Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2. Because We Will Walk Together In the Same Dream

Warning: Chap này có 1 cảnh hơi hạ nhục, nếu bạn cảm thấy không thoải mái, có thể bỏ qua phần cuối chap








Felix đã dành cả ngày để làm quen với cơ thể mới của mình. Cậu đã nghĩ rằng mình có thể sẽ phải có một số phận tồi tệ hơn là bị biến thành một con kỳ lân, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu hạnh phúc về điều đó. Cơ thể này to lớn, không duyên dáng và xa lạ - phải đi bằng cả bốn chân thì ngoài việc nó có tầm nhìn cao hơn nhiều so với trước nhưng cũng đồng nghĩa cậu phải dành phần lớn thời gian trong ngày chỉ để học cách đi lại.

Những cái chân của cậu bị vướng vào nhau nhiều lần đến mức cậu không buồn đếm nữa và bất cứ khi nào cậu mất thăng bằng dù chỉ một chút, trọng lượng nặng nề của cơ thể mới sẽ kéo cậu  ngã xuống và cậu cứ ngã hết lần này đến lần khác. Nó khó chịu hơn là đau, và nụ cười chế giễu của Hyunjin khi chứng kiến ​​cảnh khốn khổ của cậu không giúp mọi chuyện dễ dàng hơn tí nào, nhưng cuối cùng, Felix cũng xoay sở để quen với nó.

Cậu dành những giờ còn lại để lê bước quanh hồ, ngắm nhìn phong cảnh và chỉ đơn giản là làm quen với phần còn lại của các chức năng cơ thể hoàn toàn mới của mình. Cậu không đi lang thang quá xa khỏi hồ, sợ vi phạm những ranh giới không rõ ràng mặc dù Hyunjin chưa nói với cậu về bất kỳ điều gì. Phù Thủy Hắc Ám cũng đã bỏ đi một mình vào một lúc nào đó, và vì vậy Felix không dám đi quá xa khi không được phép.

"Thú cưng." Chà, nhắc Ác quỷ là Ác quỷ tới. "Ngươi nên quay trở lại mặt nước - mặt trời sắp lặn rồi."

Vậy đó. Trong lòng co rúm lại, Felix từ từ bước xuống hồ cho đến khi nước ngập đến bắp chân. Cậu nhớ lại lời nguyền của Hyunjin, lời nguyền về sự đau đớn mà cậu sẽ phải chịu đựng hết lần này đến lần khác, và cậu cũng không biết liệu mình có mong đợi điều đó hay không nữa, ngay cả khi nó đồng nghĩa với việc cậu lấy lại được cơ thể con người của mình.

Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng không có quyền lựa chọn.


Khoảnh khắc mặt trời khuất hẳn sau dãy núi, cơn bỏng rát đó lại quay trở lại, cậu lập tức gục xuống. Không mất nhiều thời gian để cậu hoàn toàn chìm trong nước và một lần nữa, cậu ở dưới đó cho đến khi không thể nhịn thở được nữa.

Khi đầu cậu nhô lên khỏi mặt nước, một tiếng rít khò khè thoát ra từ cổ họng cậu - cậu lại trở lại là con người. Cậu bật ra một tiếng nức nở khi bắt đầu lê cơ thể của mình quay lại bờ, không thể đứng dậy được với dư chấn của cơn đau mà cậu vừa phải chịu đựng vẫn khiến toàn thân cậu run rẩy như một chiếc lá. Cuối cùng khi đến được bờ, cậu bò lên khỏi mặt nước cho đến khi gục xuống, kiệt sức.

"Thật đáng thương." Bóng của Hyunjin tiến đến chỗ cậu, vẻ mặt không chút thương cảm. "Đứng dậy. Ta có nhiều việc cần làm hơn là đứng nhìn ngươi lăn lộn trong bùn."

Felix muốn phản đối, muốn nói với hắn rằng đó là lỗi của hắn khiến cậu đau đến mức không thể đi nổi, nhưng cậu biết Hyunjin nhận thức rõ điều đó – đơn giản là hắn không quan tâm. Vì vậy, cố nén lại những lời cay nghiệt đang đốt cháy lưỡi mình, cậu dồn chút sức lực còn lại của mình để chống dậy và mặc dù đôi chân cậu cứ run rẩy như một con nai sơ sinh, cậu vẫn cố gắng đứng dậy. Hyunjin chế giễu trước ánh mắt hơi thách thức của cậu nhưng không bình luận gì về nó, chỉ ra hiệu cho cậu đi theo hắn. Họ quay trở lại lâu đài, và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng của Felix khi cậu thấy cánh cửa ngục tối rộng mở chờ cậu bước qua. Cậu dừng lại trước khi bước vào.

"L-làm ơn-"

Một cú huých mạnh vào lưng khiến cậu loạng choạng bước vào trong, và những giọt nước mắt cậu đã cố kìm nén từ sáng tới giờ cuối cùng cũng rơi xuống khi cậu nghe thấy tiếng cửa đóng lại và ổ khóa ma thuật xoay vào đúng vị trí, tiếng bước chân của Hyunjin nhanh chóng xa dần. Cậu mơ hồ cảm thấy bộ quần áo mà cậu đã cởi ra trước đó được ném vào người, và cậu không lãng phí một chút thời gian nào để mặc lại quần áo, mặc dù nước vẫn chảy ra từ cơ thể cậu.

Sau khi mặc xong, cậu cho phép nước mắt lặng lẽ rơi, cuộn mình lại, khắp người đau nhức, ướt sũng, cái lạnh ăn mòn đến tận xương tủy và quan trọng nhất là lại một lần nữa cô đơn.


.


Sáng hôm sau, ngay trước khi mặt trời mọc, Hyunjin lại đến và một lần nữa đưa cậu ra hồ. Lần này, Felix không lãng phí thời gian để cởi quần áo và bước xuống nước – cậu hiểu rằng, nếu cậu biến hình khi đang mặc quần áo, thì chúng sẽ đơn giản bị xé thành từng mảnh, và cậu hiểu Hyunjin sẽ không cung cấp cho cậu quần áo mới.

Cơn đau vẫn dữ dội như lần đầu tiên và khi Felix nổi lên với cơ thể mới, cậu vẫn cảm thấy xa lạ với nó như trước. Tuy nhiên, lần này cậu không mất nhiều thời gian để lấy lại tinh thần, và cậu  nhanh chóng lên bờ với Hyunjin. Dường như Phù Thủy Hắc Ám đang đợi cậu từ nãy giờ.

"Đứng yên," hắn ra lệnh đơn giản, di chuyển ra phía sau cậu.

Với thị giác tốt hơn của mình, Felix vẫn có thể nhìn thấy hắn mặc dù hắn ở sát đuôi cậu, và nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy cậu khi Phù thuỷ rút ra một con dao găm mà không hề báo trước. Cậu tránh đi theo bản năng, và Hyunjin lườm cậu.

"Ta đã nói: đứng yên," hắn nói. "Hoặc ta sẽ buộc ngươi phải đứng yên."

Mặc dù cảnh giác với những gì Phù thuỷ sắp làm, nhưng cậu nghĩ rằng hắn sẽ không giết cậu sau khi đã nỗ lực biến cậu thành một con kỳ lân, vì vậy Felix buộc mình phải đứng yên. Cậu thậm chí còn nhắm mắt lại khi cảm nhận lưỡi dao sượt qua da mình, một âm thanh đau đớn yếu ớt thoát ra khi cậu cảm thấy nó cắm sâu vào mông. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, cơn đau biến mất hoàn toàn, và Hyunjin lùi lại. Do dự mở mắt ra lần nữa, cậu ngạc nhiên khi nhận ra không còn vết thương nào nữa. Liếc nhìn Phù thuỷ, cậu ngay lập tức chú ý đến chiếc lọ chứa đầy một nửa chất lỏng màu bạc mà hắn đang cầm khi cất con dao găm đi.

Đó là gì? Liệu đó có phải là máu của cậu không?

"Đúng, đó là máu của ngươi," Hyunjin lạnh nhạt xác nhận, bỏ chiếc lọ vào túi sau khi cẩn thận niêm phong nó. "Còn việc ta dùng nó làm gì thì không phải là chuyện của ngươi. Tất cả những gì ngươi cần biết là từ giờ trở đi ta sẽ tiếp tục lấy máu của ngươi mỗi tuần một lần." Sau đó, hắn quay gót, chiếc áo choàng lông vũ dài màu đen của hắn đung đưa theo chuyển động. "Giờ thì đi nào, cưng – có việc phải làm."

Công việc? Hyunjin muốn cậu làm cái công việc quái quỷ gì đây? Có phải hắn định để Felix kéo xe hay thứ gì đó hạ thấp phẩm giá không?

"Chỉ có con người mới coi thường kỳ lân như vậy," Hyunjin chế giễu, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu khi họ bước vào rừng. "Kỳ lân là – hoặc đã từng là – một trong những loài mạnh nhất còn tồn tại. Ta có thể là Người bảo vệ Vallaheim, nhưng những con kỳ lân từng sống ở đây là Thần hộ mệnh của nó – sinh vật giữ hòa bình giữa tất cả cư dân và chăm sóc cho khu rừng." Hyunjin ném cho cậu một cái lườm hơi cay độc. "Hoặc ít nhất, đó là cho đến khi người dân của ngươi giết con cuối cùng."

Đó chính là lý do tại sao Hyunjin đã khăng khăng muốn mang cậu đi, trong trường hợp này – đây không chỉ là nguyên tắc một sinh mệnh đổi một sinh mệnh, mà là thay thế sinh mệnh đó. Bằng cách biến Felix thành một con kỳ lân, hắn cũng trao nhiệm vụ của sinh vật này cho cậu. Mặc dù vậy, cậu thực sự không hiểu Hyunjin mong đợi cậu giúp đỡ ở đây như thế nào khi cậu thậm chí không có ngón tay cái.

"Ai cần đến ngón tay cái khi ngươi có thứ này, cậu bé ngu dốt?" Hyunjin cáu kỉnh, dừng bước và chỉ vào trán của Felix. "Chiếc sừng này không chỉ để trưng bày – nó là chất xúc tác của một trong những phép thuật mạnh nhất đang tồn tại. Những cây đũa phép vĩ đại nhất từng được tạo ra từ chúng – mặc dù những người sử dụng chúng thường phát điên vì lượng sức mạnh mà họ sở hữu."

Nhắc đến đũa phép, Felix không thể không liếc nhìn cây quyền trượng to lớn mà Hyunjin đang mang. Làm hoàn toàn từ gỗ, lúc này cậu mới để ý vẻ nhợt nhạt lung linh đặc trưng của một chiếc sừng kỳ lân nhô ra từ đỉnh.

"Đó là một món quà," Hyunjin thì thầm, nhìn cậu với ánh mắt đau buồn khó che giấu. "Kỳ lân thay sừng mỗi thế kỷ một lần, và người bạn thân nhất của ta đã tặng nó cho ta... con mà người dân của ngươi đã sát hại." Cơn giận dữ lạnh lùng, không thể tha thứ quay trở lại, và Felix kiềm chế thôi thúc bỏ chạy ngay lập tức. "Ngươi thậm chí không bao giờ có thể mơ đến việc thay thế cậu ấy. Tất cả những gì ta có thể hy vọng là ngươi sẽ không làm hỏng việc quá nhiều– sẽ rất rắc rối khi tìm người thay thế, nhưng không vì thế mà ngươi được tha thứ đâu. Hiểu chưa?"

Felix gật đầu, không muốn chọc giận hắn nữa. Hắn đang đau buồn, điều đó là hiển nhiên, và sự oán giận mà hắn dành cho loài Người là điều dễ hiểu, mặc dù Felix ước rằng hắn có thể nhớ rằng cậu vốn không phải là người đã làm tổn thương bạn của hắn. Tuy nhiên, điều đó dường như không quan trọng lắm đối với Phù Thủy Hắc Ám, và cả hai nhanh chóng đi tiếp.

"Chúng ta chia sẻ một... kết nối đặc biệt," Hyunjin nói tiếp. "Nhờ nó, ta có thể nghe được những suy nghĩ miên man, đó là lý do tại sao ta có thể đọc được ngươi. Tuy nhiên, theo thời gian, ngươi cũng sẽ học cách giao tiếp thông qua tâm trí của mình – chiếc sừng của ngươi có khả năng nâng cao năng lực ngoại cảm, và nhiều năng lực khác. Ngươi cũng sẽ học cách hiểu và giao tiếp với tất cả những cư dân khác trong khu rừng, điều này rất quan trọng đối với vai trò của ngươi ở đây."

Điều đó ít nhất đã giải thích cho việc Hyunjin dường như đọc được suy nghĩ của cậu, ban đầu Felix cho rằng đó chỉ là một trong những khả năng của Phù thuỷ.

"Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là chăm sóc những Cây Mỏ Neo bao quanh toàn bộ Vallaheim. Mặc dù ta là người tạo ra kết giới, nhưng những cái cây này rất cần thiết để lan truyền sức mạnh của ta – nếu không có chúng, kết giới sẽ yếu đi và chắc chắn sẽ bị phá vỡ," Hắn giải thích khi họ dừng lại trước một cái cây lớn hơn, và có một dấu hiệu lớn, kỳ lạ được khắc trên vỏ cây. "Vì vậy, mỗi ngày, ngươi sẽ đi một vòng quanh khu rừng và đảm bảo rằng mỗi một Cây Mỏ Neo đều khỏe mạnh và truyền phép đúng cách. Ngươi có thể làm như vậy bằng cách đặt sừng vào giữa dấu hiệu, ngay tại đó."

Hiểu rằng Hyunjin muốn mình thử, Felix ngập ngừng tiến lại gần cái cây. Nó thực sự rất khổng lồ, sẽ cần có ít nhất năm người đàn ông trưởng thành đứng nắm tay để bao quanh nó, và cậu có thể cảm nhận được ma thuật đều đều bên dưới vỏ cây – điều này thật kỳ lạ vì khi còn là một Con Người, Felix chưa bao giờ cảm thấy hoặc thậm chí nhìn thấy ma thuật.

Theo chỉ dẫn, cậu cúi đầu xuống một chút để có thể ấn sừng của mình vào dấu ấn – và cậu ngay lập tức bị choáng ngợp bởi ma thuật mãnh liệt đột nhiên lưu chuyển qua sự kết nối. Cậu có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ trong khu rừng, từ giọt sương đọng trên những chiếc lá cao nhất cho đến những chiếc rễ cắm sâu nhất dưới lòng đất. Cậu loạng choạng lùi lại, suýt ngã vì hai chân vướng vào nhau – cậu phải xoay xở được – và may mắn là cậu đã đứng thẳng được. Hyunjin nhướn mày.

"Tốt?"

Phải rồi. Cậu phải kiểm tra xem cái cây có khỏe mạnh không. Mặc dù ban đầu bị choáng ngợp, nhưng mối liên kết mãnh liệt nhưng ngắn ngủi này vẫn giúp cậu biết rằng không có vấn đề gì xảy ra với cái Cây Mỏ Neo trước mặt họ, và cậu lúng túng cố gắng nói với Hyunjin như vậy chỉ bằng... suy nghĩ, thật khó khăn.

Nó có vẻ hiệu quả, vì Hyunjin gật đầu. "Rất tốt. Hãy chuyển sang cái tiếp theo. Tổng cộng có ba mươi Cây Mỏ Neo, nghĩa là chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước."

Ba mươi? Quanh Vallaheim? Từ những tấm bản đồ mà cậu từng nghiên cứu, cậu biết Khu Rừng Bị Nguyền Rủa vô cùng rộng lớn – rất có thể sẽ mất cả ngày. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến cậu hơi run lên, vì cậu đã khá mệt mỏi – cả do quá trình biến đổi lẫn do không ăn uống gì trong vài ngày qua.

Hyunjin chế giễu. "Ăn? Sao, ngươi mong đợi ta sẽ cho ngươi ăn ư, rồi sao nữa? Nếu ngươi quá đói, thì cứ ăn đi."

Felix dừng lại, ném cho Phù thuỷ một cái nhìn khó hiểu trước khi nhìn xung quanh họ. Ăn? Không có gì để ăn cả. Tất cả những gì cậu thấy có thể ăn được là một con sóc, nhưng theo như cậu biết, ngựa - và có lẽ là cả kỳ lân - không phải là sinh vật ăn thịt. Chúng ăn-

"Đúng vậy đó, cưng." Một nụ cười có phần tàn bạo kéo căng trên môi Hyunjin khi Felix chợt hiểu ra. "Tiếp tục đi. Dù sao thì ngươi cũng nói là ngươi đói mà."

Với nỗi kinh hoàng, Felix nhìn xuống thảm cỏ ẩm ướt bên dưới họ. Một lần nữa, thật nhục nhã – cậu, một Hoàng tử, ăn cỏ bẩn như một loại gia súc? - nhưng cậu có thể làm gì đây. Hyunjin rõ ràng là không có ý định cho cậu ăn đàng hoàng, và giờ hắn đang nhìn cậu đầy mong đợi, rõ ràng là rất thích thú với tình huống này. Đầu hàng, Felix cúi đầu xuống đất và sau một giây do dự cuối cùng, cậu ngoạm lấy một búi cỏ và giật lên, dễ dàng kéo nó ra khỏi mặt đất. Cậu bắt đầu nhai, trong lòng co rúm lại khi nhận ra mình đã mang theo một cục đất nhỏ cùng với nó.

Vị của nó thực sự ghê tởm – và Hyunjin quan sát với vẻ hân hoan thấy rõ, sau khi nuốt xong, Felix lại cam chịu hạ người xuống để ngoạm lấy một nhúm cỏ khác.

.

.

.

Felix nghẹn ngào thút thít sau khi nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, gần như ho muốn long phổi với tất cả những đất và cỏ mà cậu buộc phải ăn. Cậu đã nghĩ rằng cơ thể mới của mình sẽ có thể tiêu hóa nó, nhưng cơ thể Loài Người của cậu đã từ chối mọi thứ chỉ vài phút sau khi Hyunjin ném cậu vào phòng giam.

Sụt sịt một cách đáng thương, Felix lê mình ra khỏi mớ hỗn độn ghê tởm mà cậu vừa tạo ra và co ro vào một góc phòng giam, hai cánh tay bị thương siết chặt quanh người khi những cơn rùng mình dữ dội không ngừng chạy dọc cơ thể cậu. Cậu lạnh, đói, cổ họng bỏng rát như địa ngục, và cậu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi liệu mình có thể sống sót qua sự dằn vặt này bao lâu nữa.

.

.

.








Đồ khốn Hwang Hyunjin┌∩┐(◣_◢)┌∩┐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro