Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày trở lại

Hai năm, quãng thời gian không dài, cũng chẳng hề ngắn, ít nhất đủ để dạy cô thế nào là cuộc sống, thế nào là phải mạnh mẽ. Yiwon hồi tưởng lại những năm tháng vui vẻ bên Joshua, phải rồi, bây giờ Joshua đã trở thành người nổi tiếng, một cô gái bình thường như cô, anh có còn nhớ không?

Khi còn là thực tập sinh của Pledis, mong muốn nhỏ nhoi của cô là được song ca cùng Joshua, anh đàn, cô hát, không cần trên sân khấu lớn, chỉ cần có hai người, vậy thôi là quá đủ. Nhưng rồi, chính cô lại là người lựa chọn rời xa anh, tìm cho mình con đường mới.

Lần đầu gặp mặt, cũng chính là ngày đầu tiên anh tới công ty, chàng trai người Mỹ mang dòng máu Hàn lúng túng không biết nên chào mọi người ra sao. Cô vẫn nhớ như in, chiều đó, Seungcheol oppa thông báo sẽ có thực tập sinh mới đến, cậu ấy là người ngoại quốc, người Mỹ. Điều đó đã kích thích sự tò mò của cô, trong đầu hiện ra không ít những gương mặt, không biết chàng trai kia có đẹp như Hansol hay Samuel hay không? Bất ngờ làm sao, đó lại là một anh chàng gốc Á, dáng người mảnh khảnh, nước da hơi ngăm. Điều thu hút sự chú ý của cô chính là đôi mắt sáng như sao. Anh ngại ngùng, cúi chào mọi người, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, không biết nên làm gì tiếp theo. Như một điều hiển nhiên, Yiwon lại gần bắt tay Joshua, tặng anh một nụ cười thân thiện, cô muốn lan tỏa cho anh một chút sự thoải mái. Seungcheol thấy vậy liền ra dấu cho Hansol làm phiên dịch viên cho Joshua để giúp anh chàng có thể dễ dàng giao tiếp với mọi người hơn.

Quả thực Joshua là một người vô cùng cuốn hút, phong thái tự tin của chàng trai ấy khi nói tiếng bản xứ khiến cho anh đẹp trai hơn gấp bội. Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn xung quanh, cho đến khi ánh mắt ấy chạm trúng Yiwon, trái tim của người con gái dừng lại một nhịp.

***

Thực sự đã rất lâu rồi cô mới tận mắt trông thấy dáng vẻ của anh bằng xương bằng thịt. Bóng dáng anh từ xa đã thu hút sự chú ý của cô, mặc kệ hành lí của mình nằm ngổn ngang giữa chốn sân bay đông đúc, cô chạy lại bên anh, ôm anh thật chặt. Joshua có chút bất ngờ, cũng đáp lại cái ôm của cô, ghé sát tai nói nhỏ:

- Em không sợ paparazzi sao?

- Đám nhà báo đó chẳng nhẽ không tha cho anh nổi một ngày?

Phải nói Joshua đã thay đổi khá nhiều, ngoài gương mặt chín chắn trưởng thành, hành động cũng tinh tế hơn rất nhiều. Nhiều lúc Yiwon tự hỏi bản thân liệu anh có nhìn thấy tình cảm của mình dành cho anh hay không, cô muốn anh biết thứ tình cảm ích kỉ có phần trẻ con ấy, cũng muốn biết câu trả lời của anh là gì. Nếu như anh không biết, những hành động này dành cho cô thật tình chẳng khác nào tra tấn trái tim mỏng manh. Lần này về Hàn Quốc, mục đích chính là xác nhận lại mối quan hệ của cô và Joshua.

Nghĩ đến đây, bỗng dưng nụ cười trên môi cô vụt tắt, nếu như cả hai không thể đến với nhau, kể cả được gặp anh mỗi ngày chẳng thể là điều dễ dàng gì với cô.

- Em làm sao thế? Có chuyện gì à!

- Có chứ anh! Oppa mời em đi ăn, nhưng phải là anh khao thì may ra mới giải quyết được vấn đề của em.

- Mới có hai năm mà thay đổi ghê gớm! Thôi được rồi, lần này anh mời, nhớ lần sau mời lại anh nhé!

- Hả, gì cơ? Anh đó, hôm nay sẽ được lên báo trang nhất với tiêu đề "Joshua (SEVENTEEN) thực sự rất ki bo" đấy!

- Thế hai năm vừa rồi em ở Mỹ, có ai mời em mà em không mời lại họ chưa?

- Này nhé, em ... hứ .... không nói chuyện này nữa

- Chẹp ... chẹp ...

Xa nhà hai năm, Joshua cứ nghĩ rằng Yiwon sẽ phải trưởng thành, phải chững chạc hơn, nhưng thực tế lại không hề như vậy, Yiwon trước mặt anh vẫn là một cô nhóc nghịch ngợm, thân thiết như em gái ruột của mình. Đôi lúc anh cũng cảm thấy bản thân có một chút rung cảm với cô bé này, nhưng thử hình dung đến chuyện tương lai sau này nếu tình cảm ấy đưa đi xa hơn, anh sợ tinh thần của cô không vững đề chống chọi lại với miệng lưỡi thiên hạ.

- Hello guys, I come back

- Mới có 2 năm mà nó quên luôn tiếng Hàn rồi kìa - DK là người đầu tiên thấy cô, vội chạy ra giúp cô mang đống hành lí vào trong phòng - Hello, how are you?

- I'm fine, thanks, hề hề

- Thiếu "And you?" rồi nhé! Haizz, như này là cần phải đi học lại tiếng Anh ngay lập tức

- À, mà mọi người đâu hết rồi vậy Seokmin oppa?

- Mọi người đi thu âm rồi, anh thu âm xong từ sáng để giờ được gặp em đầu tiên đây này - Vừa nói DK vừa đưa chai nước cho Yiwon

- Thế anh dẫn em đi xem phòng thu đi, tiếc là em chưa được trải nghiệm cảm giác thu âm như thế nào đã phải rời đi mất rồi

- Okay, để Dokyeom oppa dẫn em đi xem nhé

- Let's go

DK đưa Yiwon đến phòng thu, vẫn là bóng lưng quen thuộc của Bumzu và Woozi như cô vẫn thấy trên màn ảnh, hai người chăm chú đến mức không nhận ra cô đã đến. Mọi người không ở đây, chỉ có Myungho và Wonwoo đang ngồi chờ đến lượt mình. Trong buồng thu kia chẳng phải là Joshua sao, nãy còn đi thang máy cùng cô, giờ đã sẵn sàng cho phần thu âm của mình. Yiwon cảm nhận được một chút tình cảm của anh dành cho cô, quả thực không đơn giản là tình anh em thực tập.

- Ô, là người quen kìa!

Wonwoo đang đọc sách, thấy bóng đen là lạ mà quen quen làm anh ngắt đoạn suy nghĩ. Tiếng nói của Wonwoo làm cho Woozi bất giác quay lại. Một vài giây sau, Myungho cũng cập nhật được tình hình hiện tại.

- Em về lúc nào thế? - Woozi hỏi thăm

- Em về từ sáng, Joshua đón em, anh ấy kêu đưa em về nhà, nhưng mà nhớ mấy anh quá đòi đến đây cho bằng được, năn nỉ mãi oppa mới đồng ý

- Vẫn là cái bản tính năm nào - DK chen vào

- Các anh phải cảm thấy may mắn vì em đi mà không thay đổi chứ

- Ừ, rồi rồi, anh hiều - Woozi cười

- Lần này em về hẳn luôn hả

- Tất nhiên rồi, em mới đi có hai năm thôi mà nhớ mọi người quá trời quá đất

- Nhớ mọi người hay là không có ai khao ăn hả, nhìn trông gầy hẳn đi thấy thương thế

- Myungho oppa à, anh cứ phải khịa em mới chịu được hay sao

- Thôi nào mấy đứa, anh để cho các em nghỉ ngơi, nói chuyện giao lưu một xíu rồi chút nữa quay lại nhé

- Anh Bumzu hiểu ý bọn em nhất

Quay lại phòng tập, cô không lấy gì làm lạ khi mọi người tề tựu đông đủ trừ Joshua.

- Nhiều đồ đạc thế này, không biết nó có mang quà về cho tụi mình không nhỉ? - Dino thì thầm vào tai mấy anh lớn

- Này, mấy anh cứ nói to hẳn ra, thì thầm như thế là cố tình để cho em nghe thấy đúng không hả? Em không có quà cho mấy anh đâu, chỉ nhớ mua quà cho Joshua thôi

- Khiếp! Suốt ngày Joshua - Seungcheol bĩu môi

- Lúc em về chả phải có mỗi anh ấy ra đón em, đến khi nào anh đón em đi thì anh có quà anh Choi Seungcheol à

- ... - Em gọi thẳng tên anh ra như vậy thì từ mai anh làm tài xế riêng cho em luôn

- Ngay từ đầu như vậy có phải là ai cũng có quà không? Đùa các anh một xíu, chứ em mua quà cho tất cả mọi người mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro