Chapter 2-3
Mắt Felix mở to khi một làn gió nhẹ lướt qua tóc mái cậu, và điều đầu tiên cậu nhận ra là bầu trời nhợt nhạt trên đầu.
Mình đang... ở bên ngoài...?
Không giống như trước, cậu đang rất ấm áp. Cậu có thể cảm nhận được lớp quần áo quen thuộc lướt qua làn da ẩm ướt của mình, sức nặng của chiếc chăn khiến cậu hơi giật mình. Nghiêng đầu sang một bên, cậu ngạc nhiên khi thấy không ai khác chính là Hyunjin đang lục lọi trong một cái giỏ đủ loại, cây quyền trượng của hắn nằm cách đó vài mét.
Như thể cảm nhận được cậu tỉnh dậy, Phù Thủy Hắc Ám liếc nhìn cậu, và Felix sửng sốt trước vẻ vô cùng nhẹ nhõm đột nhiên hiện lên trên gương mặt hắn.
"Cậu tỉnh rồi!" Ngay lập tức, chàng phù thủy đến bên cạnh cậu, đặt cái lọ lên môi cậu. "Đây, uống cái này đi – nó sẽ giúp cậu lấy lại sức."
Felix, mặc dù lo sợ về tác dụng của loại thuốc chưa biết này, nhưng không có nhiều sự lựa chọn và buộc phải làm theo. Đây có phải là một âm mưu khác? Một lời nguyền khác? Có phải Hyunjin thấy rằng cậu vẫn chưa đủ khốn khổ ư? Cậu nhắm mắt lại, gần như không nén được nước mắt khi chờ đợi một điều tồi tệ hơn... nhưng rồi một hơi ấm dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể cậu, trả lại sức mạnh cho tứ chi tê liệt và thổi luồng sinh khí mới vào cơ thể kiệt quệ của cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng ngay lập tức bắt đầu ho, nghiêng sang một bên ho muốn long cả phổi. Một bàn tay dịu dàng đến kinh ngạc xoa lưng cậu và Hyunjin đỡ cậu ngồi dậy, đưa cho cậu... một miếng bánh mì lớn còn nóng.
"Không nhiều đâu, nhưng tôi không thể cho cậu ăn gì nhiều hơn cho đến khi cậu quen với việc ăn uống trở lại," Hyunjin giải thích bằng một giọng nhẹ nhàng đến mức khiến Felix thực sự sợ hãi. "Nhanh ăn đi – mặt trời sắp mọc rồi."
"... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Felix hỏi, hơi chết lặng. "Tại sao- tại sao đột nhiên anh lại tốt như vậy...?"
"Chuyện đó... Chúng ta có thể bàn chuyện này sau. Hiện tại, hãy tập trung vào việc ăn đi và trải qua quá trình biến đổi một cách an toàn. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, tôi hứa. Và tôi hiểu cậu không có lý do gì để tin tôi, nhưng..."
Felix khịt mũi cay đắng và cắn một miếng bánh mì, rời mắt khỏi Hyunjin để đưa mắt lướt qua mặt hồ trước mắt họ. Trí nhớ của cậu hơi lộn xộn, nhưng cậu nhớ mình đã chìm xuống... cam chịu Số phận của mình...
"Ai quan tâm đến lòng tin chứ?" Cậu lẩm bẩm, nuốt miếng bánh mì một cách khó khăn. "Tôi không có lựa chọn nào cả."
Cậu không hề biết rằng Hyunjin đã do dự trước lời nói đó, nhưng không phủ nhận nó, và chỉ đơn giản đưa cho cậu một cốc nước, và Felix im lặng nhận lấy. Cậu bé tàn nhang đã ăn hết ổ bánh chỉ trong vài phút và khi cậu ăn xong thì mặt trời cũng sắp mọc. Cậu mệt mỏi đứng dậy, cởi bỏ bộ quần áo mới của mình mà không cần suy nghĩ kỹ - lúc này, cậu đã chết lặng vì lạnh và vì nhục nhã. Lê bước xuống nước, cậu tự hỏi liệu lần này Hyunjin có để mặc cậu chết đuối nếu cậu không nổi lên lần nữa không, nhưng cậu không quan tâm nhiều đến câu trả lời.
Mặt trời mọc, mặt nước trở nên lấp lánh dưới ánh sáng của nó.
Nỗi thống khổ như cũ chảy dọc huyết quản cậu.
Cậu đã nổi lên khỏi mặt nước, một lần nữa với tư cách là một con kỳ lân.
Cơ thể cậu không còn cảm thấy nặng nề như mấy ngày trước, nên rất có thể là thuốc của Hyunjin đã phát huy tác dụng. Tuy nhiên, cậu vẫn kiệt sức khi cuối cùng cũng lết trở lại bờ hồ - sự kiệt quệ sâu thẳm trong trái tim, não bộ, tâm hồn. Không phải một căn bệnh mà một loại thuốc hay một câu thần chú có thể chữa lành hay hàn gắn.
"Felix." Ồ. Hyunjin vẫn ở đó, vì một lý do nào đó. "Nằm xuống đi. Hôm nay cậu không cần phải kiểm tra Cây Mỏ Neo nữa."
Có chút nghi ngờ, nhưng chủ yếu là quá mệt mỏi để đấu tranh hoặc đặt câu hỏi, Felix chỉ nghe lời và lúng túng nằm xuống, khoanh chân thành một góc độ kỳ lạ, và cuối cùng tìm được một tư thế thoải mái. Ngay khi vừa nằm xong, cậu khá bất ngờ khi thấy Hyunjin đặt một bát lớn đựng trái cây nhỏ ngay trước mặt mình.
"Những thứ đó sẽ dễ tiêu hóa hơn, chúng ngọt và cơ thể cậu sẽ không từ chối chúng – ngay cả khi cậu quay lại hình dạng con người," Phù Thuỷ Hắc Ám trấn an.
Tất cả những chuyện này là gì? Tại sao đột nhiên Hyunjin lại đối xử tốt với cậu như vậy? Đây có phải là một âm mưu? Một cái bẫy? Chỉ là một miếng mồi nhử dụ cậu vào một cảm giác an toàn giả tạo, và rồi Hyunjin sẽ tàn nhẫn cướp nó khỏi tay cậu ngay khi cậu đầu hàng? Cậu còn chưa chịu đủ dày vò sao? Tại sao Hyunjin không thể để cậu chết trong yên bình?
"Ôi, Felix..." Felix bồn chồn né khỏi bàn tay đang vươn ra của Hyunjin, quên mất rằng phù thủy ít nhiều có thể đọc được suy nghĩ của cậu. "Tôi... rất xin lỗi."
Chàng Hoàng tử không biết điều gì làm mình ngạc nhiên hơn nữa – lời xin lỗi, hay sự thật rằng, lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, Phù Thủy Hắc Ám đã gọi tên cậu mà không có một chút mỉa mai hay chế nhạo nào. Sau vài giây im lặng, cuối cùng Felix cũng đảo mắt đi, không thể chịu đựng được sự hối lỗi thực sự hiện rõ trong mắt Hyunjin.
Hắn có quyền cảm thấy hối hận về những gì bản thân đã làm không? Hắn mà có cảm giác hối hận ư? Chỉ vài tuần trôi qua nhưng hắn đã trở thành cơn ác mộng lớn nhất của Felix, và không một lời xin lỗi nào, dù chân thành đến đâu, có thể bù đắp cho nỗi đau bất công mà cậu phải chịu đựng suốt thời gian qua. Vì vậy, cậu chỉ đơn giản là ngoảnh mặt đi, phớt lờ những trái cây mặc cho dạ dày của cậu đang đau đến mức nào vì trống rỗng.
"... đi với tôi, Felix. Vui lòng. Tôi muốn cho cậu xem một thứ."
Cậu nghe theo không chút do dự, không muốn chọc giận chàng phù thủy, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định giữa cả hai khi đi. Họ không đi quá xa, chỉ rời khỏi bờ hồ để đi vòng quanh lâu đài cho đến khi cuối cùng họ đến một cái ao nào đó, với một gò đất nhỏ ở giữa, nơi có một tảng đá trắng trơ trọi được dựng lên.
Đây là một ngôi mộ.
"Kkami là tên của con kỳ lân mà loài của cậu đã giết," Hyunjin thì thầm, quỳ xuống trước ngôi mộ. Nỗi đau mất mát hiện rõ trong giọng nói, trong cái khom nhẹ của đôi vai. "Nó là người bạn tốt nhất của tôi. Chúng tôi đã biết nhau hàng thế kỷ, cùng làm việc để giữ an toàn cho Vallaheim và người dân của nó. Và tôi chưa bao giờ- tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày con đường của chúng tôi phải chia làm hai ngả. Không phải sớm như vậy. Không phải bằng cách tàn nhẫn như vậy."
Felix lùi lại, không tiến lại gần hơn. Rõ ràng là Hyunjin quan tâm sâu sắc đến người bạn này, và rõ ràng là hắn vẫn chưa hồi phục sau sự mất mát... Cậu ngạc nhiên khi nhận ra rằng có lẽ bản thân không vô cảm như cậu nghĩ khi trái tim cậu nhói lên vì cảm thông, bất chấp mọi chuyện.
"Tôi chưa bao giờ trải qua mất mát, trước đây. Ít nhất thì, không phải theo cách này. Cư dân của khu rừng này đều có tuổi thọ cao hơn nhiều so với tuổi của tôi, và một vài người đã qua đời không bao giờ thực sự ra đi – họ trở thành một phần của Vallaheim, linh hồn của họ luôn hiện hữu trong đất đai, lá cây và không khí."
Hyunjin thở ra một hơi run rẩy khi vươn tay ra, nhẹ nhàng lướt ngón tay lên một số mảnh vỡ trông kỳ lạ nằm trước ngôi mộ. Phải mất một giây để Felix nhận ra chúng là những mảnh vỡ của sừng kỳ lân, thứ mà Hyunjin đã mang đi từ lãnh địa của cậu, thứ mà hắn đã giết rất nhiều người để lấy lại.
"Linh hồn của Kkami không được ban cho Số phận như vậy. Bằng cách lấy đi chiếc sừng của nó, loài Người đã cắt đứt mối liên hệ phép thuật của nó với Vallaheim và nó không thể ở lại. Bây giờ nó đã đi rồi, và tôi chưa bao giờ... cảm thấy cô đơn như vậy trong đời." Hyunjin đứng thẳng dậy, đối mặt với Felix với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. "Tôi không nói với cậu tất cả những điều này để biện minh cho hành động của tôi với cậu, hoặc buộc cậu phải tha thứ cho tôi. Thành thật mà nói, ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu được mức độ cảm xúc của mình, hoặc tại sao tôi lại làm những gì tôi đã làm. Tôi chỉ đơn giản là, vô cùng xin lỗi vì đã khiến cậu suýt chết để tôi có thể nhận ra mức độ sai lầm của mình."
Felix muốn ghét Hyunjin, thực sự – và, theo một cách nào đó, một phần trong cậu đã làm như vậy. Nhưng, Hyunjin càng nói nhiều, thì sự ghét bỏ này lại càng biến thành sự thấu hiểu. Bởi vì Felix thấu hiểu nỗi đau của hắn. Hiểu sự mất mát của hắn. Hiểu sự cô đơn và tuyệt vọng khi mất đi thứ mà bạn nghĩ là sẽ mãi mãi tồn tại, sự bất lực đó có thể ám ảnh linh hồn một người cho đến khi Thần chết đến đòi nợ.
Cậu hiểu và, mặc dù cậu chắc chắn sẽ không tha thứ cho Hyunjin, nhưng cậu sẵn sàng chấp nhận rằng ít nhất thì chàng phù thủy cũng hối hận về hành động của mình.
"Tôi xin lỗi, Felix," Hyunjin nhẹ nhàng lặp lại, tiến lại gần cho đến khi đứng trước mặt cậu. Hăn đưa tay nâng mõm của Felix lên, nhẹ nhàng vuốt ve. "Tôi không thể hóa giải lời nguyền. Tôi không thể trả lại cậu cho người của bạn hay gia đình của cậu. Tôi không thể trả lại cho cậu những gì tôi đã lấy đi từ cậu. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ... là giúp cậu thích nghi với cuộc sống mới này. Nếu cậu cho phép tôi.
Felix mệt mỏi. Thực sự, thực sự mệt mỏi.
Cậu không muốn bị lạnh nữa. Cậu không muốn bị đói nữa. Cậu không muốn cô đơn nữa. Giờ đây, cuộc sống cũ của cậu đã trở nên vô cùng xa vời, và mặc dù ý nghĩ đó vẫn khiến cậu đau đớn, nhưng cậu không còn muốn chết nữa.
Christopher sẽ nghĩ gì đây? Nếu thấy mình bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
Sự xấu hổ có vị cay đắng, nhưng những cái vuốt ve dịu dàng của Hyunjin phần nào giúp làm dịu đi vị đắng của nó. Họ cứ như vậy một lúc, không ai nói hay nghĩ gì, chỉ đơn giản là đắm mình trong sự yên bình và tĩnh lặng giờ đây đã đến với thỏa thuận đình chiến tạm thời này.
Có lẽ... có lẽ sau cùng thì họ có thể giải quyết được mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro