7
Khi chuông cửa vang lên vào sáng Chủ nhật hôm đó, cả hai đều bị giật mình. Felix meo meo yếu ớt vì bị đánh thức sau giấc ngủ ngắn và Hyunjin chỉnh lại cặp kính trên mũi, đặt máy tính đang dùng để viết luận án sang một bên, anh đứng dậy để xem đó là ai.
Khi anh ở cửa, anh ngay lập tức bị choáng ngợp bởi Minho và những lời cường điệu của anh ấy.
"Anh cũng có buổi sáng tốt lành nhé." Hyunjin cười khúc khích để người kia vào căn hộ của mình và đóng cửa lại. Minho thì thầm một câu trả lời rất khó hiểu trước khi biến mất vào phòng khách. Điều duy nhất mà Hyunjin có thể nghe thấy rõ là tiếng hổn hển dài và sâu của Minho phát ra. Anh ấy hẳn đã gặp Felix.
"Chà, vậy đó là lý do tại sao em không biến hình sớm hơn," Minho nói, uống một ít sữa chuối mà Hyunjin mời. Felix mỉm cười nhẹ và đuôi của em vẫy vẫy một cách uể oải. Minho gật đầu, đột ngột đứng dậy, vỗ tay - khiến cả Hyunjin lẫn cậu bé hybrid sợ hãi - và chộp lấy chiếc ba lô dưới chân ghế sofa.
"Thì, ừm-" Minho mở lời, ném cho Hyunjin một cái nhìn không chắc chắn rồi tập trung sự chú ý vào Felix.
"Khi Hyunjin kể với anh làm thế nào mà nó tìm thấy em, anh ngay lập tức nhận ra em là hybrid và sau hôm đó, anh đã đi đến con hẻm đó..." Minho giải thích, đặt chiếc ba lô màu đen lên đi văng. "Em đã mang theo một chiếc ba lô, phải không?" Minho hỏi và mắt Hyunjin sáng lên, tò mò. Trong lúc vội vàng và bối rối, anh thậm chí đã không nhận ra điều đó vào đêm hôm đó, nhưng khi nhìn Felix gật đầu, cầm lấy chiếc ba lô, anh nhận ra rằng mình chưa bao giờ thực sự kiểm tra toàn bộ xung quanh.
"Anh đã giặt đồ của em rồi - nhìn Hyunjin lần nữa - vì chúng bị ngấm nước mưa, mong là em không phiền." Minho nói với hybrid và đuôi của Felix rung lên vui vẻ. Em không bận tâm chút nào cả, em luôn hạnh phúc mỗi khi nhận được sự quan tâm nào đó.
Felix siết chặt chiếc ba lô trước ngực, thứ mà chắc hẳn em đã chuẩn bị một cách vội vàng và giận dữ khi cố gắng chạy trốn, và cọ vào nó. "Có quần áo và tất cả đồ đạc của em, em có thể, ừm, anh không biết nữa, kiểm tra nếu em muốn." Minho khuyến khích em và Hyunjin cũng đồng ý, nhìn sang Felix và nói với em rằng nếu em ấy muốn, em ấy có thể đi và sắp xếp đồ đạc của mình trong phòng ngủ của cả hai.
Cả người Felix run lên theo đúng nghĩa đen, và khi em đứng dậy, ôm chặt ba lô trước ngực, em thơm nhanh lên má Minho (vị bác sĩ thú y bối rối), nhìn vào mắt Hyunjin và khe khẽ kêu meo meo.
Hyunjin cảm thấy mình như tan chảy trên chiếc ghế dài. Một cảm giác khó chịu len lỏi dưới da anh với ý nghĩ Felix chưa bao giờ hôn anh, nhưng anh rất vui khi thấy Felix thoải mái nên anh bỏ qua nó. Nếu anh biết rằng cần phải quay lại nơi đó để làm cho Felix hạnh phúc thì anh đã làm việc đó sớm hơn rồi.
"Tại sao anh không nói với em trước?" Hyunjin khịt mũi ngay sau khi Felix rời khỏi phòng. Anh luồn tay vào tóc, lo lắng, và nhìn chằm chằm vào Minho, người đang cười nhạo anh, dựa vào lưng chiếc ghế dài. "Thế thì còn gì là vui nữa?" Minho trêu chọc, uống một ngụm sữa chuối. Hyunjin đảo mắt và đẩy anh bằng một cú đá nhẹ.
"Cứ thoải mái đi, Hyunjin. Hãy cư xử như em cư xử với con người, okay?" Minho trấn an, vỗ nhẹ vào đầu gối anh vài cái. "Mối quan hệ mà em tạo ra khi em ấy còn là một con mèo luôn ở đó, bây giờ chỉ đơn giản là em ấy có thể trả lời em theo cách mà em thực sự có thể hiểu được." Minho tiếp tục và Hyunjin chắc chắn rằng anh ấy đã nhận ra sự khó chịu của mình.
Mặc dù, đó không hẳn là vấn đề.
"Mh." Hyunjin gật đầu, nhắm mắt lại trong giây lát và cân nhắc xem có nên nói cho Minho biết vấn đề thực sự của anh bây giờ hay không. Hyunjin cắn môi dưới, mạnh đến mức cảm thấy bỏng rát nhẹ, dấu hiệu anh vừa cắn vào da thịt.
"Em bị thu hút bởi em ấy, Minho." Hyunjin cuối cùng cũng nói, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào người kia. Minho cười khúc khích, lắc đầu. "Ừ, anh có thể thấy. Em đã không rời mắt khỏi em ấy dù chỉ một lần." Minho lại trêu chọc anh, một cách thoải mái, như thể anh vừa nói ra một chuyện gì đó bình thường.
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, "Hyunjin, cứ bình tĩnh thôi. Anh biết em đang nghĩ gì, Felix đúng là đẹp thật đấy. Và em có một mối quan hệ ổn định, việc em bị thu hút bởi em ấy là chuyện bình thường," Minho nói thêm, nhìn về phía cửa phòng ngủ khi họ nghe thấy một âm thanh lớn và vui vẻ, chắc hẳn Felix đang nghịch đồ của em.
"Không những em ấy không còn là mèo của em nữa, Hyunjin. Mà em ấy là một chàng trai trẻ - ừm, hybrid, giống như em. Mối quan hệ giữa con người-hybrid có nhiều hơn em nghĩ đấy." Minho kết thúc, đưa mắt nhìn lại anh. "Anh đã có bạn trai, Chan. Trước khi em chuyển đến thành phố này. Anh ấy là một con sói hybrid, hmm? Anh ấy rất dễ thương, anh thích anh ấy rất nhiều." Minho thở dài và Hyunjin ngạc nhiên trước những lời của anh. "Đó là lý do tại sao anh có nhiều thông tin về họ." Minho nhìn anh, nhướn mày. Anh ấy đặt cốc sữa chuối xuống bàn trước khi tiếp tục nói.
"Anh nghĩ em đã nghe, trên radio, điều gì sẽ xảy ra với những người không may bị bắt phải không? Họ sẽ trở thành điế... dù sao thì, anh nghĩ bọn chúng muốn bán Felix, Hyunjin." Minho thở dài, nhìn vào mắt Hyunjin. Hyunjin cứng đờ, anh biết quá ít về thế giới đó và cảm thấy thật tội lỗi. "Chan là thành viên của một nhóm đang giải quyết vấn đề đó. Anh đã không nhận được tin tức từ anh ấy một thời gian rồi, dù sao thì anh ấy luôn bận rộn tìm kiếm tổ chức đó, không dễ để theo dõi bọn chúng."
Hyunjin chăm chú lắng nghe anh ấy nói, không thốt nên lời. Chỉ riêng ý nghĩ rằng giờ đây Felix có thể đang nằm trong tay của một gã đáng sợ nào đó nếu anh không đưa em ấy về nhà vào đêm hôm đó đã khiến anh rùng mình.
"Đó là lý do tại sao em ấy rất biết ơn em, anh cho là vậy. Em ấy thật ngọt ngào, một trong những hybrid ngọt ngào nhất mà anh biết." Minho nói thêm, quay sang cánh cửa phòng ngủ. Hyunjin gật đầu trước lời nói của bạn mình. Felix thật đáng yêu và khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Những lời của Minho, về mối quan hệ của anh ấy với một hybrid, đã giúp anh bình tĩnh lại một chút, nhưng anh vẫn không thể quên được sự thật rằng, vì những hybrid bị nhìn nhận theo cách đó, anh không muốn Felix cũng nghĩ về bản thân em như vậy.
"Đây chính là lý do tại sao em không thể thích Felix." Hyunjin thở dài, luồn tay vào tóc. Anh không muốn trở thành một trong những người sẽ đối xử với em theo cách đó, hay đúng hơn, anh không muốn Felix nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy. Minho cau mày nhìn anh trước khi thở dài đáp lại. "Ý của anh không phải thế, Hyunjin. Em ấy tin tưởng em, okay? Và anh nghĩ em biết điều đó." Minho ra hiệu và Hyunjin gật đầu. "Và nếu em ngừng việc lo lắng quá nhiều, em sẽ nhận ra rằng Felix muốn tiến thêm một bước vào mối quan hệ của em đến mức nào." Minho tiếp tục, và có lẽ Hyunjin bắt đầu hiểu sơ sơ về những gì anh ấy muốn nói, nhưng Minho bị cắt ngang khi cánh cửa phòng ngủ mở ra với một tiếng cạch, và cả hai quay về hướng phát ra tiếng động.
Anh cảm thấy không khí rời khỏi phổi và đầu quay cuồng khi ánh mắt anh dừng lại ở cậu bé hybrid. Toàn thân anh trở nên căng thẳng và Minho hẳn là cũng cảm nhận được điều đó, vì anh ấy cười khúc khích. Nhưng Hyunjin thực sự có thể làm gì khi Felix xuất hiện như thế này?
Felix đang đeo một chiếc vòng cổ, điều đầu tiên Hyunjin có thể nhìn thấy. Nó mỏng và màu trắng, bên trên có dòng chữ "Yongbokie♡". Màu trắng của chiếc vòng nổi bật trên làn da rám nắng của em. Hyunjin bắt đầu cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Thân trên của em được che đậy bởi một chiếc áo len mỏng cổ chữ V màu xanh nhạt, để lộ xương quai xanh. Và nếu ngần đó vẫn chưa đủ để khiến anh phát điên lên, thì mọi thứ còn tồi tệ hơn khi ánh mắt anh hướng về thứ được sơ vin bên ngoài cái áo đó: một chiếc váy màu trắng kem, dài đến giữa đùi, xoè ra như một chiếc chuông, tôn lên những đường cong của em, dễ dàng ôm trọn vòng eo nhỏ xíu của bé hybrid.
Phần còn lại của đôi chân được bao phủ bởi đôi tất mỏng, cao đến đùi, màu trắng với hai dải ruy băng màu xanh nhạt ở trên cùng. Đôi tất nhẹ nhàng ôm lấy phần thịt mềm mại của cặp đùi, bị chiếc váy hờ hững che khuất, khiến chúng thậm chí còn đầy đặn hơn trước mắt. Hyunjin vô thức liếm môi dưới khi ánh mắt anh dừng lại trên đôi chân của Felix. Nếu anh nheo mắt đủ lâu, anh thậm chí có thể nhìn thấy những nốt tàn nhang trên phần da nhỏ lộ ra giữa váy và tất. Chúa ơi, Hyunjin đã khao khát cặp đùi đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Hyunjin thèm khát được chạm vào chúng hơn bao giờ hết, cảm nhận chúng quấn quanh hông hoặc mặt anh, để lại những vết bầm tím trên chúng.
(t ngồi dịch mà nuốt nước miếng dùm Hwang Hyunjin luôn á ≖‿≖✧ )
Hyunjin hơi nghiêng đầu khi nhìn toàn bộ cơ thể của Felix trước mặt. Em trông thật xinh xắn.
Đuôi của Felix nhẹ nhàng đung đưa sau lưng.
Hyunjin ngước lên và nhận ra Felix đang nhìn lại anh. Anh cảm thấy sự kích thích chạy dọc cơ thể khi cảm nhận được sự mãnh liệt trong ánh nhìn của em, Felix nhướn mi về phía anh và ngây thơ nghịch nghịch gấu váy vốn đã ngắn cũn cỡn của em ấy. Gò má em hơi ửng hồng, dấu hiệu cho thấy em cũng cảm nhận được ánh mắt của Hyunjin nhìn em.
Không khí trở nên đặc quánh và Hyunjin gần như không thể thở nổi. Giao tiếp bằng mắt của họ kéo dài hơn mức cần thiết, và sau một lúc, Felix nhìn xuống và môi em hơi hé mở. Và em gừ rừ. Em ấy gừ cmn rừ, một âm thanh trầm, thấp, thoảng qua tai. Hyunjin phải véo chân mình thật mạnh nếu không muốn bản thân phạm sai lầm lớn với một Minho đang hiện diện trong phòng.
Felix thật đáng yêu. Đồng thời cũng quyến rũ một cách chết tiệt.
Minho vỗ tay và Hyunjin đột ngột được đưa trở lại thực tại. "Anh nghĩ anh phải đi đây, anh có việc phải làm." Minho nói và có vẻ khoái chí. Hyunjin rời mắt khỏi Felix trong vài giây, tai và cổ anh đỏ bừng vì phong cảnh trước mắt. Hyunjin hắng giọng, đứng dậy khỏi ghế.
"Vâng, để em tiễn anh ra cửa." Hyunjin nói, ngay cả khi anh thật khó để có thể thốt nên lời. Đầu anh cứ ngoái lại nhìn Felix.
"Trông em tuyệt đấy, Felix!" Minho luyến láy khi đứng dậy khỏi đi văng. Anh ấy đến gần hybrid và đôi tai của Felix rung rinh vì lời khen. Minho đặt tay lên hông đối phương, chào tạm biệt bằng một cái ôm hờ, và Hyunjin không thể không cảm thấy bực mình, ngay cả khi đó chỉ là Minho, ngay cả khi anh không có lý do gì để phải bực.
"Cảm ơn anh!" Felix nhiệt tình trả lời, đáp lại cái ôm trong khi cái đuôi vẫy vẫy vì mãn nguyện. Như đã nói, Felix thích bất kỳ sự chú ý nào.
Hyunjin có vẻ khó chịu trước màn tương tác và ủn Minho ra cửa. Felix ở trong phòng khách, chơi với một trong những món đồ chơi giải tỏa stress của mình.
Khi cả hai đến gần cửa và Minho ngồi xổm xuống để đi giày, Hyunjin lo lắng, anh chuyển trọng tâm từ chân này sang chân khác và nghĩ xem khi nào anh sẽ trở lại căn phòng đó, một mình với bé hybrid. Minho cười khúc khích khi đứng thẳng dậy, vẻ mặt hiểu biết. "Ờm, về chuyện chúng ta đang nói dở... ý nghĩ của em là đáng trân trọng, về việc giữ khoảng cách với em ấy và tất cả, nhưng hybrid cũng có nhu cầu. Em có bao giờ nghĩ rằng có thể Felix cũng nghĩ về em giống như em nghĩ về em ấy không?" Minho thì thầm, nhìn về phía phòng khách để chắc chắn rằng Felix đang bận. "Em ấy khao khát em nhiều như em khao khát em ấy vậy." Minho kết thúc, nháy mắt với anh và bước ra khỏi cửa.
Tim Hyunjin đập loạn xạ trong lồng ngực.
Bây giờ, Hyunjin có thể đơn giản bỏ qua những lời của Minho, phớt lờ chúng khi anh quay trở lại phòng khách, tiếp tục viết luận án của mình và mặc kệ Felix đang chơi trên sàn. Anh có thể làm rất nhiều việc. "Em-em trông xinh đấy." Hyunjin bối rối thì thầm trong khi giả vờ viết gì đó trên máy tính, mắt vẫn dán vào màn hình. Anh không biết tại sao rất khó để khen ngợi đối phương, và anh thậm chí còn không nói nổi nửa câu mà bản thân muốn nói, nhưng hai má anh đỏ bừng. Qua khóe mắt, Hyunjin có thể nhìn thấy nụ cười toe toét trên gương mặt Felix, chiếc mũi chun lại và cái đuôi ngoe nguẩy của em. "Cảm ơn anh!" Felix nhiệt tình đáp lại trước khi quay lại với đồ chơi của em.
✦✧✦✧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro