Chương 2
Tám rưỡi, không trung tươi mới rải nắng sớm khắp trái đất.
Lee Hyun đặt bánh mì và trứng nướng xong lên bàn, nhìn giường đơn bên cạnh. Khóe miệng bất giác treo lên nụ cười, Lee Hyun bóp mũi em trai.
"Anh!"
"Tỉnh rồi thì đừng nằm ỳ trên giường nữa. Đúng giờ ăn cơm rất tốt cho thân thể."
"Không muốn ăn."
"Vậy sao, thật tiếc, anh vốn còn định ăn sáng xong bàn bạc chút với em hôm nay trải qua thế nào."
"Hôm nay không phải anh muốn đi tìm cảnh sát Cha Ji An sao?"
"Hả? Không a."
"Hôm qua, nhà hàng anh đặt cũng gọi điện thoại tới xác nhận," Lee Min nhắm mắt, thanh âm nghe mệt mỏi, "Là định đi hẹn hò với cô ấy đi? Rất tuyệt, nếu là em, phỏng chừng cũng sẽ chọn chỗ đó..."
"Em cũng thích là tốt rồi."
Lee Min mở to mắt, nghi hoặc nhìn anh.
"Đứng lên đi, vốn chính là chuẩn bị chỗ đó để ăn tối cùng em, bánh mì ăn với mứt trái cây hay phô mai?"
"Đã nói không muốn ăn."
"Một miếng, hử?"
Bánh mì mới nướng xong, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại, phô mai mỏng quết đều đều, hòa tan, hương tỏa bốn phía. Giống như trước kia, Lee Min chống không nổi sự kiên trì của anh trai, bất đắc dĩ cắn một miếng bánh mì, Lee Hyun một bên không chớp mắt nhìn em trai ăn xong, vươn tay, lau phô mai dính bên môi cậu.
"Có chuyện đặc biệt gì muốn làm không? Hôm nay."
"Không."
"Đi dạo hay xem phim?"
"Tùy."
"Thế... sinh nhật trước kia, em thường trải qua thế nào?"
Sinh nhật...
Những ngày tách khỏi anh trai, khoảng thời gian rất dài, Lee Min đều trải qua cùng Lee Joon Young, trong mắt người khác, Lee Joon Young là tội phạm giết người biến thái khủng bố, thế nhưng ông luôn rất dịu dàng với tất cả "con của ông", giống như thông qua loại phương pháp này, để đền bù cho chính ông trong quá khứ, cứu vớt cùng yêu thương bản thân mình không có được, cho phục chế phẩm của chính mình —— Ngươi tới thay thế ta, sống lại một lần nữa, xem nhân sinh của ngươi, có thể có kết cục khác hay không.
Ông ấy chưa bao giờ quên sinh nhật của Lee Min, hàng năm đều cẩn thận chuẩn bị quà.
Đương nhiên, bọn họ đối với định nghĩa về quà, không giống với đa số mọi người.
Anh trai biết khẳng định sẽ mất hứng, vẫn là không nói thì hơn.
Sau khi lên trung học, Lee Min nhận được học bổng, quà sinh nhật ông ấy tặng mình, là vé máy bay đi Mỹ. Cùng nhét trong túi, còn có tờ giấy viết địa chỉ, bởi vì mấy năm qua bị mở ra gấp lại nhiều lần, vuốt phẳng, mặt giấy đã trở nên trơn nhẵn vô cùng, ở giữa gần như sắp rách.
Khi máy bay ngang qua tầng mây âm u, giống như cá voi lặn trong nước, lên xuống ở đáy biển, cậu nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ, như chơi dương cầm, đang lặp lại đoạn độc tấu, hành khách bên cạnh nhìn vẻ mặt cậu.
"Chàng trai, cậu đi gặp người yêu cậu sao?"
"Giống vậy đi."
Ý cười trên mặt cậu càng rõ ràng hơn, tiết tấu ngón tay càng phát ra nhẹ nhàng hơn.
Ngày sinh nhật mười sáu tuổi đó, sau khi cách mấy ngàn ngày, cậu lại một lần nữa thấy được anh trai, ngoại trừ anh mình cuộc sống xem ra rất khá, mặc áo bành tô màu nâu nhạt, bưng cà phê, mang theo sách vở, vẻ mặt hồng hào, thoải mái đi qua sân trường. Cách một khoảng cách thật xa, Lee Min đi theo phía sau Lee Hyun.
Tuyết đọng Bắc Mỹ dày đến mắt cá chân, trên cây sồi xanh thỉnh thoảng lại có sóc chạy qua, tuyết trên nhánh cây rơi xuống như cánh hoa anh đào lúc đầu xuân. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân của anh trai, Lee Min giống như khi nhỏ theo anh trai học đi đường, từng bước một, lắc qua lắc lại, giẫm lên những dấu chân ấy.
Trong khoảng thời gian dài, cậu như bị cô độc trục xuất tới vũ trụ vô biên, cho đến lúc này, cậu mới một lần nữa cảm nhận được lực hấp dẫn của địa cầu.
Đường mòn sân trường thật dài, cây cối cùng tuyết rơi hợp thành nét bút phác họa thô ráp, Lee Min dùng mắt miêu tả bóng hình phía trước, phác thảo mỗi một đường cong, mỗi một viền nét, chồng nó lên người kia trong trí nhớ, tầm mắt càng ngày càng hẹp, thời gian lạc mất lối ra, xoay tới xoay lui tại chỗ, cậu dừng bước chân nặng nề,
Quay đầu lại, quay đầu lại, quay đầu lại, quay đầu lại nhìn em.
Lee Min nhắm mắt, chấp thuận lời cầu nguyện duy nhất của cậu, khát cầu nội tâm đối với nguyện vọng này quá mức mãnh liệt, mắt thậm chí nhỏ lệ.
Thế nhưng anh trai không quay đầu lại.
"Sinh nhật trước kia, em thường trải qua thế nào?"
"Chính là... như một đứa ngốc."
Lee Min rũ mắt, nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro