Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Long time no seeee :3



"Minho, em đã nói với anh là có chuyện gấp mà." Hyunjin khịt mũi, đưa tay lên cái bụng đang càu nhàu: anh đã không ăn gì kể từ bữa trưa hôm qua và cực kỳ cần phải nhét thứ gì đó vào bụng trước khi chết đói. Minho ở phía bên kia điện thoại cứ không ngừng phàn nàn về việc anh ấy bận rộn như thế nào và anh ấy không có thời gian cho những việc không đâu, nhưng Hyunjin biết anh ấy sẽ đến đây trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Cúp máy và đi vào bếp, Hyunjin ngay lập tức bật laptop lên và sau vài lần tìm kiếm, anh tự thuyết phục bản thân rằng nấu một quả trứng cho con mèo và cho nó ăn gì đó là ổn, anh hy vọng rằng mình làm đúng. Anh chưa từng nuôi mèo trước đây và anh không biết phải làm thế nào cả. Ngáp dài, anh cầm quả trứng và một cái nồi lên và bắt tay vào chuẩn bị.

Sáng hôm đó, con mèo có vẻ khá khỏe, vẫn còn ngủ, nhưng ổn. Vết thương dường như không còn chảy máu, và điều đó tốt. Khi Minho đến, anh ấy sẽ có thể khám cho nó và nói với anh rằng mọi thứ đều ổn.

Đối với bản thân, Hyunjin quyết định chuẩn bị cho mình một món súp nhanh chóng. Phải, anh đang đói, nhưng anh muốn đảm bảo rằng con mèo thực sự ăn và cảm thấy ổn thì mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Anh nhanh chóng nấu và ăn súp của mình trong khi đợi trứng nguội. Một cách cẩn thận, anh đập vỡ và nhặt sạch vỏ trứng, và tách lòng đỏ và lòng trắng trứng riêng trong trường hợp con mèo không muốn cái này hay cái khác. Khi đã xong xuôi, với hai chiếc bát sứ trên tay, anh quay lại với chú mèo con.

Anh nhìn thấy cậu nhóc với bàn chân đang xoa xoa khuôn mặt của nó.

"Anh đây," Hyunjin nhẹ nhàng lên tiếng, thu hút sự chú ý của mèo con, nó ngay lập tức quay sang anh. Chỉ trong một giây Hyunjin tin rằng con mèo con sẽ tấn công anh, nhưng nó lại dịu xuống và giật giật tai.

"Anh mang cho em một ít thức ăn nè." Hyunjin nói tiếp, lắc lắc cái bát trước tầm nhìn của nó. Chú mèo kêu lên, đó là một âm thanh nhẹ nhàng và the thé, Hyunjin thấy nó thật đáng yêu. Vì vậy, anh lại gần hơn và ngồi trên giường bên cạnh nó. Cả hai nhìn vào mắt nhau trong một giây, Hyunjin thề rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo có đôi mắt đẹp như vậy, và sau đó Hyunjin nở một nụ cười.

"Vậy, nhóc muốn gì nào?" Hyunjin hỏi, nhìn vào cái bát có lòng đỏ và sau đó là cái bát có lòng trắng trứng. Con mèo dường như nhìn theo ánh mắt của anh cho đến khi mắt nó dán chặt vào cái bát thứ hai. "Hmm, lòng trắng trứng? Anh nghĩ đó là một lựa chọn tốt." Hyunjin thì thầm, đặt chiếc bát còn lại trên tủ đầu giường và để chiếc bát đầy lòng trắng trứng trước mặt chú mèo con, trước khi bước ra khỏi giường để thay bộ đồ ngủ.

Khi anh quay trở lại giường, ngâm nga một bài hát nhỏ và nhận ra con mèo vẫn ngồi yên như lúc anh rời đi, nụ cười trên gương mặt anh vụt tắt. Anh tự hỏi không biết liệu nó có thích ăn món này không, liệu có vấn đề gì khác không, anh cầm một miếng thức ăn lên và suýt chút nữa tưởng rằng nguyên nhân là vì thức ăn quá lạnh thì đột nhiên, chú mèo con dụi đầu vào mu bàn tay anh, chính là bàn tay đang cầm thức ăn. Hyunjin dừng lại và tận hưởng cái chạm nhẹ.

"Sao thế bé con?" anh hỏi con mèo con, quan sát khi nó tiếp tục cọ cọ và thỉnh thoảng nhìn về miếng thức ăn.

Sau đó Hyunjin nhận ra. Và anh gần như bật cười. Con mèo chỉ muốn được... đút cho ăn.

"Em muốn anh đút cho em sao?" Hyunjin cười khúc khích, lắc đầu và con mèo im lặng nhìn anh. Vì vậy, Hyunjin từ từ đưa miếng thức ăn trước mặt con mèo và cẩn thận chờ đợi. Sau đó, Hyunjin cảm nhận được một cái chạm nhẹ trên đầu ngón tay, bề mặt thô ráp và cứng của răng nó cấn vào tay anh, và miếng màu trắng biến mất khỏi tầm mắt anh. Chú mèo đã ăn. Hyunjin thích thú vì sự dễ thương và âm thanh cao vút phát ra từ miệng anh.

"Bé ngoan." Hyunjin vui vẻ ngâm nga, khen ngợi con vật và cho nó thêm thức ăn.

Thêm một vài miếng lòng trắng trứng, và không gian yên bình của họ bị quấy rầy bởi tiếng chuông và chú mèo lại trở lên cảnh giác, đôi tai cụp của nó giờ đây vểnh lên, cố gắng thu nhận những âm thanh dù là nhỏ nhất.

"Chắc là Minho đấy." Hyunjin thở dài, đặt cái bát lên bàn cạnh giường và đi ra mở cửa, bị choáng ngợp bởi một Minho hỗn loạn đang hỏi anh rằng trường hợp khẩn cấp là cái quái gì và tại sao anh lại quấy rầy anh ấy trong giờ làm việc.

"Nhóc con ổn, Hyunjin. Em đã chăm sóc nó rất tốt." Minho nói với anh khi xem xét con mèo. Anh ấy khéo léo chạm vào lông của nó để không làm nó sợ và con mèo dường như đang thả lỏng trên tay anh.

"Nó rất mạnh mẽ, nó ổn rồi và vết thương đang nhanh chóng lành lại." Minho nói với anh, kiểm tra bàn chân bị thương. Con mèo kêu meo meo khi Minho chạm vào sau tai nó và đó là âm thanh mà Hyunjin không ngờ tới là sẽ nghe được. "Anh sẽ để lại cho em một ít thuốc khử trùng thích hợp, để rửa vết thương hằng ngày." Anh ấy hướng dẫn anh cách kiểm tra con vật. Hyunjin thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra mọi thứ đều ổn.

"Em đã tìm thấy nó ở đâu?" Minho hỏi, mỉm cười với con mèo và làm sạch vết thương của nó. Hyunjin bắt đầu kể về chuyện tối qua và Minho cười khúc khích khi anh đắp một miếng gạc mới quanh vết thương, thỉnh thoảng vuốt ve con mèo ở một vị trí cụ thể sau tai. Trong khi Hyunjin kể về chuyến phiêu lưu của mình (hay nói đúng hơn là tai nạn bất ngờ), Minho mất thêm vài giây để quan sát con mèo xinh đẹp, ngoại hình và cuối cùng là đôi mắt của nó.

"Hyunjin?" Anh ấy gọi anh, nhìn vào mắt con mèo. Hyunjin không trả lời ngay, vẫn tập trung vào câu chuyện của mình, và Minho kêu tên anh một lần nữa. "Hyunjin!" Anh ấy gọi với một giọng điệu thiếu kiên nhẫn. Hyunjin ngừng nói, khịt mũi và tiến lại gần cả hai, nhìn con mèo và Minho đang ngồi xổm trước mặt anh.

"Em có chắc nó là một con mèo không?" Minho hỏi anh, đôi mắt hiếu kỳ hướng vào anh trong lúc chờ đợi câu trả lời. Tay anh vuốt ve lông con mèo lần nữa và Hyunjin không biết có nên bật cười hay không, cuối cùng quyết định đẩy Minho ra khỏi phòng trong khi hét lên "Tất nhiên nó là mèo, Minho. Tối qua anh có ngủ đủ giấc không đấy?" và cười khúc khích với trò đùa của chính mình.

Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh khi Minho cuối cùng cũng rời đi, với một vài lời khuyên, đồng thời đưa cho anh chất khử trùng và băng gạc mới. Minho cũng nói với anh rằng, với tốc độ này, sẽ mất vài tuần để mèo con lành lại và Hyunjin gật đầu hiểu ý, nói với anh ấy rằng anh sẽ chăm sóc nó (sau đó thì anh chỉ nghĩ làm thế nào để giữ lại nó, vì theo lý thuyết thì động vật bị cấm trong căn hộ của anh).

Mèo con không gây bất kỳ rắc rối nào trong ngày nữa, và mặc dù anh đã xin nghỉ, nhưng anh vẫn dành thời gian trống còn lại để hoàn thành luận văn của mình, thỉnh thoảng đứng dậy khỏi ghế và đi kiểm tra chú mèo. Tối hôm đó, sau khi cho nó ăn lần nữa (Hyunjin thích cảm giác nhột nhột trên ngón tay mỗi khi mèo con lấy thức ăn), Hyunjin đã có thể vuốt ve nó mà không cần phải xin phép trước. Con vật không có phản ứng khó chịu nào và khi Hyunjin xoa vào một vị trí chính xác sau tai, con mèo kêu meo meo - giống như với Minho. Vì vậy, Hyunjin tiếp tục gãi vào chỗ đó cho đến khi con mèo tự dụi mạnh hơn vào tay anh, cùng với một loạt tiếng meo meo mềm mại.

Hyunjin đã trải qua, dù tốt hay xấu, phần còn lại của tuần như vậy. Ngày hôm sau anh ấy phải quay lại làm việc và lo lắng xin Minho lời khuyên - anh không muốn để con vật một mình và bơ vơ, nhưng Minho nói với anh rằng không sao cả, con mèo biết cách tự chăm sóc bản thân trong lúc anh vắng nhà, và Hyunjin đã hoàn toàn tin tưởng. Anh dành thời gian cho công việc, pha cocktail, nghĩ về chú mèo con ở nhà. Mặc dù chỉ mới một tuần kể từ khi anh tìm thấy nó (và đó là một tuần khó khăn, vì Hyunjin phải xoay xở để giấu chú mèo khỏi mọi người ở chung cư đồng thời chăm sóc nó đúng cách), tình yêu anh dành cho nó đang lớn lên không ngừng.

Anh thực sự trân trọng những khoảnh khắc mà anh cho nó ăn, cách mà những sợi ria của nó cọ vào anh, khi anh vệ sinh vết thương cho nó xong và con mèo rúc vào lòng bàn tay anh. Hyunjin trân trọng những lúc anh về nhà muộn và mệt mỏi nhưng anh ấy chỉ cần biết chú mèo con đang hồi phục tốt là đủ để tâm trạng anh tốt hơn.

Sau hai tuần chữa bệnh, mèo con đã có thể tự do di chuyển. Hyunjin không còn thấy nó ngủ trên chiếc gối ấm áp của mình nữa mà thường xuyên và sẵn sàng quanh quẩn trong căn hộ một cách tò mò. Khi Hyunjin đi làm về, ngay khi anh ném chùm chìa khóa lên chiếc kệ trống, chú mèo đã cọ vào bắp chân anh và đuôi quấn quanh chân anh, cho đến khi Hyunjin ngồi xổm xuống và bế nó lên, gãi gãi vào sau tai nó.

Lần đầu tiên Hyunjin nghe thấy nó gừ rừ (và thật sự thì, anh đã không ngờ tới), là vào đầu tuần thứ ba mà họ bên nhau, cả hai đang ngồi trên ghế dài, xem một bộ phim. Mèo con đang ở bên cạnh, chăm chú xem TV, tay Hyunjin vô thức vuốt ve lớp lông mềm mại, gãi gãi vào lưng nó. Mèo con dường như rất hài lòng và bắt đầu kêu meo meo và Hyunjin không thể không mỉm cười, tim như nhũn ra. Sau đó, mèo con tự di chuyển và chui vào lòng anh. Hyunjin nghĩ bản thân đang chết vì sự mềm mại này (anh chưa từng nghĩ mình là người yêu mèo, nhưng giờ thì anh đã biết). Chú mèo con cọ má vào cổ anh và kêu meo meo một lần nữa và anh cảm ơn nó bằng vài cái vuốt trên lưng. Sau đó, nó hoàn toàn thư giãn nằm trong lòng anh.

Hyunjin chưa bao giờ thấy nó nằm nghiêng, nhưng anh không bận tâm, và tay anh phủ lên người nó. Ngón tay anh vuốt ve lông mèo cho đến khi chạm đến bụng của nó và khi Hyunjin gãi vào đó, mèo con phát ra tiếng gừ nhỏ, trầm thấp từ trong cổ họng, đuôi khẽ rung lên và hơi ngọ nguậy. Trong vài giây, Hyunjin tưởng mình đã làm nó bị thương nên anh dừng lại ngay lập tức, nhưng con mèo nhẹ nhàng cọ vào ngón tay của anh và Hyunjin gãi gãi nó một lần nữa, đổi lại những tiếng gừ rừ đáng yêu khác.

Minho thỉnh thoảng đến thăm nó và kiểm tra vết thương đang lành lại của nó. Mỗi khi kiểm tra con mèo, Minho có vẻ căng thẳng. Bác sĩ thú y đưa mắt về phía anh, cắn vào bên trong má, như thể anh ấy muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy quyết định im lặng. Anh có lẽ đang lo lắng về việc sẽ giữ con mèo như thế nào vì họ không được phép, nhưng Hyunjin đã quyết định rằng anh sẽ chỉ giấu nó đi. Anh không muốn để nó đi đâu cả.

Ít ra thì, cho đến một hôm, Minho ngồi xuống chiếc ghế dài vào một trong những đêm như vậy và hỏi, "Em có chắc là nó đã bị bỏ rơi không?" anh ấy hỏi. Hyunjin đang đặt chai nước ngọt lên bàn cà phê và không biết chính xác nên phản ứng như thế nào, nhưng anh nhún vai và nói với anh ấy rằng mình chắc chắn, ai sẽ để lại một con mèo mà họ yêu thích trong một chiếc hộp cơ chứ?

"Anh hỏi vì nó... đặc biệt." Minho thì thầm, nhìn con mèo con nằm trên sàn. Hyunjin cười khúc khích, thoải mái trên chiếc ghế dài của mình và nhìn sanh con mèo. "Em chắc chắn rằng không có ai đang tìm kiếm nó đâu." Hyunjin nói. Và anh ấy muốn tin vào điều đó, anh không nghĩ rằng mình sẵn sàng để nó đi.

Không phải sau khi anh đã thực sự gắn bó với nó. Anh không hề biết rằng mình muốn nuôi thú cưng cho đến khi gặp nó.

Và đã ít nhất ba tuần kể từ khi Hyunjin đến cửa hàng thú cưng ở góc đường. Mua thức ăn và đồ chơi cho mèo con, chẳng hạn như nhà cây dành cho mèo mà mèo con có vẻ đặc biệt yêu thích. Thông thường, sau khi Hyunjin đi làm về và viết xong một phần luận văn của mình (con mèo dường như đã hiểu đó là một việc quan trọng và không làm phiền anh), Hyunjin thư giãn trên chiếc ghế dài, con mèo sẽ nằm cùng với anh, với cái đuôi phe phẩy và bộ lông mượt mà, yên vị trên đùi anh. Như thường lệ nó sẽ rúc vào cổ, vào má anh, còn Hyunjin thì gãi bụng cho nó. Cả hai kết thúc với trò chơi cùng dây áo anh đang mặc: Hyunjin lắc lư chúng thật nhanh và mèo con cố gắng bắt lấy chúng. Vào một trong những lần như vậy, Hyunjin để ý thấy một đốm hình trái tim đáng yêu dưới mắt nó.

Mọi thứ dường như đang diễn ra hoàn hảo.

Cho đến khi tuần thứ tư bắt đầu.


✦✧✦✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro