Chương 6:
Thái Hiền nhìn bóng lưng mảnh mai của Vương phi mà không khỏi cảm thán. Đường đường là Vương phi nhà họ Hoàng đáng kính mà ăn uống không no? Tiền tiêu bị thiếu?
Nếu Thừa tướng đại nhân mà nghe thấy những lời này không biết có đau lòng muốn chết hay không? Y lại khẽ liếc nhìn vị Vương gia bên cạnh. Thấy Vương gia nhíu mày nhìn chằm chằm Vương phi y lại lắc đầu. Một phần cũng tại Vương phi số khổ mới lấy phải Vương gia.
Huyễn Thần nhẹ nhàng bước đến cửa hàng bán kẹp cài tóc lúc nãy, lấy cây kẹp mà Long Phúc vừa chọn lên, không thèm nghe lời tư vấn của ông chủ tham tiền mà đáp thẳng thỏi vàng vào gã. Không thèm lấy tiền thừa mà phi thân đi thẳng.
Đi được một đoạn hắn mới ngớ người ra. Hắn đây là đang làm cái gì vậy? Chẳng phải hôm nay hắn đã hứa sẽ đến Uyển viện cùng Lưu Uyển Đình ăn cơm sao? Sao giờ lại thành đi theo dõi Long Phúc? Hắn hừ mạnh, quay người định trở về Vương phủ. Như nhớ ra gì đó, hắn quay lại dặn dò Thái Hiền:
- Ngươi tiếp tục theo dõi Vương phi cho bổn vương. Xem em ấy đến đâu? Gặp ai? Bao giờ em ấy về tới Vương phủ thì đến bẩm báo tất cả cho bổn vương biết.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Long Phúc tiến đến sạp bán gương soi. Cậu cầm đại một cái nên giả vờ soi nhưng thật ra là điều chỉnh góc độ để nhìn ra phía sau mình. Từ lúc nãy ra khỏi tiệm y phục, cậu đã để ý thấy có một hắc y nhân đang bám theo mình. Quả nhiên là như vậy, trong gương đang phản chiếu một nam nhân y phục đen len lén nhìn về phía cậu. Cậu lấy lại bình tĩnh, đặt gương xuống rồi kéo tay Tiểu Khuê đi nhanh.
Tiểu Khuê thấy lạ, hỏi:
- Vương phi! Có chuyện gì sao?
Long Phúc dùng câu ngắn gọn nhất có thể để trả lời nam tử đầu óc đơn giản này:
- Chúng ta bị theo dõi.
Mặt Tiểu Khuê tái xanh, đang định quay đầu lại nhìn thì bị Long Phúc giật lại. Cậu hạ giọng nói:
- Đừng quay lại, tránh đánh rắn động cỏ. Tìm cách cắt đuôi rồi về Vương phủ nhanh nhất có thể. - Đi thêm một đoạn thì có một tốp người đang xúm lại xem ảo thuật chật kín cả đường. Long Phúc nhếch mép cười. Thời cơ đến rồi. Cậu kéo nhanh Tiểu Khuê hòa vào đám đông trên phố.
Thái Hiền nhíu mày, vội vàng phi thân chạy đuổi theo Vương phi. Vừa chật vật thoát ra khỏi đám đông đã thấy Vương phi chạy vào con ngõ nhỏ, y cũng chạy vào theo. Nhưng đi vào trong ngõ lại không hề có một bóng người. Y nhíu mày, chẳng lẽ Vương phi có võ công đã dùng khinh công bay qua bức tường bỏ trốn? Y đang điểm chân để bay lên thì...
*Bụp* phía sau đầu bị gậy đánh chuyển đến cảm giác hơi đau.
Thái Hiền quay lại định đánh trả thì đập vào mắt là Vương phi và a hoàn thân cận tay đang lăm lăm cây gậy. Bỗng Vương phi hét ầm lên:
- Đánh! Đánh mạnh vào! - Hai bọn họ tới tấp đánh y. Y không dám ra tay đánh Vương phi nên chỉ còn biết lấy tay chắn.
- Ta đánh! Ta đánh chết ngươi!
- Ngươi theo dõi ta làm gì? Đồ biến thái.
Thái Hiền vừa né vừa nói:
- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!
Long Phúc ở hiện tại đã có mắt siêu sáng chỉ để tia trai đẹp, khi vừa thấy khuôn mặt của nam nhân này vội vàng ngăn Tiểu Khuê lại:
- Dừng tay lại!
Thái Hiền thở phào nhẹ nhõm. Xoa xoa mấy chỗ bị đánh.
Long Phúc cười đê tiện nhìn nam nhân trước mắt. Ui sời! Thì ra là soái ca này thích mình nên mới bám theo. Ngại chết đi được!
Thái Hiền nhìn cái bản mặt không có ý tốt của Vương phi vội vàng đánh lạc hướng hai người rồi phi thân chạy biến.
- CÓ GÌ Ở KIA KÌA!
*Vụt*
- Nè đứng lại, ta mà gặp ngươi ở đâu thì ta sẽ đánh gãy chân nhà ngươi nhớ chưa!!!
Hoàng Huyễn Thần thất thần ngồi trên bàn thì thấy Thái Hiền chạy vụt vào. Sau khi thấy bộ dạng của Thái Hiền mặt chỗ thì tím bầm, chỗ thì bị cào cấu xước da, y phục thì te tua. Tóm lại nhìn rất thảm hại. Hắn á khẩu một lúc, sau đó tay run run chỉ y:
- Thái...Thái Hiền! Ngươi... ngươi bị thần thánh phương nào đánh cho thành ra như vầy? - Huyễn Thần có võ công cao cường thâm hậu nhưng vẫn kém Thái Hiền vài bậc. Chưa lần nào hai người tỉ thí mà hắn thắng nổi Thái Hiền. Vậy mà Thái Hiền vác bộ dạng này về chứng tỏ võ công người kia phải đạt đến cảnh giới cao nhất rồi cũng nên.
Thái Hiền nhìn biểu cảm đó của Vương gia mà khóe môi co giật. Nào phải thần thánh phương nào? Có mà vị tài nam, vị vương phi xinh đẹp thì có. Y trả lời:
- Vương phi dùng gậy đánh thuộc hạ thành ra thế này.
Huyễn Thần cứng đờ người. Long Phúc sao? Rồi hắn lăn ra cười ha hả ha hả. Thái Hiền bị em ấy đánh cho te tua té tát? Em ấy là "sư tử cái" sao? Nhìn lúc đấy chắc buồn cười lắm.
Thái Hiền nhìn Vương gia cười mà mặt đỏ rực. Y đường đường là thủ lĩnh ám vệ, võ công thâm hậu mà bại dưới tay một nam nhi trói gà không chặt? Việc này mà truyền đến tai bọn thuộc hạ của y thì y còn đâu mặt mũi nữa.
- Em ấy hồi phủ rồi sao? Bẩm báo đi!- Huyễn Thần nén cười, hỏi. Thái Hiền chấp tay bẩm báo:
- Vương phi đã về phủ. Người không hề gặp bất kì ai khả nghi. Chỉ nói chuyện với mấy chủ hàng. - Huyễn Thần thâm trầm gạt tay:
- Được rồi! Ngươi lui về trị thương đi! - Nói đến đó hắn lại lăn đùng ra cười:
- Hahaha nhớ để ý nhất cử nhất động của Vương phi đấy.
Hoàng Huyễn Thần đứng dựa vào Phúc Uyển môn, ánh mắt dán chặt vào mỹ nhân mặc y phục màu lam. Em đang cùng Tiểu Khuê giặt quần áo ở giữa sân. Thỉnh thoảng hai người lại té nước vào nhau rồi cười. Tiếng cười của em trong trẻo, vui tai, khiến người nghe cũng vui lây.
Hắn quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng được ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi của em. Em đã không còn đôi má phúng phính của trẻ con 3 tuổi.
Đã không còn nét đẹp ngây thơ của nam tử mới lớn 13 tuổi ngày nào.
Thay vào đó là vẻ đẹp quyến rũ, kiều diễm của nam nhân trưởng thành 17 tuổi - độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt khi nghe cuộc đối thoại của hai chủ tớ:
- Vương phi! Người để đấy đi, nô tỳ giặt nốt cho.
- Sao có thể chứ? Còn rất nhiều mà, một mình em giặt biết bao giờ mới xong?
- Nô tỳ sẽ giặt nhanh thôi! Người là Vương phi, sao có thể động tay vào mấy thứ này? Tất cả cũng tại Lưu Trắc phi, ngài ấy lấy hết cung nhân ở Phúc Uyển viện này đi rồi!
- Ta thích yên tĩnh, với lại ít người đỡ phiền phức.
- Vậy tại sao không đưa đến phòng giặt trong phủ a?
- Biết đâu có người hãm hại, bỏ thứ linh tinh vào y phục thì đến lúc đó biết làm thế nào? Cứ phòng bị vẫn hơn.
Nghe xong, hắn bất giác nhíu chặt mày, quay người đi thẳng.
Đình Uyển viện:
- Vương gia cát tường! - Lưu Uyển Đình tươi cười, uyển chuyển hành lễ.
Huyễn Thần đi thẳng đến bàn trà, lạnh lùng nói:
- Đứng lên đi.
Lưu Uyển Đình khẽ nhíu mày. Vương gia hôm nay sao vậy? Có bao giờ ngài dùng giọng lạnh lẽo đó để nói với nàng? Mọi lần cũng là tiến đến đỡ nàng hoặc miễn hành lễ, sao hôm nay lại đi thẳng vào? Nhưng nàng vẫn đè nén dòng suy nghĩ trong đầu, gượng cười đáp:
- Tạ ơn Vương gia!
Nói rồi nàng tiến về phía bàn, ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Vương gia, trà này thiếp mời pha, ngài dùng thử nhé?
- Ừm. Để đó! - Hắn hờ hững đáp.
Trong lòng Lưu Uyển Đình lại lóe lên lo lắng. Hắn đang bực tức chuyện gì ư? Mà mọi lần gặp chuyện gì, thì đến Uyển viện của nàng chàng vẫn vui vẻ đây? - Huyễn Thần nhận lấy chén trà từ Trắc phi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Uyển Đình hỏi:
- Ngài thấy thế nào?
Huyễn Thần gật đầu:
- Được.
Rồi mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng. Lưu Uyển Đình nặn ra nụ cười, cố kiếm đề tài nói chuyện:
- Thiếp dạo này làm được mấy bài thơ, thiếp lấy qua cho Vương gia xem nhé?
- Ừ! - Vẫn tiếng đáp hờ hững lạnh lùng.
Lưu Trắc phi gượng gạo, tiến đến giá sách lấy một tập giấy Tuyên Thành đưa cho Huyễn Thần. Hắn cầm xem từng tờ một nhưng tâm trí lại trôi dạt ở tận đâu? Long Phúc từng nói em ăn không no? Tiền tiêu thiếu? Cả Phúc Uyển viện to đùng cũng chỉ có chủ tớ hai người?
Hắn lại đưa mắt nhìn sang mỹ nhân ôn nhu bên cạnh. Vốn thương nàng thiệt thòi không được làm Vương phi nên hắn đã giao toàn bộ quyền xử lý, cai quản chi tiêu, mọi việc lớn nhỏ trong Vương phủ cho nàng. Nàng đã đảm nhiệm vai trò chẳng khác Vương phi là bao. Vậy Long Phúc chịu thiệt thòi là do nàng ra lệnh ư?
Thấy Vương gia cứ nhìn mình, Lưu Uyển Đình hỏi:
- Vương gia... ngài thấy sao?
Nhưng đáp lại câu hỏi của nàng là câu nói chẳng liên quan:
- Trong Vương phủ vẫn đang thừa người hầu sao?
Lưu Trắc phi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:
- Vâng! Thiếp đang định cho họ dời phủ.
- Ừm! Thừa thì đưa sang Phúc Uyển viện đi. Đằng nào bên ấy cũng chẳng có ai.
Nói xong hắn đứng dậy bước đến cửa. Ra tới bên ngoài, hắn ngoảnh lại nói thêm:
- Đừng bớt xén chi tiêu và phần cơm ở Phúc Uyển viện nữa.
Lưu Uyển Đình sợ hãi, cúi đầu:
- Là thiếp sơ xuất! Kính xin Vương gia trách tội.
- Lần sau cẩn thận hơn là được.
Đợi Vương gia đi xa, Lưu Uyển Đình gấp gáp gọi:
- Tố Hà! Tố Hà!
A hoàn Tố Hà vội vàng chạy vào:
- Trắc phi! Có chuyện gì ạ?
Uyển Đình tức giận:
- Cho người đi điều tra Vương gia lúc nãy đi đến những đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro