngã, tôi cũng kệ, không đỡ lên đâu. Đáng đời.
— Hyung! Chúng ta cần nói chuyện!
— Cậu cứ nhắc đi nhắc lại là phải nói chuyện nhưng lại không nói gì cả. Tôi bực mình gắt lên. Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ lại và... Này, Chanyoung, tôi thề là nếu cậu mà dám nôn ra đấy là tôi...
Đột nhiên cậu ấy tiến đến gần, nắm lấy vai tôi. Cậu nhìn chằm chằm vào miệng tôi một hồi rồi đặt một ngón tay lên môi tôi như ra hiệu cho tôi im lặng.
— Hyung. Suỵt.
Làm ơn xin đừng gọi tôi là hyung nhiều như vậy. Nhưng Chanyoung không hề cử động, vẫn đang tập trung mân mê đôi môi tôi cho đến khi tôi hất tay cậu ra.
— Đủ rồi. Nằm xuống ngủ đi, ngày mai...
— Không. Bây giờ cơ.
Tôi nhắm mắt, thở dài.
— Cậu muốn nói gì mà quan trọng thế?
Chanyoung người lảo đảo, đôi mắt cậu ấy nhòe đi vì rượu, mái tóc cũng rối bù không thua kém gì tôi, chiếc áo sơ mi hơi hé mở trên chiếc quần jean, người còn có mùi thuốc lá.
— Đáng lẽ ra anh đã phải biết rồi...
Cậu ấy nói tôi nghe câu được câu không, không rõ ràng và khi cậu ấy thực sự sắp ngã, tôi đành phải nắm lấy vai cậu để giữ cho cậu ấy đứng thẳng, hai chân chạm đất.
— Lúc nào em cũng nghĩ về chuyện đó... Hyung... Em đến để nói với anh rằng mình phải dừng lại tất cả mấy chuyện này!
Cậu đẩy tôi ra sau và đến lượt tôi phải lảo đảo, rồi cậu hạ tay xuống.
— Hyung! Chúng ta phải dừng tất cả chuyện này lại!
— Nhưng cậu đang nói về cái gì vậy? Tôi bắt đầu thấy khó chịu.
— Em bảo là em muốn dừng lại.
— Nhưng dừng cái gì lại mới được chứ?
Mắt cậu nheo lại một chút trên mặt tôi và cậu giữ chặt cẳng tay tôi để tránh loạng choạng ngã xuống.
— Em không biết nữa... Anh làm em rối lên đây này...
— Ai làm cậu cái gì? Chanyoung, cậu mới là người...
— Hyung, suỵt.
Cậu ấy lại đặt ngón tay lên miệng tôi để bảo tôi im lặng. Đôi mắt cậu tập trung chú ý nhìn chằm chằm vào môi tôi. Tôi cau mày. Điên rồi. Lee Chanyoung điên rồi.
— Em chỉ cần... biết...
Đó là câu nói cuối cùng của Chanyoung trước khi hôn lên môi tôi. Mắt tôi mở to ngạc nhiên, vòng tay cậu siết chặt lấy hông tôi trong khi lưỡi cậu, cái lưỡi chết tiệt đó, nhân lúc tôi không phòng thủ liền luồn vào trong khoang miệng tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra. Chanyoung nằm ườn ra trên ghế sofa, chân gác lên bàn.
— Chanyoung. Cậu bị sao vậy?
Cậu ta càu nhàu, cựa mình, nằm cuộn tròn người trên chiếc ghế sofa trước khi lặp lại:
— Hyung, suỵt.
— Suỵt?
Suỵt cái gì mà suỵt?
Tôi tính giết cậu ta luôn cho rồi.
— Em mệt.
— Cái gì?
Rồi cậu ngủ quên luôn. Lúc đầu tôi đã nghĩ cậu ấy chỉ đang giả vờ nhưng khi để ý nhịp thở của cậu, tôi mới nhận ra rằng Chanyoung thực sự đang ngủ say.
Tôi muốn giết cậu ta, tôi thề, tôi sẽ chặt cậu ta thành từng mảnh và rải xác cậu xuống sông Hàn. Để giải tỏa cơn tức giận gần như đã đốt cháy cổ họng, tôi đá cậu ta một cú mà Chanyoung thậm chí còn không thức dậy, vẫn ngủ lăn ra.
Này là khiêu khích tôi đó hả?
Dần dần tôi bắt đầu nhận ra rằng, trái ngược với mọi mong đợi, nụ hôn trái với ý muốn của tôi này, một lần nữa, chẳng gây ra điều gì cả. Tôi không sợ, không hoảng loạn, không có ký ức gì ùa về.
Chỉ có một làn sóng cảm xúc lạ lẫm trong cơ thể tôi vì bất ngờ.
Vậy là kế hoạch lần trước của Chanyoung thành công thật à?
Nhưng vậy thì Chanyoung cũng không có quyền lặp lại bất cứ khi nào cậu muốn. Bực mình, tôi đưa tay vuốt tóc, trở về phòng nằm lại trên giường.
Sau một hồi, tôi thở dài đứng dậy, bật đèn, đi ra phòng khách. Tôi uống một cốc nước và thấy Chanyoung nằm thò chân ra ngoài ghế tôi đẩy lại cậu vào bên trong để cậu ấy có thể ngủ thoải mái hơn rồi đắp chăn cho cậu.
Cuối cùng, tôi quay trở lại giường, đưa lưỡi lướt qua môi.
Có lẽ cậu ấy đúng, có lẽ chúng tôi phải nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng tôi không muốn.
Bởi vì tôi có cảm giác rằng cuộc trò chuyện này sẽ khiến tôi gặp thêm nhiều rắc rối chồng lên những rắc rối tôi đang mắc phải bây giờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro