Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15🦕


— Lè lưỡi ra nào.

Đứa trẻ ngoan ngoãn làm theo và bác sĩ nhi khoa, ông Kang, đặt một thanh gỗ nhỏ xuống trước khi mỉm cười.

 Được rồi Minho, con có thể đứng dậy được rồi.

Mẹ đứa trẻ mỉm cười ân cần và giúp cậu con trai năm tuổi mặc lại chiếc áo len. Tôi đành ngồi ở một góc ghi chép trong khi bác sĩ Kang tiếp tục tư vấn và kê đơn. Cuối cùng, khi hai mẹ con bước ra, ông ấy quay chiếc ghế lăn về phía tôi.

 Cậu nghĩ sao?

 Minho khỏi hẳn thủy đậu rồi, không còn sốt hay phát ban nữa. Tôi nghĩ sẽ phải kiểm tra trong hai tuần nữa để xem liệu có tái phát không.

Bác sĩ Kang khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt trông mệt mỏi như ông tôi, thường xuyên xoa bóp cổ như đang bị đau.

Kỳ thực tập của tôi đã bắt đầu gần một tháng rưỡi trước đó.

Ngay cả khi đó chỉ là một khóa thực tập quan sát, ông Kang luôn cho tôi tham gia chẩn đoán, đôi khi yêu cầu tôi khám cho một số trẻ.

Một ngày thật dài và bận rộn, công việc của một bác sĩ nhi khoa dường như không có hồi kết. Sau hơn chục tiếng làm việc trong ngày (có khi nhiều hơn, có khi ít hơn một chút), tôi về nhà, ăn và ngủ cho đến ngày hôm sau. Rồi mỗi ngày đều như vậy cho đến Chủ Nhật, ngày nghỉ ngơi duy nhất của tôi.

Thỉnh thoảng bác sĩ Kang vẫn yêu cầu tôi quay lại khi có trường hợp khẩn cấp. Khoa nhi của Bệnh viện Đa khoa Seoul là một thế giới tách biệt, được thiết kế và xây dựng dành cho trẻ em, nơi mọi thứ gần như có kích thước nhỏ hơn, các phòng nhiều màu sắc hơn, các phòng tập thể cũng vậy, có những người hướng dẫn cụ thể, những nhân viên hộ sinh, những người chăm sóc trong trang phục màu hồng , những bức vẽ phủ đầy tường...

Khoa nhi là nơi có sự sống, có tiếng la hét, có tiếng cười và tiếng trẻ con chạy, vui chơi, đôi khi khiến tôi quên mất những bức tường đã được khử trùng và chính khung cảnh của một bệnh viện.

Một số trẻ phải ở đó tạm thời vì bị gãy tay hoặc chân do tai nạn hoặc bị cúm nặng. Không may, còn có những người khác lại có sức khỏe yếu hơn và bệnh tật nặng hơn.

Tôi thật sự yêu trẻ con. Nhìn thấy chúng tôi thấy vui, chơi với chúng, chăm sóc chúng không chỉ là một sở thích mà là một thiên chức thực sự. Ở bên những đứa trẻ giúp tôi thoát khỏi mọi căng thẳng nội tâm và khiến tôi bớt nhàm chán, bớt khô khan hơn, đồng cảm hơn, như thể tôi đang nuôi dưỡng niềm vui sống của chúng để trở nên khác biệt hơn một chút. Bây giờ khi thấy quá trình thực tập của tôi đã diễn ra tốt đẹp, tôi biết mình đã có sự lựa chọn đúng đắn.

Tôi không còn nghi ngờ gì về tương lai của mình: Tôi sẽ trở thành bác sĩ nhi khoa.

Mặc dù tôi rất mệt mỏi và làm việc quá sức nhưng trường đại học và ông Kang đã yêu cầu tôi viết một báo cáo thực tập dài khoảng 30 trang về các ca lâm sàng và tôi thực sự rất thích viết nó.

Trong vài tuần qua, tôi đã gặp anh Shotaro vài lần ở khoa tim mạch và khi có thể, chúng tôi cùng ăn trưa. Anh ấy cũng choáng ngợp như tôi và mặc dù không chắc chắn về tương lai của mình nhưng anh vẫn có vẻ rất thích công việc thực tập hiện tại.

Ngay cả những cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng thay đổi, và tôi gần như chắc chắn rằng bất cứ ai không phải là bác sĩ hay y tá đều không thể hiểu được những gì chúng tôi đang nói.

Seunghan gửi tin nhắn cho tôi suốt cả tháng trời, cho đến giờ tôi vẫn chưa có thời gian để gọi cho cậu ấy quá năm phút. Cậu ấy đang ngày càng mất kiên nhẫn ở Busan và nóng lòng muốn đến Seoul.

Cậu ấy đã hoàn thành mọi thủ tục giấy tờ, nhận được học bổng trong năm và đang loay hoay tìm kiếm một căn hộ.

Cậu ấy sẽ đến thủ đô trong một tuần nữa, trong lúc chờ, cậu làm việc chăm chỉ với nhiều công việc lặt vặt khác nhau để kiếm được càng nhiều tiền càng tốt.

Còn Ngài-Hàng-Xóm-Bên-Kia-Đường thì sao á?

Chanyoung đã spam tin nhắn tôi kể từ khi tôi quay lại Seoul. Cậu ấy đã vượt qua kỳ thi một cách xuất sắc, theo lời cậu thì tất cả là nhờ tôi, nên cậu ta có thể giữ được căn hộ của mình cho đến hết năm. Tôi cũng vui, ngay cả khi tôi sẽ không bao giờ nói với cậu ấy, nhưng ý nghĩ rằng chúng tôi vẫn là hàng xóm thật sự không phiền.

Trong những giờ thực tập của mình, tôi không có cơ hội gặp cậu ấy, mặc dù cậu ấy đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn mà không phải lúc nào tôi cũng trả lời.

Hầu như là chả bao giờ.

Tôi không có thời gian và kiên nhẫn để trả lời mọi thông báo nhận được từ cậu ấy.

« Hyung, em đang chơi bóng chuyền, anh có muốn đi xem không? »

Hoặc:

« Hyung, tối nay ăn pizza và chơi Call of Duty, anh có đến không? »

Hay là:

« Hyung, anh đang làm gì vậy? Mình gặp nhau nhé? »

Và:

« Hyung, con gà có trước hay quả trứng có trước? »

Còn:

« Hyung, ngực con trai để làm gì ấy nhỉ? »

Và cuối cùng là:

« Hyung, em chán quá. Anh đang làm gì thế ? »

Có khi đi xe buýt về nhà, tôi mở hộp thư và thấy không dưới hai mươi tin nhắn.

Vào Chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất trong tuần, tôi chỉ ngủ hoặc viết báo cáo thực tập của mình. Chanyoung hiếm khi ở nhà vào Chủ nhật, chắc là cậu ấy có rất nhiều trận đấu và đôi khi cậu ấy cũng nằm cả một ngày vì buổi tối ngày hôm trước đi chơi mệt. Khi cậu ấy xuất hiện, thường vào khoảng sáu giờ chiều, tôi không đợi lâu để đi ngủ và dậy rất sớm vào ngày hôm sau; tôi phải mất hơn một tiếng rưỡi đi phương tiện công cộng để đến bệnh viện đa khoa.

Thực ra không gặp Chanyoung thì tôi vẫn ổn, nhưng nếu phải thành thật mà nói thì tôi hơi nhớ cậu ấy. Tôi luôn thở dài khi nhìn thấy tất cả những tin nhắn đấy, nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ tôi cũng thích việc cậu ấy để ý đến mình.

Nhưng tất nhiên là tôi sẽ không bao giờ nói cho cậu ấy biết.

Cuối cùng, sau hai tháng, kỳ thực tập đã kết thúc.

Tôi phải nói lời tạm biệt với tất cả bọn trẻ, không khỏi cảm thấy tim mình thắt lại khi nghĩ đến việc phải rời xa chúng. Tôi đã có một cuộc phỏng vấn dài cuối kỳ thực tập với ông Kang và giám đốc khoa y.

— Chúng tôi kỳ vọng rất cao vào cậu, họ nói với tôi.

Ngày sắp tàn và khi tôi đang thay quần áo trong phòng thay đồ, bỏ lại chiếc áo khoác trắng, tôi nhận được tin nhắn từ anh Shotaro. Tôi thu đồ đạc rồi bước ra ngoài, hai ngày trước trời đã có tuyết và tuyết vừa tan, trời rất lạnh. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng tôi khi tôi nhìn quanh tìm Shotaro hyung, bệnh viện ở quanh một công viên và cách bãi đậu xe không xa. Bóng dáng một người mặc chiếc áo khoác dày màu xanh hải quân vẫy tay với tôi và tôi chạy theo sau anh ấy. Chóp mũi anh đỏ bừng và tôi tự hỏi anh đã đợi bao lâu rồi.

 Thế nào?

— Tốt, còn anh?

 Anh đến phỏng vấn ngay trước em, anh ấy giải thích với tôi, bác sĩ Bak bảo anh hợp với khoa nội tổng quát hơn.

— Vậy ạ?

Chúng tôi nói chuyện một lúc trước khi tôi đề nghị:

 Em ăn tối cùng anh nhé?

 Nếu em muốn, nhưng có người khác đi cùng có được không?

— Người khác?

Anh mỉm cười với tôi:

— Bạn gái anh.

— Anh có bạn gái rồi á?

— Ừ.

 Thật ạ?

Anh cười nhẹ:

— Chứ sao? Sao em trông sửng sốt thế?

— Em không biết. Anh chưa từng kể với em.

 Em có hỏi đâu.

Cũng phải.

 Vài phút nữa là bạn ấy đến, nhưng nếu em không muốn thì cũng không sao, anh...

 Ừm.

Ngay lúc đó, tôi nhận được thông báo điện thoại.

« Tớ đến Seoul rồi này. »

« Tớ đến nhà cậu rồi. Cậu không có nhà à? »

« Này, Wonbin, đừng có nói là cậu quên tớ đến hôm nay đấy nhé? »

« Wonbin? »

« Cậu đâu rồi? »

Tôi giật mình, lướt qua tất cả các tin nhắn.

 Có chuyện gì thế? Anh Shotaro lo lắng hỏi.

 Seunghan. Em quên mất là Seunghan sẽ đến tối nay!

Tôi thật là một người bạn thân tồi. Trước khuôn mặt bí xị của tôi, anh Shotaro chỉ cười trước khi làm động tác chào người sau lưng tôi.

Tôi đọc xong cuộc trò chuyện qua tin nhắn đơn phương mà Seunghan đã bắt đầu với tôi ba giờ trước đó, trước khi ngước lên khi nghe thấy một giọng nói. Một cô gái vừa tới.

 Wonbin, đây là Minjee, người yêu anh.

Tôi chào cô ấy bằng một cái gật đầu lịch sự và cô ấy đáp lại bằng một nụ cười. Minjee là một cô gái rất xinh đẹp. Chỉ có người mù mới không thấy. Cô có làn da trắng ngần, mắt hai mí, mũi thẳng. Toàn bộ khuôn mặt của cô ấy rất cân đối và mái tóc đen dài của cô ấy được che đi bởi chiếc mũ len giống chiếc mà anh Shotaro đội.

Cô ấy cao và có vẻ là một người chơi thể thao.

 Rất vui được gặp anh, anh Shotaro đã kể cho em rất nhiều điều về anh đấy.

 Minjee nhỏ hơn em một tuổi, anh ấy nói với tôi.

 À.. Ờ.. Tôi cũng rất vui được gặp bạn..

Tôi có nên nói rằng tôi không biết gì về cô ấy vì anh Shotaro chưa bao giờ kể với tôi về bạn gái anh không?

Khi nhìn Minjee, tôi có cảm giác như đã từng gặp cô ấy trước đây. Cô ấy toát lên vẻ lôi cuốn nhưng lại có nụ cười rất dễ thương, tôi đoán cô ấy chắc rất được yêu quý. Dù thế nào đi nữa, Minjee và anh Shotaro cũng rất đẹp đôi.

— Vậy em đi ăn tối với Seunghan hả?

Ý niệm về thực tế hiện thẳng vào mặt tôi và tôi lại bắt đầu hoảng sợ:

 Vâng, chắc vậy, em... em không biết giờ cậu ấy ở đâu.

Làm sao tôi lại có thể quên cậu ấy như vậy được?

 Không sao, lần sau ba chúng ta sẽ đi ăn tối cùng nhau.

Tôi chào họ trước khi chạy một mạch về phía trạm xe buýt. Khi vào trong xe, tôi lôi điện thoại ra gọi cho Seunghan nhưng vô ích, điện thoại cậu ấy đã tắt nguồn hoặc là cậu ấy hoàn toàn phớt lờ tôi.

Trong suốt chuyến đi, tôi không liên lạc được với cậu ấy lấy một lần, còn Chanyoung thì đã gọi cho tôi hơn một lần, cuối cùng tôi cũng nhấn nút đồng ý.

Giọng Chanyoung vang lên trong ống nghe:

« Hyung, anh cố tình bơ em hay sao vậy? »

 Không.

Tiếng cười cậu vang lên qua điện thoại, không kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt mình tôi cũng từ từ mỉm cười.

Cậu nói thêm:

« Có người muốn nói chuyện với anh này. »

Tôi nghe thấy tiếng động phía sau, môi trường ồn ào và một giọng nói mới phát ra trên thiết bị.

« Wonbin? »

— Seunghan? Cậu ở cùng Chanyoung à? Tôi ngạc nhiên hỏi.

« Chứ sao? Tớ đứng ngoài cửa chờ cậu suốt ba tiếng đồng hồ đấy! »

— Tớ xin lỗi, tớ quên mất là hôm nay cậu sẽ đến, tại tớ có phỏng vấn với đánh giá cuối kỳ thực tập và tớ không mang theo điện thoại...

« Không sao đâu. »

« Seunghan hyung đang dỗi đấy! » Giọng Chanyoung hét lên từ phía sau.

Tôi nghe thấy một tiếng động, theo sau là tiếng "Ối" trước khi Seunghan lại cầm máy. Cậu ấy vừa đánh Chanyoung à?

« Tớ đã đến bấm chuông cửa nhà Chanyoung nhưng cậu ấy cũng không có nhà. »

 Vậy sau đó cậu làm gì?

« Thì tớ gọi cho cậu ấy, ít nhất thì cậu ấy còn bắt máy. Tớ đến xem Chanyoung thi đấu khúc côn cầu nữa. Rồi sau đó bọn tớ đến một nhà hàng sushi, đang có một chương trình khuyến mãi lớn, chỉ hai mươi nghìn won cho một bữa buffet ăn thỏa sức! »

 À...

Đột nhiên tôi thấy hơi đói.

« Cậu đang ở đâu? »

 Đang trên xe buýt.

« Tớ sắp ăn xong rồi, lấy cho cậu một phần nhé? Cậu có đói không? »

 Ừ. Thế đồ đạc cậu để đâu rồi?

« Tớ để nhà Chanyoung. Này, sao cậu lại đổi mật mã cửa trước vậy? Nếu không tớ đã vào được rồi... »

— Nhưng Chanyoung cũng biết. Sao tớ có thể để cậu ấy đến nhà tớ được.

Seunghan cười nhẹ trước khi nói:

« Bao lâu nữa cậu đến? »

— Khoảng bốn lăm phút.

« Được, gặp nhau ở nhà cậu. »

 Ừ, xin lỗi lần nữa nhé Seunghan, tớ...

« À, không sao. Đừng lo, cậu sẽ trả nợ sớm thôi. »

Sao tôi lại không thích giọng điệu này của cậu ấy nhỉ?

Rồi cậu ấy cúp máy. Tôi ngủ gật một chút vì mệt mỏi trong ngày. Hôm nay tôi đã làm việc bao lâu? Mười bốn tiếng? Người tôi tê liệt vì tư thế ngủ, cuối cùng tôi cũng đến được con phố của mình, tôi xuống xe buýt và đi bộ về căn hộ trước khi nhận được một tin nhắn khiến tôi phải dừng bước.

« Tớ đang ở nhà Youngie nha ^3^. »

Tôi không muốn đến đó.

Tin nhắn mới:

« Đến đây đi, tớ có phần đồ ăn của cậu này. »

Nếu cậu ấy có đồ ăn thì tôi bắt buộc phải đi, nhỉ?

Chết tiệt.

Não tôi trong bụng luôn rồi.

Khi tôi bấm chuông cửa nhà hàng xóm thì chính cậu ấy đã ra mở cửa. Tóc cậu ấy đã dài ra một chút, vẫn mặc bộ đồ jogging và nở một nụ cười thật tươi với tôi.

— Hyung. Lâu rồi không gặp!

Rồi cậu cau mày trước khi nói:

 Anh không trả lời tin nhắn em gì cả.

 Vậy thì gửi ít đi, tôi đáp.

 Ơ? Cậu ta kêu lên, giả vờ phẫn nộ, ý anh nói là em đang quấy rối anh à?

 Ừ.

Cậu ấy quấy rối còn tôi thị dâm, công nhận chúng tôi thực sự rất hợp nhau.

Suy nghĩ đấy khiến tôi vô thức mỉm cười. Chanyoung hơi ngạc nhiên rồi bỏ khoanh tay trên ngực, đẩy tôi vào trong nhà.

— Em có mời vài người bạn đến, hy vọng anh không phiền.

Nụ cười chợt tắt và tôi trừng mắt nhìn Chanyoung, khiến cậu ấy cười khúc khích.

Thực ra, tôi không nhớ cái bản mặt đểu cáng của cậu ấy một chút nào.

Tôi liếc nhìn về phía phòng khách. Ba gương mặt mới tôi chưa từng thấy bao giờ, ở trên ghế sofa quanh bàn cà phê, nhấp từng ngụm bia. Seunghan cũng ở đó, vẫn tóc nâu hạt dẻ, mặc dù màu có vẻ đậm hơn lần cuối tôi nhìn thấy cậu ấy. Cậu ngồi trên thảm, mỉm cười, cùng với hai chàng trai tôi chưa từng gặp trước đây và một cô gái.

Eunseok cũng ở đó, hút điếu thuốc lấp đầy căn hộ, tựa lưng vào ghế bành, hắn dường như không mấy quan tâm đến những người còn lại trong nhóm. Nhưng, khi liếc thấy tôi, hắn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, đủ khiến tôi khó chịu.

À cả Eunseok nữa, tôi cũng không nhớ.

Sau đó, Chanyoung đưa cho tôi một chiếc túi đựng vài hộp trong đó có khoảng ba mươi miếng sushi.

 Tôi cầm về nhà ăn, tôi nói.

 Vậy thì...

Cậu ấy chộp lấy lại cái túi khi tôi định cầm nó và băng qua phòng đặt lên bàn cà phê. Ngay sau đó liền nhìn tôi nở một nụ cười ngứa đòn.

Tôi có thể quay về nhà. Nhưng bụng tôi đang kêu đói và sau một hơi thở dài, tôi đi vòng đến bàn cà phê, không quên ném cho người hàng xóm một cái nhìn khó chịu. Cậu ta còn có gan để cười nữa.

Đáng ghét.

Tôi ngồi xuống thảm, không muốn mạo hiểm ngồi trên ghế sofa. Chiếc ghế này, và tôi biết rất rõ, đôi khi được sử dụng cho mục đích khác chứ không phải để ngồi. Tôi lấy hộp, đũa và nước sốt ra.

Những người bạn của cậu dường như không chú ý đến tôi nên tôi cứ thế ngồi đó ăn hết sức thoải mái, nhưng tôi lại quên mất là Lee Chanyoung, luôn luôn đẩy tôi vào những tình huống mà tôi không muốn.

— Mọi người, cậu ấy gọi. Đây là Wonbin hyung, anh ấy sống ngay bên kia kìa...

Cậu ấy chỉ ngón tay cái về phía phòng khách bên kia đường và nói tiếp:

 Anh ấy là bạn của Seunghan hyung. Mọi người nói chào đi.

Và như thể tôi đang ở trong một cuộc họp của Alcoholics Anonymous, tất cả mọi người, kể cả Seunghan, đồng thanh nói:

 Chào Wonbin.

Creepy thật...

Biểu cảm trên mặt tôi khiến Chanyoung bật cười và cậu ấy ngồi xuống thảm, khiến tôi lui ra xa nhất có thể.

— Hyung, anh muốn uống gì không?

 Có, nước lọc.

Eunseok vừa rít khói vừa nhìn tôi rồi nói:

— Lâu rồi không gặp.

 Ừm.. Chào anh...

Ánh mắt hắn khiến tôi khó chịu. Đúng lúc đó Seunghan tiến lại gần.

 Wonbin này, đây là Jaebum hyung.

Tôi gật đầu với người bên cạnh Seunghan.

 Anh ấy học cùng khoa âm nhạc với Eunseok hyung.

Miệng đầy sushi, tôi cau mày. Seunghan có vẻ tâm trạng rất tốt, quá tốt với tình hình mệt mỏi hiện tại của tôi.

 Tớ gặp anh ấy chiều nay khi đến xem Chanyoung. Anh ấy có một căn hộ khá gần trường, có tận bảy người sống cùng nhau nhưng vẫn còn trống một phòng đấy!

 Ừ, tin tốt.

 Ngày mai cậu giúp tớ dọn đồ được không?

 Ngày mai?

Ngày mai tôi đã lên kế hoạch, 1- Đi ngủ, 2- Làm báo cáo thực tập, 3- Không chuyển đồ hay bất cứ gì hết. Đặc biệt là không chuyển đồ hay bất cứ gì hết.

Tôi có thực sự phải giúp cậu ấy không?

Nhưng thấy cái nhìn mà Seunghan dành cho tôi, tôi cho rằng mình thực sự không còn lựa chọn nào khác. Tôi ăn mà không tham gia vào cuộc trò chuyện, cả Eunseok cũng đang xem điện thoại, hút thuốc mà không quan tâm đến những người khác.

Vậy hắn ta ở đây làm gì?

Tất nhiên là tôi đã bị dụ bằng đồ ăn, nhưng tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu Chanyoung dụ dỗ được Eunseok bằng chiêu trò này.

Chanyoung ngồi bên trái tôi và nói chuyện với mọi người. Còn người tên Jaebum chủ yếu đang nói chuyện với một người khác ngồi ngay trước mặt tôi.

Anh ta có một khuôn mặt hơi đáng sợ. Trên thực tế, anh có vẻ khá khép kín. Cô gái bên phải anh gần như áp sát vào người và anh giữ một tay trên đùi cô như muốn đánh dấu chủ quyền.

Còn cô gái thì đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy quay mặt đi khi tôi ngước lên nhìn. Và khi tôi tiếp tục ăn lại nhận ra cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

— Trên mặt tôi có dính gì à? Tôi thì thầm hỏi người hàng xóm.

 Không có, sao đấy ạ?

Nhưng cậu dường như đã hiểu được nên quay đầu về phía cô gái, cô ta lại quay đầu đi, giả vờ theo dõi cuộc trò chuyện của hai người còn lại trên ghế sofa. Chanyoung khịt mũi, nói:

 Hay là chị ấy thích anh?

Tôi gần như nghẹn miếng sushi và cau mày nhìn Chanyoung. Cậu ta va đầu vào đâu rồi à? Xem xét vẻ ngoài của bạn trai cô ấy ngay bên cạnh, tôi thật sự không tin cô ấy sẽ thích tôi.

 Sao anh có vẻ sốc vậy?

Cậu vẫn tiếp tục mỉm cười, đôi mắt dán chặt vào người tôi. Sau đó liền ghé sát vào người tôi thì thầm:

 Sao vậy, anh không thích chị ấy à?

Câu hỏi này là sao?

 Hôm nay Hayoung hỏi thăm anh đấy, cậu nói thêm.

 Hả?

Hayoung?

Khoan đã, Hayoung là ai vậy?

 Buổi hẹn hò đôi, bạn gái thích em, thấp thấp, mít ướt, trượt băng nghệ thuật... Cậu miêu tả thẳng thừng.

 À. Ừ.

Chanyoung bật cười:

— Anh còn không nhớ bạn ấy nữa.

— Gặp mỗi một lần thì tôi không nhớ tên với mặt được đâu.

 Hôm nay bạn ấy hỏi về anh đấy, em nghĩ chắc bạn ấy cũng thích anh.

 Hayoung thích cậu chứ không phải tôi.

 Em đã từ chối bạn ấy rồi, bây giờ bạn ấy rất có thể để mắt đến người khác mà.

 Tôi không nghĩ chuyện này đơn giản vậy đâu.

Tôi quay lưng lại tiếp tục ăn, thấy Eunseok đang nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

— Hai người đang nói về cái gì vậy? Seunghan hỏi, ngồi xuống cạnh tôi và lấy một miếng sushi nhét vào mồm trước ánh mắt phẫn nộ của tôi.

— Về mấy người thích Wonbin hyung, Chanyoung trả lời, cũng giơ tay ra định lấy đồ ăn của tôi.

Tôi liền dùng đũa đánh vào tay cậu ấy khiến cậu nhăn nhó, kêu lên một tiếng.

— Ồ, là cái người ở sân trượt vừa nãy đấy á?

— Vâng.

Xin lỗi hai người? Nhưng cuộc trò chuyện này là sao đây?

 Bạn ấy dễ thương mà, Seunghan nhận xét.

 Em tưởng anh thích con trai? Chanyoung ngạc nhiên.

— Thích con trai thì tôi không khen một bạn gái đẹp được à?

 Cũng đúng.

Tôi lắc đầu.

Nghiêm túc đấy, ai đó làm ơn đến giúp tôi với. Tôi đang ở đây làm cái gì?

 À mà sao lại là "mấy người" thích Wonbin? Tôi tưởng chỉ có bạn trượt băng? Còn ai nữa hả?

Chanyoung liền nở một nụ cười như thể đang chờ đợi câu hỏi này và không một chút kín đáo hất cằm chỉ cô gái trên ghế sofa. Seunghan mở to mắt, gật gật đầu. Chanyoung cũng im lặng gật đầu lại và tôi nhìn chằm chằm vào hai người họ rồi liếc nhìn xem cô gái có để ý không.

Nhưng Eunseok, người vẫn đang lắng nghe chúng tôi nói chuyện, đã chấm dứt việc giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu dở hơi của bọn họ bằng cách quay sang cô gái hỏi:

— Cô học y phải không?

Mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn. Người bạn trai kia nghe thấy vậy liền siết chặt đùi cô gái.

Eunseok và anh ta không ưa nhau sao?

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu và Eunseok quay sang nhìn tôi:

 Hai người có quen biết nhau không?

 Không, tôi đáp.

Cô ấy chợt đỏ mặt, bạn trai cô nhìn tôi rồi cau mày:

 Wonyoung, em biết cậu ta không?

Cô lắc đầu trước khi nói:

 Bọn em học cùng khóa.

Cô ấy đang nói về tôi à?

Khoan...

Chanyoung và Seunghan quay về phía tôi chờ phản hồi.

 Vậy sao?

 Em biết cậu ta? Bạn trai cô (chắc đó là bạn trai cô) hỏi lại.

 Vâng, là Park Wonbin.

Ok? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô ấy nhích ra khỏi ghế sofa một chút và mỉm cười với tôi:

 Tên tớ là Wonyoung, học cùng khóa với cậu nhưng nếu cậu không biết tớ thì cũng không sao đâu...

 Nhưng em thì lại biết cậu ta, bạn trai cô xen vào.

Cô ấy đỏ mặt, cảm giác căng thẳng dâng lên, tôi liền hắng giọng:

— Xin lỗi, tôi không biết hết những người trong khóa và tôi cũng không giỏi nhận diện tên và khuôn mặt người khác...

— Không sao đâu mà, Wonyoung nói, có vẻ chân thành.

Rồi cô thì thầm với bạn trai:

 Thôi quên đi, Yunho.

Nhưng anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt như muốn thiêu cháy khuôn mặt tôi và tôi nghe thấy Eunseok cười khúc khích ở bên trái mình. Có gì buồn cười sao?

Tôi quay mặt đi thì Chanyoung chợt đứng dậy:

 Vẫn còn bia đấy, ai muốn uống không?

Câu nói đó của cậu dường như đã kết thúc khoảnh khắc khó xử này và Jaebum giơ cái chai rỗng của mình lên, Seunghan nói:

 Tôi nữa.

Tôi nhanh chóng ăn hết phần ăn rồi đứng dậy vứt rác, ánh mắt của người tên Yunho vẫn chưa rời bỏ tôi.

 Tôi về đ...

 Không được.

Chanyoung kéo tay đẩy tôi ngồi xuống ghế, cạnh Wonyoung. Chiếc ghế sofa này là chiếc mới mà cậu ấy phải thay sau vụ trộm, lớn hơn và có hình chữ u. Tôi đang ở trong góc, quay lưng về phía cửa sổ lồi, và Eunseok ở ngay trước mặt, vẫn đang cúi đầu xem điện thoại.

 Xin lỗi về chuyện lúc nãy nhé, tớ không muốn làm cậu khó chịu, tớ chỉ ngạc nhiên khi thấy cậu đến đây thôi... Wonyoung thì thầm.

 Không sao.

Tôi hắng giọng nhìn hai con người kỳ quặc đóng vai trò là bạn bè tôi cứ đứng nháy mắt như cổ vũ tôi. Mà cổ vũ cái gì?

Lại còn thì thầm bình luận khiến tôi bắt đầu bực mình. Sao hai người này lại hòa hợp nhau như vậy chứ?

Còn tôi thì lại vừa đặt Chanyoung vào ô "bạn bè" một cách tự nhiên như thế.

Chắc tôi mệt quá nên vậy.

 Xin lỗi vì đã không nhận ra bạn, tôi...tôi không hòa nhập nhiều với người khác, trừ Shotaro hyung. À, bạn có biết anh ấy không?

Wonyoung gật đầu:

 Xưng tớ-cậu cho thân đi, cô cười cười, ừ, tớ có biết Shotaro. Ai cũng biết anh ấy hết mà.

Cũng đúng, ngay cả người ở khoa luật cũng biết anh Shotaro mà.

 Nhân tiện, chúc mừng cậu đứng thứ nhất nhé, không ai nghi ngờ kết quả của cậu đâu, mọi người đều đoán được trước luôn.

Hả?

— Là sao? Tôi chợt tò mò hỏi, quay hẳn về phía cô ấy.

Wonyoung đỏ mặt trả lời:

 Thì, tất cả mọi người đều biết cậu vẫn sẽ là người đứng thứ nhất ấy. Dongyul sẽ không bao giờ có thể vượt được cậu.

— Dongyul? Là ai?

Cô ấy mở to mắt trước khi quay lại nhìn tôi. Làm như vậy, Wonyoung đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, một sự gần gũi mà tôi không quen nhưng tôi không nhận ra vì sự tò mò đang xâm chiếm tâm trí.

 Dongyul, cô nhắc lại, đứng thứ hai ấy.

 Tôi... Tớ không biết đó là ai.

 Thật á?

Đôi mắt Wonyoung đảo quanh khuôn mặt tôi để tìm kiếm điều gì đó mà tôi không biết. Đột nhiên cô ấy bắt đầu cười to, điệu cười của cô hơi lạ và tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy chằm chằm. Cô ngồi dậy, hất mái tóc vàng ra sau một chút. Giờ khi tôi ở gần hơn, tôi thấy cô ấy trang điểm hơi đậm.

 Cậu thực sự không biết Dongyul là ai đó hả?

 Không.

 Ôi trời, tớ phải kể lại chuyện này cho cả khóa biết! Dongyul như bị ám ảnh bởi cậu ấy, lúc nào nó cũng bảo là cậu cố tình né tránh nó này nọ...

Tôi cau mày:

 Tớ không né tránh ai hết.

Cô ấy lại cười và trong lúc cười cợt cô đã ra tay đập thẳng vào cẳng tay tôi khiến tôi đột ngột lùi lại. Tôi chợt nhận ra sự gần gũi của chúng tôi và di chuyển ra xa cho đến cuối góc sofa.

Cô dường như nhận ra điều này nên dừng lại, xấu hổ:

— Tớ xin lỗi.

Cô dường như muốn liếc nhìn phía sau như để kiểm tra xem bạn trai đang làm gì nhưng anh ta không hề cử động. Tuy nhiên tôi chắc chắn rằng anh ấy đã nhìn thấy hết cảnh này.

Tôi muốn rời đi ngay bây giờ, nhưng cô ấy lại nói:

 Đừng để ý đến Dongyul nhé, nó chỉ ghen với cậu thôi, còn rất có tính cạnh tranh nữa.

— Tớ không biết Dongyul là ai, tôi nhắc lại, tớ không quan tâm xếp hạng của người khác...

Ngoại trừ Shotaro hyung đứng thứ mười hai ra.

 Cậu thật khác với những gì tớ tưởng tượng, cô ấy nói, nghiêng đầu một chút tỏ vẻ dễ thương nhưng tôi lại thấy hơi lạ.

— Ừ. Nhiều người bảo tớ kỳ lạ.

Wonyoung chớp mắt, nhận ra rằng mình đang nhìn vào tôi hơi lâu liền lùi ra sau, hơi đỏ mặt. Sao cô ấy đỏ mặt nhiều quá vậy?

 Cậu đổi kiểu tóc rồi, tớ thấy khó quen lắm, lúc trước tóc cậu dày với bù xù cả lên...

À. Ok.

 Tớ có thể đến chào cậu lúc gặp nhau sau kỳ nghỉ không?

???

Tôi cau mày trước khi trả lời:

 Ờ... Được... Tùy cậu..

Tôi không hiểu được sự nhiệt tình của Wonyoung.

 Còn... trong khoa có nhiều người lập nhóm làm việc để ôn chung và... À... Nếu muốn, cậu có thể tham gia với bọn tớ?

 Tớ không ôn bài theo nhóm.

Chắc giọng tôi có vẻ rất gay gắt với Wonyoung vì cô đột nhiên trở nên nhợt nhạt, tôi đành nói thêm:

 Ừm, tớ không thấy thoải mái khi có nhiều người...

 Được, không sao mà.

Nhưng cô ấy có vẻ thực sự thất vọng.

Đột nhiên có một cái đầu lướt qua vai Wonyoung, người tên Yunho túm lấy eo cô rồi áp người vào lưng cô. Anh ấy ngước lên nhìn tôi.

— Hai người đang nói chuyện gì thế?

 Không có gì cả, Wonyoung trả lời, chỉ nói về bài làm ở trường và các nhóm ôn tập thôi.

Yunho nhướng mày tò mò.

 Cậu ấy thú vị đến vậy sao?

Hỏi câu hỏi kỳ lạ này ngay trước mặt tôi trong khi nhìn vào mắt tôi gần như giống như một sự khiêu khích và tôi cau mày không hiểu. Còn Wonyoung có vẻ hoảng loạn mà tôi cũng không thể hiểu vì sao. Nhưng cô không cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

 Đó là vì... Wonbin là... thủ khoa khoa y đấy. Cậu ấy là một thiên tài và có...

 Không phải là thiên tài, tôi nói lại bằng giọng trầm nhất của mình mà không kiểm soát được.

Cả hai đều nhìn tôi, tôi cắn môi trước khi lấy hết can đảm và tuyên bố, nghiêm túc hơn:

— Tớ không phải là thiên tài.

 Vậy tớ xin lỗi, cô thì thầm, là vì cậu luôn đạt điểm cao nhất trong nhiều năm nên mọi người... Mọi người đều nghĩ cậu là thiên tài, nên đều có chút sợ hãi.

Giờ tôi đã hiểu tại sao những người cùng khóa không nói chuyện với tôi. Tại sao đôi khi họ liếc nhìn tôi.

Lý do là kết quả học tập của tôi sao?

Là vì họ "sợ hãi" tôi sao? Đùa hay thật. Tôi mới là người sợ họ ấy.

Wonyoung không kịp nói thêm gì vì bạn trai cô ấy đột nhiên bắt đầu hôn cô ấy, đầy miệng, ngay trước mặt tôi và tôi bĩu môi ghê tởm.

Hai người này thật sự không biết ngại hay gì? Tiếng mút, nước bọt hòa lẫn nhau khiến tôi nhăn mặt.

Còn ghê hơn nữa là Yunho vẫn mở to mắt, nhìn tôi như muốn thách thức tôi.

Người này thật sự đáng sợ.

Tôi phải về nhà ngay lập tức.

Cuối cùng tôi cũng đứng dậy khỏi ghế và lấy áo khoác. Chanyoung đã cố gắng hết sức để giữ tôi ở lại còn Seunghan đến nói với tôi rằng tối nay cậu ấy sẽ ngủ ở đây và ngày mai sẽ sang nhà tôi.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, Chanyoung nói với tôi:

— Hyung, thực ra anh cũng có nhiều bạn gái thích đấy thây.

Cậu ấy nói với giọng điệu tầm phào và tôi trợn mắt lườm cậu ta. Thấy vậy cậu ấy bật cười và tôi bước ra ngoài mà không chào hỏi ai khác. Tôi băng qua đường, bước vào căn hộ của mình, nhìn thấy phía bên kia cửa sổ lồi rằng Chanyoung đã mang thêm đồ uống có cồn ra và tôi kéo rèm lại. Còn sớm nhưng tôi cảm thấy kiệt sức đến nỗi tất cả những gì tôi muốn làm là ngủ. Nhưng trên hết, những gì Yunho vừa làm đã khiến tôi thực sự sợ hãi và nụ hôn của họ ngay cách tôi vài cm khiến tôi thấy ghê tởm. Tuy nhiên, trong lúc tắm, tôi lại bắt đầu suy nghĩ về những gì Wonyoung nói.

Yongduk? Donghae? À không... Dongyul? Người có vẻ ghét tôi này là ai?

Đứng thứ hai trong khoa?

Tôi không biết ai xếp ngay sau mình về kết quả, tôi không để ý, tinh thần cạnh tranh của tôi gần như bằng không. Nhưng sự cạnh tranh có quan trọng đối với những người khác không? Có phải đó là lý do tại sao họ cư xử lạnh lùng với tôi đến vậy? Bởi vì tôi là thủ khoa?

Tôi không phải là người hòa đồng nhưng tôi không nghĩ mình có thể khiến ai sợ hãi hết.

Một thiên tài? Đó có phải là điều mọi người nghĩ về tôi khi họ nhìn thấy tôi không?

Còn tôi, tôi chỉ cố gắng làm bài thi tốt nhất có thể, tôi không muốn trở thành thiên tài. Tôi không phải thiên tài, tôi đang cố gắng trở thành một người bình thường. Tôi thích trước đây, khi tôi không biết gì, khi việc này không quan trọng với tôi, nhưng bây giờ khi Wonyoung nói vậy, tôi có cảm giác như ai đó đã mở một cánh cửa mà cho đến lúc đó tôi chưa từng thấy. Mà tôi cũng không yêu cầu mở. Thêm vào đó là cái nhìn mà anh chàng Yunho dành cho tôi suốt buổi tối, tôi đột nhiên lo sợ về những gì mọi người có thể nghĩ về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro