Chương 21:
- Vương phi! Lễ vật đã chuẩn bị xong rồi! - Nghe câu nói của Tiểu Khuê, Long Phúc khẽ liếc nhìn. Trên khay Tiểu Khuê đang cầm là một miếng ngọc hình em bé bụ bẫm, to bằng bàn tay. Cậu khẽ vuốt ve miếng ngọc, nhếch môi cười:
- Chúng ta đến Đình Uyển viện thăm Lưu Trắc phi thôi! Hôm nay nàng ta hết hạn cấm túc đó!
Hai người một chủ một tớ hướng phía đông Vương phủ đi tới. Long Phúc để Tiểu Khuê dâng lễ vật xong thì cho em và Tố Hà lui ra ngoài, không có lệnh cậu thì không được vào. Cả hai người đều lưỡng lự nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của cậu thì không tình nguyện lui ra.
Uyển Đình nhìn thấy miếng ngọc mà mặt biến sắc, hết trắng lại xanh. Ngay sau đó, nàng ta hất mạnh miếng ngọc xuống đất, vỡ tan rồi lao đến chỗ Long Phúc đang ngồi. Hai tay nàng ta nắm chặt lấy bả vai cậu, ánh mắt vẫn tia máu nhìn cậu:
- Lý Long Phúc! Ngươi cầm miếng ngọc đó đến đây làm gì? Trêu ngươi ta sao? Giả dối! Mang miếng ngọc đến để cầu phúc cho đứa bé? Có mà cố tình khơi lại cho ta nhớ chuyện ta sảy thai. - Long Phúc kìm nén đau đớn từ hai bả vai truyền đến, cười nhẹ nhìn Uyển Đình:
- Ta là thuần túy có lòng tốt mang miếng ngọc đến cầu phúc cho đứa bé thôi mà! - Cậu thầm chửi trong đầu. Miếng ngọc đó rất đắt a! Nếu không thích thì trả cậu mà chẳng được, có cần kích động ném vỡ vậy không?
Lưu Uyển Đình dùng hết lực nắm lên hai bả vai của Long Phúc, nghiến răng nói:
- Tất cả là tại ngươi. Tại ngươi nên ta mới mất đi đứa con. Tại ngươi Vương gia mới không để ý tới ta nữa. Tất cả là tại ngươi.
Gì mà tất cả là tại ta? Bị điên à. Xin lỗi, ta đây không phải Jennie Kim, Taylor Swift hay Nguyễn Thúc Thùy Tiên đâu mà muốn đổi tội lên đầu thì đổ!
Long Phúc đau muốn chết, hất mạnh làm Uyển Đình ngã nhào xuống đất. Cậu ngồi xổm xuống chỗ nàng ta ngã, cười nhạt:
- Ê đau nha quỷ cái. Có trách thì trách đứa con của cô xấu số, đầu thai đúng vào bụng của người mẫu thân độc ác, không tiếc thủ đoạn để leo lên ghế Vương phi. Đời ta ghét nhất loại người không từ thủ đoạn mà hại chính sinh linh của mình mà phục vụ lợi ích riêng. Nếu cô thu liễm an an ổn ổn làm một Trắc phi, thì đứa con của cô sẽ mất sao? Ta cũng phải công nhận, thủ đoạn của cô thật cao minh a! Bất quá, Vương gia lại chỉ tin tưởng ta, không mắc kế bẩn của cô. Còn về việc Vương gia không để ý đến cô nữa! Ha! Nực cười! Cô không nhớ sao? Vương gia với ta vốn dĩ là một đôi. Cả Hoàng quốc này đều công nhận điều đó. Cô mới là người vô duyên vô cớ chen vào giữa chúng ta. Chỉ mình cô tự biên tự diễn, ngộ nhận ta cướp Vương gia. Đã đi cướp phu quân người khác còn không biết xấu hổ sao hả Lưu Uyển Đình?
Uyển Đình nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hận thù. Nàng ta càng tức giận, cậu càng muốn trêu nàng ta:
- Sao? Bị ta nói trúng tim đen không cãi lại được à? - Long Phúc vui vẻ đứng dậy, định rời khỏi Đình Uyển môn lại quay đầu nói gì đó khiến Lưu Uyển Đình không hiểu
- Tất cả những gì cô làm là quả báo tự chuốc lấy. Nếu cô vẫn khăng khăng là ta làm...Được, cứ nghĩ thế đi, cứ nghĩ là ta đang trả thù cho Lý Long Phúc đó đã bị ức hiếp như thế nào!
Vừa bước ra đến cửa đã nghe thấy tiếng gào của Uyển Đình, cậu quay lại châm chọc nhìn Tố Hà:
- Ngươi nên mời đại phu đến khám nhanh thì hơn. Không bệnh điên để lâu là Trắc phi của ngươi khó chữa đấy
Tiến bước về Phúc Uyển viện, vừa đi, cậu vừa ngắm nhìn mặt trời đang lặn xuống. Ngước lên trời mỉm cười:
- Lý Long Phúc a! Ta coi như trả thù cho cậu rồi nha. Vậy nên cậu nhường Huyễn Thần cho ta nhé! Ta lỡ yêu chàng mất rồi..... Thứ lỗi cho ta. Không biết cậu có như ta không? Cậu đã chết hay xuyên không vào hiện đại như ta? - Đặt chân vào Phúc Uyển viện đã thấy Huyễn Thần tựa vào cửa tươi cười nhìn cậu. Cậu xách tà áo chạy đến bên hắn:
- Hôm nay chàng đến sớm thế? Phụ hoàng không giao tấu chương cho chàng hả? - Hắn hôn lên trán cậu, trả lời:
- Ta là đến nhắc khéo với nương tử để nương tử biết còn chưa đến mười ngày nữa là sinh thần ta. Vậy mà ta thấy nương tử chẳng chuẩn bị gì cả. - Hai người sóng vai bước vào phòng, nói cười vui vẻ. Một gia đình hạnh phúc khiến ai cũng ghen tị.
Long Phúc nằm trong lòng Huyễn Thần khẽ cọ cọ vào ngực hắn:
- Huyễn Thần nè! Chàng muốn gì em tặng?
Huyễn Thần cúi xuống, gặm gặm môi cậu:
- Ta muốn một con "hà mã" xinh đẹp!
Sau đó hắn lật người đè lên cậu, trên giường một màn xuân sắc.
Làm biếng viết H 🥰
- Ouh ! - Long Phúc kêu lên rồi đau lòng nhìn bàn tay chi chít vết kim đâm của mình.
Tiểu Khuê ngán ngẩm:
- Vương phi! Đến cái túi thơm người cũng không làm được sao? Trước đây người còn làm được cả một bộ y phục mà!
- Ta...! - Cậu cắn cắn môi, bắt cậu giải thích như thế nào đây? Nói mình từ hiện đại mấy nghìn năm sau xuyên về đây sao?
Tiểu Khuê chán nản xòe tay ra:
- Thôi Vương phi, người đưa đây nô tỳ làm cho. Nếu không đến sang năm cũng không làm xong.
- Không được! - Long Phúc phản đối ngay lập tức. Cái túi này phải đích thân cậu làm. Chỉ còn năm ngày nữa, kiểu gì cậu cũng sẽ làm xong.
- Vương phi! Người lại bị bỏng rồi. Đưa tay đây nô tỳ bôi thuốc!
- Vương phi! Người lại cắt vào tay sao? Haizz! Đưa tay đây nô tỳ băng lại cho.
- Oái! Vương phi! Rau đã rửa đâu sao người đã cho vào nồi rồi?
- Vương phi ơi, cá còn chưa làm mà người thả cả vào chảo dầu thế à?
- Vương phi, nước đã sôi đâu sao người đã thả rau vào?
- Người cho cả hũ muối vào canh à Vương phi? Mặn quá!
- Trời ơi! Cháy hết thịt rồi Vương phi ơi!
- Sao bánh hoa mai lại mặn vậy Vương phi?
- Chắc ta cho nhầm đường thành muối vào đó, hì hì!
Sau ba canh giờ đánh vật trong bếp với thịt cá, rau củ, và nhờ sự hướng dẫn của Tiểu Khuê, cuối cùng cậu cũng làm xong bữa tối. Hít sâu một hơi, quay lại nhìn căn bếp. Hô hô! May quá! Nó chưa có cháy hay sập gì cả. Cậu chỉ lo cậu không may đốt mất nhà bếp trong Vương phủ thôi.
Nhìn lại mình lấm lem nhem nhuốc, vội vàng về Phúc Uyển viện tắm rửa rồi đợi Huyễn Thần đến.
Hôm nay là sinh nhật hắn nên cậu đích thân xuống bếp. Do tình hình nạn bệnh vẫn chưa có tiến triển nên hắn không tổ chức sinh thần.
Tắm rửa trang điểm xong xuôi, nhìn mâm cơm do đích tay mình làm mà cảm thấy thật sung sướng. Hai mấy năm cậu sống, đây là bữa cơm đàng hoàng đầu tiên cậu nấu đó a, chứ trước giờ toàn để anh hai cậu nấu thôi!
Tiểu Khuê nhìn bàn thức ăn, lo lắng hỏi:
- Vương phi! Những món này liệu ăn được không đó?
Mặc dù Vương phi nấu những món này theo công thức của em, nhưng... căn bản là không cho em động tay vào, để một mình người làm. Em chỉ sợ... Vương gia ăn vào... có mệnh hệ gì... Thôi, tí cứ bảo Thái Hiền đi mời hẳn ngự y trong cung đến đây luôn, phòng ngừa bất trắc.
Em lại thắc mắc dò xét Vương phi. Vương phi tại sao túi thơm không biết thêu, nấu ăn cũng không biết? Chẳng phải trước đây người rất giỏi những thứ đó sao?
Long Phúc nhìn đồng hồ nước, đã giờ Tuất một khắc rồi, cả Vương phủ đã thắp đèn mà Huyễn Thần còn chưa tới. Tiểu Khuê vội an ủi:
- Vương phi, người cố đợi một lúc nữa nha! Chắc Vương gia cũng sắp đến rồi! Vừa nãy người của thư phòng đến thông báo, Hoàng thượng đột nhiên bị bệnh, giao hết tấu chương cho Vương gia, cần ngài ấy xử lý gấp.
Long Phúc đứng lên, chỉnh trang y phục:
- Ta đến thư phòng gọi chàng ấy đến, dù gì thì cũng phải ăn một chút. Em mang đồ ăn đi hâm nóng lần nữa hộ ta.
Nhận lấy áo choàng từ tay Tiểu Khuê, cậu bước ra ngoài. Mặc dù trời đã tháng hai vào xuân nhưng buổi tối hẳng còn lạnh, phải cẩn thận.
Thư phòng
- Bẩm Vương gia! Lưu Trắc phi cầu kiến!
Huyễn Thần lúc này mới rời mắt khỏi đống tấu chương, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương. Lưu Trắc phi? À... là Uyển Đình. Hắn suýt thì quên trong Vương phủ còn một Trắc phi và năm cơ thiếp. Mấy tháng nay chỉ toàn ở Phúc Uyển viện với Long Phúc cũng không có để ý. Đợi vài ngày nữa bệnh dịch bớt đi, rồi hắn hưu hết bọn họ. Chỉ cần một mình Long Phúc là được rồi.
Lạnh lùng nói với người vừa bẩm báo:
- Cho vào!
Lưu Uyển Đình y phục hồng đào dịu dàng bước vào, phía sau là Tố Hà cầm theo hộp đựng thức ăn:
- Thiếp tham kiến Vương gia! Vương gia cát tường!
Hắn vẫn không thèm ngước mắt lên, nhàn nhạt hỏi:
- Đến có chuyện gì?
Lưu Uyển Đình có chút không quen với thái độ này của Hoàng Huyễn Thần, cắn môi nhận lấy hộp thức ăn từ tay Tố Hà, cho nàng ta ra ngoài còn mình thì thướt tha bước đến chỗ Huyễn Thần:
- Thiếp nghe hạ nhân nói Vương gia vẫn ở thư phòng, lại chưa có ăn gì. Nên thiếp đã đích thân xuống bếp làm chút điểm tâm cho ngài. Tiện thể cũng đưa lễ vật mừng sinh thần luôn.
Nàng muốn Vương gia nhớ lại chút tình cảm cũ với mình. Còn nếu Vương gia vẫn muốn vô tình, nàng sẽ thực hiện kế hoạch vậy.
Huyễn Thần ngẩng đầu nhìn ra ngoài:
- Ổ! Đã muộn vậy rồi sao? Bổn vương có hẹn với Phúc nhi nên đi trước. Cảm ơn ý tốt của Trắc phi, cứ để quà ở chỗ bàn con cạnh giá sách đấy. Còn điểm tâm thì đem về đi, bổn vương không cần.
Uyển Đình nhìn theo hướng tay trái chỉ của Vương gia thì thấy trên bàn con đó đã có rất nhiều túi thêu, áo choàng, tranh vẽ,... vứt lăn lóc. Chắc là quà của đám cơ thiếp. Nàng ta tay nắm chặt, mặc cho móng tay đâm vào da thịt. Nàng mà phải xếp chung với đám Ngọc Vũ sao?
Lại nhìn đến ngón tay áp út bàn tay trái của Vương gia đeo một chiếc nhẫn màu nâu và trắng bằng đá. Chợt nhớ tới mấy ngày trước, Long Phúc đến Đình Uyển viện cầm theo miếng ngọc hình em bé cũng đeo chiếc nhẫn tương tự như vậy. Nàng ta biết một điều, nàng ta hết hi vọng Vương gia sẽ yêu thương nàng. Giờ nàng đành bắt ép Vương gia vậy.
- Vương gia! Thiếp xin lỗi! Đây là ngài ép thiếp.
Đăng một lượt 2 chap nè mấy má
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro