Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32:

"AHHHHH..."

Huyễn Thần đang ngồi uống trà thì giật bắn mình mà phun trà ra khỏi miệng, em ấy gặp ác mộng gì sao? Long Phúc sợ hãi ngồi bật dậy.

- Phúc nhi, em sao vậy? Gặp ác mộng à?

Chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc chứa đầy lo lắng hỏi cậu có sao không thì cậu mới hoàn hồn... Thì ra tất cả chỉ là mơ thôi.

Cậu lắc đầu ý bảo không sao rồi lại nằm xuống.

Long Phúc mỉm cười, cảm thấy thật may mắn. Cậu đưa bàn tay trắng mịn vuốt ve khuôn mặt chứa đầy lo lắng của Huyễn Thần.

Huyễn Thần thấy ánh mắt Long Phúc vẫn còn tia sợ hãi liền đau lòng, buông lời trêu chọc để cậu vui. Hắn híp mắt lại, cười trầm thấp:

- Em mơ thấy gì thế? Ah! Biết rồi nha, em mơ thấy trong giấc mơ không có người đẹp trai nhất Hoàng Quốc này bên cạnh em chứ gì? - Như gãi đúng chỗ ngứa, Long Phúc nhớ lại giấc mơ khi nãy. Chỉ có hai từ miêu tả: Đáng sợ, siêu cấp đáng sợ ahhh!

- Đêm qua em sờ chưa đủ sao mà muốn sờ nữa hửm? Phúc nhi à, mê ta thì nói!

Long Phúc thu tay về, xấu hổ khiến mặt đỏ lên. Đồ thần kinh! Cậu liếc xéo hắn nhưng ánh mắt đã không còn sợ hãi mà thay vào đó là nụ cười tươi rói. Hắn thở hắt ra như trút bỏ được gánh nặng lớn.

Huyễn Thần vươn tay ra vén những sợi tóc bên mai dính vào mặt cậu vì mồ hôi. Hắn nhẹ nhàng hỏi:

- Em vừa gặp ác mộng gì à? Có thể kể cho ta nghe chứ?

Long Phúc cụp mắt xuống, trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy vì sợ hãi:

- Em... em mơ thấy... em phải đến một nơi rất rất xa nơi này. Một nơi mà chàng sẽ chẳng bao giờ tìm được em. Nơi mà mãi mãi em không thể quay về đây gặp chàng, gặp Nhiên Tuấn nữa!

Huyễn Thần kéo cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng Long Phúc. Hắn còn nhớ hôm sinh thần cậu cũng từng nói như vậy. Anh tựa cằm trên đỉnh đầu cậu, thì thầm:

- Em yên tâm, dù em có đi xa đến đâu đi chăng nữa, bằng mọi giá ta cũng sẽ tìm được em.

Long Phúc vươn tay ôm ngang hông anh, vùi mặt vào bộ ngực rắn chắc mà hít hà mùi hương quen thuộc. Cậu mỉm cười:

- Chàng chắc chứ? Nơi đó xa lắm đó! Xa thiệt xa nơi này luôn!

- Em yên tâm đi, dù là mười ngàn năm. Ta vẫn sẽ tìm được em, để em trả hết nợ cho ta!

Long Phúc cười cười, tên này thấy vậy cũng lãng mạn quá chứ!

- Nợ? Em nợ gì chàng?

- Kiếp này em yêu ta không đủ đâu Phúc à! Mười năm, một trăm năm, một ngàn năm, mười ngàn năm...em yêu tôi thì may ra mới bằng một phần mười tình yêu của tôi thôi! Tôi nào để em thoát dễ dàng như thế?

- Thế nên, chưa trả hết nợ thì bằng mọi cách ta sẽ tìm được em, dù cho em ở chân trời gốc bể nào!

- Nơi nào có em, chắc chắn sẽ có ta ở đó. Lý Long Phúc, ta yêu em!

- Em tin chàng. Nếu em chưa trả hết nợ, chắc chắn chàng phải đi tìm em mà đòi lại nợ đó!

Đôi bàn tay tình nhân vô thức siết chặt.

Nơi tuyệt vời nhất có thể không có em, nhưng nơi có em chắc chắn là nơi tuyệt vời nhất!
















Sáng hôm sau

Long Phúc chơi đùa với tiểu Tuấn ở đại sảnh thì một gia đinh chạy vào bẩm báo rằng Huyễn Thần đã về. Cậu liền đưa thằng bé cho Giang mama rồi phân phó Tiểu Khuê cho người mang bữa sáng lên.

Xong xuôi thì thấy bóng dáng Huyễn Thần bước vào, cậu mỉm cười chào đón:

- Nhanh nhanh ăn sáng thôi. Em đói lắm rồi.

Huyễn Thần nheo mắt lại, tức giận:

- Lý Long Phúc!

- Ơ? Dạ? - Chuyện gì vậy? Sao hôm nay hắn gọi luôn họ tên cúng cơm của cậu luôn thế? Cậu đã làm sai gì à?

- Em dám chưa ăn sáng!?

Nói rồi hắn kéo cậu ấn ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi ghế bên cạnh. Triều phục trên người hắn cũng chẳng thèm thay, vươn tay ra múc một bát cháo lá sen, thổi nguội rồi đút cho cậu.

- Phù...may quá! Tưởng làm gì sai định chém đầu mình chứ. - Long Phúc ôm ngực thở phào, đúng là Vương gia tức giận lên cũng có lúc hú hồn như này!

Hắn còn không quên dặn dò một câu mang tính chất đe doạ:

- Lần sau không cho phép em nhịn ăn sáng để đợi ta về nghe chưa? Nếu không ta sẽ đem tất cả a hoàn trong Vương phủ đi đánh chết vì tội không khuyên bảo chủ tử.

- *Gì vậy trời?*

Đồng loạt hơn mười a hoàn trong đại sảnh quỳ bịch xuống, dập đầu kêu oan. Long Phúc không đành lòng bèn kêu họ đứng dậy. Cậu liếc xéo Huyễn Thần. Rõ ràng hắn biết quan hệ giữa cậu và a hoàn trong Vương phủ rất tốt.

Long Phúc vươn tay định lấy bát cháo để chính mình tự ăn. Chứ xung quanh đây có nhiều a hoàn như thế, thật sự không được tự nhiên cho lắm. Với lại cũng phải để cho Huyễn Thần ăn nữa.

Nhưng mà hắn không thuận theo, cứ đòi đút cho cậu:

- Lỡ đâu ta ăn sáng rồi, không ăn với em được thì sao?

Long Phúc nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, nói:

- Em chỉ muốn ở cạnh chàng. Vì em mà sáng nay chàng dậy muộn, vội vội vàng vàng lên triều đương nhiên sẽ chưa kịp ăn sáng. Mà nếu có ăn rồi, em tin chắc chắn chàng sẽ gắp mấy miếng cho em vui.

Huyễn Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Biết cậu vẫn sợ giấc mơ hôm qua thì liền nằm lấy hai tay cậu, khuyên nhủ:

- Em đừng lo, người ta vẫn thường nói mơ ngược lại với sự thật. Không biết chừng em mơ như thế là cả đời sẽ ở cạnh ta đấy.

Long Phúc cười bất lực:

- Mong là vậy!

Hai người ăn xong, để cho a hoàn dọn dẹp. Đang định trở lại Ỷ Lãnh các giúp hắn thay triều phục rồi đến Song Lạc các chơi với nhi tử thì một gia đinh hớt hải chạy vào, đến quên cả hành lễ:

- Vương gia! Vương phi! Không xong rồi... Trắc... Lưu Trắc phi... đánh chết người rồi.

Huyễn Thần không hứng thú, hừ lạnh:

- Kệ ả ta!

Nhưng Long Phúc thì ngược lại, cậu cực kì hứng thú với chuyện này. Chắc chắn có một phần nguyên nhân do tối qua cậu đến kích đểu nàng ta.

Long Phúc rời khỏi tay khỏi Huyễn Thần, uy nghiêm quát:

- Lưu Trắc phi dám đánh người ngay dưới mí mắt bổn Vương phi sao? Nàng ta có coi ta ra gì nữa không vậy? Người đâu, lôi Lưu Uyển Đình đến sảnh chính cho ta.

Nói xong cậu vòng qua bước tường ngăn sảnh phụ với sảnh chính, ngồi lên chiếc ghế chủ mẫu.

Tất cả a hoàn không khỏi run sợ trước uy nghi của Vương phi. Không ngờ vị Vương phi vẫn hay nói cười, hòa nhã với bọn họ cũng có lúc như vậy.

Huyễn Thần không hứng thú với chuyện của Uyển Đình nhưng cực kì hứng thú với chuyện Long Phúc. Nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia, không biết cậu định làm gì.

Hắn phi thân về Ỷ Lãnh các rồi ngay lập tức xuất hiện ở sảnh chính, ngồi vào ghế chủ vị để hóng hớt.

Long Phúc mặc hồng y đỏ thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, bộ y phục này do Liễu Quý phi tặng cậu hôm Trung thu. Trên tóc cài cây kẹp phượng hoàng ngậm ngọc bằng vàng. Toàn thân toát ra khí chất cao quý. Nhìn cậu ai cũng liên tưởng đến vị Hoàng Hậu tương lai của Hoàng Thiên quốc.

Vương phi đang cực kỳ cao hứng. Vương gia và cậu đã nhiều lần muốn đuổi nàng ta ra khỏi Vương phủ nhưng đều không có lí do. Thả nào bên ngoài cũng đàm tiếu. Để giữ thể diện, hai người đã phải nhịn.

Long Phúc ngồi uống trà, liếc nhìn Uyển Đình thong thả bước vào, đằng sau là Tố Hà thất thần, đôi mắt sưng đỏ, chắc là khóc vì biết chủ tử mình sắp bị đuổi và vị mama đang bế Thiên Di. Bà mama này là người của Lưu gia, được phái sang Vương phủ để chăm sóc cho đứa bé. Long Phúc khinh thường nhìn Uyển Đình, cho người bế con đến đây là để mong lấy được sự thương cảm của Huyễn Thần sao? Không có cửa đâu.

Cậu thầm khen Uyển Đình, sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn cố tỏ ra cao quý, không để a hoàn lôi đến đây mà nhất quyết tự đi.

Lưu Trắc phi khom người hành lễ, Long Phúc nở nụ cười khiêu khích nhìn nàng ta. Đương nhiên nụ cười này sẽ chẳng ai nhìn thấy vì nó chỉ thoáng chốc khi Uyển Đình nhìn qua cậu. Đợi nàng hành lễ xong, một gia đinh tiến đến đánh vào đầu gối nàng ta khiến nàng ta phải quỳ phịch xuống.

Long Phúc đặt tách trà xuống, nhìn nàng ta, khoan dung để nàng ta nhận tội:

- Trắc phi Lưu Uyển Đình, ngươi đã biết tội của mình?

Uyển Đình nhịn đau đớn truyền đến từ đầu gối, ngẩng cao đầu nhìn Long Phúc, ánh mắt lúng túng không hiểu gì:

- Thứ cho thiếp ngu dốt, không hiểu Vương phi đang nói gì?

Long Phúc ồ lên một tiếng:

- Lưu Trắc phi không biết mình mắc vào tội gì sao? Vậy để bổn Vương phi nói cho ngươi nghe nhé! Tội giết người đó. Giết chết gia đinh trong phủ còn không nhận sao?

Lưu Uyển Đình như chợt nhớ ra điều gì:

- À! Ý Vương phi là tên gia đinh đêm qua xông vào phòng Tố Hà, định cưỡng bức nàng sao?

Tố Hà nhìn Uyển Đình đầy thất vọng, nàng nhắm mắt vào che đi sự tuyệt vọng đong đầy trong mắt. Long Phúc nhìn thấy điều đó, nhíu mày suy nghĩ. Nàng ta tuyệt vọng vì Lưu Uyển Đình nói ra điều đó hay vì một lý do khác?

Long Phúc hừ nhẹ:

- Vì điều đó mà Lưu Trắc phi đánh chết người sao?

Uyển Đình mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Ai cũng biết Tố Hà là a hoàn tùy thân của thiếp theo từ Lưu gia đến. Hai bọn thiếp từ bé đã gắn bó nhau như tỷ muội tình thâm. Thiếp sao có thể để nàng ấy chịu ủy khuất?

Long Phúc suýt nữa nôn hết bữa sáng vừa ăn ra. Khá khen cho câu tỷ muội tình thâm. Nhưng cậu nào dễ buông tha cho nàng ta như vậy. Kiểu gì hôm nay cậu cũng phải đuổi nàng ta ra khỏi Vương phủ bằng được. Biết đâu ngày nào đó nàng ta lại ve vãn Huyễn Thần. Xía!!! Còn lâu bổn vương phi đây bỏ qua!

Cậu đập mạnh xuống bàn, lời nói không to không chậm:

- Chung quy lại vẫn là Lưu Trắc phi giết chết người ta. Đã giết người còn muốn biện minh sao? Hôm nay bổn Vương phi không xử tội ngươi không được, phải làm gương cho kẻ khác, đòi lại công bằng cho các a hoàn gia đinh trong phủ!

Mày liễu của cậu nhíu chặt. Không phải vì tức giận mà là vì... đau. Lúc nãy cậu không khống chế được lực tay, đập xuống bàn hơi mạnh.

- Bà mẹ nó! Chơi ngu vãi, đau quá!!!

Huyễn Thần thấy vậy phì cười, nằm lấy bàn tay bị đau của cậu xoa nhẹ.

Ánh mắt của Uyển Đình nhìn lên bàn tay của hai người, trong lòng xuất hiện cảm giác buồn man mác. Trên tay hai người đều đeo hai chiếc nhẫn nâu trắng chồng lên nhau. Tình cảm của Vương gia dành cho nàng bây giờ không bằng một hạt bụi. Lại chuyển mắt lên chiếc ghế nam chủ nhân Lý Long Phúc đang ngồi. Trước đây vốn dĩ đó là chỗ cô ngồi.

Bỗng một tờ giấy đáp đến trước mặt Lưu Trắc phi, hai chữ hưu thiếp to lù lù đập vào mắt Uyển Đình đau nhói. Nàng ta kinh hoàng nhìn Vương gia:

- Vương... Vương gia! Ngài bỏ thiếp thì Thiên Di phải làm sao? Nó... Nó không thể thiếu mẫu thân được đâu.

Huyễn Thần vẫn tiếp tục xoa bóp bàn tay Long Phúc, cười lạnh:

- Vậy thì bế theo con bé đi cùng đi. Bổn vương không cần nó.

Lưu Uyển Đình cầm tờ giấy lên điên cuồng xé rách. Huyễn Thần nhếch mép:

- Ngươi cứ xé đi. Rồi bổn vương sẽ viết tờ khác cho ngươi. Trong Vương phủ không hề thiếu mực và giấy. Ngươi cứ yên tâm, bổn vương sẽ không lưu lại một kẻ giết người như ngươi đâu.

Uyển Đình trợn mắt nhìn Long Phúc, ủy khuất thút thít khóc:

- Vương phi thì cũng khác gì? Độc chiếm Vương gia. Ngày thiếp sinh hạ Thiên Di, Vương phi giữ chân không cho Vương gia tới nhìn đứa bé. Đã thế người còn nhất quyết không cho ngài sang Đình Uyển viện. Thế thì thôi, đến hôm tròn tháng của Thiên Di người cũng không để Vương gia đến. Đến cái tên cũng không cho Vương gia ban cho con bé. Tại sao người lại quá đáng như vậy? Cứ nhất quyết phải dồn mẫu tử thiếp vào đường chết mới được sao? Mấy ngày nay Tiểu Di không ăn uống được gì, thiếp đã thỉnh đại phu. Thì ra con bé bị hạ độc, nếu không phải Vương phi hạ thì còn ai vào đây nữa?

Nàng ta thút thít nức nở. Rồi chẳng hiểu sao con bé Thiên Di khóc ré lên. Mẹ con bọn họ làm náo loạn cả cái sảnh chính.

Long Phúc tức giận. Tại sao câu chuyện đơn giản là Vương gia không thèm để ý đến mẫu tử bọn họ mà vào miệng Uyển Đình lại thành ra là cậu không cho Huyễn Thần đi? Cậu thật muốn lao xuống đá nàng ta ra xem rút cuộc làm cách nào mà nàng ta nói khóc là khóc ngay được vậy?

Nàng ta muốn vu khống như vậy để mượn miêng lưỡi của a hoàn trong Vương phủ để truyền ra ngoài đây mà.

Uyển Đình lại nói tiếp:

- Đừng tưởng ta không biết Thế tử không phải con ruột của Vương gia mà là của nam nhân khác.

Cả sảnh chính hít sâu một hơi rồi chìm vào im lặng. Chuyện kinh thiên độc địa gì thế này? Thế tử không phải nhi tử của Vương gia sao?

Tức chết cậu mà. Long Phúc định đứng dậy vả nàng ta. Huyễn Thần định một chưởng đánh chết nàng ta luôn thì bịch một tiếng, Tố Hà nãy giờ tuyệt vọng đứng một góc quỳ xuống.
























Bất ngờ chưa hehehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro