Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.Thứ quan trọng

(Câu chuyện lấy bối cảnh thế giới cổ đại.)

___

Mưa rơi rả rích trên con đường dẫn vào ngôi miếu cổ. Trong màn đêm, một bóng đen cưỡi ngựa lao đi trong vội vã, chiếc áo choàng đẫm nước mưa, bết lại vào thân thể cường tráng.

Hwang Hyunjin—hoàng tử của tộc Hwang, kiếm sĩ mạnh nhất của vương quốc. Nhưng giờ đây, hắn chẳng khác nào một kẻ lang bạt, bị xua đuổi khỏi ngai vàng.

Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước.

Hyunjin là kẻ kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai. Hắn tin rằng chỉ có sức mạnh mới là tất cả. Nhưng trong một lần xâm phạm cấm địa, hắn đã bị trừng phạt bởi một lời nguyền khủng khiếp.

Mỗi đêm trăng tròn, cơ thể hắn sẽ đau đớn tột cùng, như có hàng ngàn con dao găm vào da thịt. Hắn không thể chiến đấu, không thể ngủ yên. Ngai vàng dần xa rời tầm tay hắn.

Hyunjin đã tìm đến mọi danh y, mọi pháp sư, nhưng vô ích. Cuối cùng, hắn nghe nói về một phù thủy ẩn danh sống trong một ngôi miếu cổ giữa rừng sâu—người có thể hóa giải bất kỳ lời nguyền nào.

Và thế là hắn đến đây.

Trong ngôi miếu nhỏ, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến phản chiếu trên nền đá lạnh lẽo. Một người khoác áo choàng đen đứng giữa căn phòng, khuôn mặt giấu sau lớp vải trùm đầu.

"Ngươi tìm ta?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, không rõ là nam hay nữ.

Hyunjin quỳ xuống, dù lòng tự tôn hắn chưa bao giờ cho phép hắn làm điều đó.

"Làm ơn..giúp ta..."

Phù thủy chậm rãi tiến đến, đôi mắt dưới lớp vải trùm lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Lời nguyền này không phải ngẫu nhiên. Nó là sự trừng phạt."

Hyunjin không phản bác. Hắn biết.

"Ngươi có sẵn sàng trả giá không?"

"Chỉ cần giải được lời nguyền, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả. Tiền bạc, địa vị, bất cứ thứ gì."

Phù thủy khẽ cười. "Thứ quan trọng nhất trong đời ngươi... ngươi có dám từ bỏ không?"

Hyunjin cười nhạt. "Chẳng có thứ gì quan trọng hơn ngai vàng cả."

Phù thủy giơ tay, thì thầm câu chú cổ xưa. Một vòng sáng bao quanh lấy Hyunjin, nhấn chìm hắn trong cảm giác đau đớn tột cùng.

Rồi tất cả vụt tắt.

Lời nguyền... đã...

_______

Hyunjin trở về cung điện, những tưởng cuộc đời hắn sẽ lại huy hoàng như trước.

Nhưng hắn không biết rằng... hắn đã đánh đổi thứ quý giá nhất của mình.

Ngày hôm đó, khi hắn bước qua cổng lớn của hoàng cung, một bóng dáng nhỏ bé chạy vội ra đón hắn.

"Điện hạ! Ngài đã về!"

Lee Yongbok—hầu cận trung thành của hắn.

Yongbok là người duy nhất luôn ở bên hắn, dù hắn có mất tất cả.

Hyunjin nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Yongbok—một thiếu niên nhỏ bé, bị người trong cung coi thường vì xuất thân thấp hèn. Nhưng cậu là người duy nhất không sợ hắn, dám nhìn thẳng vào mắt hắn và nói:

"Ngài không nên để bản thân bị chính những áp lực mà bản thân tạo ra đè bẹp,ngài luôn phải là chính mình"

Hyunjin chưa từng tin vào điều đó. Nhưng dần dần, Yongbok trở thành người quan trọng nhất bên cạnh hắn.

Dù hắn không nhận ra điều đó.

Những ngày sau đó trôi qua bình yên.

Cho đến khi Yongbok ngã quỵ.

_____

Căn bệnh của Yongbok đến bất ngờ như một cơn ác mộng.

Thái y trong cung đều bất lực. Không ai hiểu tại sao một chàng trai khỏe mạnh như cậu lại suy yếu nhanh chóng đến vậy.

Hyunjin tự tay chăm sóc cậu, không rời nửa bước. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, Yongbok vẫn ngày một yếu đi.

Đến đêm thứ bảy, cậu không còn mở mắt nữa.

Bàn tay nhỏ bé mà hắn luôn nắm chặt, giờ đây lạnh lẽo.

Hyunjin quỳ xuống, nước mắt lăn dài.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy đau đớn hơn cả khi bị nguyền rủa.

Hắn đã đánh đổi điều gì?

Đến lúc này, hắn mới nhận ra.

Không phải ngai vàng. Không phải quyền lực.

Mà là cậu.

Là Yongbok.

Người duy nhất hắn yêu.

Nhưng hắn đã không nhận ra điều đó... cho đến khi quá muộn.

___

Đêm đó, một cơn gió lạnh lướt qua cung điện.

Trong ngôi miếu nhỏ, phù thủy giấu mặt nhìn vào ngọn nến lay động, khẽ thì thầm:

"Ngươi đã đánh đổi. Nhưng thứ ngươi mất đi... không phải thứ ngươi nghĩ."

Ngoài kia, Hyunjin ôm chặt lấy thân thể lạnh giá của Yongbok, thì thầm trong tuyệt vọng:

"Xin hãy quay lại... ta không cần ngai vàng... không cần bất cứ thứ gì... Chỉ cần có ngươi bên ta thôi..."

Nhưng đáp lại hắn, chỉ là sự im lặng.

Và một đêm dài không bao giờ kết thúc.

-END-

____

hehe
1 fic oneshot vừa ra lò
đảm bảo đau thương bi kịch từng chap
nhưng yên tâm,nó vẫn ngọt😍😍🫶🏼🫶🏼👉🏻👉🏻👍👍👆👆👆👆😆😆😌😌🥰🥰😁😁😊😊😊🤓🤓🤓😭😍😍🤗🤗🤗
và mong đc góp ý vì lần đầu viết oneshot🤗🤗🤗😍😍😍😍😍🥰🥰🥰😁😁😁😌😌😌🤓🤓🤓🤓😊😊😊🤓👆👆👆👆👆👆🙀🙀🙀🙀😴😴🥱🥱🥱🥲🥲🤫🤫🤫🤫🤫🤫🤡🤡💅🏻💅🏻💅🏻💅🏻💅🏻.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro