Chương 15:
Vừa bước vào phòng, Lưu Uyển Đình đã ngay lập tức lao vào bàn gục mặt xuống khóc nức nở. Dù gì thì nàng ta cũng là một cô nương yếu đuối. Bị khi dễ như vậy, sao không khóc cho được?
Tố Hà lo lắng:
- Trắc phi! Người...người đừng khóc nữa. Hay là người kể với Vương gia đi. Chắc chắn ngài ấy sẽ đòi lại công đạo cho người.
Uyển Đình lắc đầu. Cả Hoàng quốc này ai mà chẳng biết bốn người bọn họ là bốn tiểu mỹ nhân quyền lực nhất. Một người là công tử Thừa tướng phủ. Mà Thừa tướng lại là hảo huynh đệ từ bé của Hoàng thượng. Đã từng có lần Hoàng thượng định nhận Long Phúc làm con thừa tự phong hoàng tử. Uy quyền của cậu ta còn lớn hơn cả Đại công chúa và Nhị công chúa. Trước đây cậu ta yếu đuối tưởng dễ bắt nạt, ngờ đâu...
Một người nữa là Trưởng công chúa, ái nữ do sủng phi của Hoàng thượng sinh ra. Từ bé đã được cưng chiều muốn gì được nấy. Có khi nàng ấy muốn sao trên trời, Hoàng thượng cũng sẽ tìm mọi cách để hái xuống cho nàng. Nàng ấy ở trong cung điện dát vàng, đồ dùng hàng ngày cũng toàn bằng vàng, bạc, minh châu... Vị công chúa này chẳng sợ ai, chỉ sợ Nhị hoàng huynh. Nhưng Nhị Vương gia yêu thương sủng nịch nàng ấy như vậy, sao vì chuyện cỏn con này mà trách mắng?
Người còn lại là chất nam tử yêu quý của Hoàng thượng. Độ sủng ái, yêu thương Thánh thượng dành cho chàng ta có khi còn hơn cả hai con gái đẻ của ngài.
Còn Đại công chúa thì thôi đi, tính cách mạnh mẽ. Đến mức Hoàng thượng cũng phải ngán ngẩm, đụng vào ả ta có nước bị thừa tướng trong triều dùng đao xiên đến chết. Chưa kể hiền thê của ả, Thân Khuê Trân còn là cung thủ của Hoàng quốc, sơ sẩy thì mũi tên cắm vào tim đến mức vỡ tung.
Bốn người này ai mà dám dây dưa? Lý Long Phúc thì còn đỡ, chứ... Ba người còn lại mà đã không vừa mắt ai thì họ chỉ có sống không bằng chết.
Uyển Đình ngừng khóc sai Tố Hà đi lấy nước rửa mặt.
Suy nghĩ một hồi, nàng ta cười nhếch mép. Hai vị công chúa và huyện mã nàng không thể làm gì... Nhưng Lý Long Phúc nàng tuyệt đối không để yên. Nếu không để cậu ta chịu khổ, sao Lưu Uyển Đình nàng có thể nuốt trôi cục tức ngày hôm nay đây?
Tố Hà nhanh nhẹn đưa cho Uyển Đình một lọ thuốc bằng sứ trắng. Uyển Đình nhận lấy lọ sứ, hỏi:
- Chắc chắn không bị ai phát hiện chứ?
Tố Hà gật đầu:
- Trắc phi yên tâm. Nô tỳ rất cẩn thận rồi. Nhưng...đằng nào mai cũng là sinh thần của người. Kiểu gì Vương gia chẳng đến Đình Uyển viện. Người cần gì phải mua...xuân dược?
Lưu Uyển Đình nhàn nhạt nói:
- Chính vì Vương gia nghỉ lại chỗ ta nên ta mới phải dùng xuân dược này.
Rồi nàng đưa lọ thuốc cho Tố Hà phân phó.
Sau khi Tố Hà cầm lọ thuốc đi, Uyển Đình cười nham hiểm:
- Lý Long Phúc ơi là Lý Long Phúc, để ta xem ngươi còn có thể ở trong Vương phủ này bao lâu?
Hôm nay đã là sinh thần của Lưu Trắc phi. Từ sáng, cung nhân đã gấp rút chuẩn bị cho Yến tiệc tối nay.
*Phúc Uyển viện
- Vương phi! Người định mặc bộ y phục nào để dự lễ sinh thần tối nay?
Long Phúc chẳng thèm để ý. Cậu chỉ chuyên chú vào bức tranh đang vẽ, nhàn nhạt đáp:
- Đi sinh nhật của tình địch thì mặc bộ gì nổi bật vào.
Tiểu Khuê lục tìm trong tủ, trong rương một hồi. Cuối cùng lôi ra bộ y phục màu đỏ, viền y phục thêu chỉ vàng lấp lánh. Tiểu Khuê hớn hở cầm bộ y phục đến trước mặt chủ tử:
- Vương phi, bộ này được không ạ?
Long Phúc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống chăm chú vẽ tranh:
- Dù là nổi bật, nhưng cũng không nên cướp mất ánh hào quang của nàng ta.
Tiểu Khuê bất mãn chu môi. Vương phi nhà em cớ sao hôm nay lại chăm chỉ đến kì lạ. Cầm bút vẽ tranh cơ đấy. Phạm Khuê lắc lắc đầu rồi chạy đi tìm bộ y phục khác.
Giờ Dậu sáu khắc Long Phúc mới dẫn Tiểu Khuê rời khỏi Phúc Uyển viện.
Tiệc sinh thần được tổ chức ngoài trời trong hoa viên phía đông Vương phủ.
Long Phúc nhàn nhã dạo bước trên con đường lát đá. Phía sau là Tiểu Khuê mặc y phục màu xanh nhạt hai tay bưng một khay gỗ đựng hộp quà.
Long Phúc ngước nhìn sao sáng trên trời, hỏi Tiểu Khuê:
- Vương gia và Trắc phi đã đến?
Tiểu Khuê cung kính đáp:
- Lúc nãy nô tỳ nghe ngóng thì Vương gia đến Đình Uyển viện đón Trắc phi.
Long Phúc nở nụ cười:
- Nhân vật chính còn chưa có đến, chúng ta sao phải vội?
Nói rồi cậu lại chuyển tầm mắt đến khóm hoa hồng trồng trong bồn hoa. Khẽ cười nhạt, cậu tiến bước về phía đó:
Chúng ta cũng nên mang chút hoa hồng làm lễ vật cho Trắc phi a!
Tiểu Khuê can ngăn:
- Vương phi! Nếu người muốn hái hoa hồng thì để nô tỳ làm cho, tránh gai đâm vào tay.
Long Phúc thong thả bước vào đình. Tà áo dài thướt tha trên đất làm cậu càng thêm uyển chuyển. Đi qua chỗ Tư Cầm, nàng ta khẽ lên tiếng:
- Tưởng ai có gan đến muộn muốn làm tiêu điểm chú ý? Ai ngờ lại là Vương phi!
Long Phúc dừng lại, quay đầu nhìn Tư Cầm phu nhân. Hôm nay nàng ta mặc y phục màu hồng đào, tóc chải kiểu Uy đọa kế. Trên tóc gắn mấy viên minh châu nhỏ bằng ngón tay út và cài 1 cây trâm hoa cúc.
Long Phúc nở nụ cười hiền:
- Tư Cầm à! Muội không nói, cũng không có ai bảo muội bị câm đâu!
Nói xong, cậu bước thẳng đến ngồi phía tay trái Huyễn Thần mặc kệ sự tức giận của Tư Cầm.
Mọi người đồng loạt hành lễ:
- Vương phi cát tường!
Cậu cười cười, kêu họ miễn lễ.
Huyễn Thần thất thần khi thấy Long Phúc tối nay.
Cậu mặc áo lụa trắng ngà, cổ và tay áo thêu hình sóng nước bằng chỉ xanh. Phía dưới là tà áo dài màu đỏ thướt tha.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy cậu vẫn cột cao hết tóc. Cậu chải kiểu tóc của phu nhân đã có chồng.
Trên kiểu tóc Tùy vân kế cài một cây trâm phượng lưu ly và cây kẹp hoa đào trạm ngọc phỉ thúy. Phần cánh và mắt của cây trâm phượng hoàng được khảm ngọc lưu ly đỏ lấp lánh. Bên tai cậu đeo khuyên tai hoa lựu trắng.
Khuôn mặt cậu chát một tầng phấn mỏng, đôi môi anh đào bôi son đỏ nhạt. Đôi mắt phượng dùng chỉ kẻ thêm nên càng dài và xếch, tạo ra một sự sắc sảo hiếm có.
Theo cử chỉ nâng tay của cậu, tay áo lụa rộng trượt theo cổ tay trắng muốt xuống khửu tay, lộ ra vòng tay phỉ thúy màu đỏ.
Toàn người cậu toát ra khí thế cao quý, uy nghi của bậc Vương phi.
Uyển Đình cũng chú ý đến thái độ của Huyễn Thần, trong lòng cảm thấy khó chịu. Nàng ta cười cười:
- Hôm nay mới là lần đầu tiên muội thấy Vương phi huynh lộng lẫy như vậy đó.
Long Phúc nhếch mép cười, ngụ ý là cậu đang cướp hết ánh hào quang của nàng ta sao?
Long Phúc vui vẻ đáp:
- Hôm nay là sinh thần muội muội ta mới trang điểm lộng lẫy như vầy đấy.
Đó chẳng phải là cố tình sao? Uyển Đình tức giận, tay nắm chặt. Nhưng không chỉ Uyển Đình tức giận vì câu nói đó của Long Phúc mà vị phu nhân mặc lễ phục màu xanh lam đậm ngồi phía dưới cũng không vui.
Bà là Thái phó phu nhân - mẹ đẻ Lưu Trắc phi. Cả Lưu gia cũng chỉ có một đứa con này nên yêu thương hết mực. Mà gần đây nghe nói ái nữ nhà mình bị lạnh nhạt lại càng đau lòng.
Bà nhìn vị Vương phi cao quý gần đây được sủng ái kia. Cậu ta cũng đâu có đẹp hơn Uyển Đình con gái bà? Do cậu ta mà con gái bà không được làm chính thất nên mới bị khi dễ như vậy. Lúc nãy còn ngang nhiên coi thường, người làm mẫu thân như bà càng đau lòng.
Long Phúc nhìn sang phía tay phải Huyễn Thần đánh giá Trắc phi.
Nàng ta mặc váy bó sát thân màu vàng, bên eo buộc dải lụa tết thành nút thắt đồng tâm. Tóc chải kiểu Phi thiên kế cầu kì, gắn đầy châu ngọc. Nhìn thôi đã thấy nặng.
Cậu liền quay sang tươi cười với Huyễn Thần:
- Vương gia! Chàng thấy cây kẹp lần trước chàng tặng ta có hợp với bộ y phục này không?
*Choang*
Uyển Đình hoảng hốt đánh rơi ly rượu. Huyễn Thần nhíu mày:
- Có sao không?
Nàng ta gượng cười, lắc lắc đầu.
Long Phúc cười nhạt. Cậu là cố tình cài cây kẹp này đó. Cậu vẫn còn chưa có quên biểu cảm hôm đấy khi nàng ta nhìn thấy cây kẹp này đâu.
Long Phúc quay người nhận lấy hộp quà và bó hoa hồng vừa hái từ tay Tiểu Khuê. Cậu tươi cười đứng lên ra trước mặt Uyển Đình:
- Đây là chút quà biểu đạt thành ý của ta. Chúc Trắc phi thêm một tuổi nữa vui vẻ.
Nụ cười trên mặt Uyển Đình cứng đờ khi nghe câu nói đó. Tặng hoa hồng biểu đạt thành ý? Đây là có ý gì? Không phải là muốn nhắc lại lỗi nhục lần trước cho nàng nhớ sao? Lại còn nhấn mạnh "thêm một tuổi nữa" là ám chỉ nàng già thêm một tuổi không phải sao?
Long Phúc đắc ý trở về chỗ. Khóe môi không tự chủ nhếch cao. Cậu vội vàng cầm ly rượu lên uống cạn. Oa! Rượu hoa lê ở cổ đại ngon thiệt đó. Không như ở hiện đại, đắng nghét. Không ngừng được cậu lại uống thêm mấy ly.
Thấy Long Phúc uống nhiều rượu như vậy, Uyển Đình không khỏi mừng thầm trong lòng. Tốt lắm! Uống nữa, uống nữa đi, uống nhiều vào. Để xem ngươi còn có thể hống hách như vậy nữa không?
Chỉ sau đêm nay thôi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy. Tài nhân ư? Vương phi ư? Nực cười! Vương gia đêm nay nghỉ lại chỗ ta, để xem ai sẽ giải xuân dược cho ngươi? Lại chẳng phải đi kiếm một nam nhân khác sao? Đến lúc đó, ta chỉ cần cho người đến bắt gian là xong. Hahaha.
Cuối cùng ngươi vẫn bại dưới tay ta thôi, Lý Long Phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro