Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5:








Sau hơn nửa ngày nghe Tiểu Khuê bù lu bù loa luyên thuyên Long Phúc đã vạch ra kế hoạch. Muốn có cơm ngon áo đẹp thì trước tiên phải được sủng ái. Mà muốn được sủng ái thì phải dẹp bỏ hết đám kì đà cản mũi xanh đỏ tím vàng kia. Trọng yếu nhất chính là Trắc phi Lưu Uyển Đình - người nắm giữ trái tim Hoàng Huyễn Thần.




Long Phúc so sánh một hồi, so đi so lại thì cậu chắc chẳn đến 1000% là hiện tại mình xinh đẹp hơn Lưu Uyển Đình rất nhiều. Vậy suy ra đại mỹ nam như Hoàng Huyễn Thần chỉ hợp với mình cậu.


Suy nghĩ mãi cũng thấy đói, Long Phúc xoa xoa cái bụng đang réo ẩm ĩ của mình thầm than: Chuyện tranh sủng tính sau, giờ nghĩ cách lấp đầy cái bụng đã. Tức thiệt chứ, cái đĩa điểm tâm khi sáng ngon đến thế mà con nhỏ kia dám làm đổ!




Cùng lúc đó tại Thư phòng Nhị Vương phủ. Huyễn Thần ngồi suy nghĩ, tay gõ gõ lên mặt bàn làm bằng gỗ đàn hương chạm trổ tinh xảo. Hắn nhìn rõ là em bị bọn Tư Cầm bắt nạt trước, vậy mà em không biện giải cho mình. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên không phải điều đó, mà là em dám cãi lại cái đám oanh oanh yến yến đó. Theo như hắn biết, từ khi gả vào Vương phủ em luôn bị bắt nạt, đến mấy a hoàn còn không thèm nể mặt. Vậy mà hôm nay em ấy cứ như người khác vậy.


Huyễn Thần lục tìm lại trong kí ức. Mười bốn năm trước, vào ngày mừng thọ Thái hậu hắn gặp em. Năm đó em 3 tuổi, hắn 6 tuổi. Chỉ là chàng tiểu anh hùng cứu tiểu mỹ nam thôi mà từ hôm đó hắn lúc nào cũng mọc thêm cái đuôi xinh đẹp luôn bám theo.




Đến năm em 13 tuổi, em đã nổi tiếng khắp Hoàng Vương Quốc là đệ nhất tài nam. Vừa xinh đẹp, vừa tuấn tú lại giỏi giang không ai sánh bằng. Em mặc kệ tôn nghiêm của tài nam, vẫn cứ bám riết lấy hắn. Năm hắn 16 tuổi, tình cờ gặp Lưu Uyển Đình ở hội anh đào mùa xuân. Nàng ấy tuy xinh đẹp cũng không bằng Long Phúc. Nhưng lại ra dáng một nữ nhân nên hắn thích. Cười e lệ, nói dịu dàng, bước đi duyên dáng lại thông minh, đối được hết các câu đối chàng ra. Tuy không phải Long Phúc không có những điểm đó, nhưng em mang tiếng là cành vàng lá ngọc, đệ nhất tài nam mà lại lẽo đẽo bám theo nam nhân, rất mất mặt.




Điều khiến hắn ghét là em luôn tìm cách gây sự với Lưu Uyển Đình. Năm ngoái hắn đang định đề nghị với phụ hoàng việc lập Uyển Đình làm Vương phi thì em lại nhờ Thừa tướng viết tấu mong muốn gả cho hắn. Hắn vì chữ nghĩa đành phải để cho Uyển Đình thiệt thòi làm Trắc phi. Đêm tân hôn hắn mắng em một trận, lời nói hơi khó nghe, xúc phạm một chút khiến cành vàng lá ngọc chưa bao giờ chịu uất ức như em khóc như mưa. Nhìn em khóc lòng hắn hơi nhói đau, định tiến lên an ủi nhưng sợ em lại được thể lấn tới nên phất tay áo bỏ sang phòng hoa trúc của Lưu Uyển Đình động phòng.




Nửa đêm cũng thấy hơi có lỗi với em nên đã trốn đến Uyển viện của Long Phúc xem. Dù sao thì em cũng là Vương phi, hắn còn không thèm lật khăn hỉ cho em nói gì đến uống rượu hợp cần nên cũng thấy mình hơi nhẫn tâm. Chàng không vào trong mà gỡ ngói trên mái nhà nhìn vào. Em vẫn 1 thân giá y đỏ kiều diễm, khăn hỉ vẫn chưa được bỏ xuống chỉ lật lên để lộ khuôn mặt đầm đìa nước mắt, ánh mắt thất thần. Em ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt vô hồn nhìn Tiểu Khuê đang nhanh chóng dọn dẹp đống đổ vỡ ngổn ngang trên mặt đất.


Kể từ đêm tân hôn đó, hắn đã  không bao giờ đặt chân đến Uyển viện của em, kể cả sáng hôm sau khi thành thân phải vào cung thỉnh an cũng là Lưu Uyển Đình đi cùng hắn. Từ ngày đó, Long Phúc trở nên trầm tính, ít nói. Chuyên bị đám cơ thiếp bắt nạt. Những điều đó hắn đều biết nhưng cũng mặc kệ. Hắn muốn em từ bỏ để trở về Thừa tướng phủ.




Nhưng gần đây em rất lạ. Tại sao hôm gặp ở hoa viên em lại không nhận ra ta kia chứ? Về lí mà nói em yêu hắn sâu đậm sao có thể quên được? Cả hôm nay ở hoa viên em cũng cả gan quát mắng cả đám Tư Cầm.




Đang suy nghĩ thì một gia đinh bước vào bẩm báo:




- Vương gia! Tư Cầm phu nhân cầu kiến.




Ánh mắt Huyễn Thần hiện rõ vẻ chán ghét:




- Không gặp!




- Tuân lệnh!




Đợi tên gia đinh đó đi rồi, Huyễn Thần hạ giọng gọi:




- Khương Thái Hiền!




Trong góc tối của thư phòng lập tức xuất hiện một hắc y nhân che mặt.




- Có thuộc hạ!




Huyễn Thần nhìn Thái Hiền, cất giọng nhàn nhạt:




- Ngươi đi theo dõi, điều tra Vương phi gần đây có gì đặc biệt không cho ta.


- Dạ????




Thái Hiền lập tức đưa tay lên ngoáy ngoáy tai.




Haizz không ngờ y chưa già đã lãng tai rồi. Vương gia vừa bảo y đi điều tra Vương phi- người mà Vương gia bỏ mặc hơn năm nay ư? Đúng là chuyện cười, Vương gia bảo hắn đi theo dõi Trắc phi còn nghe được.




Thái Hiền lại hỏi lại:




- Vương gia! Người vừa sai thuộc hạ làm gì?




Huyễn Thần khóe môi co giật:




- Ta bảo ngươi đi điều tra Vương phi.




- Dạ???- Thái Hiền trợn mắt há mồm. Vương...Vương gia...




Nhìn biểu hiện đó của Thái Hiền, hắn tức giận đập bàn:




- Ngươi nghe thấy gì không hả, cần ta lập lại lần thứ ba trước khi đầu ngươi rơi xuống đất không?




Thái Hiền gật gật đầu, phi thân ra ngoài. Ông trời ơi! Nhìn xuống mà xem này. Vương gia bảo tôi điều tra Vương phi đó!!!












Long Phúc chán nản nằm bò ra bàn trà, than thở:


- Ahhhhhhhhhhhhh! Chán~~~~ Tiểu Khuê! Ta chán quá.




Tiểu Khuê đứng bên cạnh đau khổ, lỗ tai đã bị Vương phi tra tấn từ sáng tới giờ rồi. Bỗng dưng, Long Phúc đứng phắt dậy, tay đập mạnh xuống bàn:




- Ta đã quyết định rồi!




Tiểu Khuê ngạc nhiên hỏi:


- Người quyết định gì ạ?


Long Phúc cười nham hiểm, tay vuốt vuốt cằm:


- Chúng ta trốn phủ đi chơi.


Tiểu Khuê vội vàng khuyên ngăn:


- Vương phi! Chuyện này tuyệt đối không được. Nếu Vương gia biết người trốn ra khỏi phủ sẽ bị phạt đó.


Cậu liếc nhìn vẻ mặt muốn đi nhưng sợ bị phạt của Tiểu Khuê liền cười cười dụ dỗ:




- Tiểu Khuê à~! Nửa tháng nay bị giam lỏng em không thấy chán sao? Với lại em xem, nửa tháng qua có ai mò tới đây tìm ta đâu? Vậy nên chúng ta có đi cũng chẳng ai biết đâu mà. - Long Phúc thấy Phạm Khuê đã bị lung lay ý chí, lại vội vàng tiếp tục:




- Với lại chúng ta chỉ đi 1 lúc thôi. Em nghĩ mà xem, ngoài Vương phủ chắc chắn rất vui vẻ, náo nhiệt.




Tiểu Khuê đã bị lọt lưới hoàn toàn, gật đầu đồng ý:




- Nhưng người hứa với em là chỉ đi một lúc thôi đó.




Long Phúc suýt nữa la làng, vừa đi vừa xoa xoa cái mông đau của mình. Lúc nãy trèo tường ra khỏi phủ, cậu bị trượt chân ngã xuống. Mông cậu đáp cánh xuống mặt đất đau muốn chết.




Nhưng đau đớn đó lập tức biến mất khi cậu thấy sạp hàng bán kẹo hồ lô. Cậu rất là thích ăn kẹo hồ lô nha.




Một hắc y nhân bay nhanh vào thư phòng Nhị Vương phủ bẩm báo:


- Bẩm Vương gia! Vương phi đã cùng a hoàn thân cận trèo tường ra khỏi phủ rồi ạ!


Hoàng Huyễn Thần dừng hẳn động tác, suýt nữa rơi cả bút, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Mãi một lúc sau mới tiêu hóa được lời Thái Hiền vừa nói. Hắn hốt hoảng hỏi lại:


- Cái...cái gì cơ? Em...em ấy... trèo... trèo tường trốn phủ á???


Thái Hiền gật gật đầu. Vương gia không biết đâu! Lúc mà y nhìn thấy hành động trèo tường của Vương phi còn sốc hơn Vương gia nữa cơ. Nhìn Vương phi lúc đó ai nghĩ em là đệ nhất tài nam giỏi giang? Ai nghĩ em là Vương phi cao quý?


 Huyễn Thần đáp cây bút lông sói sang một bên, vội vàng nói:




- Long Phúc! Em dám trốn ra ngoài!? Mau đưa ta đến chỗ em ấy!




Trên đường phố phồn hoa ai ai cũng để ý đến một nam nhân mặc y phục xanh lục. Em xinh đẹp thướt tha dẫn theo một tiểu nam nhân khác mặc y phục hồng nhạt đi dạo trên phố.




Long Phúc đắc ý khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả già trẻ lớn bé trên đường. Làm người đẹp thích thật đấy. Lâu lâu bổn thiếu gia đây cũng phải tỏa sáng một chút.




Cậu dẫn Tiểu Khuê dạo hết sạp hàng này đến ghé cửa hàng kia nhưng chả mua được gì. Thật sự không phải là không muốn mua, mà là không có tiền. Bổng lộc của Vương phi không ít nhưng vì thất sủng nên bị cắt xén. Tiền của Tiểu Khuê cũng chẳng khác gì nên cậu cũng không muốn lấy.




Hai người cứ thế đi mà không biết rằng sau lưng có hai bóng đen đã bám theo từ bao giờ.




Long Phúc lôi Tiểu Khuê vào một cửa hàng bán kẹp tóc.




Thấy mỹ nhân đến, người bán hàng tươi cười ra mặt:




- Công tử, công tử! Cậu mau xem cài tóc đi. Toàn là mẫu mới nhất đó.




Long Phúc nhìn 1 lượt rồi cầm 1 cây kẹp tóc hoa đào trạm ngọc phỉ thúy. Màu sắc tươi sáng, trong vắt, rất ưng ý.




Thấy Vương phi nhà mình thích cây kẹp tóc đó, Tiểu Khuê liền lên tiếng hỏi:




- Ông chủ! Cây kẹp này bao tiền?

Ông chủ cười tham tiền trả lời:


- Năm mươi lạng bạc!


Long Phúc trợn mắt, nhìn chằm chằm vào cây cài trên tay. Tiểu Khuê há mồm:


- Sao... sao đắt quá vậy?


Ông chủ nhíu mày:


- Hai vị không biết đó thôi. Cây trâm này là kiểu mẫu mới nhất bây giờ. Đã thế lại được khảm ngọc phỉ thúy hồng quý giá nên mới được màu sắc trong trẻo như thế.


Long Phúc đặt cây kẹp xuống, vứt lại một câu rồi đi thẳng:


- Đẹp thì có đẹp đó, nhưng kém xa trâm cài ở phủ. - Tiểu Khuê đuổi theo, hỏi:


- Vương phi! Nếu người thích sao không mua? - Long Phúc cười:


- Quá đắt! Tiền chúng ta đã bị bớt xén, dùng tiết kiệm một chút. Chúng ta đã mất một ít cho mấy đầu bếp trong phủ để họ cho nhiều cơm mới ăn tạm no rồi. Giờ cũng phải tiết kiệm, tích góp chứ. Với lại bây giờ em cũng không có tiền, ta không thể lấy tiền em được! - Tiểu Khuê gật đầu, cảm thấy thương Vương phi. Mặc dù Long Phúc nói nhỏ cho Tiểu Khuê nghe. Nhưng những lời đó không chỉ mình Tiểu Khuê nghe thấy mà còn hai bóng đen theo dõi họ nãy giờ cũng nghe được.










































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro