Chương 37:
Khả Ái bưng trà và điểm tâm đến, đặt xuống bàn. Tuy đã mặc áo choàng bông, trong lương đình cũng được đặt rất nhiều bếp sưởi nhưng cô bé không khỏi run rẩy vì lạnh. Sau khi bày biện xong cô liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ được phân phó. Long Phúc không đành lòng, vội nói:
- Khả Ái, ở đây không cần người hầu hạ đâu, em lui vào trong cho ấm!
Long Phúc thấy ánh mắt do dự của Tiểu Ái thì bất đắc dĩ nói:
- Vậy em xuống phòng bếp xem họ chuẩn bị xong bữa trưa chưa?
Lúc này Tiểu Ái mới ngoan ngoãn cúi đầu, chạy đi.
Cậu nhìn theo bóng lưng Khả Ái khuất sau hành lang. Cô bé mới mười hai tuổi nhưng rất thông minh hiểu chuyện, lại trung thành hiếu thuận. Sau này lớn lên tuy không phải mĩ nhân nhưng cũng sẽ ưa nhìn.
- *E hèm*
Long Phúc bị tiếng gọi của Huyễn Thần kéo về thực trạng. Khi hoàn hồn thì hắn đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Cậu mỉm cười, rót ra hai ly trà nóng, khói nghi ngút, đưa cho hắn một ly.
Huyễn Thần nhận ly trà, uống một ngụm. Không hiểu sao trà Long Phúc rót hôm nay ngon đến thế. Lại nhìn đôi tay bé xíu của cậu đang đưa điểm tâm lên miệng, hắn liền thân thủ nhanh nhẹn cúi xuống cắn mất. Long Phúc trợn mắt nhìn hắn, hết sức đáng yêu.
- Ơ? Điểm tâm của em kia mà, sao chàng ăn mất của em rồi!!!
Hắn vòng tay, bế Long Phúc lên đùi, hun chụt chụt vài phát thật kêu cho bỏ ghét. Bọc cậu thêm vào lớp áo choàng lông của mình, dịu dàng hỏi:
- Lạnh không?
Long Phúc mỉm cười lắc đầu. Hắn gói cậu như cái bánh tét thế này gió đâu lọt vào?
Huyễn Thần cầm bàn tay Long Phúc lên, đeo vào đó một chiếc vòng hoa hồng bảo thạch. Tuy đem chiếc vòng này ra so với những đồ trang sức cậu đang dùng còn kém xa nhưng nó lại mang ý nghĩa quan trọng. Hắn tì cằm lên đỉnh đầu cậu, nói:
- Đây là món quà đầu tiên phụ hoàng tặng sinh mẫu ta. Bà ấy rất trân trọng nó. Trước lúc bà ấy đi, bà đã giao nó cho dưỡng mẫu, để sau này ta trao cho người ta yêu. Cuối cùng chiếc vòng này đã tìm được chủ nhân của nó.
Long Phúc biết người hắn đang nói đến là Hạ Quý phi - mẫu phi ruột của hắn. Hắn rất ít khi chủ động nhắc đến mẫu phi thân sinh vì hắn ngoài biết bà qua những bức họa và lời kể của cung nhân ra thì chẳng còn gì.
Long Phúc ôm cổ Huyễn Thần, ở hiện đại, cậu cũng rơi vào hoàn cảnh như hắn. Ngoài biết anh hai là Mẫn Hạo ra thì chẳng còn biết gì nữa. Nên bây giờ cậu rất cảm thông cho hắn, liền tự nhủ nhất định phải làm hắn hạnh phúc. Cậu tựa đầu lên bờ ngực rắn chắc của hắn, dịu dàng nói:
- Đa tạ chàng! Ta thật sự rất thích món quà này!
Huyễn Thần ngửi mùi thơm trên người Long Phúc không khỏi ôm chặt hơn:
- Ta định tặng em vào sinh thần năm ngoái. Ai ngờ em lại đi dưỡng thai mất hút. Mà nếu em thích thì phải có quà cảm tạ chứ? Chưa kể sinh thần ta năm ngoái em chưa có tặng gì. Lại còn báo hại ta nhớ thương em da diết.
Cậu dở khóc dở cười. Rõ ràng là cậu trốn đi, vào miệng hắn lại thành cậu đi dưỡng thai?
Long Phúc hôn nhẹ vào môi hắn rồi xấu hổ cúi thấp đầu:
- Đó! Coi như quà cảm tạ!
Huyễn Thần sững sờ trước sự chủ động của Long Phúc. Hắn mừng như điên, liền nheo mắt lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu:
- Đó mà gọi là cảm tạ sao? Quá hời hợt đi! Để ta dạy em nhé!
Huyễn Thần nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ hôn xuống. Hắn lúc dịu dàng lúc bá đạo trêu chọc khiến Long Phúc thở dốc trong lòng hắn.
Hai người ôm nhau trong lương đình, hạnh phúc vô cùng. Hắn không ngờ cũng có ngày chính bản thân mình lại yêu cậu đến thế. Trước đây, hắn chỉ thấy cậu đầy phiền nhiễu mà chán ghét. Giờ nghĩ lại, cảm thấy thật hối hận. Nếu được trở về quá khứ, hắn sẽ tát mình đến bật máu thì mới thôi!
Long Phúc thấy trời đã không còn tuyết rơi, liền nảy ra một ý tưởng. Cậu rời khỏi lòng hắn, bước ra ngoài đình bốc một nắm tuyết mà ném. Cậu khanh khách cười khi thấy người Huyễn Thần toàn tuyết.
Long Phúc vẫy vẫy tay:
- Chàng ra đây chơi với em đi!
Huyễn Thần bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ tinh nghịch của Long Phúc. Uống một ngụm trà rồi ra chơi với ái nhân.
Dưới nền tuyết trắng, Long Phúc mặc áo choàng lông cừu màu trắng, Huyễn Thần khoác áo lông đen hòa vào nhau đẹp đến kì lạ. Hai người kẻ ném ta hứng thật vui vẻ. Phải cho đến khi Tiểu Ái đi ra mời họ vào ăn cơm thì cuộc chơi mới dừng lại.
Huyễn Thần dắt tay Long Phúc, định dẫn cậu vào thì không khỏi nhíu mày. Cầm hai bàn tay trắng hồng mập mạp của cậu lên miệng mà thổi hơi. Tự trách bản thân không nên dung túng cậu như vậy, thì tay cậu cũng không lạnh đến như thế. Lại thấy khuôn mặt cậu lộ ra khỏi tấm áo lông đỏ lên vì lạnh càng khiến hắn đau lòng.
Trực tiếp bế cậu ôm vào lòng, dùng áo choàng quấn quanh cậu, lúc này mới yên tâm. Hắn quay sang phân phó cho Tiểu Ái đang đứng cúi đầu bên cạnh:
- Mau đi chuẩn bị nước nóng cho Vương phi tắm!
Tiểu Ái khom người đáp dạ rồi vội vàng rời đi.
Lúc này Huyễn Thần mới nhíu mày nhìn người trong lòng:
- Lần sau không cho em chơi trò này nữa, rất hại cho sức khỏe.
Long Phúc từ trong lòng hắn thò đầu ra, hơi chu môi:
- Chàng đừng giận mà~~~~!
Khi nước nóng chuẩn bị xong, Huyễn Thần trực tiếp cởi luôn y phục của Long Phúc vứt xuống sàn gỗ.
- Ể ể.... này chàng làm gì thế? Sao chàng chưa chịu ra ngoài nữa...?
- Tắm chung với em luôn, không phải em hay kêu ta tiết kiệm sao? Giờ ta đang tiết kiệm nước đây.
Long Phúc hốt hoảng đỏ mặt đẩy hắn ra xa
- Chàng tìm cớ à, tiết kiệm gì mấy chuyện này. Ra ngoài điii, mau lên!!!
- Em lo gì, gì của em ta cũng thấy rồi có gì phải ngại?
- Nhưng.... nhưng
Không đợi cậu nói hết câu, hắn sau khi cởi đai thắt lưng của cậu cũng cởi nốt luôn y phục của hắn, để lộ vòng 1 săn chắc cùng quả body khiến đàn ông phải nể phục, đàn bà phải mê đắm. Để Long Phúc không khỏi nuốt nước bọt. Đúng là đã làm rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn kỹ thân thể của hắn. Quả body này thật sự không đùa được. Huyễn Thần nhìn sắc mặt của cậu liền cười khẩy.
- Em nhìn gì đấy?
- Hả hả... nhìn gì đâu, haha không có không có! - Long Phúc xua tay cười hiền
- Thế giờ đi tắm mau lên rồi đi ăn thôi nào, ta đói lắm rồi!
Long Phúc thở phào nhẹ nhõm:
- *Phù* Làm sợ chết đi mất!
Tắm nước nóng xong, Long Phúc bước ra phòng ngoài thì thấy tiểu Tuấn đang chập chững bước đi, bên cạnh là Huyễn Thần đang dang tay trực đỡ thằng bé, khuôn mặt hết sức căng thẳng. Không căng thẳng sao được? Trời đang lạnh, ngã sẽ rất đau!
Thấy cha, tiểu Tuấn liền gọi:
- Cha... bế...!
Long Phúc mỉm cười, yêu thương bế lấy bé con, cọ cọ cái mũi tí xíu:
- Em bé của ta sao thế? Tiểu Tuấn có lạnh không nè?
Huyễn Thần đứng dậy, bế tiểu Tuấn ra khỏi lòng Long Phúc, gằn từng chữ:
- Tiểu - Tuấn - Con - Có - Còn - Nhớ - Ta - Vừa - Nói - Gì - Không?
Long Phúc nghi hoặc:
- Nói? Chàng nói gì là nói gì?
Huyễn Thần cười ha ha hả tiếng giải thích:
- Không...ta nào có ý gì! Tiểu Tuấn mau gọi phụ thân đi con!
- Cha ! - Thằng bé ngoan ngoãn nhìn phụ thân nó mà đáp lời.
Hơn mười ngày sau.
Long Phúc được Huyễn Thần đô xuống xe ngựa. Hắn chỉnh lại góc áo choàng cho em, dịu dàng nói:
- Phúc nhi nè! Ta đi có việc, tối ta sẽ về dùng bữa với em.
Long Phúc không tiện hỏi đành mỉm cười gật đầu:
- Được rồi! Chàng đi cẩn thận, tuyết đang rơi dày, chàng nhớ khoác áo kẻo lạnh!
- Ta biết rồi!
Nhấn nhá hồi lâu nhưng Huyễn Thần vẫn chưa có ý định rời đi, Long Phúc bèn hỏi:
- Sao chàng chưa đi nữa?
- Em có quên thứ gì không? Ta thấy em có quên rồi đó... - Huyễn Thần bày ra vẻ nũng nịu
- Em sao? Em quên gì cơ? - Em hỏi
*Huyễn Thần vẻ mặt thất vọng lấy tay chỉ vào má*
- Quên thứ này này
Long Phúc bất lực thở dài, nhón chân hôn vào má Huyễn Thần vài cái
- Rồi, vậy được chưa thưa Vương gia kính mến?
- Được rồi, haha ta đi đây! Em đừng ra ngoài kẻo cảm lạnh đó, biết chưa?
- Em biết rồi, chàng đi cẩn thận!
Em nhìn theo bóng lưng cưỡi ngựa của Huyễn Thần khuất bóng liền xoay người bước vào Vương phủ. Phân phó cho lão Giang và Tiểu Ái đưa tiểu Tuấn về Song Lạc các, một mình em dần theo Tiểu Khuê hướng phía sau Vương phủ bước đến.
Tiểu Khuê nghĩ đến vị tiểu huyện chúa bé xiu được quấn trong tã hết sức đáng yêu, không tự chủ được mà khen:
- Huyện chúa thật dễ thương ! Hoàng thượng cũng thật yêu thương Trưởng công chúa, đứa bé vừa sinh xong đã đặc cách phong huyện chúa rồi !
Long Phúc liếc nhìn Phạm Khuê, xoa đầu trêu ghẹo:
- Thích trẻ con như vậy thì nhanh nhanh làm đám cưới đi. Rồi sinh một đứa nữa!
Tiểu Khuê đỏ mặt củi đầu:
- Nô tì phải đợi Vương gia và Vương phi đại hôn đã!
Địa lao Nhị Vương phủ.
Lưu Uyển Đình ngói co rúm vào một góc phòng giam. Quần áo trên người thì rách nát, đầu tóc thì rồi loạn. Nàng ta ngập tràn sợ hãi. Từ bé nàng ta được yêu thương, chưa bao giờ phải khổ cực thế này. Cơm thì hỏng, nước uống thì bẩn, lại còn có gián và chuột. Ở đây rất lạnh lẽo ẩm mốc.
Bỗng cửa sắt địa lao lạch cạch mở ra. Một bóng hình mặc y phục xanh, khoác áo choàng bước vào. Mấy lính coi ngục thấy người đến, vội vàng dừng lại việc đánh bạc mà hành lễ:
- Tham kiến Vương phi!
Long Phúc nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói:
- Miễn lễ !
Cai ngục vội vàng cười lấy lòng:
- Thưa Vương phi, không biết hôm nay Vương phi đến đây có chuyện gì?
Tiểu Khuê đứng sau lên tiếng:
- Vương phi muốn gặp Lưu Uyển Đình. Mau dẫn đường !
Tên cai ngục mặt đần ra:
- Vương phi! Người thân phận cao quý, sao có thể đến nơi này? Để tại hạ lôi nàng ta ra đây!
Long Phúc nhìn địa lao một lượt. Đây chỉ là nhà lao của vương phủ nên không to lắm, được xây dưới lòng đất. Xung quanh lạnh lẽo, mùi hôi thối ẩm mốc bốc lên. Tất cả chỉ có năm phòng giam nhỏ.
Em khẽ nhíu mày, nói:
- Đưa ta đến chỗ Lưu Uyển Đình!
- Tại hạ tuân lệnh!
Cai ngục thấy trên mặt em thoáng vẻ không vui, vội vàng khom người dẫn đường. Long Phúc củng Tiểu Khuê đi theo.
Đến trước phòng giam cuối cùng, Uyển Đình đang ở trong đấy. Nàng ta thấy người đến là Long Phúc thì vội vàng đứng lên. Em nhìn nàng ta cười trào phùng:
- Tất cả lui hết ra ngoài, bốn Vương phi có chuyện muốn nói riêng với nàng tiểu thư nhà họ Lưu.
Đợi Tiểu Khuê và cai ngục lui ra, Long Phúc tiến sát đến cửa phòng giam, châm biếm nói:
- Haiz aida! Ai nhìn như Lưu Trắc phi Lưu Uyển Đình sủng thiếp trước đây của Nhị Vương gia thế kia !?
Lưu Uyển Đình ngồi xuống góc trong phòng giam, che đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, khinh thường nói:
- Không biết Vương phi đến đây có chuyện gì ? Đến để cười nhạo ta sao? Vương phi yên tâm, bây giờ ta sống không bằng chết, nếu thích Vương phi cứ việc lấy mạng ta, mạng ta chắc cũng không bằng lượng bạc trong túi người nữa, haha...
Long Phúc thẳng thắn gật đầu:
- Đúng vậy! Bổn Vương phi muốn đến xem ngươi chật vật như thế nào? Giờ nhìn người người không ra người, ngợm không ra ngợm, ta lấy mạng ngươi làm gì cho bẩn tay bẩn chân? Mà... Có vẻ cuộc sống của ngươi trong này cũng không tệ lắm nhỉ? Cơm ngày ba bữa, ngủ có người canh.
Uyển Đình nhếch miệng cười:
- Đa tạ Vương phi quan tâm! Ta ở trong đây vẫn tốt. Chưa chết là may rồi.
Long Phúc ồ lên một tiếng, đưa tay lên vuốt vuốt cây trâm bạc nam hồng ngọc trên tóc, nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì ngươi cứ hưởng thụ đi. Ta báo trước cho ngươi một tin để ngươi còn chuẩn bị. Trước khi ta đại hôn, ta sẽ đưa ngươi về gặp Lưu lão gia với Lưu phu nhân, ngươi cứ đợi đi.
Nói rồi, em vừa lòng nhìn khuôn mặt biến đổi của Lưu trắc phi xưa. Sợ hãi, kinh hoàng đủ cả. Bỗng, Uyển Đình lên tiếng, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng hoa hồng bảo thạch trên cổ tay của em:
- Vòng đó... là Vương gia đưa ngươi sao?
Long Phúc mân mê chiếc vòng, gật đầu:
- Đúng vậy! Nhìn biểu cảm đó của ngươi chắc cũng biết ý nghĩa chiếc vòng, ta không nói nhiều nữa.
Thấy Uyển Đình cười khổ, nhìn chiếc vòng mà không nói gì, Long Phúc liền xoay người rời đi.
Không lâu sau, trong đại lao có tiếng than khóc, có tiếng oán trách của một người phụ nữ
- Hic...phụ thân, phụ mẫu. Có lẽ kiếp trước...con đã nợ người ta rất nhiều nên kiếp này con phải trả giá đắt như thế này... Sống như này, thà con chết đi có lẽ đời sẽ bớt khổ...đúng không?
Sau bữa tối, Huyễn Thần vứt Nhiên Tuấn cho Lão Giang, còn bản thân thì quấn lấy thê tử:
- Phúc nhi ơi! Sinh cho ta nữ nhi đi! Phúc nhi à... Ta muốn có nữ nhi... Phúc nhiiii...
Long Phúc nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt khép hờ, yêu mị hết mức. Giọng nói mê hoặc vang lên:
- Huyễn nhi à! Hôm nay ta rất mệt! Chàng để ta yên tí đi mà...
Huyễn Thần mặc kệ, vẫn xích lại gần em, đòi tay còn không yên phận bắt đầu sờ mó linh tinh:
- Nhưng ta muốn có nữ nhi! Hay là em mệt thì em cứ việc nằm ngủ thôi, còn ta sẽ động.
Long Phúc trợn mắt. Hắn động thì em còn ngủ được sao? Con ngươi đảo một vòng, em cười gian, ngồi thẳng dậy:
- Chàng muốn có nữ nhi sao? Được thôi! Bây giờ em đó chàng một câu. Chàng mà trả lời được em sẽ cùng chàng quan hệ. Còn nếu chàng không trả lời được... phải để im cho em ngủ. Đồng ý không?
Huyễn Thần cười hắc hắc gật đầu lia lịa. Hắn không tin với trí thông minh của hắn lại không thắng được.
Long Phúc thấy hắn đã đồng ý liền cười duyên:
- Vậy ta đố nha! Lưng chàng ở bên trái hay bên phải?
Huyễn Thần nhíu mắt:
- Câu hỏi gì mà vô lí vậy?
Long Phúc bình thản nhìn, nhún vai:
- Kệ chứ! Đó vẫn là câu hỏi mà! Chàng mau trả lời em đi!
- Em... em...
Long Phúc cười hì hì:
- Chịu thua chưa hả phu quân? Chàng cứ nghĩ câu trả lời đi nha, bao giờ có đáp án rồi gọi em dậy.
Nói xong, em bình thản nằm xuống giường nhằm mắt, để lại ai đó đang đau khổ.
Nhưng mà...
Nửa đêm...
Có mỹ nhân nào đó...
Bị tên nam nhân xấu xa nào đó không trả lời được câu hỏi dạy cho cách đánh vần...
Hellau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro