Chương 18: Ôm eo
Lúc Hoàng Thập Ngũ nhìn thấy Hàn Trí Thành nhảy xuống xe của Hoàng Huyễn Thần thì biết mình đã lỡ miệng.
Hàn Trí Thành da mặt mỏng, sau khi nghe cậu nói về “truyền thuyết chỗ sau” xong thì không chịu ngồi lại nữa.
Anh đứng yên tại chỗ, nhận ra thái độ của mình hơi có vấn đề.
Hàn Trí Thành mở miệng nói “Nhà trẻ ở đâu, tôi tự đi xe buýt tới.”
Hoàng Thập Ngũ sốt ruột hoảng hốt vội bổ sung “Ngồi xe buýt làm gì? Chúng ta đi cùng với nhau đi, anh cứ ngồi ở sau xe Hoàng Huyễn Thần ấy, em thấy có sao đâu.”
Hàn Trí Thành không thèm để ý tới cậu, chuẩn bị đi đến bến xe gần trường.
Hoàng Thập Ngũ nhìn thấy anh quay đầu bỏ đi, vội vàng đuổi theo ngăn cản anh lại “Thôi mà, em sai em sai, tại em ăn nói bậy bạ hết!”
Cậu vội vàng nói “Anh đừng có để bụng mà, chuyện đó là tự mình em nghĩ ra thôi. Nếu chỗ ở sau xe đàn ông chỉ dành cho vợ và bạn gái, vậy thì những tài xế xe ôm thì sao? Chẳng phải là họ sẽ có một đống các bà vợ và bạn gái ở khắp nơi à! Với tình hình cơ bản của đất nước ta hiện nay không thể thực hiện chế độ đa thê, đó là sự trở lại của tàn dư chế độ phong kiến, em sẽ là người đầu tiên phản đối!”
Hàn Trí Thành:……
Hoàng Thập Ngũ thấy anh cuối cùng cũng dừng chân lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thấy Hoàng Huyễn Thần giống tài xế xe ôm à?”
Trường Nhất Trung nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh là một đầu mối giao thông vận tải nhỏ. Trước cổng lớn của bến xe có rất nhiều tài xế xe ôm đang ngồi trên xe chờ khách.
Nếu Hoàng Huyễn Thần đi làm công việc này nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Đám con gái từ trong bến xe đi ra muốn được ngồi lên xe hắn có khi còn phải xếp hàng rút thăm.
Hàn Trí Thành bị Hoàng Thập Ngũ nói mấy câu chọc cho vui, kiên nhẫn nói “Tôi không có ý trách cậu”
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp “Đi xe buýt sẽ tiện hơn. Nếu Hoàng Huyễn Thần chở tôi vậy còn cậu phải làm sao?”
Xe motor không thể chở hai người, nếu không có khi chạy được nửa đường đã bị cảnh sát tuýt còi ngăn lại.
Hoàng Thập Ngũ không ngờ tới Hàn Trí Thành lại suy nghĩ cho cậu như vậy, nhất thời cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Cậu nói “Em không ngồi xe máy đâu, em bị say xe.”
Hàn Trí Thành: ?
“Vậy cậu định đến đấy bằng gì?”
Hoàng Thập Ngũ vắt hết óc “Nhất định em sẽ có cách mà.”
Mặc kệ là dùng cách gì, tóm lại không thể để cho Hoàng Huyễn Thần tiếp tục bỏ lỡ cơ hội nữa,
Cậu đưa mắt nhìn ven đường, có một thằng bé con đang đạp xe bốn bánh, lập tức đứng thẳng người lên đi đến nghiêm túc nói “Tôi là cảnh sát, bây giờ sẽ tịch thu xe của anh.”
Thằng bé ngơ ngác nhìn Hoàng Thập Ngũ.
Hàn Trí Thành nhắc nhở nói “Cậu như thế là ăn cướp, trái pháp luật.”
Hoàng Thập Ngũ nói với Hàn Trí Thành “Người có học sao có thể gọi là ăn cướp? Cái này gọi là xe đạp công. Hơn nữa em chỉ bị say xe hai bánh thôi chứ đâu có say xe bốn bánh.”
Hàn Trí Thành nhìn chiếc xe đạp bốn bánh mà Hoàng Thập Ngũ nói, hai cái bánh xe đặt trước sau phù hợp với tiêu chuẩn của một chiếc xe đạp bình thường, chỉ là ở hai bên trái phải lại mọc ra thêm hai cái bánh phụ nữa để giữ thăng bằng, thích hợp cho trẻ em từ ba đến chín tuổi sử dụng, cực kỳ con nít.
Hàn Trí Thành cạn lời nói “Cậu đừng quậy nữa.”
Hoàng Huyễn Thần “Đã bàn xong chưa?”
Bỗng nhiên hắn nói chen vào ngắt lời Hoàng Thập Ngũ và Hàn Trí Thành.
Xem ra Hoàng Huyễn Thần có chút không vui, mặt đen sì không lý do, nhìn Hàn Trí Thành “Giờ có ngồi không?”
Hoàng Thập Ngũ: Ngồi! Em gọi xe, nhà trẻ đó địa chỉ ở đâu, em đi qua đó trước chờ các anh.”
Hoàng Huyễn Thần nói địa chỉ, Hàn Trí Thành vừa nghe thấy liền kinh ngạc nói “Còn xa lắm”
Trong khoảng thời gian này anh vẫn đang phải đi làm thêm ngoài giờ, vì tính tình quá cứng đầu, chết cũng không chịu hỏi xin Hàn Chi Ngôn một xu. Trước mắt số tiền anh có được trong tay đều là tiền công mà anh kiếm được trong những ngày nghỉ tiết. Hàn Trí Thành nghĩ đến chút tiền còn lại trên người mình, nghĩ tới có thể bản thân sẽ cùng Hàn Chi Ngôn chiến tranh lạnh thêm một khoảng thời nữa, kinh tế eo hẹp, không nên gọi xe.
Hoàng Thập Ngũ sợ nếu mình còn nấn ná ở đây thêm một giây nữa thì có thể Hàn Trí Thành sẽ nhường lại chỗ ngồi phía sau xe Hoàng Huyễn Thần cho cậu rồi tự đi xe buýt, lập tức vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng chớp nhoáng chui vào bên trong.
Thời đại này vẫn chưa có app để gọi xe, muốn gọi taxi phải dùng đến cách nguyên thủy nhất: Ra sức vẫy tay.
Một câu oán giận của Hoàng Thập Ngũ đã lọt vào trong tai của Hàn Trí Thành.
Anh không chút biến sắc thầm nghĩ trong lòng: App gọi xe là gì?
Hoàng Thập Ngũ nhanh chóng chạy biến mất, tại hiện trường chỉ còn dư lại hai người Hàn Trí Thành và Hoàng Huyễn Thần.
Hoàng Huyễn Thần không đôi co nhiều lời với anh, nói thẳng “Lên xe”
Thái độ của hắn dứt khoát nhanh gọn, đem ra so sánh khiến cho Hàn Trí Thành cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Phải rồi, bản thân Hoàng Huyễn Thần không để bụng đến cái truyền thuyết đô thị quỷ quái gì đó, vẫn thoải mái phóng khoáng như thế, nếu anh cứ xoắn xuýt đắn đo, chẳng phải là trong lòng anh có quỷ sao?
Hàn Trí Thành cân nhắc một chút, không hề do dự nữa mà ngồi lên phía sau xe.
Anh nghĩ thầm: Thằng nhóc con này có lúc cũng khiến cho người ta thấy thương mến, nếu lúc nào cũng ngoan như vậy thì có phải tốt không.
Vừa lên xe, Hoàng Huyễn Thần liền cảnh cáo anh “Đừng có mà lợi dụng cơ hội để ôm tôi”
Hàn Trí Thành: ……
Mình thu lại câu bảo hắn ngoan lúc nãy!
“Yên tâm, không ôm cậu đâu” Hàn Trí Thành lạnh nhạt nói.
Hoàng Huyễn Thần đại phát từ bi nói “Có điều anh có thể nắm góc áo tôi một chút, tôi cho phép”
Hàn Trí Thành tức nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm: Đồ chó con.
Anh lãnh đạm nói “Không cần”
Hoàng Huyễn Thần nghe anh nói chắc như đinh đóng cột, nghi hoặc nói “Thật sự không cần? Tôi lái xe rất nhanh, anh ngồi không vững là ngã đấy.”
Còn rất đắc ý.
Hàn Trí Thành lạnh băng nói “Ngài cứ yên tâm, cho dù có bị té gãy tay gãy chân cũng không ăn vạ ngài đâu. Không nhọc đến ngài phải bỏ công chăm sóc tôi nửa đời sau.”
Nói thì nói thế, motor vừa mới khởi động, Hàn Trí Thành liền hối hận rồi.
Hoàng Huyễn Thần quả nhiên nói không sai, tốc độ xe chạy rất nhanh, hai tay Hàn Trí Thành chỉ nắm lấy mép sau xe, trọng tâm vô cùng không ổn định, cả người anh toàn tâm toàn ý dồn hết lực vào tay, đến nói chuyện cũng không dám nói.
Hoàng Huyễn Thần lái xe chạy được một lúc, phát hiện ra Hàn Trí Thành thực sự không ôm eo hắn, tính cách có vẻ rất cứng đầu. Trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu: Sao lúc này lại biết nghe lời thế? Bình thường cũng không thấy anh ta gọi dạ bảo vâng như vậy.
Hắn vặn tay nắm, bỗng nhiên gia tăng mã lực.
Hàn Trí Thành không ngờ tới Hoàng Huyễn Thần lại có thể chạy với tốc độ nhanh hơn nữa, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Hoàng Huyễn Thần cúi thấp người, cố ý chạy vượt qua khúc cua, Hàn Trí Thành mím chặt môi, cảm giác bản thân mình suýt nữa bị văng ra khỏi chỗ ngồi phía sau xe.
Hoàng Huyễn Thần cố tình không chạy ở đường rộng bằng phẳng mà đi vào khúc đường sỏi đá, ngay sau đó chiếc xe liên tục xóc nảy, Hàn Trí Thành cuối cùng bị tra tấn không chịu nổi nữa, hai tay buông mép sau xe ra, thật cẩn thận mà túm lấy một góc áo của Hoàng Huyễn Thần.
Anh chỉ túm một miếng nhỏ thôi, sợ bị Hoàng Huyễn Thần phát hiện ra.
……… Vậy cũng đủ mất mặt chết đi được rồi.
Thằng ôn con này rõ ràng là cố tình, cớ gì mà đường lộ rải nhựa bên cạnh không chạy, lại chạy vào chỗ đất đá chưa được phủ xi măng?
Hoàng Huyễn Thần mặt không chút biến sắc dùng dư quang liếc mắt nhìn Hàn Trí Thành một cái, lúc chuẩn bị ôm cua ở đoạn đường phía trước, bỗng nhiên hắn nghiêng xe qua một bên.
Thân thể Hàn Trí Thành lập tức đổ theo hướng xe nghiêng đi, khả năng giữ thăng bằng của anh vốn dĩ đã rất kém, thế nên có cảm giác một giây sau anh sẽ rớt xuống mặt đất vậy.
Thân thể anh theo bản năng sinh tồn lập tức khiến anh vươn tay đột nhiên ôm lấy Hoàng Huyễn Thần, chờ đến khi đầu óc có phản ứng lại, cả người Hàn Trí Thành đều đã dán ở trên lưng Hoàng Huyễn Thần.
Tốc độ xe cuối cùng cũng chậm lại.
Hàn Trí Thành cả người cứng đờ, hai tay đang ôm chặt lấy eo Hoàng Huyễn Thần, nhớ tới những lời lúc nãy bản thân đã dõng dạc tuyên bố, biểu cảm trên mặt anh còn cứng đờ hơn cả thân thể.
Hoàng Huyễn Thần tháo mũ bảo hiểm xuống, vuốt lại tóc mái một cái, đỗ xe ở trước cổng nhà trẻ.
Hàn Trí Thành sắc mặt cực kỳ kém bước xuống xe, giương mắt nhìn Hoàng Huyễn Thần chằm chằm “Cậu cố tình đúng không?”
Hoàng Huyễn Thần giả ngu “Cố tình cái gì?”
Hoàng Thập Ngũ ở trước cổng nhà trẻ vẫy vẫy tay “Em ở đây nè!”
Hoàng Huyễn Thần không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước, trên eo hắn dường như còn dư lại xúc cảm từ đôi tay Hàn Trí Thành, cánh tay người kia rất nhỏ, cổ tay lại càng nhỏ hơn, cách hai lớp áo đồng phục, nhiệt độ trực tiếp truyền tới trên làn da hắn.
Hoàng Huyễn Thần nhớ rõ lúc hắn cúi đầu xuống nhìn thử, còn có thể nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng nõn.
“Cổ tay nhỏ như vậy, một bàn tay của mình cũng đủ để nắm cả hai cái” Hắn tự nói thầm. (Jian: ủa nắm hai cổ tay người ta lại chi =)) )
Hàn Trí Thành dĩ nhiên không biết Hoàng Huyễn Thần đang suy nghĩ gì, mặt mày anh cứng ngắc đi theo phía sau, khí tức vốn dĩ lạnh nhạt hiện tại càng thêm nghiêm túc.
Lạnh tới mức khiến Hoàng Thập Ngũ phải rùng mình một cái.
Cậu lẳng lặng nhìn Hoàng Huyễn Thần, hỏi “Hàn Trí Thành sao vậy? Anh chọc tức anh ấy à?”
Hoàng Huyễn Thần “Ai chọc hắn?”
“Anh không chọc anh ấy thì sao sắc mặt anh ấy lại khó coi như thế, trời đất ơi, bộ anh không thấy mọi thứ xung quanh mình sắp tiến vào Kỷ Băng Hà cả rồi hay sao?”
Hoàng Huyễn Thần bỗng nhiên dừng chân lại, liếc mắt nhìn Hoàng Thập Ngũ “Cậu quan tâm anh ta quá nhỉ?”
“Nói thừa, không phải là vì anh ấy….” Hoàng Thập Ngũ xuýt chút nữa đã nói ra đó là mẹ cậu rồi.
Cũng may vừa kịp cua lái, cậu vội vàng sửa lời “Một đại mỹ nhân như anh ấy, khiến em thấy sắc đẹp là nổi lòng ham muốn, em muốn quan tâm thì quan tâm thôi bộ không được sao? Quản trời quản đất chứ còn đòi quản cả chuyện phàm nhân như em muốn theo đuổi cái đẹp luôn à?”
Hoàng Huyễn Thần sau khi nghe xong, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy ngứa mắt với Hoàng Thập Ngũ, hắn dùng câu nói của Hàn Trí Thành để nói lại với Hoàng Thập Ngũ “Anh ta không có hứng thú với nam nhân, khuyên cậu nên từ bỏ đi là vừa.”
Hoàng Huyễn Thần làm sao biết được ông ba nhà mình nói bóng nói gió cái gì, thuận miệng đáp lại “Thì em tương tư đơn phương không được sao?”
Hoàng Huyễn Thần “Không được”
Hoàng Thập Ngũ: …..
“Anh nói cụ thể rõ ràng ra xem nào, tại sao lại không được?” Hoàng Thập Ngũ cũng hăng hái chiến tới cùng, hiện tại cậu đang sử dụng thân thể của nguyên chủ này là một Omega, dùng ưu thế giới tính trời sinh để tranh cãi, Hoàng Thập Ngũ dõng dạc nói “Hàn Trí Thành là Alpha, em là Omega, cái này gọi là gì, cái này gọi là trời sinh một đôi. Anh ấy không cùng với em được chẳng lẽ cùng với anh thì được chắc?”
Hoàng Huyễn Thần mặc kệ cậu.
Đến giờ Hoàng Thập Ngũ vẫn còn chưa biết chuyện Hoàng Huyễn Thần đã biết được giới tính thứ hai của Hàn Trí Thành rồi.
Bây giờ ba của cậu nhìn cậu với Hàn Trí Thành chỉ giống như một cặp chị em bạn dì mà thôi, hoàn toàn chẳng hề lo lắng Hoàng Thập Ngũ có thể làm ra được trò yêu đương gì.
Hơn nữa, thế này mà cũng gọi là trời sinh một đôi sao?
Nếu mà suy nghĩ theo hướng này: Cậu ta muốn ăn cơm, Hàn Trí Thành sẽ đi nấu cơm thì xem ra cũng rất giống với câu trời sinh một đôi.
Hoàng Huyễn Thần ở trong lòng khinh thường “Xùy” một tiếng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Hàn Trí Thành đã đến trước cửa phòng học.
Hiện tại Tiểu Niếp đã được hơn ba tuổi, vẫn còn phải được trông chừng chứ chưa được lên lớp học.
Bên trong nhà trẻ rất rộng, hôm nay là ngày Nhà giáo, khuôn viên nhà trẻ được trang trí vô cùng dễ thương, khắp nơi đều tràn ngập hoa cỏ cây cảnh và các bảng từ xanh, nhiều phụ huynh đã tập trung ở sân thể dục nhỏ, chờ đợi hoạt động gia đình tiếp theo.
Tiểu Niếp không cần tham gia hoạt động gia đình, lúc Hoàng Huyễn Thần đến đón thì phải thông qua giáo viên nhà trẻ làm rất nhiều kiểm tra và các thủ tục, sau khi xác nhận trăm phần trăm anh là người do cô Triệu nhờ tới đón mới có thể mang Tiểu Niếp đi.
Tiểu Niệp biết Hoàng Huyễn Thần, hắn vừa tới, cô nhóc đã tự động chạy tới ôm lấy đùi Hoàng Huyễn Thần.
Hoàng Huyễn Thần nhấc bổng cô bé lên khỏi mặt đất, một giây sau khi ôm cô bé vào lồng ngực nóng hổi, lập tức nghe thấy mùi sữa trên người Tiểu Niếp, lập tức mặt không biểu cảm, vô cùng ghét bỏ nhét Tiểu Niếp vào trong lồng ngực Hàn Trí Thành.
Hàn Trí Thành: ………
Hoàng Huyễn Thần “Có mùi”
Phụ huynh của mấy bé lớp mầm ý tới bọn họ thật lâu, kinh ngạc nói “Hai người là phụ huynh của cô bé hả? Đôi vợ chồng còn trẻ quá ha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng Thập Ngũ: Nửa câu sau mới đúng, nửa câu đầu sai rồi! Bộ không nghĩ tới sao, thật ra tui mới là con của hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro