Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25:


Hôm sau





Hoàng Huyễn Thần thất thần ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào túi thơm trong tay, dịu dàng vuốt ve.

Lưu Uyển Đình đứng đối diện, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nàng ta đã đứng đây được một khắc rồi nhưng Vương gia nhất định không để ý đến nàng ta. Mặc cho nàng ta nói nhiều đến đâu, ngài ấy cũng chỉ vuốt ve cái túi thơm xấu xí đó, không thèm ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhìn thấy trên bàn bên cạnh có chiếc kéo, nàng ta liên cầm lên rồi giật lấy túi thơm Vương gia đang nâng niu trong tay, thẳng tay cắt nát.

Huyễn Thần tuyệt vọng nhìn chiếc túi theo từng đường kéo của nữ nhân trước mắt rơi xuống. Hắn không kiêng nể gì, thẳng tay tát mạnh khiến nàng ta ngã nhào. Chiếc kéo sượt qua tay Uyển Đình tạo thành một vết cắt dài trên cánh tay trắng nõn.

Hắn quỳ phịch xuống, vội vơ lấy đống vải vụn từ chiếc túi thơm vừa bị cắt, đau khổ liên tục lẩm bẩm hai chữ "Phúc nhi!"

Uyển Đình nhịn đau đứng dậy, gào lên:

- Lần trước cũng vì thiếp đổ lỗi cho hắn ta mà ngài đánh thiếp. Lần này cũng vì hắn ta mà ngài lại đánh thiếp. Rốt cuộc hắn ta có gì hơn thiếp mà ngài yêu hắn ta? Xinh đẹp? Tài giỏi? Hay gia thế hiểm hách? Chắc gì hắn ta đã yêu ngài hơn thiếp?

Huyễn Thần lạnh lẽo nhìn nàng ta:

- Ngươi câm mõm chó của ngươi lại cho ta! Ta chưa từng yêu ngươi. Đó chẳng qua là hứng thú nhất thời thôi!

Lưu Uyển Đình cười lớn:

- Lý Long Phúc chắc gì đã còn sống? Mà có còn thì chắc đang hạnh phúc bên nam nhân khác rồi. Hắn ta không ngốc, tội gì hắn ta phải quay lại với nam nhân đã làm mình tổn thương chứ?

Huyễn Thần khẽ gầm lên:

- Ngươi tốt nhất nên cút ra ngoài, nếu ngươi còn ở đây ta không chắc là đôi chân của ngươi sẽ còn lành lặn mà tiếp tục đi hại người khác đâu Lưu Uyển Đình!

Uyển Đình cười điên cuồng dời khỏi Ỷ Lãnh các, không quên vứt lại một câu:

- Vương gia! Ngày đó ngài lừa thiếp là ngài lợi dụng cậu ta. Ngài có ngày hôm nay là báo ứng, báo ứng của ngài đó.

Hoàng Huyễn Thần khụy xuống, ôm chặt đống vải vụn, nước mắt chảy ra:

- Lý Long Phúc! Ta biết ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Em về với ta đi! Ta thật sự rất nhớ em, nếu không có em ta sẽ không sống nổi mất!













*Hắt xì*

- Đứa nào nhắc bố thế hả? Tao hắt xì 10 phút rồi!!!! - Long Phúc đang ngồi nhàn nhã uống trà bị khứa nào đó nói hoài khiến cậu hắt xì cả chục cái.


















Huyễn Thần tự nhốt mình trong Ỷ Lãnh các, không gặp bất kỳ ai. Ngày ngày chàng làm bạn với rượu, không ăn gì.

Hắn đang mơ mơ màng màng ngồi dưới chân giường, xung quanh là đống bình rượu rỗng, đổ ngang đổ dọc thì thấy bóng dáng một người bước vào.

Cậu mặc y phục màu trắng, tóc búi lỏng một nửa thong thả tiến về phía hắn. Huyễn Thần vô thức gọi tên:

- Phúc nhi! Em về với ta rồi sao? Em chịu tha thứ cho ta sao?

Hắn loạng choạng đứng lên, kéo nam nhân đó ôm vào lòng. Cậu ấy cất giọng trong trẻo:

- Vương gia! Em về rồi! Để em hầu hạ ngài.

Nói rồi, cậu khéo léo đỡ hắn ngồi xuống giường, đang định cởi y phục của hắn thì bị hắn kéo ngồi lên đùi. Huyễn Thần ôm lấy vòng eo thon của nam nhân đó, hôn cậu say đắm. Chợt thấy có gì không đúng, hắn liền đẩy mạnh cậu ta ngã xuống đất. Hắn cố gắng cho mình tỉnh táo lại, lạnh lẽo nhìn nam nhân ngã dưới đất:

- Ngươi không phải là Phúc nhi! Ngươi không phải em ấy! Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại giả làm em ấy?

Huyễn Thần lấy tay áo lau sạch miệng mình, cứ như hắn vừa động vào thứ gì đó rất ghê tởm. Hắn lại vớ lấy bình rượu, súc sạch miệng. Phúc nhi của hắn rất ít khi dùng son phấn, có dùng... cũng chỉ thoa một lớp mỏng. Nhưng khi hắn hôn nam nhân kia, hắn ta nồng nặc mùi son phấn. Trên người Long Phúc có mùi thơm dễ chịu, thanh mát, chứ không phải mùi hương kì lạ như hắn.

Lưu Uyển Đình bị đẩy ngã đau điếng nhưng nàng ta không chịu khuất phục. Nàng ta cố gắng đứng lên, ủy khuất nói:

- Vương gia! Là em đây...! Chẳng nhẽ em bỏ đi mới hơn nửa năm, ngài đã quên em rồi?

Huyễn Thần cảm thấy đầu rất đau, chóng mặt hoa mắt. Mọi thứ trước mắt hết sức mờ ảo. Hắn tự nhiên thấy nam nhân trước mặt là Long Phúc, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Hắn nở nụ cười, yêu thương gọi Phúc nhi liên tục.

Lưu Uyển Đình thở phào, cuối cùng thì mê ảo dược cũng có tác dụng. Mẫu thân nàng ta khó khăn lắm mới kiếm được thứ dược này, ai ngửi nó vào sẽ ngay lập tức liên tưởng đến người mình hằng đêm mong nhớ. Khi dược hết tác dụng, người đó liền không nhớ gì đã xảy ra.

Uyển Đình quấn lấy Vương gia, bên tai ngài ấy thấp giọng nỉ non:

- Vương gia~~! Em rất nhớ ngài~~ Cũng đã khuya rồi, để em hầu hạ ngài nhé!

Nói rồi bàn tay của nàng ta không an phận sờ soạng trên người Huyễn Thần, cởi bỏ hết y phục bên ngoài đến khi còn mỗi bộ trung y trắng bên trong mới dừng lại.

Uyển Đình không phục. Chắc chắn mê ảo dược có vấn đề gì đó nên Vương gia mới phát hiện ra. Nhưng khi nghe câu hỏi của ngài, nàng ta sững sờ. Vương... Vương gia chưa nhận ra nàng ta. Chứng tỏ mê ảo dược chưa hết tác dụng, vậy... vậy tại sao ngài ấy biết... nàng ta không phải Lý Long Phúc?

Đè nén sự thất vọng, nàng ta một tay bịt mũi, tay còn lại nhanh nhẹn vung lên. Từ trong tay áo lụa trắng, nàn khói thuốc mê bay ra. Vương gia không kịp đề phòng, hít phải ngất đi.

Lưu Uyển Đình đứng bất động nhìn Hoàng Huyễn Thần. Khi mẫu thân đưa mê ảo dược cho nàng ta còn đưa thêm cả thuốc mê phòng ngừa cần đến, nàng ta còn tự tin nghĩ không dùng tới thuốc mê, ai ngờ... Nàng ta thật không nghĩ, Vương gia yêu Lý Long Phúc nhiều đến như vậy. Đã dùng mê ảo dược mà ngài ấy vẫn phát hiện ra nàng ta không phải Long Phúc.

Nghĩ đến lời mẫu thân nói, nàng ta cởi nốt trung y trên người Huyễn Thần ném xuống đất. Rồi lại cởi hết y phục của mình, xé điên cuồng rồi vất loạn xạ dưới đất cùng với y phục của Vương gia. Lại tự véo lên người mình tạo những vết xanh tím, xong xuôi mới leo lên giường chui vào lòng Vương gia.















Hoàng Huyễn Thần từ từ mở mắt. Cảm thấy có thứ gì mềm mại để trên ngực mình, hắn liền cúi xuống nhìn. Giật mình khi thấy đó là cánh tay trắng nõn, vội quay đầu nhìn sang bên cạnh. Thấy đó là Lưu Uyển Đình, hắn chán ghét hất mạnh tay nàng ta ra rồi ngồi dậy. Do mạnh tay nên nàng ta giật mình tỉnh giấc.

Hắn ngạc nhiên khi thấy trong ánh mắt Uyển Đình là sự mệt mỏi nhưng hai bên má phủ một màu hồng xuân ý. Lại thấy hai người đều không mặc gì, y phục dưới đất vất toán loạn, đồ của Uyển Đình còn bị xé rách. Kẻ ngu cũng biết đêm qua xảy ra chuyện gì.

Không có hứng thú tra hỏi sao nàng ta lại ở đây, hắn lạnh lùng thốt ra bốn chữ:

- Xéo ra ngoài đi!

Lưu Uyển Đình cắn răng, ủy khuất tố cáo:

- Vương gia! Đêm qua người còn ôm thiếp vào lòng, nói yêu thiếp. Sao giờ lại đuổi thiếp đi?

Hoàng Huyễn Thần thở dài. Hắn không nhớ gì chuyện đêm qua cả, chỉ nhớ mình say rượu mà thôi. Nhưng nhìn cục diện này... Hắn vẫn không thèm nhìn Lưu Uyển Đình dù chỉ là nửa con mắt. Đứng dậy lấy y phục khoác vào bước ra khỏi phòng. Thấy Tố Hà đứng đó thì nhíu mày phân phó:

- Đi vào hầu hạ chủ tử của ngươi đi. Tí bổn vương quay lại mà còn thấy nàng ta vẫn ở trong Ỷ Lãnh các của bổn vương thì mạng ngươi không giữ được đâu. Thật là bẩn phòng ta quá đi!

Tố Hà sợ hãi, hành lễ rồi ngay lập tức vào trong.

Lưu Uyển Đình ngồi trước bàn trang điểm phòng mình, cắn môi suy nghĩ. Mẫu thân nàng ta nói Vương gia đã điều tra được phụ thân nàng ta tham ô nhận hối lộ. Do ngài ấy đang bận rộn việc tìm Lý Long Phúc, chưa tố cáo với Hoàng thượng. Nhưng chỉ cần Vương gia mà nhớ tới, rồi dâng tấu... thì mấy trăm mạng người trong Lưu phủ ngồi chờ chết đi.

Tội tham ô hối lộ, nhẹ thì tịch thu tài sản, tước chức quan, rồi chém đầu. Nặng thì toàn phủ bị chém. Mà lần trước phụ thân nàng ta tạo bằng chứng giả hòng tố cáo Lý Thừa tướng, nghĩ gì lần này Hoàng thượng và Vương gia tha cho họ?

Muốn ngài ấy hồi tâm chuyển ý, chỉ có thể là nàng ta mang trong mình giọt máu của Vương gia. Nếu nàng ta mang thai lần này sinh hạ thành công, không cần biết là con trai hay con gái, Vương gia sẽ không truy cứu. Vì đứa bé dù gì cũng là đứa con đầu tiên của ngài ấy, ngài ấy lỡ giết mẫu thân đứa bé sao?

Nhưng... quan trọng là... đêm qua... Vương gia không có động vào nàng ta thì làm sao mang thai cho được?

Thở dài, Lưu Uyển Đình nhắm mắt suy nghĩ. Cả mấy trăm mạng người của Lưu phủ, đều nằm cả trong tay nàng ta. Tính đi tính lại... cũng chỉ còn mỗi một cách. Dù sao, trái tim Vương gia đã không còn là của Uyển Đình nàng nữa. Tối qua và sáng nay ngài ấy tuyệt tình như thế, nàng ta cũng nên buông bỏ hi vọng níu giữ thôi.

Lưu Uyển Đình thấp giọng sai bảo Tố Hà đang cung kính đứng bên cạnh:

- Tố Hà, ngươi ra ngoài tìm một tên thư sinh thân thể sạch sẽ, khỏe mạnh, ngũ quan ưa nhìn về đây cho ta. Nhớ là phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện.

Tố Hà trợn trừng mắt:

- Trắc... Trắc phi! Người định... làm gì? Chẳng nhẽ đêm qua... Vương gia và người... không xảy ra chuyện gì?

Uyển Đình im lặng không nói, chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng, cười thê lương.

Tố Hà đi theo Uyển Đình từ bé nên hiểu rất rõ chủ nhân của mình. Sáng nay từ Ỷ Lãnh các trở về, Trắc phi cứ ngồi ngây bên bàn trang điểm. Không cần Trắc phi trả lời câu hỏi vừa rồi thì nàng cũng đã biết đáp án.

Tố Hà thấy chủ tử như thế, không khỏi đau lòng. Từ ngày nàng nhận lệnh của Trắc phi xô Vương phi xuống hồ, sau vụ đấy, Vương phi như một người khác. Nhất cử nhất động của hắn ta đều khiến Trắc phi lo lắng không yên. Bây giờ thì đến sự trong sạch của bản thân, Trắc phi cũng chẳng muốn giữ.

Tố Hà cúi người lui ra ngoài, hướng cổng Vương phủ bước đến.

Hoàng Huyễn Thần sau khi đi tắm hồ nước nóng đằng sau biệt viện Vương phủ thì trở lại Ỷ Lãnh các cùng với Khương Thái Hiền. Nhìn đồng y phục vất ngổn ngang dưới sàn nhà, trên giường thì chăn gối lộn xộn, hắn nhíu chặt mày, bước về phía bàn sách:

- Người đâu!

Một gia đinh cung kính bước vào:

- Có hạ thần! Vương gia có gì sai bảo?

Huyễn Thần cầm lấy một quyển sách, nhàn nhạt nói:

- Dọn sạch sẽ đống dưới đất đi. Cả cái giường nữa, cũng đốt luôn đi.

Thái Hiền đứng một bên tiếc đứt ruột cái giường. Cái giường đó rất rất quý, là cống phẩm của Thương quốc. Bốn, năm năm mới có thể chế tạo ra một chiếc như vậy, có giá trị liên thành. Vậy mà Vương gia nói đốt là đốt. Thầm trách móc Trắc phi, nếu không phải nàng ta tự nhiên nằm trên cái giường đó, nó cũng không xui xẻo bị đem đi đốt như thế.















*Cái giường: Mẹ bà nó, có phải tại tao đéo đâu!










Y còn đang mãi xót thương cho cái giường thì nghe bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Vương gia:

- Gần đây có tin tức gì của Phúc nhi không?

Thái Hiền đứng thẳng bẩm báo:

- Vẫn chưa có tin tức. Người của chúng ta phải đi đang tích cực tìm kiếm.

Huyễn Thần vò nát quyển sách trong tay. Cả một đội ám vệ hùng hậu cũng không tìm kiếm được một chút tin tức gì về Long Phúc. Có phải hắn nuôi bọn họ tốn cơm tốn gạo quá rồi không?

Lại lôi trong ống tay áo ra một mảnh vải màu trắng bị xé rách, hắn đưa cho Thái Hiền:

- Ngươi ngửi xem đây là mùi gì?

Khương Thái Hiền cung kính giơ hai tay tiếp nhận mảnh vải rồi đưa lên mũi ngửi. Lông mày khẽ nhíu:

- Mê ảo dược !?

- Đúng! Chính là nó. Lưu Uyển Đình đêm qua đã lợi dụng tác dụng của dược này mà đánh lừa bổn vương. Ả ta càng ngày càng không từ thủ đoạn rồi! - Huyễn Thần cười thâm trầm.

Thái Hiền thắc mắc:

- Vậy Vương gia định xử lý Trắc phi như thế nào ?

Huyễn Thần gõ lên mặt bàn:

- Xử lý? Ả ta gây khó dễ cho Phúc nhi nhiều như thế, đợi em ấy về cho em ấy xử lý. Còn giờ chúng ta tiếp tục đi tìm người.

Nói xong, hắn rời khỏi bàn, bước đi ra khỏi cửa. Thái Hiền cung kính đi theo. Khẽ lắc đầu, tại sao những người yêu nhau lại có thể làm khổ nhau như thế nhỉ?























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro