e
Bắt máy đi , bắt máy đi mà
Tôi đã gọi lại lần thứ mười , tôi muốn khóc thật ròi , sao tôi có thể ngu ngốc như thế . Lỡ anh ấy không bắt máy thì sao ,anh ấy sẽ giận tôi mất , cứ điện như này thật không phải là cách tốt . Tôi quyết định thay đồ đến công ty của anh ấy . Mặc bồ vest màu trắng tinh rồi lái xe đến đó .
" Anh ấy không có ở đây ạ "
Đó là sau khi tôi bước vào bàn tiếp tân và hỏi , tôi nghĩ là mình phải ngồi đợi . Chị ấy bảo rằng tôi có thể vào phòng ngồi chờ ,nhưng tôi không chắc được vào phòng khi chưa có sự xin phép của anh ấy là điều tốt , nên quyết định ngồi bên ngoài đợi . Không rõ là tới bao lâu nhưng đến khi bị người nào đó lay người , tôi mới biết là mình đã ngủ từ lúc nào .
" Cậu sao lại ngủ ở đây "
Tỉnh dậy là khoảng lúc 6h chiều hơn , tôi đã ngủ được 5 tiếng , loay hoay đứng dậy chào một cách ngơ ngác ,người trước mặt có vẻ bị sự ngốc nghếch này của tôi làm cho bật cười .
" Sao lại ngủ ở đây ?? "
" Tôi ở đây đợi anh "
Vừa nói vừa gãy đầu , vừa cảm thấy có lỗi với người trước mặt , lại cảm thấy đói đến không chịu được . Từ sau lúc thức dậy cho đến giờ , chiếc bụng này vẫn luôn rỗng .
" Tôi gọi lại cho anh nhưng mà anh lại không bắt máy , nên tôi đến đây ngồi đợi , tôi thật sự xin lỗi , anh đừng giận tôi nha "
Người trước mặt bị câu nói của tôi , mà bật cười một cách vô thức .
" Không sao , lần sau không cần cực khổ ngủ ở đây đâu "
Anh ấy đang giỡn với tôi kìa ,mừng thầm trong bụng công sức ngồi đợi đúng là không uổng phí mà .
" Cậu đói không "
" Đói " thật sự là đói đến sắp ngất đi tại chỗ mà
" Đi ăn không , tôi mời cậu coi như là trả công cậu ngồi đợi đến tận giờ này "
Như lụm trên đường một thỏi vàng mà vui tới mức không làm chủ được hành động , ngu gì mà không đồng ý cơ chứ .Vì quá đói nên tôi mặc nhiên mà mà kéo tay anh ấy bước đi ,lí do này không biết hợp lí hay không . Hay là thực chất là muốn đụng chạm một chút , người kia lúc đầu có vẻ hơi bất ngờ nhưng hình như cũng không từ chối mà để tay cho tôi kéo đi .
Chiều cao này thật sự là quá đẹp mà , anh ấy mặc cho tôi đem đi trước sự ngỡ ngàng của những người trong công ty .
" Anh muốn ăn gì nào "
" Cậu muốn ăn gì thì đúng hơn , tôi nghe bụng của cậu đòi quyền rồi "
Nếu trả lời muốn ăn anh thì có quá biến thái không ??
" Đi tôi dẫn anh đi ăn món này "
May là hôm nay tôi không có ý định đi chiếc mô tô yêu dấu mà đi con xe oto mới mua kia . Nếu không thì thật sự khó xử khi mà để anh ấy ngồi trên nó .
Bước đến trước cửa nhà hàng không khí thì bao lãng mạn , một nhà hàng Pháp được xây theo kiến trúc xưa . Thật ra toàn bộ đều là do tôi thiết kế , vì nó chính là ước mơ từ lúc nhỏ .
" Ông chủ hôm nay dẫn bạn đến ăn à "
Là quản lí lâu năm do tôi đích thân mời đến , ông ấy là một người Pháp chính gốc . Nên tôi thường xuyên giao tiếp để tăng vốn ngôn ngữ . Một tràng tiếng Pháp bật ra , người kế bên có vẻ không hiểu gì cho mấy nên chỉ đứng im lặng .
" Là người yêu tương lai của tôi , ông thấy anh ấy đẹp trai không "
Tôi biết anh ấy nghe không hiểu nên mới nó như thế . Có quá vô liêm sĩ không nhưng tôi thấy thì sớm muộn cũng là của tôi chắc chắn sẽ là vậy .
" Hai người nói gì thế "
" Ông ấy hỏi chúng ta đặt bàn chưa , em mới nói là chúng tôi đặt rồi , ông ấy bảo sẽ dẫn chúng ta lên "
Như có tật giật mình mà nói lắp , người kia có vẻ cũng hơi nghi ngờ về câu trả lời này của tôi .
" Anh muốn ăn món gì nào "
" Tôi ăn được hết , cậu gọi món đi "
" Vậy thì hết meun nhá "
" Ăn không hết , chọn vài món thôi "
" Lấy cái này, này , này nữa , thêm cái này nữa đi , cái này cũng được "
Khuôn mặt người kia có vẻ bất lực , rõ là chỉ gọi vài món nhưng khi dọn lên lại đầy cả một bàn dài .
" Hình như cậu hay đi ở đây lắm sao "
" Em mở nó mà , nên thường xuyên đi ăn coi chất lượng đồ ăn , nếu không thì không còn khách nào mất "
" Có vẻ cậu nhỏ hơn tôi nhiều , nhưng cũng giỏi lắm chứ "
Không phải được khen lần đầu nhưng khi anh ấy khen tôi thì lại thấy có chút ngại ngùng . Thật ra cũng đâu có tài giỏi là bao , chỉ là cố gắng vì anh thôi .
end chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro