Chương 77: [Đẩy mắt kính]
Chương 77: [Đẩy mắt kính]
Hàn Trí Thành đăng Weibo xong, Hoàng Huyễn Thần với con trai của hắn vẫn còn đang mải đánh nhau.
Mười sáu năm trước Hoàng Thập Ngũ không đánh lại Hoàng Huyễn Thần, đương nhiên mười sáu năm sau càng không thể nào đánh lại được.
Cậu bị Hoàng Huyễn Thần bắt nạt một hồi cũng đuối sức, nằm dài ra trên ghế sopha.
Hàn Trí Thành hỏi cậu “Định khi nào về?”
Tuy rằng anh hỏi Hoàng Thập Ngũ, nhưng người trả lời lại là Hoàng Huyễn Thần “Tối nay không tăng ca, em về nhà với hai người”
Hàn Trí Thành ngẩng đầu nhìn hắn “Tạm thời không tăng ca?”
Hoàng Huyễn Thần giả vờ đọc báo cáo quý, nói cho có lệ “Ừ, chắc là thế, tóm lại là có rảnh. Hơn nữa tối nay cha mẹ cũng tới, em có thể không về được sao?”
Hoàng Thập Ngũ ngẩng đầu lên “Bà ngoại tới hả?”
Hàn Trí Thành gật đầu.
Hoàng Huyễn Thần gọi Lâm Tự Âm làm mẹ, còn Khúc Thiếu Ninh lại gọi là dì.
Hoàng Thập Ngũ “Vậy khi nào chúng ta về nhà?”
Hàn Trí Thành đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ “Có lẽ phải đợi một lúc nữa”
Trước cửa Trung Khống có một đám paparazzi bắt đầu tụ tập lại.
Hoàng Huyễn Thần cầm lấy chìa khóa trên bàn “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm tối. Để em lái xe”
Hàn Trí Thành “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hoàng Huyễn Thần “Lúc ăn cơm rồi nói, hoặc là về nhà nói, bây giờ không phải là thời gian nói chuyện”
Ba người khởi hành từ đằng sau, tâm tình Hoàng Thập Ngũ bây giờ đang rất tốt, tập trung cao độ, đối với trải nghiệm cùng với ba mẹ chạy trốn khỏi paparazzi này vô cùng mới lạ, cậu cực kỳ có hứng thú tham gia.
Hàn Trí Thành nhìn thấy thân thể cậu không có vấn đề gì, vừa khỏe mạnh lại hoạt bát, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Đầu tiên Hoàng Thập Ngũ nhìn ra bên ngoài cửa sổ……lăn lộn hết hai ngày hôm nay, rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo lại sau niềm vui được trở về mười sáu năm sau, ngược lại lúc này có rất nhiều câu hỏi đang đổ dồn vào trong đầu cậu, khiến cậu rất nóng lòng muốn hỏi Hàn Trí Thành.
Mẹ cậu còn nhớ năm đó có một người bạn học tên là Hoàng Thập Ngũ hay không?
Sau khi Hoàng Thập Ngũ chết rồi thì được chôn ở đâu?
Cậu có cơ hội để đi thăm chính bia mộ của mình hay không?
Thật ra năm đó cậu cũng đã nghĩ sẵn chữ khắc lên bia mộ của mình rồi, sẽ viết là: Quét mã, hợp táng.
(Hợp táng: Chôn chung một huyệt)
Hoàng Thập Ngũ suy nghĩ lung tung, rối răm nửa ngày, mãi mới vòng vo hỏi câu đầu tiên “Ba ba, hồi học cao trung ba có quen biết một người bạn đặc biệt tốt nào không?”
Cậu nghĩ thầm: Thoạt nhìn ở trong mắt người khác, năm đó mối quan hệ giữa mình với ba chắc là cực kỳ thân thiết ấy nhỉ!
Tay Hoàng Huyễn Thần đặt ở trên tay lái, thỉnh thoảng di chuyển một chút, không nhìn thấy có gì khác thường, thản nhiên trả lời “Có chứ, mẹ con đấy. Về sau nhờ sự cố gắng của ba đã phát triển nó thành quan hệ yêu đương”
Hoàng Thập Ngũ:………
“Con không phải muốn hỏi chuyện này! Ngoại trừ mẹ con ra, chẳng lẽ ba không có một người bạn tốt nào khác sao?”
Hoàng Thập Ngũ hỏi xong, chợt nhận ra hỏi như vậy có gì đó sai sai.
Cậu vội vàng thay đổi lời nói “Ý con là, ba mẹ có người bạn chung nào không á, chẳng hạn như….”
Chẳng hạn như là người tình trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ linh tinh này nọ?
Thời điểm quan trọng, điện thoại của Hàn Trí Thành vang lên.
Câu hỏi của Hoàng Thập Ngũ bị cắt ngang, Hàn Trí Thành nhận cuộc gọi đến, là của Lâm Tự Âm.
Lúc anh cúp điện thoại, Hoàng Huyễn Thần hỏi anh “Tới rồi sao?”
Hàn Trí Thành “Tới rồi, anh đã bảo chú Dương đi đón bọn họ”
Hoàng Huyễn Thần “Vậy về thẳng nhà luôn. Có muốn ăn cơm cùng nhau không?”
Hàn Trí Thành “Sân bay cách đây quá xa, không cần phải cùng nhau ăn cơm tối đâu”
Hoàng Huyễn Thần bẻ tay lái, tiếp tục hỏi Hoàng Thập Ngũ “Lúc nãy con muốn nói cái gì?”
Hoàng Thập Ngũ đã cụt hết hứng rồi “Bây giờ con không muốn nói nữa”
Hoàng Huyễn Thần “Vậy chờ tới khi con muốn nói thì lại nói nữa”
Hoàng Thập Ngũ chống cằm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: Haizz, con chẳng biết sau này có khi nào muốn nói lại nữa đây.
Sau khi ăn tối xong thì đến một quảng trường thương mại ở trung tâm thành phố, đó là một trung tâm thương mại rất nổi tiếng ở phía Bắc.
Đó cũng là một bất động sản của Trung Khống, được thu mua mấy năm trước, khi ấy quảng trường thương mại này được xây dựng nhằm tạo ra cơn sốt giá nhà đất ở khu vực xung quanh, kết quả chẳng ngờ vài năm sau đó, mảnh đất này đã được quy hoạch trở thành khu phát triển mới, giá đất tăng cao khiến họ thu được lợi nhuận không ít.
Sau khi đi ra khỏi gara ngầm, Hoàng Huyễn Thần với Hàn Trí Thành tránh đi đường cái.
Khu vực này có nhiều ngõ hẻm, phong cách kiến trúc tương đối mang hơi thở Châu Âu, các nhà hàng đều nằm ở ven đường. Hàn Trí Thành chọn một nhà hàng ở trên điện thoại, rẽ trái rẽ phải mà vẫn không tìm được, cuối cùng họ chọn một nhà hàng Trung Quốc ở gần họ nhất.
Bước vào trong thang máy nhỏ đi lên, ra khỏi cửa thang máy chính là một hành lang dài.
Nhà hàng Trung Quốc này là một quán ăn gia đình, thường nhận đặt chỗ trước. Nhà hàng này phục vụ khách bốn tiếng một ngày, hai giờ trưa và hai giờ tối, tổng cộng có 16 bàn. Khi Hoàng Huyễn Thần đến, đã gặp may mắn vì nhà hàng còn dư lại một bàn chưa được đặt trước.
Hàn Trí Thành tạm thời định vị trên điện thoại, vài phút sau thì lên lầu.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy hơi, hơi kinh ngạc, khéo léo nói “Quý khách đi bao nhiêu người ạ?”
Hoàng Thập Ngũ đi ở bên phải Hàn Trí Thành “Ba người”
“Mời vào trong”
Hoàng Thập Ngũ liếc nhìn nhân viên phục vụ “Hình như cô ấy muốn nói gì đó lại thôi”
Hoàng Huyễn Thần ấn cổ cậu, đẩy cậu về phía trước “Nhất định là fan của mẹ con”
Hoàng Thập Ngũ nói “Ở đây mà cũng đụng phải sao?!”
Hoàng Huyễn Thần nói “Con còn chưa thấy mấy năm đầu khi mẹ con mới xuất đạo mới là tinh phong huyết vũ, ba muốn hẹn hò với mẹ con phải chọn lúc sau ba giờ sáng mới được. Đã vậy còn chẳng thể ra ngoài đi chơi, chỉ có thể ngồi ở nhà.”
(Tinh phong huyết vũ: Mưa máu gió tanh)
Hoàng Thập Ngũ không trải qua khoảng thời gian này của ba mẹ cậu, tức khắc liền có hứng thú.
“Vậy lúc đó phải làm sao?”
Hoàng Thập Ngũ ngồi vào chỗ, vươn cổ nhìn Hoàng Huyễn Thần.
Hàn Trí Thành đỡ lấy cậu “Ngồi cho đàng hoàng”
Hoàng Huyễn Thần “Không làm sao cả, thì yêu ngầm thôi”
Hoàng Thập Ngũ hỏi Hàn Trí Thành “Khi nào mẹ mới bắt đầu đóng phim vậy?”
Hàn Trí Thành nhớ lại một chút “Năm nhất”
Trong ấn tượng của Hoàng Thập Ngũ chỉ nhớ đã cùng với Hàn Trí Thành đến Bắc Kinh một chuyến, sau đó Hàn Lăng đã đưa Hàn Trí Thành đi quay phim.
“Năm nhất đại học đã đi đóng phim sao, lúc mẹ học năm nhất thì ba vẫn còn đang học trung học đúng không?” Hoàng Thập Ngũ nhớ lại một chút “Thành tích của ba hình như không được tốt lắm, làm sao thi đậu đại học được ta?” (Jian: đậu hẳn Bắc Đại luôn chứ đùa =)) )
Hoàng Huyễn Thần “Bộ không học được sao?”
Hoàng Thập Ngũ “Nhưng mà điểm thấp lè tè như vậy mà” Cậu tấm tắc cảm khái “Lại còn hay trốn học đi chơi net nữa chứ, cô nhỏ lại dối lòng nói ba học giỏi mới ghê”
Hoàng Huyễn Thần nhét đồ ăn trên bàn vào miệng Hoàng Thập Ngũ “Ăn cơm đi”
Hàn Trí Thành nhớ tới khoảng thời gian kia, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng anh với Hoàng Huyễn Thần là đối tượng đính hôn chính thức của nhau, mà khi yêu đương lại phải lén lút vụng trộm. Khi đó hai người đều còn nhỏ, lần đầu tiên bước chân vào giới giải trí, cũng không có ai nói cho anh biết làm minh tinh vẫn được yêu đương.
Hơn nữa lúc ấy Hàn Trí Thành xuất đạo với vai trò diễn viên, khác với thần tượng thường bị hạn chế chuyện hẹn hò yêu đương, với lại đa số khán giả thường không mấy quan tâm lắm tới đời tư của một diễn viên. Lần đầu tiên anh bộc lộ tài năng là khi anh nhận vai luật sư thực tập trong một bộ phim đề tài cảnh sát, tuy đất diễn không nhiều, nhưng vô cùng bi thương.
Dưới toàn bộ hệ thống cục cảnh sát và quan liêu, chỉ duy nhất một tân binh thiện lương, dũng cảm, tràn đầy nhiệt huyết. Cuối cùng vì để điều tra cái chết của con trai cục trưởng mà chết ở trên sân thượng, dựa vào diễn xuất khuôn mặt đã khiến khán giả phải rơi nước mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên mà công chúng bắt đầu muốn đi tìm hiều về người mới này.
Khi ấy Hoàng Huyễn Thần đã bao hết rạp chiếu phim để cùng với Hàn Trí Thành chỉ có hai người ở trong rạp xem phim.
Sau khi xem xong, Hoàng Huyễn Thần đột nhiên nảy sinh ý nghĩ không muốn cho anh đi đóng phim nữa, hắn luôn cảm thấy để cho Hàn Trí Thành đi đóng phim không phải là một quyết định chính xác, giống như là dâng hai tay nhường người yêu mình cho kẻ khác vậy.
Thực tế chứng minh, trực giác của hắn là đúng.
Nhờ vào diễn xuất nổi trội của Hàn Trí Thành trong bộ phim này mà anh bắt đầu trở nên nổi tiếng, tài nguyên của Giải trí Thư Tình đổ về phía anh nhiều như tuyết rơi. Kể từ đó, thời gian ở chung với Hoàng Huyễn Thần cũng càng ngày càng ít, những năm đầu, gần như là phải chắt chiu từng chút một thời gian để hẹn hò.
Con đường diễn xuất về sau cũng coi như là bằng phẳng, thậm chí còn có thể gọi là thuận buồm xuôi gió, không có một chút gập ghềnh nào.
Hoàng Thập Ngũ lại hỏi “Vậy khi nào thì mang thai con?”
Hàn Trí Thành sững người trong giây lát.
Có lẽ đây là câu hỏi mà các bậc cha mẹ sợ con mình hỏi tới nhất.
Hoàng Huyễn Thần dõng dạc nói “Con được nhặt về”
Hoàng Thập Ngũ “Sao mà ba vẫn còn dùng mấy lời ghẹo con nít này để xạo con chứ?”
Hoàng Huyễn Thần thản nhiên nói “Con là hàng tặng kèm khi ba mua quần áo”
Hoàng Thập Ngũ “…………Cái cớ lúc nãy nghe còn hay hơn!”
“Lúc mang thai con…..” Hàn Trí Thành bỗng nhiên mở miệng “Là chuyện trước khi xuất đạo”
Hoàng Thập Ngũ hỏi “Năm nhất sao?”
Hàn Trí Thành sờ sờ mũi “Cũng gần thế”
Hoàng Thập Ngũ: Mình mới chết không bao lâu đã được đầu thai rồi, hiệu suất cao dữ vậy luôn?
Hoàng Huyễn Thần “Ánh mắt của con là gì?”
Hoàng Thập Ngũ “Ánh mắt mà người già như ba không có……..Ui da!”
Cậu ôm đâu “Ba đừng có tự nhiên đánh con chứ!”
Hoàng Huyễn Thần hối cải nói “Lần sau…..”
Hoàng Thập Ngũ đoạt lời “Lần sau không đánh con nữa?”
Hoàng Huyễn Thần “Lần sau trước khi đánh sẽ báo trước cho con”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh không khỏi nở nụ cười.
Nụ cười vừa nở trên môi nhanh chóng biến mất.
Hoàng Thập Ngũ tinh ý bắt được mình bị người ta cười nhạo, đặt đũa xuống bàn, lẩm bẩm nói “Có gì vui mà cười chứ….”
Nhân viên phục vụ sợ cậu hiểu lầm, vội vàng nhẹ giọng giải thích “Tình cảm của gia đình mình thật tốt”
Hoàng Thập Ngũ chỉ vào chính mình “Tình cảm tốt?”
Nhân viên phục vụ gật gật đầu, cuối cùng cô lấy hết can đảm nhìn về phía Hàn Trí Thành “Xin hỏi ngài là Hàn Trí Thành tiên sinh phải không?”
Hàn Trí Thành “Sao vậy?”
Nhân viên phục vụ nhận được câu trả lời gần như là ngầm đồng ý này, hai tai đỏ bừng lên phì phấn khích “Em là fan của anh, đã theo dõi anh từ bộ phim điện ảnh đầu tiên, em….”
Có lẽ là vì đang trong giờ làm không tiện xin chữ ký, nhân viên phục vụ xoắn xuýt hồi lâu, vẫn không dám nói ra câu nói kia, chỉ đỏ mặt lên nhỏ giọng nói “Em sẽ luôn ủng hộ anh!”
Hàn Trí Thành cũng lịch sự đáp lại “Cảm ơn”
Thức ăn lần lượt được dọn lên, nhân viên phục vụ không nói thêm lời nào nữa.
Hoàng Thập Ngũ nhân lúc cô đi bưng thức ăn, lên tiếng nói “Lúc nãy có phải chị ấy muốn xin chữ ký của mẹ không?”
Hoàng Huyễn Thần “Nhìn là biết rồi, còn phải đoán sao?”
Hoàng Thập Ngũ “Vậy sao không mở miệng xin?”
Hoàng Huyễn Thần nhéo mặt cậu một cái “Nhà hàng có quy định của nhà hàng, hiểu chứ, người ta phải có đạo đức nghề nghiệp”
Hoàng Thập Ngũ như suy tư gì đó, gật gật đầu.
Ăn cơm xong đã là 7 giờ tối.
Hàn Trí Thành đi tới trước quầy lễ tân, đột nhiên hỏi mượn quầy lễ tân một cây bút.
Hoàng Huyễn Thần biết anh định làm gì, thế nên kéo cánh tay Hoàng Thập Ngũ đứng yên một bên chờ đợi.
Hàn Trí Thành ký tên lên tấm danh thiếp, nói với quầy lễ tân “Làm phiền giúp tôi chuyển cho cô Vu Tiểu Tuệ ở bàn số 4”
Hoàng Thập Ngũ vừa nghe thấy tên, “A” một tiếng “Đó không phải là chị phục vụ lúc nãy sao?”
Bảng tên trên áo đồng phục của cô chính là cái tên này.
“Mẹ con ký tên cho chị ấy hả?”
Hoàng Huyễn Thần “Chẳng lẽ ký cho con?”
Những lời này không biết đã bật trúng cái công tắc nào của Hoàng Thập Ngũ, bỗng nhiên cậu đi đến bên cạnh Hàn Trí Thành “Con cũng muốn viết!”
Hoàng Huyễn Thần xách lấy cổ cậu “Con viết cái gì? Sao ba không biết con cũng là đại minh tinh hả?”
Hoàng Thập Ngũ cãi lý “Con là con trai của đại minh tinh được chưa!”
Cậu cầm bút ký ngoằn ngoèo cái tên của mình: Tần Thư, ở ngay bên cạnh chữ ký rồng bay phượng múa của Hàn Trí Thành.
Bên dưới còn vẽ một cái mặt cười to với hai cái răng nanh ở trong miệng, rất hợp với phong cách của cậu.
Hoàng Huyễn Thần lúc đầu cũng không quan tâm tới chuyện này, kết quả sau khi Hoàng Thập Ngũ ký tên xong, hắn cũng nổi hứng lên, học theo con trai giở tính ấu trĩ con trai có thì ba cũng phải có, hắn ký tên của mình bên cạnh chữ ký của Hoàng Thập Ngũ.
Thái độ rất nghiêm túc, như thể đang ký một hợp đồng trị giá hơn trăm triệu vậy.
Hàn Trí Thành:………
“Hai người quậy xong chưa vậy?” (Jian: nói chứ Hàn Trí Thành cứ như phải trông nuôi tới hai thằng con ấy =)) )
Ký lung tung loạn xạ hết cả lên, làm sao đưa cho Vu Tiểu Tuệ được?
“Bỏ đi, tôi ký lại cái khác vậy”
Kết quả, khi đang định ký lại thì gặp Vu Tiểu Tuệ tan làm.
Cô thấy Hàn Trí Thành vẫn còn chưa đi, ngẩn người một lúc, có lẽ không ngờ tới vận khí của mình lại tốt đến như vậy, vẻ mặt có chút bối rối không biết nên làm sao.
Hoàng Thập Ngũ vẫy tay với cô “Chị tan làm rồi hả?”
Vu Tiểu Tuệ ngơ ngác gật đầu “Ơ…à… đúng vậy”
Hoàng Huyễn Thần phỉ nhổ “Con làm như thân quen lắm”
Hoàng Thập Ngũ cầm danh thiếp đã ký tên ở trên bàn đưa cho cô “Lúc nãy có phải chị muốn hỏi xin chữ ký mẹ của em không? Đây, cho chị đó, đã ký xong rồi á”
Vu Tiểu Tuệ thụ sủng nhược kinh “Cho tôi?”
Hoàng Thập Ngũ nhanh chóng gật đầu “Phải đó phải đó! Chị coi nè ở đây còn có chữ ký của em nữa!”
Vu Tiểu Tuệ kích động “Cảm ơn!”
Cô nhìn Hàn Trí Thành nói câu đó.
Hoàng Thập Ngũ lại vẫy tay “Chị cất đi, nhà em đi trước đây”
Hoàng Huyễn Thần kéo lấy cổ áo cậu “Sao nói nhiều quá vậy hả?”
Hàn Trí Thành cũng vẫy tay chào cô nói câu chào tạm biệt.
Vu Tiểu Tuệ ngơ ngẩn mất một lúc lâu, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp được ký tên này, đứng tại chỗ dùng sức ngồi xổm xuống nói “Yeah!”
Cô xem đi xem lại, nóng lòng chụp lại tờ chữ ký rồi gửi vào nhóm các chị em của mình.
Sao chổi va vào Trái đất [Hình ảnh]
Sao chổi va vào Trái đất: Tiểu Tuệ hôm nay người cũng như tên!!!
Cầu Cầu: Cái gì đó?
Máy cấy lúa siêu cấp: Chữ ký của Hàn Trí Thành? Cuối cùng thì bà cũng chịu nghe lời tui đi mua chữ ký ăn trộm trên Taobao rồi hả?
Sao chổi va vào Trái Đất: Không phải!!! Hàn Trí Thành hôm nay tới nhà hàng bọn tui dùng bữa!!! Ảnh chủ động cho tui đó!!!
Sao chổi va vào Trái Đất: Huhuhuhuhuhu anh ấy thật tốt mà!!!
Sao chổi va vào Trái Đất: Tui kể mấy bà nghe, tui còn giả bộ hỏi ảnh là anh có phải Hàn Trí Thành không nữa, thật ra lúc anh ấy vừa mới bước vào cửa là tui đã nhận ra rồi!!! Fan não tàn này làm sao có thể không nhận ra thần tượng của mình chứ!!! Anh ấy có hóa thành tro tui cũng nhận ra được!!!
Sao chổi va vào Trái Đất: Sau đó anh ấy đi tới, tui lập tức lẩm nhẩm trong đầu: bàn số 4 bàn số 4. Kết quả ảnh thực sự tới chỗ tui thiệt luôn!!! Chắc kiếp trước tui đã giải cứu Trái Đất nên kiếp này Hàn Trí Thành mới hiểu ý tui như thế!!
Sao chổi va vào Trái Đất: Sau đó lúc ăn cơm, tui đã nói với ảnh mấy câu, sau đó còn được rót nước cho ảnh nữa! Tui hạnh phúc quá! Tui hạnh phúc quá đi thôi!
Cầu Cầu:……..Bà bình tĩnh lại chút đi.
Cầu Cầu: Anh ấy đi ăn một mình hả? Sao chữ ký trên tờ này của bà quẹt lung tung loạn xạ tới mấy cái tên vậy?
Sao chổi va vào Trái Đất: Hàn Trí Thành không phải đi ăn một mình.
Sao chổi va vào Trái Đất: Còn có chồng con ảnh đi theo nữa.
Sao chổi va vào Trái Đất: Đi cùng với Hoàng Huyễn Thần tới đó.
Sao chổi va vào Trái Đất: ………Douma, có phải tui là người đầu tiên trên mạng được nhìn thấy diện mạo con trai của Hàn Trí Thành không???
Máy cấy lúa siêu cấp: Không chỉ vậy……….bà còn là người đầu tiên biết con trai Hàn Trí Thành tên gì nữa kìa….
Sao chổi va vào Trái Đất: Douma!!! Tui sẽ bị diệt khẩu sao??? Trong người đang mang một bí mật lớn như thế!!! Có điều nói thật chứ!!! Con trai của Hàn Trí Thành á, mọe nó đẹp trai vãi cả xoài mấy bà ạ!!! Tui thấy tui lại rung động nữa rồi!!! Tui sẽ chờ em nó lớn lên!!!
Cầu Cầu: Bà đi coi hotsearch bây giờ thử đi, sáu cái đầu gần như đều liên quan tới Hàn Trí Thành hết, treo cả ngày rồi vẫn chưa xuống….
…………….
Có điều tất cả những chuyện này, Hoàng Thập Ngũ tạm thời không biết.
Sau khi về đến nhà, cậu gặp Lâm Tự Âm trước.
Lâm Tự Âm ôm lấy cậu khóc một lúc, rồi lại sờ Hoàng Thập Ngũ từ trên xuống dưới một lượt, giống như đang kiểm tra thử xem cậu có bị thương ở chỗ nào không.
Đôi mắt Hàn Chi Ngôn cũng có chút đỏ lên, sau khi nói với Hoàng Thập Ngũ mấy câu thì chuyển đề tài sang phía Hàn Trí Thành.
Tuy rằng hai người già bọn họ không phải kiểu người thường xuyên lên mạng, nhưng chuyện này quá ầm ĩ, ngay cả bạn bè bọn họ cũng nhắn tin hỏi han trên WeChat.
Lúc này Lâm Tự Âm mới biết anh với Hoàng Huyễn Thần hai người đã công khai mọi chuyện trên mạng.
Hàn Trí Thành chỉ nói bản thân đã có tính toán, sau khi khuyên nhủ cha mẹ mình hai câu thì dỗ họ đi ngủ sớm.
Sau khi cho Hoàng Thập Ngũ uống sữa bò xong cũng bảo cậu đi ngủ.
Hàn Trí Thành trở về phòng của mình, tắm rửa xong, phát hiện bản hợp đồng trong túi đã bị Hoàng Huyễn Thần lôi ra.
“Đây là chuyện anh muốn nói với em sao?” Hoàng Huyễn Thần giơ bản hợp đồng trong tay lên.
Hàn Trí Thành treo khăn tắm trong tay lên giá, eo bị Hoàng Huyễn Thần ôm lấy, anh không phản kháng, thuận thế ngồi xuống trên đùi đối phương.
Hoàng Huyễn Thần xốc anh lên một chút “Nhẹ quá”
Hàn Trí Thành thoải mái ngả người ra sau dựa vào hắn “Sao anh không biết dạo này em còn kiêm luôn chức đi cân thể trọng người ta nhỉ?”
Hoàng Huyễn Thần “Chị Bội lại bảo anh giảm cân à?”
Hàn Trí Thành điều chỉnh chỗ ngồi “Không có”
Hoàng Huyễn Thần “Vậy là tại anh mỗi ngày không chịu ăn đủ ba bữa cơm”
Hàn Trí Thành lật một tờ hợp đồng “Nuốt trôi nổi sao”
Một tháng trước, Hoàng Thập Ngũ cứ như vậy ngất đi, đừng nói là một ngày ăn đủ ba bữa cơm, ngay cả việc đi ngủ cũng rất khó khăn.
Cũng may, thời gian một tháng không quá ngắn nhưng cũng không quá dài.
Khi Hàn Trí Thành gần như suy sụp không thể tiếp tục chịu đựng được nổi, thì con trai anh đã tỉnh lại.
Hai người không biết đang nghĩ điều gì, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, thế nên bỏ qua chủ đề này.
“Đọc hợp đồng rồi à?” Hàn Trí Thành hỏi hắn.
“Đọc rồi. Anh muốn tham gia gameshow này sao? Không phải anh sợ nhất chuyện Tần Thư bị đưa ra ngoài ánh sáng à?”
Hàn Trí Thành “Trước kia đúng là rất sợ, nhưng sợ thì có ích gì sao?”
Cho dù có che giấu cậu, bảo vệ cậu tới đâu, cậu vẫn từng bị bắt cóc.
Hơn nữa, Hàn Trí Thành phát hiện ra, cách làm của mình thật có vấn đề, bảo vệ quá mức và xa cách quá mức cũng không khiến cho Hoàng Thập Ngũ lớn lên một cách khỏe khoắn và lành mạnh được.
“Càng giấu, người ta càng tò mò, anh cảm thấy mệt mỏi rồi” Hàn Trí Thành ngừng lại “Hơn nữa….”
Hoàng Huyễn Thần siết chặt lòng bàn tay.
Hàn Trí Thành nói “Hơn nữa anh sẽ không để mất nó thêm một lần nào nữa.”
Hoàng Huyễn Thần “Em nghe anh. Nghe nói Hàn Lăng cũng muốn tham gia?”
Hàn Trí Thành “Trước đó anh ấy đã từng tham gia rồi, có điều Lâm Từ không thích anh ấy tham gia loại chương trình thế này”
Hoàng Huyễn Thần “Cũng có thể hiểu được. Nếu là em, khó khăn lắm mới đoạt được vợ về, em cũng sẽ không để cho vợ mình rêu rao khắp nơi bên ngoài. Huống gì, cái tên Lâm Từ này….”
Hàn Trí Thành biết bọn họ có quan hệ hợp tác làm ăn, thuận miệng hỏi “Hắn làm sao?”
Hoàng Huyễn Thần suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được từ gì chính xác, chỉ có thể thần bí khó lường mà mở miệng “Hắn có bệnh”
Hàn Trí Thành:……….
Hoàng Huyễn Thần bổ sung nói “Còn rất âm hiểm, tóm lại anh bớt đến gần anh họ là được. Đồ mắt híp đó không phải là người tốt”
Hàn Trí Thành đỡ trán “Em đừng có đặt cho Lâm đại ca cái biệt danh kỳ cục này được không?”
Hoàng Huyễn Thần cực kỳ ấu trĩ “Dù sao hắn cũng chẳng biết được”
Hoàng Huyễn Thần ôm Hàn Trí Thành vào trong lòng, thuận thế rảnh một tay xem hợp đồng.
“Em nhìn rồi, chương trình này phần đầu là quay ở nhà, phần sau phải đến ở trong tổ chương trình của họ phải không?”
Hàn Trí Thành “Ừ” một tiếng.
Hoàng Huyễn Thần nhíu mày “Ở chung với đám đàn ông khác?”
Hàn Trí Thành “Cũng có phụ nữ nữa”
Hoàng Huyễn Thần “Anh cảm thấy nói vậy thì em sẽ vui sao?”
Hàn Trí Thành chăm chú nhìn hắn một lúc, hôn lên môi hắn một cái “Vậy được chưa?”
Hoàng Huyễn Thần sờ sờ “Vẫn thấy hơi qua loa”
Hàn Trí Thành nhéo mặt hắn một cái “Làm bộ làm tịch”
Anh nghiêng người, hai tay treo ở trên vai Hoàng Huyễn Thần, hôn sâu hơn.
Tay Hoàng Huyễn Thần sờ từ eo tới lưng anh, lại hướng lên trên, Hàn Trí Thành đẩy hắn ra, từ trong lồng ngực hắn đứng lên.
Hoàng Huyễn Thần không vui kéo anh trở lại “Có người như anh sao? Chọc xong rồi mặc kệ không giải quyết?”
Hàn Trí Thành nhìn đồng hồ “Mấy giờ rồi, không phải tối nay em có cuộc họp qua video sao?”
Hoàng Huyễn Thần nghĩ ngợi một chút “Như vậy càng thêm kích thích hơn”
Hàn Trí Thành đẩy mặt hắn ra “Trưởng thành một chút, dùng đầu ngón chân suy nghĩ lại có được không? Lập tức xóa ngay suy nghĩ xấu xa trong đầu em đi”
Anh đứng ở bên mép giường không được bao lâu thì Hoàng Huyễn Thần từ phía sau lưng đánh lén anh, Hàn Trí Thành đột nhiên mất cảnh giác không đề phòng bị hắn đè ở trên giường, hắn nở nụ cười, chiếc răng nanh như ẩn như hiện.
So với thời thiếu niên, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn hình bóng của năm ấy.
Hàn Trí Thành bị nụ cười của hắn làm cho có chút chói mắt, sau đó mới nhận ra tên tiểu nhân xấu xa vô sỉ Hoàng Huyễn Thần lại sử dụng mỹ nhân kế.
Chiêu này tuy rằng rất thấp kém, nhưng lần nào cũng xài được.
Hàn Trí Thành học bộ dáng của hắn, nhíu mày “Em làm gì đấy?”
Hoàng Huyễn Thần đề nghị nói “Cho anh cơ hội chiếm tiện nghi của em. Khả ngộ bất khả cầu, hy vọng anh có thể trân trọng cơ hội này”
(Khả ngộ bất khả cầu: Có thể gặp không thể cầu, phải biết nắm lấy cơ hội)
Hàn Trí Thành “Anh nói không muốn thì sao?”
Hoàng Huyễn Thần nghiêm túc nói “Anh có thể lựa chọn”
Hàn Trí Thành “Lựa chọn cái gì?”
Hoàng Huyễn Thần buông lỏng cổ tay của anh ra, nhưng vẫn đè anh trên giường đệm mềm mại “Một, đêm nay ngủ với Hoàng Huyễn Thần”
Hàn Trí Thành hỏi hắn “Hai thì sao?”
Hoàng Huyễn Thần hôn lên môi anh một cái “Hai, giống như cái một”
Hàn Trí Thành bật cười một tiếng, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống.
“Được rồi, có vẻ như anh phải nắm bắt lấy cơ hội này đúng không?”
Khi tình nùng mật ý, Hàn Trí Thành thở hổn hển.
Hoàng Huyễn Thần thì thào “Anh nói thử xem tại sao chương trình Bố ơi mình đi đâu thế lại không mời anh tham gia nhỉ?”
Thanh âm của Hàn Trí Thành trở nên đứt quãng, lúc này nói chuyện không còn được trôi chảy nữa “Một là không mời anh…..hai là….anh cảm thấy anh cũng lớn tuổi rồi….cha anh không thể nào đi cùng anh được….”
Hoàng Huyễn Thần vừa động, Hàn Trí Thành lập tức liền nắm chặt chăn đơn, bàn tay trơn bóng như ngọc, khớp xương rõ ràng cuộn vào chăn, anh cắn răng nói “Em chơi xấu?”
Hoàng Huyễn Thần “Đối phó với anh không dùng chút thủ đoạn thì không thắng được” Hắn cười xấu xa “Em đi với anh, thế nào hả?”
Hàn Trí Thành bị hắn đè như vậy một lúc, mặt đỏ bừng lên “Em có bệnh!”
Hoàng Huyễn Thần không chút ngượng ngùng nói “Vừa rồi không phải còn….”
Hắn nói được một nửa, bị Hàn Trí Thành xoay người bịt miệng lại.
Hoàng Huyễn Thần vẫn còn ở trong thân thể đối phương, cứ như vậy xoay người lại, hai người tạm dừng một chút.
Hàng mi Hàn Trí Thành run rẩy “Khi nào thì em mới tốt nghiệp cấp 3 được hả? Khi nào mới từ bỏ giấc mơ làm ba ba của bạn đồng trang lứa chứ?”
Hoàng Huyễn Thần liếm liếm lòng bàn tay anh, nắm lấy tay anh hôn lên một cái “Hồi cấp 3 em vốn dĩ đã là ba ba của bạn đồng trang lứa, có vấn đề gì sao?”
Thân thể Hàn Trí Thành co rụt lại một chút, sắc mặt biến đổi, thẹn quá hóa giận “Em đừng có đột nhiên….”
Hoàng Huyễn Thần cắn lên vai anh một ngụm “Hay là anh sinh thêm một đứa nữa đi, mấy năm sau dẫn nó tham gia Bố ơi mình đi đâu thế”
Lúc này Hàn Trí Thành đã nói không ra hơi, tóc của anh gần như bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, mềm mại dán lên gương mặt, khẽ lay động.
Dạo gần đây móng tay anh có hơi dài, lúc ôm lấy Hoàng Huyễn Thần, đã cào ở trên lưng hắn vài vệt đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro