Chương 12:
Long Phúc nhận chén trà từ tay Tiểu Khuê. Chén trà tinh xảo, nước trà trong vắt, hương thơm vấn vương nơi đầu mũi, quả là trà ngon. Long Phúc tâm trạng rất tốt, đứng lên tiến vào gian trong. Ngồi xuống bàn trang điểm nhìn những viên minh châu nho nhỏ trong hộp.
Cậu đã định sẽ vô tình hay hữu ý để Hoàng Huyễn Thần nhìn thấy những viên minh châu này. Lại không ngờ hôm nay lại thuận lợi như vậy. Lần trước đến Đình Uyển viện ăn trực, cậu đã tình cờ phát hiện được minh châu bên đó to hơn. Chỉ cần điều tra một chút, là có thể biết được minh châu của cậu dùng là loại bốn tháng một lần phân đến đám tiểu thiếp kia. Mà Huyễn Thần chắc chắn nhìn những viên minh châu này cũng đã phát hiện ra. Mân mê viên minh châu bé tí trên tay, không tự chủ được khóe môi nâng cao. Lưu Uyển Đình à! Ta xem cô nắm quyền quản lý Vương phủ này được bao lâu.
Chiều muộn, Hoàng Huyễn Thần mới đến Phúc Uyển viện. Huyễn Thần đưa cho Long Phúc khoảng mười cái hộp làm từ gỗ tử đàn quý giá. Trên nắp hộp được chạm khắc tỉ mỉ, tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.
- Chàng đem cái gì qua phủ ta mà nhiều thế?
- Em cứ mở ra xem đi.
Khi mở bên trong ra xem thì Long Phúc trợn tròn mắt, há hốc mồm. Hộp nào cũng đựng minh châu sáng lấp lánh. Viên màu trắng tinh, viên lại màu hồng nhạt. Viên màu đen tuyền. Kích cỡ khác nhau nhưng chắc chắn to hơn loại ở Đình Uyển viện mà cậu thấy. Cái này...chọi lủng đầu đám Ngọc Vũ còn được!
Cậu nhìn hắn, chỉ vào đống minh châu, lắp ba lắp bắp nói:
- Sao... sao mà... nhiều quá...vậy...?
Hắn cười cười, kéo em ngồi lên đùi. Tay xoa xoa khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp của em hỏi:
- Thích không?
Cậu ngây ngốc gật đầu:
- Đương nhiên là thích rồi! Nhưng nhiều như vậy...sao ta dùng hết được?
Hắn đáp lại luôn:
- Em có thể đem xỏ thành vòng, gắn lên y phục, giày, trang sức. Nếu không thích có thể đem ra hoa viên đáp xuống hồ nước cho đỡ chán.
Những viên to hơn có thể dùng để đá... Tóm lại có rất nhiều cách. Toàn thân bất động. Hắn là đang nói những viên minh châu kia sao? Nghe giọng điệu cứ như chúng chỉ là mấy viên đá cuội ngoài đường có đầy vậy. Gì mà để đáp? Để đá? Một viên đó thôi cũng đủ cho một hộ gia đình sống trong một năm ý. Đúng là nhà giàu có khác, coi thường đồ quý như vậy.
- Tiểu Khuê nè!
- Dạ, có hạ thần.
- Tặng em đó!
- Dạ...dạ??? Sao lại tặng em chứ, cái này em không dám nhận đâu!!!
- Huyễn Thần cho ta nhiều quá, ta dùng không hết đâu. Tiểu Khuê àaaaa, lấy cho ta vui đi!!!!
- Nhưng...nhưng.....
- Ta bảo em lấy, nghe không?
Thế là hôm nay Long Phúc hào phóng cho Tiểu Khuê hẳn một hộp minh châu. Lại phân phó cho em đem thêm một hộp nữa chia đều cho mười lăm cung nhân trong Phúc Uyển viện. Xong xuôi, cậu lại ngán ngẩm nhìn đống minh châu. Đã đem cho bớt đi rồi mà vẫn rất nhiều. Có nước đi từ thiện quá!
Một tháng liền Vương gia chỉ ở Phúc Uyển viện nên toàn bộ Vương phủ đều chắc chắn rằng quyền xử lý Vương phủ chẳng mấy chốc sẽ thuộc về Vương phi. Nhìn đồng hồ nước, ước tính thời gian đã là canh một. Long Phúc thay y phục, tháo trang sức rồi mò lên giường đi ngủ. Hôm nay Huyễn Thần không đến thì mặc kệ hắn. Ngủ vẫn là quan trọng nhất. Dần dần cậu chìm vào giấc ngủ.
Khoảng một khắc sau, Tiểu Khuê mở cửa đi vào. Em sững người khi thấy Vương phi đã ngủ say từ bao giờ. Em định báo với chủ tử là hôm nay Tứ Vương gia đến phủ chơi. Nhị Vương gia cùng Tứ Vương gia uống rượu say mèm nên Vương gia đã ngủ lại Ỷ Lãnh các, Vương phi không cần đợi. Ai ngờ... Tiểu Khuê ngán ngẩm lắc đầu, rón rén đi ra.
Từ khi Vương phi bị ngã xuống nước, tính tình đã thay đổi hoàn toàn. Không còn để bị bắt nạt nữa. Nhưng bên cạnh đó là Vương phi lười biếng hơn trước đó rất nhiều. Hồi trước, nếu rảnh rỗi, Vương phi sẽ thêu thùa may vá hoặc vẽ tranh, luyện chữ. Không thì đàn hát giải sầu. Nhưng bây giờ thì đến cái bút không thèm cầm, cái kim cũng lười động.
Long Phúc ỉu xìu đi dạo trong hoa viên. Cuộc sống của cậu thật là nhàm chán a! Ngày nào cũng như ngày nào. Sáng dậy ăn sáng rồi lượn lờ trong Vương phủ. Cậu bây giờ thuộc làu làu từng ngóc ngách có trong Vương phủ rồi. Trưa ăn cơm xong lăn ra ngủ đến chiều muộn, dậy thì đi dạo trong Phúc Uyển viện rồi vào ăn bữa tối. Tắm rửa xong xuôi thì chui lên giường đi ngủ. Công việc cứ lập đi lập lại như thế.
Tự dưng cậu lại thấy nhớ đám người Ngọc Vũ phu nhân kinh khủng. Trước còn có họ để đấu võ mồm tạo trò tiêu khiển cho cuộc sống thêm màu thêm sắc. Giờ họ bị cấm túc, không có ai chơi với cậu. Lại nhẩm nhẩm tính tính, một tháng nữa là họ hết hạn cấm túc. Thế là sắp có người chơi với cậu rồi.
Đi một hồi cũng chán. Thấy trời không nắng mà còn có gió mát, Long Phúc bảo Tiểu Khuê tới nhà bếp mang trà và điểm tâm đến đây còn mình thì dạo bước đến đình nghỉ mát gần đó. Còn chưa ngồi ấm chỗ, phía xa đã xuất hiện một bóng nam nhân y phục màu xanh lục đang thong thả đi tới.
Long Phúc khẽ nhíu đôi mày hình lá liễu lại. Ước tính thời gian thì giờ này Huyễn Thần vẫn còn ở trên buổi triều sớm. Mà vóc dáng kia cũng không phải của hắn. Nhưng Long Phúc đã ở đây một thời gian, nhìn thoáng qua cũng biết đó là loại y phục đẹp. Chỉ con nhà quyền quý mới có thể mặc. Vậy không thể là gia đinh trong phủ. Rốt cuộc nam nhân đó là ai? Tại sao lại ở trong hoa viên Nhị Vương phủ?
Nam tử y phục màu xanh đó tiến về phía đình nghỉ mát nơi Long Phúc đang ngồi. Cậu đã tinh mắt tia được đó là 1 soái ca, một soái ca đó! Nam nhân đó vừa thấy Long Phúc đã vui vẻ chạy vào đình:
- Long Phúc! Là đệ sao? Lâu lắm rồi mới gặp đệ!
-...- Long Phúc cười khan hai tiếng. Mỹ nam ơi! Chúng ta quen nhau sao? Lại còn gọi tên thân mật như thế nữa chứ! Rốt cuộc nam nhân này là ai? Nam tử y phục xanh lục thấy biểu cảm đó của Long Phúc thì nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Long Phúc! Đệ sao vậy? Bị Nhị hoàng huynh nhốt lâu quá lên quên mất Vũ ca ca này rồi sao?
-...- Trên mặt Long Phúc hiện một dấu chấm hỏi to tướng. Chắc chủ nhân thân thể này rất thân thiết với mỹ nam trước mặt này đây. Oa, thân chủ này sướng thật, quen với toàn mỹ nam. Nam nhân đối diện khóe môi co giật. Em ấy bị nhốt lâu quá hóa ngốc rồi sao? Mình hỏi mà không thèm trả lời. Đã thế... Đã thế còn nhìn mình bằng ánh mắt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy. Nam nhân tự xưng là Vũ ca ca đỏ mặt.
Dù gì cũng là thiếu niên chưa vợ, để nam nhân nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy ngại lắm! Anh hằn giọng:
- Lý Long Phúc! Đệ nhìn đủ chưa? Ta biết là ta đẹp trai rồi nên đệ không cần nhìn chằm chằm như thế đâu.
Long Phúc nhận thấy sự thất thổ của mình, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nở nụ cười vô tội. Cậu thầm đánh giá nam tử trước mặt. Anh rất rất đẹp trai. Không phải vẻ đẹp lạnh lùng như Hoàng Huyễn Thần mà người anh toát ra khí chất dịu dàng. Anh có đôi nét giống với Huyễn Thần. Long Phúc gượng gạo gọi một tiếng:
- V..Vũ... ca ca... - Nam nhân đó hớn hở:
- Cuối cùng đệ cũng chịu mở miệng. Ta còn tưởng đệ bị câm cơ.
- Ha... Ha... Hahaha, huynh giỡn vui quá hơ hơ hơ - Long Phúc cười khan. Cậu đang rất tò mò về thân thế của người này. Nhưng từ cách cư xử của anh, có thể thấy anh rất thân thiết với chủ thân thể này. Nên cậu ngại mở miệng sợ bị lộ tẩy. Còn đang nghĩ cách thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy? - Cậu giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Hoàng Huyễn Thần đang đi đến, đằng sau là Tiểu Khuê đang bưng trà và điểm tâm.
Nam nhân ngồi đối diện cậu vui vẻ đứng lên, gọi:
- Nhị hoàng huynh! - Cậu nhăn nhó mặt mày, mãi mới ý thức được hai chữ "hoàng huynh" vừa phát ra từ miệng mỹ nam là gọi Huyễn Thần. Mà gọi là hoàng huynh... Cậu quay đầu nhìn lại nam nhân kia một lần nữa. Chẳng lẽ... người này là Tứ Vương gia?
Huyễn Thần sải những bước chân thật dài đi vào đình, ngồi xuống cạnh Long Phúc. Tiểu Khuê vội vàng bầy biện trà và điểm tâm rồi ngoan ngoãn cúi đầu lui ra khỏi đình. Huyễn Thần âm hiểm nhìn trà và mấy đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn rồi quay qua nhìn Long Phúc:
- Lại còn chuẩn bị cả trà và điểm tâm nữa sao? - Long Phúc cứng họng, không biết giải thích như thế nào thì mỹ nam trước mặt cười cười lên tiếng:
- Nhị hoàng huynh, huynh đừng hiểu lầm. - Huyễn Thần nhíu mày nhìn người vừa lên tiếng:
- Hoàng Thiện Vũ! Đệ còn chưa chịu về sao? - Hoàng Thiện Vũ lè lưỡi:
- Đệ cũng đang định về thì tình cờ thấy Long Phúc đang ngồi ở đây. Mà lâu lắm cũng chưa có gặp đệ ấy lên đệ tiến lại nói vài câu.
*Hoàng Thiện Vũ: Hwang Sunoo (Kim Sunoo - Enhypen)
Huyễn Thần nhắc nhở:
- Thiện Vũ! Đệ nên gọi Long Phúc là Nhị hoàng tẩu đi. - Nói xong hắn cầm tay Long Phúc lôi ra khỏi đình. Thiện Vũ vội vàng nói với theo:
- Nhị hoàng huynh! Đừng có quá tức giận! - Long Phúc bị Huyễn Thần lôi đi thì xị mặt. Cậu là còn chưa ngắm mỹ nam đã đâu nha. Nhưng cái vẻ mặt đó của Long Phúc rơi vào mắt Huyễn Thần lại thành cậu đang buồn. Hắn dừng bước, tức giận nhìn em:
- Sao? Không được ở với đệ ấy buồn đến thế sao? - Tiểu Khuê theo đằng sau một khoảng cách thấy Vương gia tức giận thì thầm than. Vương phi của em hôm nay toi rồi a!
Long Phúc tức giận, trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt:
- Chàng có biết như nào là phí phạm không. Điểm tâm vừa mới mang lên ta còn chưa ăn được miếng nào đâu. Vậy mà chàng đã lôi ta xồng xộc đi mất rồi. Phí chết đi được.
Huyễn Thần hít một ngụm khí lạnh. Thì ra là em ấy tiếc mấy đĩa điểm tâm kia. Sự lạnh lùng tức giận lập tức tiêu tan hết, hắn cười cười nhìn em rồi phân phó cho Tiểu Khuê quay lại lấy điểm tâm.
Long Phúc còn chưa hết tức đã cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi mình. Khi định thần lại thì đã thấy khuôn mặt mỹ nam được phóng to ngay trước mắt.
Hắn... Hắn hôn cậu á??
Huyễn Thần ngẩng lên nhìn em cười. Long Phúc đơ một lúc lâu rồi tức giận, trợn mắt, tay đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn:
- Nè cái tên kia, ai cho tự tiện hôn ta, biết nụ hôn của ta quý giá lắm không!!!!!
Huyễn Thần cười nham nhở, cúi xuống nhìn em:
- Vậy em hôn lại ta coi như hòa nha. - Nói rồi hắn nhắm mắt lại chờ em.
*Chơi khôn vậy ai chơi lại?*
Lý Long Phúc bất lực đỡ trán. Trong đầu cậu lập tức hiện lên hai chữ vô sỉ. A! Đưa cậu cây AK rồng xanh hoặc Scar cá mập đi. Cậu muốn giết người.
Long Phúc mặc kệ Huyễn Thần, quay mặt hướng Phúc Uyển viện đi đến. Mãi không thấy em có động tĩnh gì, Huyễn Thần khẽ mở mắt thì đã thấy em đi xa rồi. Hắn vội vàng đuổi theo:
- Lý Long Phúc, em không cần bồi thường nữa sao? Đợi ta với!
Sau khi Hoàng Huyễn Thần đi được một đoạn, phía sau hòn giả sơn bước ra một nữ tử. Nàng nhìn theo bóng dáng nam nhân đã đi xa dần. Lưu Uyển Đình vò nát bông hoa trong tay:
- Lý Long Phúc! Ngươi cứ đợi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro