8
Sáng hôm sau, Jisung từ từ tỉnh giấc, và điều khiến em ngạc nhiên nhất là Minho vẫn chưa rời đi. Hắn vẫn ôm chặt lấy eo em, không chút buông lơi. Hơi thở đều đặn và ấm áp của hắn phả vào đỉnh đầu em, tạo nên một cảm giác vừa quen thuộc vừa nặng nề.
Minho nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng ngay cả trong giấc ngủ, hắn vẫn giữ nguyên vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Làn da trắng mịn như sứ, không một tì vết, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa. Đôi lông mày đen rậm và hài hòa, tạo nên nét cương nghị mà không kém phần thanh tú. Hàng mi dài và cong che giấu đôi mắt sắc bén nhưng sâu thẳm, như thể chứa đựng cả một thế giới bí ẩn bên trong. Bờ môi mỏng, hồng nhạt, khép hờ, mềm mại và đầy gợi cảm, như thể chỉ cần chạm vào cũng đủ khiến tim người đối diện chệch nhịp.
Hắn đẹp một cách hoàn hảo, đẹp đến mức khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy lạnh lẽo, như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo về mọi mặt .
Jisung thoáng giật mình bởi suy nghĩ của chính mình, trái tim em bất chợt đập nhanh hơn. Em vội chớp mắt vài cái, như để xua đi những cảm xúc hỗn loạn đang len lỏi trong lòng. Minho cảm nhận được cử động nhẹ ấy liền mở mắt, đôi đồng tử sáng lên chút ấm áp khi nhìn thấy em. Trong khoảnh khắc đó, Jisung không nhanh không chậm nhắm mắt lại, giả vờ như mình vẫn chưa tỉnh giấc, cố giấu đi nỗi sợ hãi và mâu thuẫn đang dâng trào trong lòng.
Minho im lặng nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé đang nằm gọn trong vòng tay mình. Han Jisung... Dạo này em ấy gầy hơn trước nhiều, cảm giác như chỉ cần một cái ôm cũng có thể làm em vỡ vụn. Hắn nhẹ nhàng cựa mình, siết chặt lấy em hơn, như muốn giữ chặt thứ gì đó quý giá nhất trên đời. Đôi môi hắn khẽ mấp máy, thì thầm những lời từ tận đáy lòng, "May quá, lần này không còn là giấc mơ nữa..."
...
Có vẻ như Minho đã giữ đúng lời hứa từ đêm qua. Khi Jisung tỉnh dậy lần nữa, hắn đã không còn ở đó, chỉ còn lại hơi ấm mờ nhạt còn sót lại trên giường. Em ngồi dậy, mơ màng dụi mắt, cảm giác lạ lẫm khi nhận ra dây xích quanh cổ tay đã được tháo ra. Đôi chân trần chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, từng bước nhỏ khẽ khàng tiến về phía cánh cửa phòng đóng chặt, nơi mà em chưa từng có cơ hội tự mình mở ra từ khi bị giam lỏng.
Jisung đứng trước cánh cửa, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lòng em tràn ngập những cảm xúc mâu thuẫn—lo lắng, hồi hộp, và cả một chút mong chờ. Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy chạm vào nắm cửa, cảm nhận sự lạnh buốt từ kim loại dưới lòng bàn tay. Giây phút cánh cửa từ từ hé mở, tiếng kẽo kẹt vang lên như xé toạc không gian tĩnh lặng. Đôi mắt em dần mở to, đón nhận khoảnh khắc ấy như thể nó sẽ thay đổi tất cả—khoảnh khắc cánh cửa mở ra...
Một làn gió nhẹ phả vào mặt Jisung ngay khi cánh cửa mở ra, mang theo hương cỏ non và sự tươi mát của buổi sớm. Em thận trọng ngó đầu ra ngoài, và trước mắt là một dãy hành lang dài thăm thẳm, kéo dài đến tận nơi ánh sáng từ một khung cửa sổ ở phía xa rọi vào, tạo ra những vệt sáng lốm đốm trên sàn gỗ.
Hành lang được lát gỗ màu tối, bóng loáng như mặt gương, phản chiếu những bức tường được phủ lớp sơn nhạt nhòa. Các khung cửa gỗ lớn được trang trí cầu kỳ, với tay nắm bằng đồng sáng bóng, tạo nên vẻ uy nghi, kiêu sa.
Jisung bước dọc theo hành lang, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ len lỏi trong tâm trí. Những chi tiết nhỏ như đường gờ trên tường hay ánh sáng rọi vào từ cửa sổ vẫn giống như ký ức xa xưa, nhưng mọi thứ xung quanh đã thay đổi. Sàn gỗ mới được lát lại, những bức tranh cổ được thay bằng các tác phẩm nghệ thuật hiện đại hơn, và không gian dường như rộng lớn và lạnh lẽo hơn xưa. Em bước đi, từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng, mỗi tiếng động như nhắc nhở rằng nơi này đã từng là một phần của quá khứ, nhưng giờ đây lại cảm thấy xa lạ và cô độc đến lạ thường.
Bước đến cuối hành lang, Jisung dừng lại trước một cánh cửa lớn, đằng sau đó là một căn phòng rộng rãi. Những người hầu đang chăm chỉ lau dọn, nhưng ngay khi nhìn thấy Jisung, họ thảng thốt giật mình, vài người làm rơi cả dụng cụ trên tay. Một người trong số đó không kịp nén sự hoảng hốt, vội vã chạy đi gọi quản gia. Không gian như đông cứng lại trong vài giây khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Jisung.
Jisung chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát, không lấy làm lạ với phản ứng này. Chắc hẳn Minho đã căn dặn họ điều gì đó, có lẽ về việc không được để em lang thang hay thoát ra ngoài. Nhưng sao cũng được, ít nhất thì em không còn bị giam lỏng trong căn phòng ảm đạm và u ám đó nữa. Việc được bước ra ngoài, dù chỉ là trong phạm vi ngôi nhà, mang lại một chút cảm giác nhẹ nhõm.
May mắn là Minho đã tin tưởng em đủ để tháo xích và cho phép em có được chút tự do này. Em tự nhủ rằng, hắn tin em sẽ không bỏ trốn, hoặc có lẽ hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để phòng ngừa điều đó. Dù thế nào đi nữa, Jisung cũng không có ý định chống lại hay thách thức Minho vào lúc này. Em chỉ muốn tận dụng từng giây phút hiếm hoi này để cảm nhận lại không khí tự do, dù là tạm bợ.
Lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi với dáng vẻ nho nhã tiến đến trước mặt Jisung. Bà lịch sự cúi người chào, ánh mắt ẩn chứa sự hiểu biết và kinh nghiệm của nhiều năm phục vụ trong gia đình này. Jisung cũng nhanh chóng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, không quên thể hiện sự tôn trọng. Rõ ràng, bà ấy là quản gia của nơi này.
"Cậu Jisung, xin hãy đi theo tôi," bà nói với giọng điềm đạm nhưng không kém phần nghiêm túc. "Cậu chủ đã đi làm từ sớm và căn dặn cậu phải ăn uống đúng bữa."
Jisung chỉ gật đầu qua loa, cảm thấy không có gì cần nói thêm. Em lặng lẽ bước theo bà quản gia, đầu óc vẫn mông lung và mệt mỏi sau những ngày tháng bị giam cầm. Dù sao, việc được ra khỏi căn phòng chật chội kia cũng mang lại cho em một chút cảm giác nhẹ nhõm.
Quản gia đưa Jisung tới phòng ăn lớn, nơi một bàn ăn dài được bày biện đầy đủ các món ăn phong phú và đa dạng. Ánh sáng từ những ngọn đèn pha lê lấp lánh hắt xuống bàn, khiến mọi thứ trở nên lung linh. Em nhìn chằm chằm vào bữa tiệc trước mặt, choáng váng trước sự khoa trương quá mức của Lee Minho. Một mình em ăn hết cả bàn thức ăn này chắc chắn sẽ bị bội thực mà chết mất, Jisung thầm nghĩ.
Dù nghĩ vậy, nhưng tiếng bụng kêu gào không cho phép Jisung từ chối chúng. Sau những ngày mệt mỏi, cơn đói đã bắt đầu lấn át mọi suy nghĩ. Jisung nhanh chóng ngồi xuống, mắt nhìn lướt qua những món ăn tinh xảo. Em gắp thử một món, vị giác ngay lập tức bùng nổ trong miệng, cơn đói khiến em ăn ngon lành hơn bao giờ hết.
Jisung vừa nhét thức ăn vào miệng, nhai nhồm nhoàm vừa đảo mắt quan sát xung quanh. Từ nhỏ em đã nổi tiếng với bản tính tò mò, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng đủ để Jisung nắm bắt mọi hoạt động diễn ra trong căn phòng. Đôi mắt em lướt qua những người hầu đang cung kính và thận trọng làm việc, thỉnh thoảng họ lại lén lút nhìn về phía em với ánh mắt tò mò xen lẫn chút sợ hãi.
Jisung tiếp tục nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bốn góc trần nhà. Ở đó, bốn cái camera được gắn cẩn thận, theo dõi mọi động tĩnh trong căn phòng. Một nụ cười khẩy hiện lên trên môi em, không khỏi nghĩ thầm rằng Lee Minho đúng là tên điên khốn nạn, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào để kiểm soát em. Jisung chỉ âm thầm nuốt cục tức xuống, tiếp tục ăn, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi ăn xong, chẳng có gì để làm, em bèn muốn ra ngoài vườn để dạo chơi và thăm thú. Nhưng khi vừa tiến gần đến cửa sau, em đã bị vài người hầu nhanh chóng ngăn lại. "Xin lỗi, cậu chủ căn dặn cậu không được ra ngoài vườn nếu không có sự giám sát của cậu chủ," một người trong số họ bẽn lẽn nói, tránh ánh mắt của Jisung.
Jisung chỉ xì một tiếng đầy khó chịu, rồi chán nản quay trở lại vào trong nhà. Cậu bắt đầu tìm kiếm phòng khách, nhưng mọi gian phòng mà Jisung đi qua đều có vài chiếc camera lia trúng, như những con mắt vô hình không ngừng theo dõi. Jisung thoáng tự hỏi liệu trong nhà vệ sinh có gắn camera hay không? Tên này không biến tái đến mức đấy chứ?. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã khiến em rùng mình một phen.
Cuối cùng, sau một lúc mò mẫm như đi trong mê cung, Jisung cũng tìm thấy phòng khách. Căn nhà này thật rộng lớn, làm em mệt bở hơi tai. Khi bước vào phòng khách, Jisung không khỏi bị ấn tượng bởi không gian sang trọng và bề thế.
Phòng khách được thiết kế theo phong cách cổ điển, với trần nhà cao và các bức tường màu nâu nhạt trang trí những họa tiết tinh xảo. Sàn nhà được lát đá cẩm thạch trắng sáng bóng, phản chiếu ánh đèn từ những chiếc đèn chùm lớn treo trên cao. Những chiếc ghế sofa lớn bọc da sang trọng được sắp xếp quanh một chiếc bàn kính thấp, đặt ngay ngắn tại trung tâm của căn phòng. Nhưng điều khiến Jisung há hốc mồm kinh ngạc chính là chiếc tivi to lớn đặt ngay giữa bức tường, chiếm gần như toàn bộ không gian phía trước. Màn hình khổng lồ ấy gần như biến mọi thứ khác trong phòng trở nên nhỏ bé, càng làm em nhận thức rõ ràng sự xa hoa của căn nhà này.
Trong thoáng chốc, Jisung dường như quên mất bản thân đang bị giam lỏng. Sự thoải mái từ chiếc sofa êm ái, cộng với không gian rộng lớn và yên tĩnh, khiến em dễ dàng thả lỏng. Chiếc tivi khổng lồ phát những chương trình mà em từng yêu thích, cuốn hút Jisung vào thế giới giải trí .
Em ngồi xem một cách say mê, bỏ lại phía sau mọi lo lắng và bất an. Hình ảnh trên màn hình thay đổi liên tục, âm thanh vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Mắt Jisung bắt đầu nặng trĩu dần, mí mắt nháy nháy mấy lần khi em cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Nhưng sự mệt mỏi dồn nén bấy lâu, cộng thêm không khí yên bình và ấm áp, cuối cùng cũng khiến em gục ngã. Jisung từ từ ngả đầu xuống chiếc gối mềm mại trên ghế sofa, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chiếc tivi vẫn phát sóng, ánh sáng nhấp nháy trên màn hình soi rọi lên gương mặt thanh tú của Jisung. Nhưng em chẳng còn tỉnh táo để tiếp nhận những hình ảnh ấy nữa...
Minho trở về nhà sau một ngày dài làm việc, đôi mắt sắc bén dường như không để lỡ bất kỳ chi tiết nào. Bước chân hắn nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, từng bước như đã được tính toán kỹ lưỡng. Trong căn nhà rộng lớn và tĩnh lặng này, Minho luôn biết rõ Jisung đang ở đâu, mỗi chuyển động của cậu đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Khi đến gần phòng khách, Minho chậm rãi tiến lại chiếc ghế sofa lớn. Ánh sáng từ chiếc tivi vẫn đang nhấp nháy nhẹ nhàng, phản chiếu lên dáng hình nhỏ bé đang nằm nghiêng trên ghế. Hơi thở đều đặn của Jisung báo hiệu rằng em đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Jisung nằm nghiêng, khuôn mặt hướng về phía tivi, làn da trắng mịn của em càng nổi bật hơn dưới ánh sáng mờ nhạt. Gương mặt ấy vẫn giữ được nét ngây thơ, đôi hàng mi dài cong vút, khẽ rung nhẹ mỗi khi em mơ màng trong giấc ngủ. Đôi môi hồng hào, mềm mại, mím lại nhẹ nhàng như thể đang chìm đắm trong một giấc mơ yên bình.
Mái tóc nâu mềm mại rũ xuống trán, phủ lên một phần gò má. Ngay cả trong giấc ngủ, Jisung vẫn toát lên vẻ thuần khiết và tinh tế, như một bức tranh hoàn hảo không tì vết. Nhìn em, Minho không thể rời mắt, cảm nhận trái tim mình như bị cuốn hút bởi vẻ đẹp vô ngàn của người đang say ngủ trước mặt.
Minho từ từ tiến lại gần hơn, từng bước chân như ngưng đọng giữa không gian tĩnh lặng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Jisung, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt em, đôi mắt sắc bén nay lại ánh lên một tia mềm mại hiếm hoi. Bàn tay hắn vươn ra, khẽ xoa nhẹ mái tóc nâu mềm mại của Jisung, cảm nhận từng sợi tóc mượt mà lướt qua ngón tay mình.
Đột nhiên, Jisung nhăn mặt lại, đôi môi hé mở, giọng nói mơ hồ phát ra những lời mớ: "Tên khốn biến thái, sao anh không gắn camera vào người tôi luôn đi..."
Lee Minho nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Tiếng cười khẽ nhưng đầy âm vang, như chứa đựng cả sự châm chọc và nỗi đau. Hắn cúi xuống, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Jisung, miệng lẩm bẩm như thể tự nhủ: "Ừ, chửi tôi, mắng tôi, hận tôi cũng được... chỉ cần em đừng rời đi là được."
Trong giây phút ấy, Minho nhận ra rằng dù bị căm ghét, bị oán hận, hắn vẫn chấp nhận tất cả, miễn là Jisung vẫn ở đây, trong vòng tay hắn, vẫn thuộc về hắn. Hắn có thể chịu đựng mọi lời cay đắng từ người mình yêu, miễn là em đừng biến mất khỏi thế giới của hắn một lần nữa.
Minho nhẹ nhàng cốc lên đầu Jisung, khiến cậu giật mình, mở mắt ra với vẻ mặt mơ màng. Khi thấy Minho đứng trước mặt, Jisung lập tức ngồi bật dậy, đôi mắt mở to hoảng hốt.
Minho mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh dưới ánh sáng của chiếc đèn chùm. Giọng hắn trở nên ấm áp hơn thường lệ, như có phần quan tâm: "Sao em không về phòng ngủ, ngủ ngoài này không lạnh sao?"
Jisung lúng túng, gãi đầu: "Vậy tôi về phòng đây..." Cậu vừa nói xong liền đứng dậy, nhưng chưa kịp rời đi, Minho đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu, kéo lại một cách nhẹ nhàng.
"Nghe người làm nói hôm nay em muốn ra ngoài vườn dạo, hửm?" Minho hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú vào Jisung, không rời.
Jisung không kịp trả lời, chỉ gật nhẹ đầu.Ngay sau đó Minho nắm tay cậu, kéo đi về phía cửa. "Nè, anh làm gì vậy?" Jisung hoảng hốt hỏi, lộ rõ sự lo lắng và bất ngờ.
"Suỵt, đưa em đi dạo. Nhỏ tiếng thôi, khuya rồi, tôi không muốn người hầu ầm ĩ chạy ra xem em làm trò đâu," Minho nói, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Hắn giữ tay Jisung chắc chắn, dẫn cậu ra khu vườn phía sau.
Khi bước qua cánh cửa kính, không khí lạnh của buổi tối bao quanh Jisung. Khu vườn rộng lớn hiện ra trước mắt, ánh trăng chiếu sáng làm nổi bật những lối đi uốn lượn và những hàng cây rậm rạp. Jisung cảm nhận rõ ràng cảm giác bị kiểm soát, nhưng trong lòng cũng không khỏi xao động vì cái cách mà Minho dẫn dắt mình, bất chấp sự mâu thuẫn trong cảm xúc.
Minho và Jisung bước qua khu vườn tối tăm, mỗi bước chân của họ dường như mang theo một phần quá khứ đã phai mờ. Minho đi trước, bước chân vững chãi và nhịp nhàng, trong khi Jisung theo sau, từng bước đi chậm rãi như đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.
Cảnh vật xung quanh hiện lên mờ ảo dưới ánh trăng, gợi nhớ về những ngày xưa cũ. Jisung mơ màng nhìn về những lối đi uốn lượn và những hàng cây rậm rạp, như thể mình đang lạc vào một miền ký ức xa xôi. Hình ảnh hai đứa trẻ năm xưa rượt đuổi nhau trên sân cỏ, cười đùa và va vấp, hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu.
Ngày ấy, mọi thứ dường như đơn giản hơn. Họ còn trẻ, đầy nhiệt huyết và không biết gì về những đau đớn và mưu mô của cuộc sống. Nhưng giờ đây, dù vẫn là hai người đó, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Lee Minho giờ đã trưởng thành, vẻ ngoài đĩnh đạc và ánh mắt trong trẻo bị che lấp bởi giã tâm. Còn Jisung, em không còn là thiếu niên ngây ngô của thuở trước. Những năm tháng đã làm em trở nên mai một, suy nghĩ chín chắn hơn, nhưng cũng làm cho tâm hồn trở nên nặng nề và phức tạp hơn.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, Jisung cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại. Từng bước chân trên con đường này không chỉ là sự di chuyển trong không gian, mà còn là sự chuyển mình của những cảm xúc và ký ức đã phai nhạt.
"Dưới ánh trăng sáng chói của đêm đen,
chỉ còn lại những bước chân của tuổi trẻ đã xa
và ký ức của những ngày tháng không trở lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro